Chương Kỳ trầm ngâm giây lát: "Để tôi suy nghĩ thêm."
Lộ Nam không vội.
Cô chỉ khéo léo dẫn dắt, thuận theo tự nhiên, chiếm chút hời thôi.
Thành công, thêm 2 triệu hồi khoản.
Không thành công, Chương Kỳ cũng sẽ nhớ công cô.
Có gì phải vội?
Thế là, Lộ Nam hào phóng gật đầu: "Chương tổng không chê tôi lắm chuyện là tốt rồi."
"Sao có thể? Giám đốc Lộ mỗi lần đều đưa ra những phương án xảo diệu, thật không hổ là người chuyên nghiệp." Chương Kỳ nửa thật nửa giả: "Tôi thật muốn đào cô tới Tứ Phương Kiến Trúc."
Giỏi cho một lợi ích chung, nhất cử tam đắc, việc này nếu thành công, văn phòng Hoa An có lẽ mới là người thắng lớn nhất đi?
Nhưng đây là chỗ cao minh của Lộ Nam, lúc trước cô ấy bảo Chương Lễ ra nước ngoài như thế, khuyên Lưu Dương cũng như thế, bây giờ đưa ra đề nghị cho mình cũng như thế, thẳng thắn bày ra: đây là dương mưu.
"Chương tổng quá khen." Lộ Nam bật cười có lệ chủ đề này.
Cô nhận thấy, Chương Lễ quả thật có ý định đào người.
Trong lòng đương nhiên là đắc ý, nói không khiêm tốn, bây giờ cô coi như có chút thành tích trong ngành, chọn lựa nghề nghiệp chủ động hơn nhiều so với lúc vừa sống lại.
Lộ Nam cảm thấy Chương Kỳ là một phía đối tác không tồi, giỏi giang quyết đoán, còn nghe được lời khuyên của người chuyên nghiệp; nhưng nếu làm thuộc hạ của anh ta, ừm, cô sẽ không vui.
Rõ ràng, Chương Kỳ là một ông chủ rất cường thế.
Vừa khéo, Lộ Nam cũng là một người rất có chủ kiến.
Tới Tứ Phương Kiến Trúc sẽ có mức lương không tồi, có lẽ còn ngang hàng với khi ở Nguyên Xuyên? Lộ Nam không chắc chắn lắm, nhưng cô dám khẳng định, theo đó mà đến tuyệt đối là thời gian làm việc "ổn định hơn", nhìn trạng thái làm việc thông thường của giám đốc Phạm và thư ký Khương là biết.
[Mà bây giờ, ta khó lòng chịu đựng được kẻ khác khoa tay múa chân với công việc của ta.]
Lộ Nam rất tự mình hiểu lấy.
Chương Kỳ là người thông minh, hiểu Lộ Nam đang từ chối khéo.
Anh ta hơi tiếc nuối, nhưng ý định đào người cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Suy xét tới mức lương ở Hoa An, nếu tốn nhiều tiền mời Lộ Nam về làm, vậy với những thuộc hạ năng lực không tồi, theo anh ta nhiều năm, không khỏi có phần không công bằng.
...
Sáng hôm sau, Lộ Nam dừng xe ở dưới lầu, chuẩn bị lên nhà, bác chủ nhà không biết từ đâu nhảy ra: "Tiểu Lộ à, bác nói thật, hôm qua Tiểu Liễu kỳ thực là cháu trai của bác, điều kiện gia đình không tệ, được đền bù đất rồi xây 3 tòa nhà riêng, trong nhà thu tiền thuê cửa hàng, một năm phải mấy trăm nghìn tệ đấy~"
Lộ Nam nghiêm túc gật đầu: "Một năm thu nhập mấy trăm nghìn tệ, muốn đầu tư cũng phải rồi. Nhưng bác cũng biết công ty cháu yêu cầu khá cao với mức hợp đồng đầu tư, nếu muốn thử làm ngành này, cháu không đề nghị anh ta ký hợp đồng tiêu thụ với công ty cháu. Cháu có thể giới thiệu anh ta cho Chương tổng chúng ta gặp hôm qua, hoặc là Nhà tiêu thụ khác, ký hợp đồng tiêu thụ trung gian hoặc theo đợt yêu cầu 200-300.000 tệ một năm cũng được."
Bác chủ nhà định nói bà ấy không phải ý này, nhưng Lộ Nam lại nói một hơi: "Bác Phương cũng nói, cháu trai bác rất không tồi. Cháu nghe nói, rất nhiều người trẻ tuổi bản địa sau khi nhận tiền đền bù không còn muốn ra ngoài làm việc, mua xe sang mỗi ngày dạo tới dạo lui, câu cá, đánh bài. Cháu trai bác chịu bỏ tiền đầu tư, có sự nghiệp riêng, thật tốt."
Bác chủ nhà bỗng dưng lại thấy đỏ mặt, bà ấy ấp úng nói: "Phải, con trai trưởng thành muộn, cho nên càng phải lập gia đình để có người quản. Hai đứa cháu, bao giờ ra ngoài chơi đi, người trẻ tuổi nhiều trò chuyện với nhau, hiểu biết đôi bên, cũng tốt mà."
"Ai da, bác nói vậy, cháu sực nhớ ra. Hôm qua cháu đàm phán công việc xong với Chương tổng đã hơn 9h, sau đó tới phòng gym, về nhà hơi muộn, nên không xem di động. Sáng nay mới nhìn thấy Liễu tổng gửi tin nhắn cho cháu, cháu nói với anh ấy, nếu có hứng thú, vậy tới văn phòng chúng cháu ngồi xuống, trò chuyện ở đây cũng rất tiện, có nhiều tư liệu chiêu thương, xem càng dễ hiểu hơn." Lộ Nam đương nhiên biết bác chủ nhà định nói gì, nhưng cô không tiếp chiêu.
Bác chủ nhà cuối cùng tìm được cơ hội mở miệng, ai da một tiếng: "Bác không có ý này. Bác nói thẳng nhé, thực ra bác muốn làm bà mối. Tiểu Lộ, bác rất thích cháu, nếu không phải con trai bác còn đang học cấp 3, nhất định muốn cháu làm con dâu! Như vậy, cháu thấy cháu trai bác thế nào? Có vừa ý không?"
[Cấp 3? Con dâu? Tha cho ta đi.]
Bác ấy không giả vờ, Lộ Nam cũng không giả ngu nữa, cô cười lắc đầu: "Bác, cháu đã nói rồi, bây giờ cháu chỉ muốn tập trung vào công việc, không có ý định yêu đương."
"Công việc và yêu đương đâu có xung đột." Bác chủ nhà tận tình khuyên bảo: "Bác bảo này, cháu đang ở độ tuổi đẹp nhất, phải tìm bạn trai trước, hẹn hò nửa năm một năm, sau đó kết hôn, sinh con... sinh con sớm khôi phục mới nhanh. Đến lúc đó, cha mẹ, ông bà nhà trai đều có thể hỗ trợ trông con, cháu muốn đi làm hoàn toàn oke, không có hậu cố chi ưu (nỗi lo về sau)."
Lộ Nam nghe mà bất đắc dĩ.
Bác chủ nhà thật là dốc hết sức lực tiếp thị cháu trai, thậm chí còn dùng tới thành ngữ và tiếng Anh.
Cô cười, kiên định từ chối: "Bác, cảm ơn ý tốt của bác, nhưng bây giờ cháu thật sự không nghĩ tới điều này. Cháu lên trước mở họp sáng ạ."
Bác chủ nhà muốn giữ lại cũng không được, lát sau, dậm chân một cái quay đầu gọi điện thoại: "Tiểu Liễu à, bác bảo này..."
Lộ Nam vào văn phòng, phát hiện các thuộc hạ đều nhìn chằm chằm mình, ánh mắt quái lạ.
"Sao? Trên mặt tôi có hoa sao?" Lộ Nam lấy di động ra soi gương, không có vấn đề.
"Ha ha, không phải." Hoàng Đạt Phương lớn mật nhất, tò mò tiến lên hỏi: "Giám đốc Lộ, tôi nghe bác chủ nhà nói, hôm qua cô đi xem mặt?"
Những người khác trong văn phòng cũng gật gù, biểu thị hôm nay tới đi làm đều nghe nói.
[A ha, bác chủ nhà thật là cái loa to nhất thế giới.]
"Bị lừa, bác ấy bảo giới thiệu khách hàng cho tôi." Lộ Nam lấy di động đẩy vai Hoàng Đạt Phương ra: "Đừng cản đường."
Hoàng Đạt Phương thuận thế lùi về sau: "Không phải chứ? Giám đốc Lộ đạo hạnh cao thâm như thế, còn bị người lừa đi xem mặt?"
Lộ Nam tức cười: "Đạo hạnh cao thâm? Tôi là yêu quái chắc?"
Nhìn thấy Hoàng Đạt Phương che miệng lắc đầu, Lộ Nam tiếp tục châm chọc: "Hơn nữa, ai suốt ngày kể khổ, nói bây giờ khai thác Nhà tiêu thụ mới khó khăn thế nào?"
Ở đây ngoại trừ kênh phân phối Lưu thông và Trịnh Tinh, còn lại mọi người đều trúng đạn.
"Nếu không phải vì thành tích của văn phòng, tôi còn biết rõ trong núi có hổ, vẫn đi vào?"
"Như vậy, cô biết bác chủ nhà lừa cô à?"
"Cũng không hẳn, định thử vận may mà thôi, nếu đàm phán thành công thì sao?"
Hoàng Đạt Phương thuận miệng nói: "Nào ngờ làm ăn không thành, còn suýt thì bị gán ghép."
"Quản lý Hoàng, tôi cảm thấy dạo này tôi bố trí công việc cho anh hơi ít..." Lộ Nam liếc mắt nhìn: "Được rồi, vào họp đi."
...
Từ khi Lộ Nam nói rõ với bác Phương, bác chủ này thấy cô bỗng ngượng ngùng, nhưng thái độ của Lộ Nam thì không hề thay đổi, nhìn thấy bác ấy, vẫn khách sáo chào hỏi.
Vài hôm sau, thái độ của bác ấy tự nhiên như cũ, chỉ hễ thấy Lộ Nam lại có vẻ muốn nói lại thôi, đại khái vẫn muốn truyền bá kinh nghiệm kết hôn sinh con của mình.
Lộ Nam chán nản.
Xã hội này chính là như thế, năm nay tuổi mụ cô mới 25, nhưng trong mắt rất nhiều người, phải bắt đầu suy tính tới việc trọng đại của đời người rồi.
Khó trách Trần Lộ tìm cô thổ lộ hết, chắc là chị ấy lớn hơn mình vài tuổi phải thừa nhận áp lực lớn hơn, bên cạnh có nhiều họ hàng bạn bè tự cho là có ý tốt, phải không?
Lúc này, Lộ Nam vạn phần mừng rỡ Hoàng nữ sĩ bây giờ bận sự nghiệp tối mắt tối mũi; còn những người như cha Lộ thì mặc kệ việc này.
Vị Liễu tổng kia sau đó cũng liên lạc với Lộ Nam 2-3 lần, đều bị Lộ Nam có lệ cho qua, cũng dần không liên lạc nữa.
Chuyện này coi như nhạc đệm trôi qua.
Vài ngày sau, Chương Kỳ lại hẹn cô trò chuyện, Lộ Nam biết, anh ta đã hạ quyết tâm.
Không sai, đêm đó trở về, hôm sau Chương Kỳ hỏi giám đốc Phạm về tình hình tiêu thụ rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên trong nửa đầu năm, sau đó suy nghĩ thêm vài ngày, cuối cùng quyết định làm theo phương án của Lộ Nam.
Anh ta đùa giỡn với cô: "Bởi vì giám đốc Lộ đề cử, tôi kiếm được một khoản tiền nhỏ, dứt khoát có qua có lại, xài tiền vào công ty Nguyên Xuyên."
Lộ Nam biết anh ta nói tới chuyện đầu tư "Chu kim sơn", cũng vui đùa đáp lại: "Như vậy cảm ơn Chương tổng ủng hộ. Ngài yên tâm, tôi nhất định làm dự toán thật cao, tạo đơn đặt hàng từ số tiền đó, tiêu sạch sẽ cho ngài."
Chương Kỳ cười ha ha: "Thư ký Khương, nghe thấy không? Mức hợp đồng cứ dựa theo khoản tiền lấy được từ doanh thu phòng vé đi."
Bên này thành công, hai người họ còn phải tới gặp Lý Kiến Vĩ của khách sạn lớn Ôn Tuy.
Muốn thuyết phục vị Lý tổng này, cũng phải tốn chút thời gian.
May mà Lộ Nam xử sự chân thành, sau khi tới Hoa An đều làm đâu chắc đấy, Lý Kiến Vĩ có ấn tượng tốt với cô; mà Chương Kỳ thì tràn đầy thành ý, luôn miệng nói hết sức ủng hộ Lý tổng bán rượu định chế, còn hứa hẹn có thể phụ trách mảng tiêu thụ.
Lý Kiến Vĩ làm rất lâu ở khách sạn, đã dùng rất nhiều thủ đoạn, nhưng doanh thu khách sạn về cơ bản đã bão hòa, nếu không có thay đổi mới mẻ, chỉ e vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước - không thể chờ ông trời ban phát vận may, xem ai về hưu hoặc phạm sai lầm, anh ta mới có thể lên chức đi?
Lý Kiến Vĩ suy đi tính lại, quyết định: liều một phen!
Ba người họ mỉm cười lần lượt bắt tay nhau: "Hợp tác vui vẻ."
Khách sạn lớn Ôn Tuy nhận ủy thác từ Tứ Phương Kiến Trúc, cung cấp một lô rượu trị giá 1.6 triệu tệ, bao gồm rượu định chế in hình khu phim trường Ôn Tuy, tiền đặt cọc như sau...
Nguyên Xuyên ký hợp đồng cung ứng hàng cho khách sạn lớn Ôn Tuy, sản xuất lô rượu định chế theo kỳ, đơn đặt hàng trị giá 2 triệu tệ, tiền đặt cọc như sau...
Lý Kiến Vĩ yêu cầu giữ lại một phần rượu định chế, để trưng bày và bán trong khách sạn. Số lượng quả nhiên giống hệt Lộ Nam dự đoán.
Nội dung hợp đồng đương nhiên không chỉ gói gọn trong một câu đơn giản, trong lúc này phải liên lạc nhịp nhàng, Lộ Nam chính là mấu chốt cho sự nhịp nhàng này.
Một loại rượu đóng gói thành 2 loại bất đồng, một loại bao bì in cảnh triều đại khu phim trường, một loại in hình liên quan tới "Chu kim sơn". Cô phải trợ giúp khách sạn lớn Ôn Tuy cầm được bản quyền của "Chu kim sơn"; đưa bản quyền và những nguyên tố cổ phong về khu phim trường mà Lý Kiến Vĩ cung cấp tới tổng công ty xét duyệt, kèm theo thiết kế bao bì, xác nhận lại với Nhà tiêu thụ; giục tổng công ty cung cấp thành phẩm rượu định chế...
Từ cuối tháng 7 tới đầu tháng 8, Lộ Nam cảm thấy mồm mép mình mỏng đi một tầng, bởi vì lái xe qua lại bôn ba suốt, cô còn đi giày đế bằng.
Lộ Nam khôi hài nghĩ: dạo này bận ghê, ta còn chẳng có thời gian tiêu 30% số tiền thưởng năm ngoái.
Khoản tiền này đều phát vào tháng 7 hàng năm, chẳng phải mới vào thẻ của cô còn gì.