Lộ Nam nghe thấy Chương Kỳ hỏi mình có kiến nghị gì.
Cô không tin anh ta thật sự hết cách với Chương Lễ.
Cái gọi là biện pháp, kỳ thực rất đơn giản.
Hạ sách là giải quyết vấn đề trước mắt một cách thô bạo, "trị phần ngọn": giống Chương Kỳ đang làm, sa thải Lưu Dương, hơn nữa tạm thời chặn đứng nguồn kinh tế của Chương Lễ. Không có tiền, làm sao gây chuyện được?
Theo như Tưởng Sở Thiên nói, Chương Lễ không phải người chung tình, sau này có Triệu Dương, Tiền Dương, Tôn Dương..., Chương Lễ tự nhiên sẽ không nhớ tới Lưu Dương nữa. Nhưng lần sau những kẻ xung quanh Chương Lễ nếu cứ dựa vào tình cảm mà mưu đồ thứ khác, chẳng lẽ Chương Kỳ lại phải hành động như vậy nữa? Em bé cũng sẽ có tâm lý phản nghịch, hiểu không? Chẳng hạn như hiện tại Chương Lễ đe dọa mọi người, muốn mang tài nguyên khách hàng và làm riêng, chưa chắc không phải là hành vi "phản kháng". Hơn nữa không thể không thừa nhận, kiểu phản kháng này rất hữu hiệu, sức sát thương mạnh, có thể nói là phương án tốt nhất.
Thượng sách đương nhiên là "trị tận gốc", cũng chính là mọi người đều nói: để Chương Lễ trưởng thành lên, tự nhiên sẽ không làm ra hành vi non nớt như vậy.
Nhưng thượng sách rốt cuộc khó thế nào? Chương Lễ là một người đàn ông đã 27-28 tuổi, tam quan đã định hình - còn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, về cơ bản muốn gì được nấy. Chẳng lẽ người nhà họ Chương trước giờ không dạy dỗ mềm mỏng hay ngăn cản anh ta sao? Nhất định là có! Chỉ xuất phát từ đủ kiểu nguyên nhân mà không kiên trì tới cùng thôi. Lộ Nam dùng đầu ngón chân cũng đoán ra, hễ nhà họ Chương hoặc Chương Kỳ thật sự tàn nhẫn với Chương Lễ, anh ta cũng không thể biến thành bộ dáng nghiêng ngả như hiện tại.
Lộ Nam nghĩ: khó khăn cao, không có nghĩa không làm được; thân nhân không thể tàn nhẫn, không có nghĩa người ngoài không thể.
Chương Kỳ có lẽ chỉ buột mồm hỏi, nhưng lại hợp ý cô.
Lộ Nam rũ mắt nhìn nước trà thoang thoảng giữa chén, dò hỏi: "Chương tổng định để thư ký Phạm quản lý công việc của công ty rượu phải không?"
"Phải, thư ký Phạm cộng tác với tôi nhiều năm, tâm tư tỉ mỉ, làm việc chu toàn, năng lực giao tiếp giỏi. Thừa sức làm giám đốc công ty con." Chương Kỳ còn không nói là, thư ký Phạm cộng tác với anh ta nhiều năm, không sợ Chương Lễ, có thể phản bác nó, những nhân viên khác chưa chắc có thể chống lại Chương Lễ làm xằng làm bậy.
Lộ Nam gật đầu: "Thư ký Phạm rất giỏi. Cá nhân tôi cho rằng, đã vậy, tiểu Chương tổng sau này tốt nhất không nên can dự vào việc của công ty con nữa, tránh cho thuộc hạ khó làm." Kỳ thực Lộ Nam muốn nói rằng, tránh cho lại làm hỏng những nhân viên khó khăn lắm mới sửa lại thái độ làm việc.
Chương Kỳ cũng nghĩ vậy, anh ta thậm chí suy nghĩ có nên lại tìm một chuyện làm ăn nhỏ không quan trọng nào ném cho nó giết thời gian, hoặc dứt khoát giữ nó lại bên người nghiêm khắc trông coi.
Nếu là vế trước, Chương Kỳ phỏng chừng thằng nhãi này vẫn sẽ nghĩ cách lôi Lưu Dương trở lại, anh ta mặc kệ Chương Lễ có mấy cô bạn gái, thân phận tuổi tác thế nào, nhưng tối thiểu phương diện đạo đức phải không có vấn đề.
Nếu vế sau - Chương Kỳ suy tư, có thể mấy tháng tới anh ta phải bắt đầu uống thuốc hạ huyết áp.
Anh ta hỏi Lộ Nam, chỉ ôm tâm lý thử xem, không ngờ Lộ Nam lại nói: "Kỳ thực, tôi có một ý tưởng."
Chương Kỳ quả thật chỉ thuận miệng hỏi, giống như lúc đầu hỏi Lộ Nam có thể giới thiệu nhân viên tiêu thụ mới cho công ty rượu Tứ Phương Kiến Trúc hay không - đều là lời khách sáo mà thôi, không ngờ, lần này Lộ Nam lại muốn đưa ra đề nghị, bèn gật đầu: "Nói nghe xem nào." Anh ta cũng tò mò, cô ấy sẽ nói gì.
Lộ Nam vừa mới mở đầu, lông mày Chương Kỳ liền cau lại: đề nghị này có vẻ không giống giải quyết vấn đề Chương Lễ, mà muốn tạo thành tích mới cho Nguyên Xuyên bọn họ. Đề nghị này... quả thực quá viển vông.
Nhưng Chương Kỳ tới tuổi này, kiên nhẫn hơn nhiều so với hồi 20 tuổi.
Anh ta kìm nén nghi hoặc, dự định nghe xong lời giám đốc Lộ. Nếu cô ta quả thật đang bịa chuyện, vậy nghe xong anh ta sẽ không khách sáo.
Đợi Lộ Nam thuyết minh rõ ràng ý tưởng, phân tích lợi hại được mất, Chương Kỳ lại cảm thấy rõ rệt: hình như, cũng có lý? Nhưng thực tế tiến hành sẽ như thế nào...
Trong lòng có giọng nói bảo Chương Kỳ: thực tế tiến hành, luôn đỡ hơn tình trạng hỏng bét hiện tại.
Lộ Nam nói xong, lẳng lặng nhìn Chương Kỳ.
Đây là suy nghĩ nảy ra khi Chương Kỳ nói muốn thay đổi người quản lý công ty rượu, cô vốn dự định cuối năm hoặc sang năm mới nói ra.
Hiển nhiên hiện tại trùng hợp.
Chương Kỳ vẫn không bớt cau mày: "Đề nghị của giám đốc Lộ quả thật khiến tôi bất ngờ. Để tôi suy nghĩ lại đã..."
[Vừa nói bất ngờ, vừa nói muốn suy nghĩ thêm, hiển nhiên Chương Kỳ cũng cảm thấy đề nghị của ta có tính khả thi.]
Lộ Nam cười: "Không vội, hành động này hơi lớn mật. Hết thảy đợi ngài từ tỉnh Liêu về bàn lại cũng không muộn."
Dù sao cô đã nói hết những gì muốn nói, muốn làm hay không là chuyện của Chương Kỳ.
Lộ Nam đã nghĩ rồi.
Dự tính xấu nhất là cái tên ngu ngốc Chương Lễ thật sự mang một bộ phận tài nguyên khách hàng tới xưởng rượu khác.
Vậy cô còn có hạ sách - cô có thể dựa vào xã giao trên bàn rượu, "uống" phục những khách hàng này trở về.
Tứ Phương Kiến Trúc có tài chính, có sức mạnh.
Bản thân cô có chuyên môn, có tửu lượng.
Thậm chí còn có ưu thế bề ngoài và giới tính không muốn sử dụng tới.
Cô muốn cạy khách hàng, có rất nhiều cách.
Chỉ xem cô có muốn làm hay không thôi.
Đương nhiên, đã bảo đây là hạ sách, có thể không cần là tốt nhất.
...
Hôm sau họp sáng kết thúc, Lâm Yến vội vã đi theo Lộ Nam, vào văn phòng nhỏ giọng hỏi thăm tình hình.
Lộ Nam nhìn cấp dưới lo lắng, cười bảo: "Hôm qua tôi và Chương tổng đã trò chuyện, vấn đề không lớn."
Nghe nói còn phải đợi Chương Kỳ về rồi quyết định, vị quản lý Đoàn mua hết sức làm tròn bổn phận này còn hơi lo lắng: "Chương tổng đi công tác bao nhiêu ngày vậy? Nếu trong lúc này tiểu Chương tổng ký hợp đồng với chỗ khác thì làm thế nào?"
"Hình như 4-5 ngày." Lộ Nam trấn an Lâm Yến: "Đừng vội, Chương Lễ đe dọa chỉ vì đang bực tức Chương tổng mà thôi, lúc anh trai anh ta đi công tác, anh ta sẽ không xằng bậy."
Bực bội hoặc đe dọa, đương nhiên phải có người trong cuộc mới hữu hiệu, Chương Lễ cho dù ngốc mấy đi nữa, cũng sẽ không nhân lúc anh trai không có mặt mà "phản bội" - đó mới thật sự là tìm chết, đợi anh trai anh ta về, hết cách vãn hồi.
Lâm Yến ngượng ngùng: "Tôi suy nghĩ phiến diện quá."
"Lần này cô hỏi thăm tin tức rất nhanh chóng, tiếp tục duy trì. Còn góc độ suy nghĩ và chiều sâu vấn đề, khi nào cô trải nghiệm nhiều hơn, tự nhiên sẽ có tiến bộ." Lộ Nam khuyến khích cô ấy một chút, Lâm Yến liền phấn chấn, ra ngoài làm việc.
5 hôm sau, Chương Kỳ gọi cho Lộ Nam: "Xin lỗi phải quấy rầy giám đốc Lộ vào Chủ Nhật thế này, không biết buổi chiều có thuận tiện nói chuyện không?"
Hiển nhiên, anh ta đã quyết định.
[Ai bảo ta làm tiêu thụ, nghề tiêu thụ là không xứng nghỉ Chủ Nhật.]
Lộ Nam hết sức kính nghiệp: "Chương tổng khách sáo quá, tôi đương nhiên rảnh rỗi. Ngài nói cụ thể thời gian và địa điểm đi."
2h chiều, địa điểm là phòng trà Đạo Nhất như cũ, chỉ là lần này người hẹn biến thành Chương Kỳ.
Lộ Nam tới, Chương Kỳ đã gọi Phổ Nhĩ chín cho cô.
Nói tiếng cảm ơn, Lộ Nam hỏi: "Chương tổng mới về Hoa An à?"
"Phải, buổi trưa."
[Mới về đã tìm ta, xem ra căn bản không chạm trán với Chương Lễ. Nói vậy, anh ta khả năng cao là đồng ý với đề nghị của ta.]
Lộ Nam cầm chén trà, chờ Chương Kỳ tiếp tục.
Chương Kỳ thật sự than thở trong lòng một tiếng, vị giám đốc Lộ này mặc dù quá trẻ tuổi, nhưng có tính cách hoàn toàn không hợp tuổi, bất luận là hoạt động tài trợ thi đấu golf, hay là đàm phán gia hạn hợp đồng 10 triệu lúc trước, hoặc là bây giờ... đều luôn rất kiên nhẫn.
Trong lòng nuối tiếc nhân tài một hồi, Chương Kỳ mới nói: "Mấy hôm nay, tôi suy nghĩ cẩn thận, giám đốc Lộ nói cũng có lý. Tôi quả thật không thể tiếp tục dung túng Chương Lễ, nếu không nó vĩnh viễn đều buông thả làm bậy như vậy, không biết bao giờ mới trưởng thành, mới có thể có trách nhiệm."
Hễ là người có EQ đều hiểu, con nhà mình chỉ có người nhà mình mới có thể mắng, hễ người khác nói nửa câu không tốt đều không muốn nghe.
Thế là Lộ Nam hết sức chân thành: "Kỳ thực bản tính tiểu Chương tổng không xấu, là người tùy tâm tùy tính, giao tiếp với kiểu người này khá thoải mái tự tại. Còn Chương tổng nhắc tới những tật xấu không ảnh hưởng toàn cục của anh ấy, tôi nghĩ, có lẽ là tiểu Chương tổng ít gặp phải khó khăn, nên mới duy trì được sự ngây thơ này."
Chương Kỳ nghe vậy, quả nhiên hài lòng, gật đầu: "Đúng vậy, nó quả thật không phải người xấu." So với những con em quần là áo lượt nhà kinh doanh khác, em trai anh ta ngoại trừ thích mua xe và đổi bạn gái, không hề dính dáng tới tật xấu nào khác, tửu lượng không tốt thì không uống, thậm chí còn không hút thuốc.
[Xem đi, ta đã nói, nhất định không thể chê trách con cái nhà người ta trước mặt họ.]
"Cho nên, tôi mới đề nghị như vậy." Lộ Nam cười nói: "Thực ra, thị trường hải ngoại đang trống, rất có tương lai. Mà công ty tôi hiện tại rốt cuộc thành tích khai quật Nhà tiêu thụ hải ngoại có tính vào thành tích của văn phòng thành phố hay không vẫn chưa có kết luận, cho nên Chương tổng hãy tin tôi, tôi đề nghị chỉ có chút xíu tư tâm thêm một nét bút lên lý lịch mà thôi. Phần nhiều, vẫn là hi vọng tiểu Chương tổng có thể hiểu ra ngài lập nghiệp, giữ vững sự nghiệp không dễ; có thể hiểu ra những nhân viên tiêu thụ của Nguyên Xuyên và quý công ty khai phá thị trường vất vả thế nào."
Không sai, mấy hôm trước Lộ Nam đề nghị với Chương Kỳ rằng, bảo anh ta hãy thử buông tay với tiểu Chương tổng, để tiểu Chương tổng tự mình làm nên sự nghiệp.
Chỗ này phải nói, bảo anh ta làm sự nghiệp riêng hoàn toàn bất đồng với việc ký hợp đồng 2 triệu với Nguyên Xuyên như năm ngoái - thành phố Hoa An dù sao cũng là đại bản doanh của Tứ Phương Kiến Trúc, có công ty mẹ dùng rượu lót cho, từ hồi năm ngoái ký hợp đồng tới nay, tiểu Chương tổng không hề có chút áp lực tiêu thụ nào, đại khái chỉ có vài phần vất vả khi tháng 6 bị Lộ Nam ép thăm hỏi khách hàng. Cường độ công việc thế này, không khác gì dưỡng lão.
Chương Lễ không có áp lực (cuộc sống), cũng không có động lực phấn đấu sự nghiệp.
Căn cứ điểm này, Lộ Nam đề nghị: "Kỳ thực, tiểu Chương tổng có kinh nghiệm du học ở Singapore, chi bằng sang đó làm Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa."
Chương Kỳ nghe thấy câu này mới bắt đầu cau mày.
May mà lúc đó Lộ Nam lập tức nói tiếp.
Cô kể ra ưu thế giảm thuế xuất khẩu rượu trắng, nêu ví dụ: "Hồi còn làm ở Hải Lâm, tôi khai thác một khách hàng Mỹ, đưa rượu Hài Hòa không bán chạy trong nước xuất khẩu ra nước ngoài. Chủ yếu tập trung vào uống lạnh và làm cốt rượu cocktail, trải hàng tới các quán bar bản địa, từ năm ngoái tới giờ, chưa tới 8 tháng, đã lần lượt xuất khẩu hơn 1 triệu tệ rượu Hài Hòa. Điểm này, tôi dám cam đoan toàn bộ lời nói của tôi là thật, không có chút khoa trương nào."
"Singapore mặc dù diện tích nhỏ, nhưng kinh tế phát triển, trình độ tiêu dùng cao, còn có ưu thế tỷ giá. Thị phần xuất khẩu rượu trắng nước ta có trên 4% là bán cho quốc gia này, nó là thị trường hải ngoại có nhu cầu rượu trắng lớn nhất của nước ta ngoại trừ nước Mỹ, năm ngoái tổng kim ngạch xuất khẩu rượu trắng sang Singapore vượt 20 triệu đô."
"Tiểu Chương tổng từng học thạc sỹ ở đó, sống ở đó nhiều năm, tương đối quen thuộc thị trường nơi đó, còn có quan hệ nhất định. Cho dù thoạt đầu chỉ có thể chiếm 1/40 thị phần rượu trắng Singapore, hoặc 1/50, cũng đủ người khác phải nhìn nhận lại anh ấy."
"Chương tổng, ngài vừa nói lúc trước tiểu Chương tổng không đủ chín chắn, không có trách nhiệm, nhưng theo tôi, chính vì ngài suy nghĩ mọi mặt thay anh ấy, nên anh ấy mới không trưởng thành được. Nếu để anh ta tới môi trường khá quen thuộc, nhưng không có người nhà trợ giúp, vậy anh ta có thể sẽ nhanh chóng lột xác và trưởng thành."
Có chính sách nâng đỡ thuế, có ví dụ thành công, có Lộ Nam tự mình thu thập tư liệu, hiểu biết và phán đoán thị trường Singapore, có phân tích khách quan về năng lực và tính cách em trai mình... Thật giỏi, Lộ Nam, đêm qua cô đã chuẩn bị đầy đủ như vậy đấy.
Ngoại trừ những điều trên, còn mang theo khuyên bảo cảm tính.
Chương Kỳ cảm thấy, vị giám đốc Lộ này quả thật am hiểu thuyết phục.
Chính vì thừa nhận lời nói của Lộ Nam, Chương Kỳ mới thận trọng suy nghĩ nhiều ngày như vậy: "Giám đốc Lộ, không thể không thừa nhận, tôi đã bị cô thuyết phục quá nửa, nhưng, những lời cô nói, tôi còn có mấy nghi vấn..."