Trà trang Đạo Nhất xây men theo núi trồng trà, diện tích rộng lớn. Mặc dù ở ngoại ô, nhưng nơi vui chơi đầy đủ hết, thậm chí còn có quán bar.
Hôm nay quán bar nhỏ trong trà trang được Chương Kỳ bao hết.
Khách khứa bình thường cầm vé vào cửa ăn cơm tối xong liền đi, có người tự lái cũng có Chương Kỳ sắp xếp xe bus về nội thành.
Có thể tham dự hoạt động thứ hai, đều là người Chương Kỳ trịnh trọng mời tới, bọn họ ăn uống chơi bời xong, tối nay tự nhiên cũng ở biệt thự trà trang.
Nhóm người Ngô Xuyên tới không nhìn thấy Chương Kỳ.
Giám đốc Phạm của công ty rượu chào hỏi họ: "Ngô tổng, giám đốc Lộ, Chương tổng còn đang có khách, sau đó sẽ tới. Các vị cứ tùy ý, muốn ăn gì thì gọi nhân viên phục vụ, bên này đã bao toàn bộ, tất cả tiêu dùng đều do Chương tổng trả. Chương tổng của chúng tôi nói rồi, hôm nay mọi người hãy chơi vui vẻ, chơi thỏa thích vào."
"Không sao không sao, giám đốc Phạm cứ bảo Chương tổng, hôm nay anh ấy là chủ nhân, không cần cố ý tới đây, chung tôi tự tìm chỗ ngồi xuống là được." Ngô Xuyên quay lại bảo thủ hạ: "Đừng vây quanh nhau nữa, tôi biết, các cô cũng mệt cả ngày rồi, tản ra mà chơi."
Ngô tổng nói thật, mọi người cũng mừng rỡ thả lỏng, vào quán bar liền mau chóng từng nhóm tách ra.
Lộ Nam đương nhiên còn phải chiêu đãi Ngô Xuyên một lát. Lúc tiệc tối có biểu diễn, có rút thăm trúng thưởng, có kính rượu, bọn họ đều chú ý vào hoạt động ở hiện trường - không phải xem biểu diễn, mà chỉ sợ xảy ra sơ sót. Cả đêm căng thẳng cao độ, không thể trò chuyện ở bữa tiệc, vừa vặn bây giờ rảnh rang, âm nhạc trong quán bar cũng không ồn ào, nên Ngô Xuyên muốn tâm sự chút suy nghĩ về hoạt động tối nay.
[Chẳng lẽ ta lại bảo Ngô Xuyên: đây là thời gian nghỉ ngơi của ta sao?]
[Đương nhiên là... mỉm cười lễ phép + trả lời kính nghiệp nha.]
Các nhân viên đều tứ tán, cách lãnh đạo thật xa.
Lý Lị và Trần Lộ vẫn ngồi dự thính, thế là bốn người họ tìm một góc yên tĩnh hơn.
Ngô Xuyên rất hài lòng với hoạt động tối nay, liên tục khen Lộ Nam. Căn cứ kinh nghiệm anh ta từng thấy ở tổng công ty, video và ảnh chụp hoạt động hôm nay gửi về tổng công ty, ban Nhãn hiệu phỏng chừng có thể kết hợp với hoạt động golf hồi đầu năm, cắt ra cho vào tư liệu hội nghị cuối năm, thậm chí còn có thể làm tư liệu tuyên truyền phát liên tục trên màn hình khu triển lãm Hội đường rượu mùa xuân năm sau.
Nói tới tư liệu tuyên truyền, Lý Lị và Trần Lộ bất giác nhìn Lộ Nam.
Lộ Nam không thay đổi sắc mặt mảy may.
Ngô Xuyên không hề phát hiện điểm này, chỉ cảm thán: nếu 10 vị giám đốc thành phố còn lại có bản lĩnh giống như Lộ Nam, như vậy tỉnh ta đã có thể tháo xuống cái danh hoang mạc rượu trắng rồi, Lệnh Dương nào có phần!
Anh ta cười bảo Lộ Nam: "Xem ra kế hoạch hàng năm mà giám đốc Lộ đặt ra có vẻ vẫn hơi bảo thủ rồi, năm nay Hoa An cố gắng hồi khoản 15 triệu tệ, được chứ?" Mặc dù mức hợp đồng hơn 20 triệu, nhưng mọi người đều biết thực tế hồi khoản đều phải giảm bớt.
"Ngô tổng đừng nói vậy, tôi chỉ may mắn thôi, ngài ra nhiệm vụ hồi khoản 15 triệu, tôi thật run tay cố gắng hoàn thành đấy." Lộ Nam đương nhiên phải khiêm tốn.
Lúc đặt ra kế hoạch quả thật cô không ngờ Tứ Phương Kiến Trúc có thể gia hạn hợp đồng với định mức lớn như thế, khi đó chỉ nghĩ tới "nông thôn bao vây thành phố, chủ yếu khai phá khách hàng cỡ vừa". Nhưng tháng 5 thương cơ tới trước mắt, không nắm chặt quả thực là đứa ngốc. Thuận tiện, tháng 7 thuận tay bắt được một con hươu ngốc ký rượu Hài Hòa.
Lộ Nam dựa theo tình hình xuất hàng và hồi khoản tính sơ qua, năm nay văn phòng Hoa An hồi khoản có thể tăng tới 18 triệu, nhưng điều này đương nhiên không thể nói trước cho lãnh đạo.
Lý Lị bưng chén rượu, nghiêm túc nói: "Ai mà bảo giám đốc Lộ may mắn mới ký được hợp đồng, tôi sẽ là người đầu tiên phản đối; nhưng giám đốc Lộ tự nói thì làm thế nào?"
Làm thế nào? Ba người ngồi ghế dài đều nhìn về phía Lý Lị.
Tiếp dó, chị ta mỉm cười nói: "Vậy tôi chỉ có thể nói, vận may cũng là một phần của năng lực."
Mọi người đều cười.
Lộ Nam không hề kỳ quái khi Lý Lị âm thầm tâng bốc mình, bởi vị giám đốc Lý này là người thông minh.
Cười xong, Lộ Nam tiếp tục trả lời một ít vấn đề cơ bản về buổi Phẩm rượu lớn với Ngô Xuyên - dễ hiểu thôi, trong tỉnh có hoạt động thanh thế to lớn, về sau Đồng đại khu thậm chí Hạ tổng cũng sẽ tìm Ngô Xuyên hỏi han. Lộ Nam hết sức tri kỷ nói: "Thứ Hai tôi bảo Lâm Yến gửi tổng kết hoạt động cho tổng công ty, gửi kèm cho ngài luôn."
Lộ Nam có lòng muốn nâng đỡ Lâm Yến, cho nên sẽ không đoạt công lao của cô ấy; còn Ngô Xuyên, đã tới vị trí Tổng giám đốc cấp tỉnh, cũng sẽ không tranh công với nghiệp vụ viên, hai người họ vui vẻ nhất trí, kế tiếp không bàn chính sự nữa.
Lát sau, Chương Kỳ đi theo thư ký Chương tới: "Ngô tổng và giám đốc Lộ ngồi trong góc, làm tôi tìm mãi."
Ngô tổng hiện tại nhìn Chương Kỳ quả thực như nhìn thần tài, trong lòng hạ quyết tâm, nếu anh ta còn giống lần trước trò chuyện về quốc gia đại sự, tình hình kinh tế, chính mình nhất định phải kể ra những đoạn đã học thuộc trong bản tin trước khi tới.
Chương Kỳ ngồi xuống ghế sofa riêng mà Trần Lộ vừa nhường, đặt chén rượu trong tay xuống bàn, thư ký Khương nhanh nhẹn đưa một cốc nước đá, Chương Kỳ uống mấy ngụm, nói với Ngô Xuyên: "Ngô tổng cảm thấy buổi Phẩm rượu hôm nay thế nào?"
Tâng bốc thương nghiệp vài câu, Chương Kỳ nói tới lữ hành tìm hương tháng sau - ngoại trừ bản thân Nhà tiêu thụ hoặc người đại diện chiếm 2 vị trí, có thể mang theo 6 vị khách rút thăm trúng thưởng tối nay, đều không ngoại lệ, đều định sẵn từ trước.
"Chương tổng. tôi biết ngài ngày thường nhất định rất bận, nhưng lữ hành tìm hương này, tôi thật tình đề cử ngài tham dự." Ngô Xuyên là người tỉnh Xuyên, nói ra đạo lý rõ ràng: "...Lần lữ hành này không những có thể mang theo khách khứa tham quan tổng công ty, xưởng rượu, hầm rượu, còn có thể để họ tự tay tham gia chế tạo rượu, hết sức thú vị."
Chương Kỳ dường như thật sự bị Ngô Xuyên đả động, anh ta "A?" một tiếng, quay sang hỏi thư ký Khương: "Tháng sau tôi có ngày nào rảnh không?"
"3 ngày đầu tháng là ngày nghỉ mà ngài đã lên kế hoạch, nếu thay đổi lịch trình những ngày sau, ngài có thể rảnh 5 ngày."
Ngô Xuyên vừa nghe, liền càng giục Chương Kỳ nhất định phải đi, còn hứa hẹn anh ta sẽ điều chỉnh thời gian với ban Nhãn hiệu.
Dù sao ngày nghỉ 1/10 khẳng định là ngày mà Nhà tiêu thụ khắp nơi đều chọn.
Chương Kỳ chăm chú suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy làm phiền Ngô tổng và giám đốc Lộ giúp tôi điều chỉnh thời gian khởi hành với quý công ty."
Lộ Nam chỉ hi vọng, Ngô Xuyên miệng đầy đáp ứng bây giờ quay lại đừng có ném vấn đề khó này cho mình!!!
[Mặc dù, ta cảm thấy anh ta khả năng 99% làm như vậy.]
[Thật muốn chửi bậy, hừ!]
Chương Kỳ ngồi nghỉ một lát, tới bàn khác chào hỏi khách khứa.
Chốc lát sau, Phan Toa Toa chạy tới: "Ngô tổng, các vị nói xong chính sự chưa? Tôi muốn hỏi giám đốc Lộ mấy thứ."
Ngô Xuyên nghe nói Phan Toa Toa và Lộ Nam thân thiết, sao lại không hiểu các cô gái muốn trò chuyện riêng, bèn cười bảo: "Nói xong rồi. Đi chơi đi, giám đốc Lý và giám đốc Trần nữa, đừng ngồi yên một chỗ, đi hát, nhảy múa đi."
Toa Toa kéo Lộ Nam tới bàn khác, chỗ này còn ngồi Tưởng Sở Thiên và bạn cậu ta, trong đó còn có đôi tình nhân cùng ăn cơm lần trước, Lộ Nam nhớ ra Tưởng Sở Thiên gọi cậu ta là Lão Ngô.
Lộ Nam chào hỏi họ, bạn gái Lão Ngô - bây giờ là vợ, còn bảo: "Giám đốc Lộ, tối nay tôi uống rượu 20 năm của các vị, vị khá tốt."
Cô ấy khen chân thành, Lộ Nam cũng vui vẻ: "Sau này bảo Tưởng Sở Thiên hẹn mọi người một hôm, tôi mang rượu."
Vợ Lão Ngô cười cởi mở.
Phan Toa Toa đặt mông xuống, thản nhiên chen chỗ Tưởng Sở Thiên: "Lùi sang bên cạnh một chút."
Tưởng Sở Thiên giả vờ giận hờn chen chúc với Lão Ngô.
Nói thật, Chương Kỳ tối nay sắp xếp tăng hai xem như tương đối thoải mái trong những lần xã giao Lộ Nam từng trải qua.
Anh ta đích thân xã giao từng bàn - đương nhiên, không ngoại trừ anh ta vẫn không muốn chia sẻ nhân mạch với văn phòng thành phố Nguyên Xuyên.
Các bạn Tưởng Sở Thiên đề nghị chơi trò chơi trên bàn rượu, dù sao chính là ném xúc xắc, chơi nói thật..., cuối cùng phạt bằng uống rượu.
Lộ Nam liếc Toa Toa: a, bọn họ, hình như quá tự tin với tửu lượng của mình?
Hai cô gái liên thủ giết cả bàn không còn phiến giáp, Tưởng Sở Thiên say bí tỉ, há mồm gọi Phan Toa Toa là mẹ...
Tan cuộc, mọi người lần lượt ngồi xe về biệt thự, Toa Toa chậc lưỡi: "Không ngờ Tưởng Sở Thiên cũng lăn lộn ra nhân mô cẩu dạng ở Hoa An." Có thể lấy vé vào cửa buổi Phẩm rượu lớn, còn ở lại tăng hai.
Lộ Nam giải thích: "Tiểu Chương tổng lúc đầu chạy các hiệp hội nghề nghiệp và thương hội là thông qua Tưởng Sở Thiên giúp đỡ tiến cử." Còn bạn bè Tưởng Sở Thiên, cũng là thành viên những hiệp hội ngành nghề lớn ở Ô thành. Cho nên Chương Kỳ, quả nhiên làm việc chu đáo.
Lý Lị cười hỏi: "Toa Toa, có thanh mai trúc mã vừa đẹp trai vừa giỏi giang như thế, sao không hạ thủ?"
Chiếc xe này đều là con gái, đều không phải thời gian làm việc, mọi người đều thả lỏng rất nhiều, ồn ào sôi nổi.
Phan Toa Toa kêu lên: "Quen thuộc quá, không hạ thủ được, nếu không làm bạn cũng không được."
Cô ấy nói thật, những người khác cũng không đùa giỡn nữa.
Lộ Nam phát hiện, tối nay Trần Lộ hơi thất thần.
Nhưng nói thật, Lộ Nam không cũng quá thân thiết với Trần Lộ, nếu chị ta không muốn nói, cô cũng không muốn xen vào việc người khác.
Trở lại biệt thự, Phan Toa Toa nằm xoài xuống giường: "Sáng sớm mai lại phải lái xe về. Tớ không muốn rời xa cậu nha Nam Nam, hu hu hu... Cậu đang chat với ai thế? Có nghiêm túc nghe tớ nói không đó?" Nửa câu sau còn nũng nịu hờn dỗi.
Lộ Nam nổi da gà, ngẩng đầu nói: "Là Trần Kiêu, anh ấy hỏi tớ hoạt động diễn ra thế nào."
"Có gì mà hỏi, đương nhiên là thành công hoàn hảo. Mà này, chat thế không mệt à, gọi điện thoại không được ư?"
Lộ Nam cau mày: "Có thể vì quá muộn rồi? Đêm hôm qua anh ấy cũng chỉ gửi tin nhắn hỏi han thôi."
"Hôm qua? Đêm?" Phan Toa Toa xoay người, lập tức phấn chấn, không kêu rên nữa, chậc chậc chậc kêu: "Thằng nhãi này, hồi ở Hải Lâm còn giả vờ đứng đắn, bây giờ về tổng công ty, lộ đuôi cáo rồi nhé! Hừ! Anh ta luôn tìm cớ trò chuyện công việc với cậu chứ gì? Giảo hoạt thế?" Hiển nhiên dạo này Toa Toa xem quá nhiều phim truyền hình.
A... Kỳ thực Lộ Nam cũng cảm thấy Trần Kiêu hơi "dai dẳng".
Nhưng thái độ hiện tại của anh ta, lại là thứ mà Lộ Nam hài lòng - nếu biểu lộ ầm ĩ, Lộ Nam đại khái sẽ biểu diễn từ chức ngay tại chỗ: hẹn gặp lại ngài ạ!
Nhưng không nói tới điểm này, Lộ Nam cảm thấy trò chuyện công việc với Trần Kiêu, nhân tiện nghe anh ta kể những chuyện thú vị ở trụ sở, hoặc chia sẻ vài điều vui vẻ trong cuộc sống, cũng khá tốt.
[Ta có phải tra nữ không? Nhất định là không.] Lộ Nam suy nghĩ một giây, gật đầu: "Quả thật có đôi khi tâm sự công việc với tớ."
"Trời xanh có mắt!" Toa Toa bỗng đứng lên: "Lúc đó tớ nói gì nào? Tớ hi vọng anh ta leo núi mệt chết! Ha ha ha! Lúc đầu đứng đắn cho lắm vào, bây giờ còn không phải ngã xuống người Nam Nam của tớ, tớ đã bảo mà, năm ngoái anh ta thật sự đối xử đặc biệt với cậu, cậu còn không tin. Nói xem, cậu thấy thế nào - thái tử gia đó."
Lộ Nam lườm Toa Toa: "Cậu đã bảo thái tử gia mà, mặc kệ thành hay không, tớ có thể làm việc được nữa không?"
"Cũng phải, năm nay thu nhập của cậu chừng 7 con số. Có số tiền này, còn quan tâm Trần Kiêu là ai, còn quan tâm thái tử gia làm gì?" Cô ấy không biết tiền thưởng của giám đốc thành phố, nhưng đánh giá sơ qua cũng không kém mấy, Phan Toa Toa cười hí hửng: "Không được, tớ biết tin này sung sướng quá. Hả hê lòng dạ."
Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu: "Bé mồm thôi, đừng để dưới lầu cũng nghe thấy."
"A a a, phải rồi, phải bảo mật." Toa Toa làm động tác dán miệng: "Cậu yên tâm, tớ chỉ chế giễu anh ta với cậu, tuyệt đối không lộ ra ngoài nửa câu."
Lộ Nam vẫn tin tưởng Toa Toa, nhưng bất đắc dĩ nói: "Nhanh đánh răng rửa mặt, đi ngủ đi. Người nói ngày mai phải dậy sớm không phải cậu à?"
Sáng sớm hôm sau, nhóm Ngô Xuyên lên đường về Hải Lâm.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lộ Nam.
Trước khi đi, Ngô Xuyên lén nhỏ giọng dặn cô: "Thời gian khởi hành lữ hành tìm hương của Chương tổng, cô cố gắng nhờ vả ban Nhãn hiệu. Chúng ta phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Nhà tiêu thụ."
"Vâng, Ngô tổng, tôi sẽ cố gắng."
[Ta thật cảm ơn ngài, tạm biệt không tiễn!]
Chuyện này, muốn phê duyệt theo lưu trình thông thường, căn bản không thể.
Hợp đồng 10 triệu của Tứ Phương Kiến Trúc đương nhiên rất có trọng lượng trong tỉnh, nhưng các tỉnh Tây Nam, phương Bắc, Tây Bắc, Nhà tiêu thụ 10 triệu đầy đất, còn không thiếu Nhà tiêu thụ trăm triệu!
Lộ Nam suy nghĩ một chút, lúc này phải dùng tới chống lưng vênh váo của mình rồi.
"Alo, anh Kiêu, bận không?"
Sáng Chủ Nhật, Trần Kiêu khó được ngủ nướng nghe máy, mắt còn chưa mở, mơ hồ nói: "Lộ Nam, anh cảm thấy em đang vô sự hiến ân cần."
Lời tác giả:
Lộ Nam: Lãnh đạo thật là vô cớ đồng ý! Phiền ghê!
[A, lại chửi bậy rồi, tắt tiếng!]
Chú thích: Thưởng cuối năm đổi thành thu nhập cuối năm.
Nữ ngỗng có thể cầm tới nhiều tiền là bởi cô ấy vượt mức hoàn thành kế hoạch năm.
Cô ấy hứa hẹn tăng mức hợp đồng và hồi khoản là kế hoạch cấp văn phòng tỉnh, không liên quan tới kế hoạch trụ sở định ra.
Thực tế trụ sở tăng nhiệm vụ cho Hoa An ở chương 104.
Hoa An năm ngoái có mức hợp đồng 8 triệu, hồi khoản thực tế 6.5 triệu.
Rượu trắng có lợi nhuận, ừm... rất lớn.
Quảng cáo từng giây tốn trăm triệu.
Các xưởng rượu nộp thuế cho zf bản địa từ 10 con số trở lên (mười mấy năm trước).