Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 209




Đầu kia điện thoại, Trần Kiêu trầm ngâm giây lát.

Sau khi về nước, anh ta không có quan hệ thân thiết với cha. Bất luận lúc đầu cố tình tới thị trường bản địa, hay là biết thời thế trở về trụ sở, cha anh ta chỉ nói một câu: "Con suy nghĩ kỹ là được."

Nói nhẹ như bông, vậy Từ Văn Đào tới Hải Lâm để làm gì?

Nói ra cũng buồn cười, anh ta tự nhận không phải kiểu người tính toán chi li, nhưng đối diện với người cha nhiều năm không gặp, trong lòng vẫn nảy sinh vài phần oán hận khó mà khắc chế.

Cho dù biết rõ chuyện giữa cha mẹ anh ta không có quyền xen vào.

Trần Kiêu cũng từng lâm vào ngõ cụt, thậm chí tâm trạng hiện giờ cũng không hoàn toàn là lý trí khách quan.

Chỉ là so với người ngoài khuyên bảo, anh ta nguyện ý nghe Lộ Nam nói hơn thôi.

Không phải vì yêu ai yêu cả đường đi, mà vì anh ta cảm thấy, Lộ Nam có thể thấu hiểu anh ta.

Hơn nữa Lộ Nam nói chuyện cũng thú vị.

Trần Kiêu biết Lộ Nam muốn biểu đạt điều gì.

Nhưng có cần làm theo hay không, thì trong lòng anh ta vẫn còn do dự.

Một vì lòng tự trọng hơi nực cười của anh ta, cảm thấy làm vậy như thể mình cúi đầu trước - mặc dù so với cúi đầu hay không, càng giống em bé đang giận dỗi.

Hai là lo lắng nói ra cha anh ta cũng sẽ có thái độ phản đối, vậy mới là một phiếu phủ quyết, ngay cả cơ hội thương lượng cũng không có - đây mới là chuyện anh ta sợ nhất.

Vài chữ quyền tiêu thụ hải ngoại, đâu chỉ đại biểu cho hải ngoại mà thôi.

Năm trước, năm ngoái, anh ta luôn suy xét tới tính khả thi của thị trường nước ngoài, nhưng...

"Anh sẽ tìm lúc nói chuyện với ông ấy." Trần Kiêu cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Lộ Nam không biết anh ta cân nhắc và lo lắng điều gì, nhưng là người đã biết kết quả tương lai, cô suy đoán, Chủ tịch sau này có thể ủy quyền cho Trần Kiêu, như vậy chắc hẳn từ đầu tới cuối đều rất coi trọng con trai mình..., đúng không?

Chỉ tiếc kiếp trước 2 năm này, tinh lực của cô đều ở việc đấu trí đấu dũng với Trương Phi, căn bản không biết tổng bộ xảy ra chuyện gì, cũng không đủ tư cách biết.

Sau đó nghe đồn, toàn là tin tức phiến diện.

"Thử xem, dù sao giá thử cũng không cao." Lộ Nam cười bảo: "Nếu thành công, dù em không đuổi kịp chuyến này, biết đâu lại được chuyến sau?"

Trần Kiêu biết, Lộ Nam không nói năng vu vơ, Ô thành đông đảo thương nhân làm ngoại thương, với năng lực của Lộ Nam, có thể khai thác khách hàng đầu tiên, chẳng lẽ không tìm được người thứ 2, 3, 4?

Anh ta cũng cười: "Vậy bây giờ, về công về tư anh đều phải khuyên em chậm lại bước chân cái đã."

Lộ Nam gật đầu: "Phải, em biết tối quan trọng là bảo vệ tốt những Nhà tiêu thụ hiện có. Dù sao đối thủ và các xưởng rượu khác còn đang theo dõi sát sao."

"Xem ra những ngày tới chúng ta đều cần cố gắng. Anh cố gắng thuyết phục Chủ tịch, em cố gắng bảo vệ tình cảm với khách." Tâm trạng Trần Kiêu nhẹ nhàng hơn nhiều, anh ta không muốn tạm biệt Lộ Nam.

Cúp máy, Trần Kiêu suy tư, tìm tên một người khác trong danh bạ: "Này, anh Cừu, ngày kia anh tới Dung thành không?"

Bọn họ hẹn gặp ở sân bóng, xung quanh trống trải là nơi tiện tán gẫu.

Cừu Siêu Quần lớn hơn vài tuổi, thể lực không theo kịp, gần như bị ngược. Anh ta chạy ra ghế dài bên ngoài, đặt mông ngồi xuống, ấp khăn lên mặt, hai tay đầu hàng: "Thằng nhãi này, không biết kính yêu tiền bối à? Biết thế không tới!"

Trần Kiêu lắc đầu giễu cợt: "Anh Cừu mấy năm nay lười biếng vận động thế."

"Chủ yếu là lớn tuổi, thể năng không theo kịp." Cừu Siêu Quần hồi phục lại, đưa tay vặn một bình đồ uống vận động: "Sao, còn làm cao hả? Hai người bạn anh giục giã mấy lần rồi, người ta mang theo tiền tới, cơ hội thật tốt đấy."

Cừu Siêu Quần nói tới việc Trần Kiêu chậm chạp không muốn đi tìm Chủ tịch nói chuyện quyền tiêu thụ ở nước ngoài.

Không sai, đầu năm lão Cừu đã nói với Trần Kiêu: "Lão tổng rượu Hài Hòa đầu óc ngớ ngẩn, bị Nhà tiêu thụ xoay cho hồ đồ, làm cho giá cả thị trường trong nước gần như đổi chiều, hết cách, bây giờ ông ta không nỡ về vườn, cũng không muốn xảy ra biến cố gì, tóm lại em tìm ông ta không có tác dụng gì đâu. Chi bằng trực tiếp tìm lão hán nhà em mà nói."

Trần Kiêu bướng bỉnh, một mực đâm đầu vào các vị lãnh đạo của ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa, tốn thời gian trước sau dịp tết tận 10 ngày.

Theo Cừu Siêu Quần, Thẩm Hi Nghiêu (nguyên danh của Trần Kiêu), từ nhỏ đã ra vẻ, còn không biết biến báo.

Đứa nhóc nhà khác muốn ăn gì, chơi gì, đều khóc lóc lăn lộn đòi hỏi. Nó thì chỉ lúc đi qua tủ kính nhìn lâu một lát hoặc chậm lại bước chân một chút, người lớn đương nhiên hỏi có muốn không. Cứ tới lúc này, thằng nhóc này lại ngại ngùng mím môi: "Không cần, con chỉ tò mò thôi." Người lớn muốn cho nó, nó luôn kiên trì nói không cần.

Hôm nay, Cừu Siêu Quần không nhịn được, nói: "Thời gian quý giá, thời gian là vàng, hai người họ cộng lại ký hợp đồng rượu Hài Hòa 10 triệu, đây chính là rượu Hài Hòa, không phải rượu Kinh Điển đâu. Nếu đàm phán thành công, cũng là chuyện tốt với em, anh thật không hiểu em muốn tranh hơn thua gì với ông già nhà em nữa..."

"Em định tối về ăn cơm, lát nữa đi nhờ xe anh." Trần Kiêu uống ùng ục mấy ngụm nước, bỗng dưng mở miệng.

Cừu Siêu Quần còn định thao thao bất tuyệt, chợt bị chặn họng, sững sờ giây lát, cười phá lên: "Em hiểu ra rồi hả? Anh nói mà, cha con làm gì thù hằn được lâu!"

Trần Kiêu lắc đầu: "Em và cha em, không phải thù hận, mà là... quá xa lạ." Xa lạ lạnh nhạt, ngoại trừ quan hệ huyết thống, không có chút thân thiết nào.

Trần Kiêu dặn dò thêm câu: "Anh bảo ngẫu nhiên gặp được em, kéo em về cùng."

Cừu Siêu Quần chậc lưỡi lắc đầu: "Em đúng là... được rồi, anh giúp em lần này."

Trần Kiêu trở về biệt thự cha mình ở, không những ông bà nội của anh ta hết sức vui vẻ, ngay cả bản thân Chủ tịch cũng rất bất ngờ. Bà nội Trần Kiêu muốn giữ Cừu Siêu Quần lại ăn cơm, anh ta chuồn nhanh như chớp: "Bà nội, cháu không ăn đâu, cha cháu đang chờ ở nhà."

Lúc ăn cơm, chủ tịch Thẩm hỏi: "Sao hôm nay lại về?"

Vừa hỏi xong liền bị mẹ ruột trợn mắt: "Không nói được gì hay thì đừng nói, đây là nhà của Nghiêu Nghiêu (Trần Kiêu, nguyên danh Thẩm Hi Nghiêu, nhũ danh Nghiêu Nghiêu), nó muốn về lúc nào thì về."

Trần Kiêu cười xin lỗi với bà nội: "Bà nội, mấy hôm trước cháu mới về nước, mẹ cháu bảo cháu đưa đồ cho hai ông bà. Nhưng hôm nay ngồi xe anh Cừu, nên không mang theo, chắc phải lần sau mới mang tới được."

"Không sao không sao. Vài ngày nữa mang tới là được." Bà nội rất hào hứng: "Tết Nguyên tiêu mang tới đi, cả nhà ta cùng ăn tết Nguyên tiêu. Được không?"

"Vâng ạ." Năm ngoái cũng như thế, ăn tết thì ở nước ngoài, Nguyên tiêu thì ở bên ông bà nội.

Hơn 2 tiếng sau, Trần Kiêu rời đi.

Bà nội bê một đĩa quả tuyết liên: "Ăn đi, hạ đường huyết, hạ mỡ máu."

"Mẹ, thứ này ăn chả có mùi vị gì." Chủ tịch Thẩm cau mày.

Bà nội quắc mắt trợn trừng: "Sức khỏe mình thế nào không biết à?"

Chủ tịch Thẩm bất đắc dĩ ăn.

"Phải rồi, Nghiêu Nghiêu nhờ con, con đáp ứng không?" Bà nội hỏi.

Chủ tịch Thẩm cân nhắc, nói: "Rút dây động rừng, huống hồ còn liên quan tới thị trường nước ngoài. Trong công ty vốn có quan điểm bất đồng với việc này, nó làm thế, quá liều lĩnh."

Bà nội cười lạnh: "Hừ. Không đáp ứng phải không?"

Đối với mẹ ruột, chủ tịch Thẩm không dám lên mặt, chán nản giải thích: "Việc này một mình con không quyết định được."

"Vậy con cờ xí tiên minh ủng hộ Nghiêu Nghiêu, nó sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức." Bà nội không phải hoàn toàn không biết gì về nội tình Nguyên Xuyên.

Chủ tịch Thẩm thở dài: "Để con suy nghĩ thêm."

"Tối nay nghĩ cho xong, đừng để thằng bé chờ. À, con nhớ ăn hết đĩa này đi đấy." Bà nội trước khi ra khỏi thư phòng còn dặn dò.

...

Sau tết Nguyên tiêu, Chương Lễ bay tới Singapore, đồng hành còn có thủ hạ.

Đương nhiên, với quy cách hợp đồng của anh ta, Lộ Nam không cần đích thân tiễn, chỉ có điều Lâm Yến trùng hợp hôm đó tới Tứ Phương Kiến Trúc đưa quà tặng vật liệu, trò chuyện với giám đốc Phạm một lát, trở về kể với Lộ Nam, cô mới biết hôm nay Chương Lễ bay.

Lâm Yến nói với Lộ Nam: "Tôi nghe nói, năm ngoái Lưu Dương nhận thưởng từng này."

Vừa nói, vừa ra dấu - hơn 100 nghìn tệ! Nghe nói tiền lương của họ ở Singapore dựa theo trình độ thu nhập ở bản địa, đổi tỷ giá, cũng là khá nhiều tiền.

"Hâm mộ hả?" Lộ Nam ngước mắt hỏi.

"Không ạ." Lâm Yến thật sự không hâm mộ tí nào, mặc dù Lưu Dương mới đi nửa năm đã có tiền thưởng hơn trăm nghìn tệ, nhưng Singapore xa lắm, nghe nói giá cả chỗ đó cao, chi tiêu cũng cao, mình ở Hoa An ổn định vẫn hơn. Cô chỉ tò mò: "Lưu Dương... không thấy khó xử ư?"

"Ừm... chắc là không thấy." Lộ Nam suy tư, nói: "Có lẽ vài năm nữa cô sẽ hiểu?"

Đối với Lưu Dương, mất (một kiểu kiếm tiền) sự nghiệp đương nhiên nghiêm trọng hơn nhiều so với bị chia tay (có bồi thường).

Lâm Yến tới giờ chưa có mảnh tình vắt vai quả thật không hiểu, cô ta chỉ cảm thấy chuyện bát quái này không tiện chia sẻ với Phỉ Phỉ: dù sao giữa đồng nghiệp cũng phải bảo mật tiền lương và tiền thưởng, nếu nói tới tiền thưởng của Lưu Dương, ít nhiều sẽ dính tới mức thưởng năm ngoái của cô. Lâm Yến biết, cả văn phòng Hoa An không có quản lý nghiệp vụ nào có mức thưởng lớn hơn mình, thậm chí có lẽ cả giám đốc Lý cấp tỉnh cũng không bằng. Chính vì mình và Phỉ Phỉ là đồng hương, bạn học kiêm đồng nghiệp, tình nghĩa sâu nặng, mới càng không thể nhắc tới việc này. Không những trái quy tắc, còn có vẻ khoe khoang.

Nói xong bát quái khai vị, Lâm Yến hỏi Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, cô nói, nếu tôi mua phòng ở Hoa An, thì có ổn không?"

Ổn chứ! Sao lại không ổn! Lộ Nam nhớ lúc Lâm Yến tới Hoa An, từng nói cô ấy rất thích tỉnh Kiềm Giang.

Năm trước Lộ Nam từng nghiêm túc bảo giám đốc Khách hàng lớn của Phi Tường - Mạnh Lộ Ti, bạn học Du Hà Phi rằng, họ nên mua phòng ở Hải Lâm cho sớm. Đương nhiên năm ngoái cô quá bận, cũng không hỏi rốt cuộc họ có mua hay không. Bây giờ cấp dưới hỏi như vậy, Lộ Nam rất tán đồng.

Nhưng mới nghe mở đầu, không phù hợp đưa ra ý kiến mù quáng, Lộ Nam "Hử? một cái, để Lâm Yến tiếp tục.

Lâm Yến hơi bối rối: "Lời cô nói năm ngoái rất có lý, tôi ghi tạc trong lòng. Chỉ là bây giờ còn một vấn đề: lỡ như sau này tôi bị điều khỏi Hoa An, liệu có tiện tiếp tục trả khoản vay mua nhà ở đây không?"

"Nếu cô lo cái này, tôi cảm thấy nó không phải vấn đề." Lộ Nam phân tích cho Lâm Yến: "Nếu phải chuyển đi, cho thuê hay bán lại cũng được. Nếu muốn mua, tôi đề nghị cô mua nhà ở Ô thành, chỗ đó có khả năng tăng giá lớn hơn. Nhưng đây là việc lớn, cô nên thương lượng với người trong nhà một chút, nếu thật sự muốn mua, tôi có thể nghiên cứu cùng cô."

Lâm Yến gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn giám đốc Lộ." Giám đốc Lộ đã nói vậy, trong lòng cô ấy càng chắc chắn.

Kế đến, cô ấy lễ phép, nhỏ giọng thăm dò: "Giám đốc Lộ năm nay có định mua phòng không? Tôi chỉ hỏi một chút, nếu ngài không muốn trả lời cũng không sao."

Lộ Nam cười: "Tôi tạm thời không mua."