Nhìn thấy số liệu này, kỳ thực Lộ Nam cũng biết: 3 ngày kế tiếp, sẽ không có thêm khoản tiền hàng nào.
[Nhưng không ảnh hưởng ta thúc giục họ một chút, dù sao nghỉ 3 ngày tết Dương + 4 ngày ta tới tổng công ty họp, bọn họ có thể tự do cả 1 tuần. Như vậy... thắt chặt họ lại chút...]
Lộ Nam hoàn toàn không cảm thấy lương tâm bất an, tính xong các khoản công, bắt đầu đánh giá văn phòng Hoa An năm nay có thể cầm được bao nhiêu tiền thưởng.
Tổng công ty tăng lượng hợp đồng và hồi khoản cho Hoa An cũng giống với Hải Lâm - Lộ Nam thậm chí cảm thấy liệu có phải tổng công ty lúc đặt ra kế hoạch lười biếng, đặt một tiêu chuẩn cho mọi tỉnh?
Yêu cầu tăng lượng hợp đồng 40% và hồi khoản 20%, nghĩa là năm nay cần tăng lượng hợp đồng lên 11.2 triệu tệ, hồi khoản 7.8 triệu tệ.
Hoa An thực tế hoàn thành chênh lệch mục tiêu tổng công ty đề ra lần lượt là 12.100.000 tệ và 10.950.000 tệ, tốc độ tăng vượt quá 100%.
Thành tích này bất luận ở tổng công ty hay trong tỉnh đều là nhất kỵ tuyệt trần, vượt xa thành phố tỉnh lị Hải Lâm.
[A, hi vọng Lão Vương hỏi thăm được số liệu cụ thể của các thành phố trong tỉnh từ hành chính, sẽ không cảm thấy bực bội.]
Lộ Nam nghĩ vậy.
Nhưng cô tuyệt đối sẽ không chỉ vì quan hệ với Lão Vương còn không tệ, liền lưu tình ở mặt này.
...
Bởi vì thưởng cuối năm chủ yếu tính theo giá trị hồi khoản, cho nên Lộ Nam viết ra lượng nhiệm vụ và lượng hoàn thành thực tế, chia làm hai hàng.
Phương thức tính toán tiền thưởng cả năm của một văn phòng thành phố không phức tạp, quan trọng nhất vẫn là hồi khoản.
Như Hoa An bây giờ: năm nay, văn phòng Hoa An vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, văn phòng có thể giành được 8% theo tổng giá trị hợp đồng cùng 12-16% trở lên bộ phận vượt mức.
"Trở lên", hai chữ này cũng dễ hiểu. Tiền thưởng Nguyên Xuyên theo chế độ bậc thang, nghĩa là, vượt mức càng nhiều, chiếm lợi vượt mức càng nhiều. Dựa theo Hoa An hồi khoản năm nay, chắc chắn lấy được 16%.
Lý luận thì Lộ Nam cộng thêm tất cả thuộc hạ, năm nay sẽ có số tiền thưởng là:
7.8 triệu * 8% + 10.950.000 triệu * 16% = 2.376.000 tệ.
Văn phòng Hoa An tính cả Lộ Nam tổng cộng 10 người, số tiền này cho dù chia đều cũng tương đối khả quan, phải không?
Chỗ này, tạm không bàn chế độ phân phối tiền thưởng trong nội bộ văn phòng đương nhiên không thể chia đều. Chỉ nói riêng số tiền thưởng hơn 2 triệu tệ này - nếu như người ngoài ngành nhìn vậy mà cảm thấy ngành tiêu thụ rượu trắng này khắp nơi là vàng, như vậy sai hoàn toàn.
Việc gì cũng phải so sánh, bề ngang chính là việc mà Lộ Nam vừa thông cảm cho Lão Vương ban nãy, còn bề dọc thì như sau.
Năm ngoái, giám đốc Lưu lãnh đạo văn phòng gồm cả anh ta cũng là 10 người, dùng hết các loại biện pháp, ngay cả chuyện thiếu đạo đức như lừa công ty rượu Tứ Phương Kiến Trúc giữ hàng cũng làm, mới đạt tiêu chuẩn hồi khoản: 6.5 triệu tệ.
Vì vậy, văn phòng Hoa An năm ngoái tiền thưởng cả đội ngũ là 6.5 triệu * 8% = 520.000 tệ.
Đã thế, còn bị văn phòng tỉnh trừ hệ số, cuối cùng chỉ lấy được 500.000 tệ.
So sánh bề dọc là thế này: 500.000 tệ và 2.376.000 tệ (chừng).
Số trước đại biểu cho trình độ tiền thưởng trung bình trong tỉnh, cái sau khỏi cần lắm lời, nói nữa lại kéo thù hận.
Cho dù có dấu ngoặc: chừng.
Đây là suy nghĩ tới văn phòng tỉnh còn có đánh giá về nhiều phương diện, tham khảo tổng hợp tăng lượng hợp đồng có hợp lý không, phục vụ khách hàng có tốt không, tình hình các hoạt động lớn / nhỏ diễn ra, kinh phi sử dụng thực tế thế nào, liệu có ép Nhà tiêu thụ giữ tồn kho hay không... - ngoài ra, còn sẽ trộn cả yêu thích của Tổng giám đốc cấp tỉnh (không tốt), cuối cùng chấm điểm cho từng văn phòng thành phố, xếp hạng 1-2-3 trong tỉnh, tiền thưởng bất đồng.
Lộ Nam vẫn có lòng tin: văn phòng tỉnh sẽ không trừ điểm Hoa An, nếu như Ngô Xuyên hào phóng, biết làm người, còn phải tăng hệ số.
Nhiều tiền thế này, chia thế nào đây?
Dù sao Lộ Nam biết, Lão Lưu năm ngoái phân chia không đồng đều, nhưng không tới mức quá đáng.
Theo quy định Nguyên Xuyên, giám đốc thành phố có quyền quyết định rất lớn khi phân chia tiền thưởng của văn phòng.
Ví dụ như năm ngoái Lộ Nam là quản lý nghiệp vụ, phương thức tính thưởng cuối năm chủ yếu liên quan tới nhiệm vụ hồi khoản của Nhà tiêu thụ, Nhà tiêu thụ vượt mức hoàn thành lượng hợp đồng năm, sẽ nhận thưởng 1% lượng nhiệm vụ, 2% lượng vượt mức. Nhưng ngoài ra, giám đốc thành phố (tương ứng còn có chuyên viên nhãn hiệu và giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh) tính điểm thành tích cho Lộ Nam lúc đó vẫn là quản lý Đoàn mua cũng ảnh hưởng tới hệ số tiền thưởng. Lộ Nam thăng chức, có thể mau chóng tính ra tiền thưởng lúc đó của mình, bởi vì cô rất hiểu ba người họ, Vương Hưng Long và Trần Kiêu tuyệt đối không chấm điểm thấp cho cô, khi đó Lý Lị dù hơi ghen ghét với cô, nhưng cũng sẽ không chấm điểm thấp thái quá, cho nên cô có thể lấy đủ tiền thưởng. Nhưng thực tế thì, quản lý nghiệp vụ ở các thành phố, hoặc giả cho dù là trong văn phòng Hải Lâm, những quản lý nghiệp vụ mà Lão Vương không thích, cũng chưa chắc có thể nhận được đủ tiền thưởng.
Cấp trên muốn trừ tiền thưởng của cấp dưới không phải quá dễ rồi ư? Tính điểm thành tích là được.
Năm ngoái Chu Lỗi bởi vì ngủ lại ký túc xá nữ, bị trừ điểm thành tích rất nhiều, trực tiếp ảnh hưởng tới thưởng cuối năm.
Đây chính là điều mà mọi người vẫn nói, nhân phẩm của giám đốc thành phố thế nào trực tiếp dẫn tới phong cách làm việc của một thành phố ra sao.
Công ty đưa ra tỷ lệ phân phối tham khảo, đa số giám đốc thành phố sẽ tự lấy 50-60% cho mình, cũng chính là cái gọi là mình ăn thịt, cũng phải để thuộc hạ uống canh; cũng có một số giám đốc thành phố lòng dạ tương đối rộng rãi, không thiển cận như vậy, sẽ lựa chọn % "lương tâm" hơn chút, về cơ bản nhận mức 30-40% tiền thưởng của văn phòng, thậm chí còn ít hơn; còn có một vài giám đốc thành phố, nếu đầu thai ở cổ đại thì chắc là giỏi vơ vét, bọn họ dẫm lên giới hạn cao nhất theo công ty phân chia, lấy đi phần lớn, chỉ để lại một ít cho thuộc hạ, hết sức bất hợp lý, hết sức bất công - quản lý nghiệp vụ và nghiệp vụ viên cơ bản không làm gì được.
Theo Lộ Nam biết, thật sự từng có vì chia thưởng cuối năm không đều mà cáo trạng vượt cấp - chuyện này chắc là cuối năm sau sẽ xảy ra.
Người đó có lẽ cảm thấy giám đốc thành phố quá thân thiết với Tổng giám đốc cấp tỉnh, thế là gửi thẳng e-mail cho lãnh đạo Đại khu, kết quả xử lý cuối cùng là:
Một, tiền thưởng của thành phố đó hủy bỏ. Không sai, hủy bỏ toàn bộ. Cả văn phòng ai cũng không lấy được một xu tiền thưởng, đừng hỏi vì sao, Lộ Nam đến giờ đều cảm thấy cách xử lý này có thể nói là ngớ ngẩn.
Hai là, giám đốc thành phố bị chuyển đi. Nhưng sau đó Lộ Nam được biết, chuyển đi nhưng chức vụ vẫn thế, đổi thành phố khác vẫn là giám đốc.
Thứ ba, quản lý nghiệp vụ cáo trạng bị hàng chức. Trở thành nghiệp vụ viên bình thường, thủ hạ của anh ta lại biến thành cấp trên của mình, cho nên vị "dũng sĩ" này làm thêm một tháng cũng từ chức.
Cách làm này, có thể nói là hại người mà chẳng ích ta.
Lộ Nam không phải Chu Bái Bì, nhưng cũng không phải Lôi Phong sống.
Nói câu "văn phòng Hoa An thành tích quá nửa là nhờ cô" cũng hoàn toàn không quá đáng.
Cô dự định tới lúc đó chia số tiền thưởng của văn phòng cho mình 60%, còn lại 9 người cộng hành chính Trịnh Tinh, tổng cộng là 10 người dựa theo lượng hồi khoản của các kênh phân phối, sát hạch, điểm thành tích phân chia 40% còn lại.
Dựa theo phương thức sát hạch tính điểm thành tích mà cô đã nói vào hôm đầu tiên quý 4, phân chia thưởng cuối năm vẫn coi như tương đối hợp lý.
Chẳng hạn Lâm Yến, cô ấy là một trong 5 quản lý nghiệp vụ, ước chừng có thể cầm được 150-170.000 tệ, nhiều, nhưng chưa tới mức khiến đám cáo già ghen ghét.
Chẳng hạn như Tiền Hâm, trước đây ở đáy chuỗi thức ăn trong văn phòng, thưởng cuối năm của anh ta chừng 30-35 nghìn tệ, không khác mấy so với nghiệp vụ viên, nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với năm ngoái.
Bất kể thế nào, văn phòng Hoa An năm nay đều "phát tài", đây là việc mà cả tỉnh đều biết.
Lộ Nam tính toán sơ qua tiền thưởng của mọi người, cảm thấy rất hài lòng - còn khi nhận được tiền thưởng liệu toàn bộ bọn họ có hài lòng? Không quan trọng.
Dính tới phân chia lợi ích, căn bản không thể khiến tất cả mọi người đều hài lòng, mặc kệ Lộ Nam chia thế nào, đều sẽ có người bàn tán sau lưng - cho nên chỉ cần chính mình không thẹn với lương tâm là được.
...
Họp sáng 31/12, Lộ Nam nói với mọi người: "Được rồi, hết việc rồi, chúc mọi người tết Dương vui vẻ, sang năm gặp lại."
Qua tối nay là năm mới, còn không phải là sang năm sao.
Đuổi họ đi, Lộ Nam nhìn đồng hồ: buổi chiều về nhà sớm, thuận tiện đón Lộ Dương luôn.
Hoàng Lệ nữ sĩ về nhà sớm hơn cô một ngày, quả nhiên làm bà chủ thời gian tự do đầy đủ.
Đêm đó, 3 người nhà họ ngồi trên sofa xem đêm tiệc tết Dương, Hoàng nữ sĩ xem chương trình, bỗng dưng lên tiếng: "Năm nay để bà tới nhà ta ăn tết đi. Nhân tiện hỏi bác, dì cả, cậu mợ con, xem có muốn tới đây liên hoan không."
Lộ Nam đồng ý hai tay!
Cho dù Lộ Nam biết, Hoàng nữ sĩ lên tiếng, trong đó ẩn chứa tâm trạng khoe khoang - thì đã làm sao? Hoàng nữ sĩ mấy năm trước chán nản tự trách, trạng thái kém, bây giờ muốn nở mày nở mặt một chút, thì đã sao?
Bà chị đồng ý, Lộ Dương đương nhiên cũng đồng ý.
Hoàng nữ sĩ được con cái đồng ý cũng không giả vờ xem TV nữa, quay sang hỏi: "Vậy các con bảo, đến lúc đó ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?"
"Đều được ạ, mẹ quyết định đi."
Hoàng nữ sĩ lẩm bẩm: "Cơm tất niên ở nhà hàng đều đắt, ăn cũng toàn món vớ vẩn, không tiết kiệm..."
Lộ Nam mềm giọng: "Nhưng mười mấy người, ăn ở nhà ta, mẹ quá vất vả rồi." Đây là lời mà đời trước tầm tuổi này cô tuyệt đối sẽ không nói - khi đó cô đại khái chỉ biết cứng nhắc nói: "Tùy mẹ", "cũng được".
Chỉ một câu này, Hoàng nữ sĩ thoáng chốc không lẩm bẩm nữa, hơi mất tự nhiên quay lại coi TV, cầm điều khiển từ xa ấn lung tung: "Vậy, vậy ngày mai con đi với mẹ tới mấy nhà hàng, hỏi xem chỗ họ có cơm tất niên kiểu gì."
"Vâng." Lộ Nam quay sang bảo em trai: "Đi cùng đi."
"Nó không muốn đi đâu?" Hoàng nữ sĩ nói, bởi vì so với con gái tính cách phóng khoáng quật cường, con trai hướng nội hơn nhiều, cũng thường không thích tham gia mấy chuyện này.
Lộ Nam quay sang liếc em trai.
Lộ Dương rùng mình: "Em cũng đi!"
Trưa 3/1, Hoàng nữ sĩ đưa Lộ Nam ra sân bay: "Đến nơi báo một tiếng. Dung thành đồ ăn quá cay, tổn hại dạ dày, ăn ít thôi. Còn nữa, tốt nhất không cần uống rượu. Biết chưa?"
"Yes, madam." Lộ Nam cười khì đáp ứng.
Lần này tới Dung thành đãi ngộ không giống với lần trước tới tham gia hội Đường rượu, bởi vì là Tổng giám đốc các tỉnh, giám đốc thành phố, chuyên viên nhãn hiệu, giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh... tới dự họp thường niên, nhân số khá nhiều, cho nên công ty đưa xe bus tới đón người ở sân bay, ga tàu - nhưng Lộ Nam vẫn lựa chọn tự gọi xe về khách sạn, bởi vì cô không muốn trước tiệc tối bị say xe tới mức nằm sấp xuống.