Nhóm Chương Kỳ đều biểu lộ cần phải suy nghĩ thêm.
Cũng dễ hiểu, Lộ Nam không thúc giục, chỉ tỏ ra thiện giải nhân ý: "Ba vị nhất định không cần vì nể tình tôi mà băn khoăn, dù sao kiểu tài trợ này quả thật gần như chưa có Nhà tiêu thụ nào từng thử, hiệu quả tột cùng thế nào ai cũng không thể bảo đảm. Hơn nữa, cho dù tôi liệt kê một loạt ưu điểm, nhưng Chương tổng nói một câu chính xác, một bộ phim thành công trên phòng vé cần tới thiên thời địa lợi nhân hòa."
Ra khỏi khách sạn lớn Hoa An, Hồng Lập Quân còn nói phương ngôn với Điền Ái Trân: "Cô thấy thế nào?"
"Tôi chỉ kinh doanh nhỏ, không so được với mấy ông chủ lớn các anh." Điền Ái Trân cười nói, dường như biểu đạt cái gì, nghe kỹ thì cũng như chưa nói gì.
Lộ Nam đứng trước cửa khách sạn đưa mắt nhìn từng người lên xe.
Chương Kỳ trước khi rời đi cố ý hạ cửa kính xe xuống: "Giám đốc Lộ yên tâm, tôi suy nghĩ hai ngày. Bất luận có tham dự hay không, hai ngày sau đều sẽ cho cô câu trả lời."
"Vâng, Chương tổng." Lộ Nam mỉm cười gật đầu.
Điền Ái Trân theo sát sau đó nghe thấy câu này, trong lòng suy tư.
Hồng Lập Quân đứng xa hơn chút đang gọi điện thoại, chắc là không nghe thấy.
...
Mấy hôm nay, đạo diễn Du trong lòng như mèo cào, lúc thì thúc giục Hướng Bắc hoàn thiện tuyến tình tiết có yếu tố rượu Nguyên Xuyên, "không đánh trận không chuẩn bị", anh ta nói vậy; lúc thì ngăn cản Hướng Bắc sửa lại, "miễn cho phí công bận rộn" - đây cũng là nguyên văn.
Hướng Bắc bị Lão Du làm phiền, gọi điện thoại kể khổ với chị Tần: "Chị mau mang anh ta đi đi! Mang đi! Bằng không một trong hai chúng tôi nhất định phát điên!"
Chị Tần xách Lão Du đi, cũng không gào rống với anh ta, chỉ lẳng lặng nhìn.
Lão Du chột dạ, một hồi lâu lắp bắp giải thích: "Này không phải quá nhiều năm không có thần tài nào chủ động tìm tới cửa sao."
Chị Tần nghe xong, trong lòng đau xót: đúng vậy, bao nhiêu năm rồi. Lão Du mang tiếng hết thời, thậm chí mấy năm nay còn có kẻ nghi ngờ bộ phim đoạt giải hồi đầu liệu có phải do cậu ta tự tay đạo diễn hay không. Lời đồn có thể giết người trong vô hình, lại không tìm được hung thủ, truyền thông bịa đặt lung tung vô trách nhiệm và quần chúng bảo sao hay vậy - bọn họ có vẻ như cách cuộc sống của Lão Du rất xa, nhưng chẳng lẽ không mang tới áp lực cho cậu ta sao?
Chị Tần nghĩ, đương nhiên là có.
Chỉ là Lão Du, nhất quán bướng bỉnh và điên khùng, nhiều năm như vậy lại coi như không biết ngoại giới nghi ngờ, liên tục thất bại liên tục quay.
Nói câu công bằng, mấy bộ văn nghệ sau đó của cậu ta không đến nỗi nào, nhưng dư luận dường như rơi vào vòng luẩn quẩn, dường như không "nổi ầm ầm" là không đủ cao quý.
Chị Tần trong lòng tiếc hận với bạn học cũ, nhưng ngoài mặt vẫn không hòa nhã: "Đừng điên nữa, giám đốc Lộ còn chưa trả lời đâu. Cô ta nói gì cậu cũng tin? Chỉ là có tiềm năng mà thôi, tiền không rơi vào túi, không thể tin hứa hẹn nào."
Đạo diễn Du bị hắt nước lạnh, ủ rũ.
Đúng lúc này, di động của chị Tần vang lên.
"Chào cô, giám đốc Lộ. Thế ư? Đương nhiên, đương nhiên là rảnh. Tốt, tối nay gặp lại." Chị ta cúp máy, nhìn thấy Lão Du trông mong nhìn mình.
Chị Tần đang nghiêm nghị, đột nhiên bật cười: "Nhanh gội đầu tắm rửa cạo râu, buổi tối "gặp khách"."
"Để tôi bảo Lão Hướng một câu!"
Chị Tần lầm bầm: "Không cần, cậu ta không lôi thôi như cậu."
Lão Du: không thể phản bác.
...
Bất đồng với đạo diễn Du nôn nóng sốt ruột, hai hôm nay Lộ Nam tâm trạng rất tốt.
Có một câu gọi là tẫn nhân sự nghe thiên mệnh.
Dù sao lúc nên cố gắng, cô đã cố hết sức lực rồi.
Suy cho cùng, chuyện này với đạo diễn Du, nhà đầu tư kiêm nhà tài trợ (tương lai) và bản thân cô đều có lợi cho cả ba phía, nhưng hai người trước mới là những người giành được ích lợi trực tiếp nhất. Còn Lộ Nam, đạt được là lợi ích vô hình, tích lũy quan hệ, phong phú lý lịch, tăng thiện cảm với Nhà tiêu thụ...
Những thứ này, cho dù bỏ lỡ cơ hội lần này, cô cũng có thể có cơ hội khác. Cho nên cô không hề lo lắng.
Trưa hôm sau, Lộ Nam nhận được điện thoại của Điền Ái Trân, hẹn cô gặp mặt nói chuyện.
Điền tổng phản ứng mau chóng nằm trong dự đoán của Lộ Nam.
Hai người họ hẹn nhau ở sauna dưỡng sinh, Lộ Nam không thể không thừa nhận, so với khách sạn, quán trà, ktv, cô vẫn thích nơi này hơn.
Gặp mặt, Điền Ái Trân đi thẳng vào vấn đề: "Lộ Nam, chị có hứng thú với chuyện tài trợ, không biết em có thể giải thích kỹ càng cho chị không."
Lộ Nam nhận thức rõ vai trò của mình, cô cười bảo: "Tư liệu hôm qua có phương thức liên lạc của Tần Nghiên, chị Điền muốn em tiến cử, hay muốn tự liên lạc?" Dù sao giai đoạn chuẩn bị quay chụp, Lộ Nam sẽ không xen vào, cô chỉ sau khi đàm phán thành công, tới phim trường nhìn một chút những cảnh quay liên quan, miễn cho xuất hiện sơ sót.
Điền Ái Trân bất ngờ khi thấy Lộ Nam từ chối khéo, chị ta hơi tiếc nuối: "Chị nghĩ sai rồi."
Kế tiếp lại hỏi: "Chương tổng và Hồng tổng, có động tĩnh gì không?"
Cái này không cần bảo mật, Lộ Nam lắc đầu: "Còn chưa có, ngài là người đầu tiên liên lạc."
"Vậy thì tốt." Điền Ái Trân dường như thở phào nhẹ nhõm: "Chị dù sao chỉ là làm ăn nhỏ, không thể so với họ, thật lo lắng hai người họ nhanh chân tới trước, có lẽ chị còn chẳng có phần húp canh."
Lộ Nam khách quan nói: "Chị Điền, chuyện này không quan trọng thứ tự trước sau, quả thật, kết quả cuối cùng thường là người trả giá cao thì được. Chị lo lắng Tứ Phương Kiến Trúc và Danh Tửu Thế Gia cũng có ý đồ, cho nên sẽ tăng giá? Em biết chị lo lắng, cho nên mới hẹn gặp 3 người một lúc, nói rõ thông tin, thậm chí nếu hai người họ cũng muốn thử, như vậy chị có thể thương lượng trực tiếp với Chương tổng, Hồng tổng. Suy cho cùng, chúng ta mới là một phe, em bảo vệ lợi ích của xưởng và Nhà tiêu thụ, đương nhiên sẽ không ngồi xem hành vi phá giá."
Điền Ái Trân gật đầu: "Phải rồi, Lộ Nam em luôn luôn làm việc rất chu đáo. Chị thật là lo bò trắng răng."
Chị ta thay đổi thái độ, Lộ Nam cũng biết điều đổi giọng: "Chị Điền băn khoăn cũng phải, nếu như chị cảm thấy không tiện mở miệng, vậy em có thể truyền đạt lại cho Chương tổng, Hồng tổng."
"Không không không, không cần sốt ruột truyền đạt. Lỡ như bọn họ không có ý đồ này, chẳng phải là làm điều thừa à. Bây giờ nghe em nói vậy, chị yên tâm rồi." Điền Ái Trân cười: "Hơn nữa, sau này, chị vẫn hi vọng em có thể giúp chị hạ bớt giá xuống, chúng ta hợp tác với nhau, còn là bạn bè, em không giúp chị là không được đâu đấy..."
Lúc này, Lộ Nam mềm mỏng xuống, khiêm tốn nói: "Đến lúc đó nếu có chuyện liên quan tới chuyên môn rượu trắng, em nhất định sẽ không thoái thác."
Trò chuyện hơn một tiếng, di động của Lộ Nam lại vang lên.
Là Hồng Lập Quân gọi tới.
"Chị Điền, em ra ngoài nghe điện thoại."
"Được."
Hồng Lập Quân đầu kia điện thoại sang sảng như thường lệ: "Giám đốc Lộ, tôi suy nghĩ rồi, quý 4 sổ sách công ty hơi căng thẳng, chuyện này, tôi không tham dự." Đương nhiên đây là lấy cớ.
Kỳ thực tối qua ông ta hơi tâm động vì lời nói của Lộ Nam, nhưng sáng nay trò chuyện với các bạn học EMBA, bọn họ đều không coi trọng cái này.
Còn có người làm nghề liên quan khuyên nhủ Hồng Lập Quân: "Hồng tổng, mọi người chỉ nhìn thấy những người đầu tư kiếm được tiền trong giới giải trí - trên thực tế, hàng năm có vô vàn bộ phim truyền hình công chiếu, căn bản hiếm ai phát tài, đa phần là lỗ vốn. Chỉ có người kiếm được tiền mới tuyên dương, kẻ lỗ vốn thì cụp đuôi ủ rũ, mọi người mới không biết thôi! Chẳng hạn như..." Anh ta liên tục nêu mấy ví dụ.
Lời này càng có sức thuyết phục, Hồng Lập Quân cân nhắc: Lộ Nam giỏi giang tới đâu, thì kinh nghiệm xã hội cũng có hạn. Cô ấy ít trải nghiệm, kiến thức có hạn, không thể so sánh với những bạn học kiến thức rộng rãi của mình.
Cho nên ông ta suy nghĩ sâu xa, hơi xin lỗi (không hề) gọi điện thoại cho Lộ Nam.
Không mấy thất vọng, Lộ Nam cười bảo: "Tôi hiểu Hồng tổng băn khoăn. Không sao, chúng ta quý 4 gia tăng cường độ xuất hàng, tranh thủ đánh trận hay trước khi hết năm. Tôi sẽ bảo Hoàng Đạt Phương và cửa hàng trưởng Mã nghiên cứu kế hoạch hoạt động."
"Tốt tốt tốt, giám đốc Lộ, chúng ta dù sao cũng là bán rượu, làm nhiều không bằng làm tinh." Đại khái là thái độ của Lộ Nam khiến Hồng Lập Quân thoải mái trong lòng, ông ta tự coi là tiền bối, bất giác lên tiếng dạy bảo cô.
Lộ Nam đồng ý: "Vâng, ngài nói rất có lý. Vậy Hồng tổng, tôi làm việc đã."
Điện thoại của Hồng tổng vừa xong, điện thoại của Chương Kỳ lại gọi tới.
Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu: 3 ông bà chủ này, hẹn nhau chắc?
Cô tập trung tinh thần nghe máy: "Chương tổng? Cái này... có thể phải muộn chút, tôi đang ở cạnh Điền tổng. Được, vậy chúng ta gặp sau."
Lộ Nam trở về phòng riêng, không sốt ruột nói quyết định của Hồng Lập Quân cho Điền Ái Trân nghe, chỉ cười xin lỗi: "Chị Điền, em hiểu ý chị rồi, bây giờ Chương tổng có việc tìm, em đi trước nhé?"
"Ừ, được, em bận đi." Điền Ái Trân dặn dò: "Chúng ta mới là cùng phe, không phải ư?" Chị ta lặp lại lời Lộ Nam, nhấn mạnh vào "chúng ta".
Lộ Nam mỉm cười.
Ra khỏi sauna dưỡng sinh, Lộ Nam ấn huyệt thái dương, nhẹ nhàng thở dài: Điền Ái Trân trước ngạo mạn sau cung kính, Hồng Lập Quân không tin tưởng, đều là chuyện thường tình, rất bình thường. Cũng không biết Chương Kỳ sẽ quyết định thế nào...
Nhất thời, Lộ Nam cảm thấy hơi mệt nhọc.
...
Chương Kỳ hẹn địa điểm gặp mặt ở phòng trà Đạo Nhất.
Lại là Thiết Quan Âm và Phổ Nhĩ chín.
Lộ Nam xin lỗi nói: "Ngại quá Chương tổng, tôi tới muộn." Bởi vì đụng phải kẹt xe tan tầm, cho nên tốn thêm mười mấy phút.
Chương Kỳ gõ đồng hồ: "Còn 2p mới tới giờ hẹn, giám đốc Lộ không tới muộn. Cô vội vã quá, uống ngụm trà nhuận hầu đi, chúng ta trò chuyện sau."