Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 192




"Không không không, ngài oan uổng tôi rồi." Lộ Nam vội vàng phủ nhận: đương nhiên, ta đây là có việc mới hiến ân cần.

Đã gọi điện thoại, Lộ Nam cũng trực tiếp lên tiếng yêu cầu đi cửa sau.

Lùi một vạn bước, chuyện này không trái ngược với nguyên tắc công ty - chỉ là khẩn cầu cấp trên ưu ái chút thôi, đua độ thân thiết với lãnh đạo tổng công ty và da mặt dày.

Lộ Nam nói ra nhân số và thời gian khởi hành mong muốn của Tứ Phương Kiến Trúc, Trần Kiêu bật cười: "Sao trước đó không yêu cầu? Anh đoán, Ngô Xuyên thêm việc cho em hả."

[Hoàn toàn chính xác!]

Nhưng Lộ Nam sao có thể phê phán lãnh đạo hiện tại với lãnh đạo trước kia?

Cô cười bất đắc dĩ, giả ngu lặp lại lời Ngô Xuyên: "Chúng ta vẫn nên cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Nhà tiêu thụ nha."

Trần Kiêu suy nghĩ một chút: "Vậy đi, hôm nay em gửi đơn lên hệ thống, rồi bảo Ngô Xuyên và Đồng đại khu xét duyệt trong tối nay, chiều mai anh thẩm tra những tờ đơn mà các thành phố gửi tới trước khi hết hạn Chủ Nhật, thuận tiện thông qua xét duyệt cho em."

"Cảm ơn anh Kiêu, em đánh đơn ngay." Trong triều có người dễ làm việc!

Lộ Nam quyết định đánh răng rửa mặt sau, làm chính sự trước.

"Chờ chút." Trần Kiêu đột nhiên sực nhớ một việc, bèn hỏi: "Nhà tiêu thụ và khách hàng Hoa An tới Dung thành, ai dẫn đoàn? Em hả?"

Lộ Nam trả lời: "Không phải em, em bảo Lâm Yến dẫn đoàn."

Trần Kiêu khựng lại, khó hiểu hỏi: "Em rất xem trọng cô ấy?"

"Làm việc cẩn thận tỉ mỉ, là người có nét đẹp nội tâm." Lộ Nam bật cười ha ha: "Hơn nữa em học theo anh Kiêu mà, biết ủy quyền cho cấp dưới."

"Tốt, anh biết rồi." Trần Kiêu hơi tiếc nuối: "Vốn còn định, nếu em tự mình dẫn khách hàng tới, như vậy anh tranh thủ dẫn em đi ăn món Xuyên chính gốc. Xem ra chỉ có thể đợi tết Dương." Sau tết Dương là hội nghị cuối năm thường niên của Nguyên Xuyên, giám đốc thành phố các nơi đều phải tới tổng công ty, cho nên tới lúc đó nhất định có thể nhìn thấy.

Anh ta rõ ràng nói rất bình thường, nhưng Lộ Nam lại nghe ra mùi vị đáng thương.

Cô nghiêm túc giải thích, miễn cho mình giống bạch nhãn lang dùng xong là ném: "Đây là hoạt động của ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển, văn phòng Hoa An hiện tại chỉ có Tứ Phương Kiến Trúc bán ra rượu Kinh Điển nhiều nhất, suy xét tới Lâm Yến là người phụ trách kết nối với họ, cô ấy dẫn đoàn có thể trợ giúp việc giữ gìn tình cảm sau này - haiz, anh không biết đấy thôi, bây giờ cô ấy rất sợ Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc, đã non nửa năm rồi chỉ có thể miễn cưỡng làm được nói chuyện trực tiếp không lắp bắp. Như vậy không tốt..."

Chương Kỳ của Tứ Phương Kiến Trúc.

Trần Kiêu từng nhìn thấy trên bản hợp đồng tiêu thụ anh ta ký tên, nét bút đẹp đẽ hào hùng, hết sức khí phách.

Cũng từng nhìn thấy ảnh chụp và video tư liệu hoạt động tài trợ thi đấu golf, thân hình cao lớn, diện mạo hiên ngang.

Chữ giống như người, tướng từ tâm sinh, Trần Kiêu mặc dù còn chưa gặp Chương tổng, nhưng từ những khía cạnh khác có thể suy đoán Chương Kỳ tuyệt đối là người cường thế.

Trần Kiêu nghĩ: Lâm Yến dù sao cũng mới tốt nghiệp ĐH năm ngoái, căng thẳng trước mặt người hiên ngang khí phách rõ mồn một như thế cũng bình thường.

Trần Kiêu nghĩ xong, mới phát hiện mình không xếp Lộ Nam vào nhóm những người như Lâm Yến, rõ ràng thời gian nhậm chức của họ chỉ sai biệt 1 tháng.

Quả nhiên Lộ Nam mới không giống người bình thường.

"Phải, giám đốc Lộ nói đúng." Trần Kiêu cười nói: "Đương nhiên ưu tiên công việc. Vậy chúng ta... tết Dương gặp lại?"

"Yên tâm, em nhớ ân tình của anh Kiêu, đến tổng kết cuối năm, anh muốn gọi đồ nhúng lẩu gì, em đều đồng ý, em mời!" Lộ Nam hết sức hào khí.

Thế là, Trần Kiêu cũng tiêu tan mất mát khi biết Lộ Nam quốc khánh không tới Dung thành, ngược lại bắt đầu chờ mong gặp mặt vào tết Dương - không phải là đợi thêm 2 tháng thôi à, không sao.

Thú thật, gần đây anh ta cũng rất bận, không thể thường xuyên duy trì liên lạc với Lộ Nam, nhưng mỗi khi nghe thấy tên Lộ Nam hoặc văn phòng Hoa An từ trong miệng người của ban Thương mại, ban Nhãn hiệu, Trần Kiêu đều sẽ dỏng tai nghe ngóng họ nói gì.

Anh ta gần như lần nào cũng nghe thấy tin tức tốt, điều này khiến Trần Kiêu rất vui mừng thay Lộ Nam.

Có Trần Kiêu "mở cửa sau", Nhà tiêu thụ và khách hàng của Hoa An tham gia lữ hành tìm hương mau chóng xác định thời gian khởi hành, Lâm Yến xác nhận xong tên khách và thông tin đính kèm, báo lại cho hành chính, để ban Nhãn hiệu sắp xếp nơi ăn chốn ở.

...

Chiều 30/9, Lâm Yến và nhóm Chương Kỳ xuất phát từ sân bay Hoa An tới Dung thành.

Tứ Phương Kiến Trúc báo 6 khách hàng, thêm 2 người của công ty họ, vốn dĩ là 8 người.

Nhưng Chương Kỳ tự trả tiền thêm 2 vị trí, ngoại trừ anh ta và giám đốc Phạm, còn mang theo cả cha mẹ anh ta.

Cho nên đoàn của Lâm Yến tổng cộng 11 người, tới sân bay Dung thành, tổng công ty Nguyên Xuyên sẽ sắp xếp xe bus đưa đón.

Trước khi xuất phát, ở sân bay, Lộ Nam vỗ vai Lâm Yến: "Thoải mái đi, chăm sóc tốt Nhà tiêu thụ, tiện thể chơi vui vẻ nhé."

Lâm Yến gật đầu, cô ấy cố ý hỏi giám đốc Lộ, chuyến này mang đồ đạc đầy đủ, từ băng dán cá nhân tới thuốc chống say, từ sạc dự phòng tới túi rác... tranh thủ khiến va li của mình biến thành túi thần kỳ của Doraemon.

Tạm biệt Lâm Yến, nhóm Chương Kỳ, Lộ Nam rảnh rang, suy nghĩ một lát, thản nhiên về thẳng nhà.

Về nhà đổi đồ ngủ, cô định mở máy tính ra sáng tác.

Nhìn file sửa chữa cuối cùng là 1 tháng trước, nghĩ giờ này năm ngoái còn rút ra thời gian múa bút thành văn mỗi ngày, năm nay còn không thể 3 ngày đánh cá 2 ngày phơi lưới, Lộ Nam cười khổ.

Cô muốn viết tiếp, lại phát hiện mình không nhớ tình tiết trước đó.

Lật xem dàn ý, rõ ràng đã viết lần thứ hai, mà sao cảm thấy cứ xa lạ.

[Hồi trẻ một dạo chúng ta cho rằng bản thân mình là trung tâm thế giới, nghe chicken soup "bạn có thể", "hết thảy đều có khả năng", cho rằng có thể thay trời đổi đất. Nhưng sự thật nói với ta rằng, thời gian và tinh lực của một người chung quy có hạn, muốn đạt được thành tích nổi bật ở lĩnh vực bất đồng, đại khái phải cần "gian lận" - chẳng hạn như máy thay đổi thời gian của thế giới ma pháp?]

Lộ Nam đặt mười ngón tay lên bàn phím, hơn 15p, đều không thể gõ ra 100 chữ.

Không thể không thừa nhận, cô - mắc kẹt rồi!

Câu chuyện này rõ ràng cô từng viết ra, thậm chí thành tích còn khá tốt.

Nhưng bây giờ lại mắc kẹt?

Lộ Nam khó tin.

Dù sao, sáng tác là kỹ năng làm giàu lợi hại nhất của cô sau khi rời khỏi Nguyên Xuyên.

Cũng là kỹ năng cô coi là "át chủ bài bảo vệ tính mạng" khi mới sống lại, hiện tại lại mắc kẹt.

Vò đầu bứt tóc, Lộ Nam tức giận uống cốc nước lớn cho đỡ bực, sau đó nằm xuống giương, ngủ tới khi trời đất u ám.

Cô dạo này, thật sự quá mệt mỏi.

...

Tỉnh ngủ, gần 6h tối, Lộ Nam rửa mặt cho tỉnh táo chút, sau đó gọi cho Hoàng nữ sĩ: "Mẹ, bọn mẹ ăn cơm tối chưa?"

Hoàng nữ sĩ chưa tới 3h chiều đã có mặt ở cổng trường Lộ Dương, đợi con trai tan học - bà ấy tuyệt đối không thừa nhận làm như vậy là vì nhớ con. Hoàng nữ sĩ, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, nói: "Hôm nay giờ tan tầm nhất định sẽ có rất nhiều xe lên cao tốc, mẹ mới lái xe, nên xuất phát sớm hơn." Lần sớm hơn này, đã chờ tận 1 tiếng.

Đương nhiên, bây giờ Hoàng nữ sĩ thông suốt, đón con trai tầm hơn 4h, không cần đi chợ mua đồ ăn nấu cơm, ra quán ăn luôn.

Vừa ăn xong liền nhận được điện thoại con gái, bà ấy nói: "Ăn rồi, con ăn chưa?"

"Con còn chưa đói, tí nữa ăn." Lộ Nam thuận miệng trả lời.

"Hừ, tí nữa ai biết con có muốn ăn không."

Lộ Nam cơm tối ăn hay không, ăn bao nhiêu đều là đề tài dễ gây bực bội, dù sao chỉ cần cô không ăn một bát cơm trắng đầy, trong mắt Hoàng nữ sĩ đều là không ăn cơm đàng hoàng.

Lộ Nam lập tức lái sang chuyện khác: "Vậy sáng sớm mai bọn mẹ xuất phát phải không? Đỗ xe trong khu nhà của con, chúng ta 2/10 đi Ô thành, đúng không?"

Hiển nhiên, Hoàng nữ sĩ mở loa ngoài, bởi vì Lưu Dương đau khổ kêu: "Mẹ bảo dậy sớm ra cửa, tránh kẹt xe."

[A, Hoàng nữ sĩ dậy sớm, khẳng định trước 7h sáng. Để giúp em trai được nghỉ còn phải dậy sớm...]

Lộ Nam nhẹ nhàng đề nghị: "Kỳ thực lái xe từ nhà tới đây chưa tới 200km, cho dù kẹt xe cũng sẽ không trì hoãn lâu lắm."

Hoàng nữ sĩ hừ một cái: "Con tưởng 7 ngày nghỉ dài lắm à? Trừ 1 ngày lái xe qua lại, chỉ còn 6 ngày thôi." Bây giờ bầu không khí trong gia đình rất tốt, mặc dù Hoàng Lệ nữ sĩ trước sau vẫn thích châm chọc, nhưng kiểu bực tức này đối với Lộ Nam và Lộ Dương, còn không bằng gãi ngứa.

"6 ngày đủ tìm cửa hàng rồi." Lộ Nam ung dung tự tại, nói: "Con đã hỏi thăm 2-3 phố chuyên doanh, chúng ta lần này có chuẩn bị, nhìn thấy cửa hàng vị trí tạm ổn liền bắt lấy. Làm ăn ở Ô thành phải theo tốc độ Ô thành, 6 ngày đủ rồi."

Không sai, Hoàng nữ sĩ suy nghĩ rất lâu - là thật sự rất lâu, lâu tới mức Lộ Nam tưởng Hoàng nữ sĩ dự tính từ bỏ rồi. Nào ngờ mấy hôm trước, bà ấy gọi điện thương lượng với con gái: "Số tiền con vay thế chấp, mẹ không trả vốn nữa, cho mẹ mượn dùng 2 năm nữa. Được không?"

"Đương nhiên là được, mẹ trả lãi cho con còn gì." [Ôi, chỉ là khoản vay hơn 1 triệu thôi mà.] Lộ Nam nghe thấy Hoàng nữ sĩ nói những lời này, khao khát tung hoa hoan hô, không chỉ vui vẻ vì Hoàng nữ sĩ càng ngày càng không giống kiếp trước, còn vì bà ấy từ từ thức tỉnh ý thức thương nhân.

Chính vì Hoàng Lệ nữ sĩ cuối cùng quyết định mở cửa hàng để có thể kết nối trực tiếp với khách nước ngoài ở Ô thành, mới trực tiếp thúc đẩy hành trình bà ấy mang con trai tới Hoa An du lịch.

Sự thật chứng minh, Hoàng nữ sĩ lo lắng dư thừa, người xuất hành tuần lễ hoàng kim quả thật rất nhiều, nhưng cao tốc từ quê nhà tới Hoa An hoàn toàn không kẹt xe, bọn họ tới nơi ở của Lộ Nam còn chưa tới 9h30.

Lộ Nam đoán Hoàng nữ sĩ vẫn là tính nết "có thể tiết kiệm phải tiết kiệm", đặt thêm một chiếc giường sofa ở phòng khách, dù sao Ô thành và Hoa An gần nhau, mỗi ngày lái xe qua lại cũng rất tiện, 6 ngày này để em trai ngủ phòng khách vậy.

Lúc tìm cửa hàng, Lộ Dương không cần ngày ngày ra ngoài, dù sao nó còn có khá nhiều bài tập về nhà.

Lộ Nam lái xe, đưa Hoàng nữ sĩ tới mấy khu phố chuyên doanh Ô thành, hai mẹ con đều cảm thấy có một cửa hàng cho thuê khá tốt, vị trí tốt, trang hoàng còn mới, nếu thuê được, có thể bớt khá nhiều tiền trang trí lắp đặt.

Nhưng bây giờ có một vấn đề nho nhỏ, người Ô thành sau khi đền bù đất xây nhà đều luận diện tích, mỗi cửa hàng đều rộng tầm 30m2.

Hoàng nữ sĩ cảm thấy cửa hàng liền hai nhà này hơi to.

Lời tác giả:

Vở kịch nhỏ:

Chương Kỳ: Chào anh, Phó TGĐ Trần.

Trần Kiêu: Chào anh, nghe danh đã lâu, Chương tổng.

...

Nhớ lúc trước có bạn suy đoán liệu nữ ngỗng có nổi tiếng vì viết tiểu thuyết không - tôi khẳng định rằng: sẽ không.

Dựa theo trước đó, đời trước nữ ngỗng từ chức, 3-4 năm đó cũng có chuyện khác.

Chẳng hạn như tiền hai căn phòng đến từ việc bán bản quyền, tham khảo chương 99 và chương 112.

Cho nên lúc cô ấy mới sống lại rất tự tin với việc sáng tác truyện.

Chỉ tiếc hiện tại công việc quá bận rộn, cô ấy phải biết ưu tiên.

Như vậy, có thể sẽ khiến mọi người thấy không đủ sảng?

Tác giả cầu sinh dục mạnh: nữ ngỗng trước khi sống lại chỉ ưu tú bình thường, sau khi sống lại là siêu cấp ưu tú.

Nữ ngỗng đương nhiên sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng thực sự không thể kiêm nhiệm nhiều việc.

Nhưng sau này việc sáng tác vẫn sẽ xuất hiện, chỉ là ít, nhưng có tác dụng.

Tác giả che nồi chạy.

...

Kỳ thực tôi cũng buồn bực, tại sao Hoàng nữ sĩ lại không được lòng mọi người thế?

Nhớ thông báo chuyện Hoàng nữ sĩ lên sân khấu còn tùy vào việc tôi có nhớ hay không. Tùy duyên.

Bà ấy hiện giờ ít năng lượng tiêu cực rồi, chỉ là vẫn thích cằn nhằn lải nhải, nhịn nha.