Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 177




Dù nói như vậy, nhưng hai hôm sau, Ngô Xuyên vẫn tới Hoa An.

Tự nhiên bởi vì hợp đồng 10 triệu quá mức mê người, không thể đánh mất.

Ngô Xuyên biết Lộ Nam tài giỏi, dù sao nửa năm nay Lộ Nam đã khai thác thêm mấy Nhà tiêu thụ tốt, cũng giải quyết hoàn hảo mầm họa phân chia của Hồng Đồ Tửu Nghiệp, thậm chí thành công thực hiện hoạt động cỡ lớn như tài trợ thi đấu golf...

Nhưng, Ngô Xuyên tự nhủ: Lộ Nam dù sao mới vào nghề 1 năm, thâm niên thấp. Nhà tiêu thụ 10 triệu không giống với những Nhà tiêu thụ cô ấy từng đàm phán, ta phải đích thân tới Hoa An mới có thể yên tâm.

Đối với Ngô Xuyên bỗng dưng tới, Lộ Nam rất hiểu.

Nhưng cô nhẹ nhàng đề nghị: "Ngô tổng, tôi thấy hay là thế này đi. Ngài đừng lộ mặt vội, lỡ như tôi và Chương tổng đàm phán lâm vào bế tắc, ngài mới xuất hiện, phù hợp nhường lợi thêm chút cho Tứ Phương Kiến Trúc, để đàm phán tiếp tục tiến hành."

Này chẳng phải là một người diễn vai ác, một người diễn vai hiền ư.

Ngô Xuyên hiểu.

Làm giám đốc thành phố trực tiếp giao thiệp với Nhà tiêu thụ, Lộ Nam phải là người tính toán chi li, đáng ghét; còn cấp trên cũng chính là Ngô Xuyên thì có thể đóng vai khéo đưa đẩy, nhường lợi, dễ mến.

Ngô Xuyên tạm thời quyết định tới đây, trước khi xuất phát mới thông báo cho Lộ Nam. Mặc dù là cấp trên, nhưng kỳ thực hành vi này nói dễ nghe là tới giúp cấp dưới, nói thẳng ra thì là không tín nhiệm năng lực cấp dưới.

Anh ta suy nghĩ, tới Hoa An, nói chuyện với Lộ Nam, giải thích một chút tầm quan trọng của Nhà tiêu thụ 10 triệu và tính tất yếu xuất hiện của anh ta, miễn cho trong lòng Lộ Nam có khúc mắc.

Chỉ không ngờ, Lộ Nam biết chính mình muốn tới, vẫn nhiệt tình tới bến xe đón như thường lệ, đợi mình lên xe, cô gái 20 tuổi đầu này hết sức lão luyện, không cần nghĩ ngợi liền đưa ra đề nghị, vừa tranh thủ cơ hội đàm phán hợp đồng độc lập, vừa bận tâm thể diện của anh ta.

Ngô Xuyên cười.

Anh ta biết, mình lo âu có vẻ hơi thừa. Lộ Nam sẽ không đột nhiên có ý kiến gì khi thấy mình tới đây, cũng (gần như) không thể phá hỏng hợp đồng với Tứ Phương Kiến Trúc - trừ khi công ty đó đưa ra yêu cầu ngược hướng nguyên tắc của Nguyên Xuyên.

"Được, vậy tôi đi dạo trong nội thành trước, giám đốc Lộ đàm phán gần xong thì gọi tôi, tốt xấu để tôi được chứng kiến Nhà tiêu thụ 10 triệu đầu tiên của tỉnh ta năm nay." Ngô Xuyên cười ha ha.

Lộ Nam khiêm tốn: "Kỳ thực Ngô tổng tới đây cũng hợp ý tôi, tôi có chuyện gì không chắc chắn, có thể trước tiên thỉnh giáo ngài." Đều là lời khách sáo, thật muốn thỉnh giáo, gọi điện thoại cũng được.

...

Thời gian còn sớm, Lộ Nam dẫn Ngô Xuyên tới văn phòng thành phố, lúc lên tầng, gặp được bác chủ nhà đang hắt nước ra cửa giảm sức nóng.

Lộ Nam cười chào hỏi.

Bác chủ nhà mắt như đèn pha: "Tiểu Lộ, đây là?" Gương mặt lạ lẫm nha.

"Đây là cấp trên của cháu, Tổng giám đốc cấp tỉnh của công ty rượu Nguyên Xuyên, lại đây kiểm tra công việc của chúng cháu." Lộ Nam giới thiệu một câu.

Bác chủ nhà bừng tỉnh: thảo nào bước đi đầy khí thế, ta bảo mà, trong công ty thuê nhà này ai nấy lên xuống cầu thang đều phải đi sau Tiểu Lộ, hôm nay người đàn ông này lại đi trước, dọa ta nhảy dựng.

Đương nhiên, biết đây là lãnh đạo của Lộ Nam, bác chủ nhà còn nghiêm túc khen Tiểu Lộ với anh ta - dù sao Phương Quốc Hương bà cũng là người thông minh trong thôn, là người phụ nữ rất biết đối nhân xử thế.

Lúc lên tầng, Ngô Xuyên vui đùa: "Chủ nhà Hoa An quả thật nhiệt tình."

Lộ Nam rất đồng ý gật đầu.

Văn phòng thành phố chỉ có Trịnh Tinh và Lâm Yến, trong đó Lâm Yến một tiếng trước nhận được điện thoại của giám đốc Lộ, cố ý tới chờ.

Vào phòng họp, Lộ Nam kể lại nội dung đàm phán cụ thể với Tứ Phương Kiến Trúc cho Ngô Xuyên nghe, nhắc tới Lâm Yến, bảo cô ấy cũng kể lại lĩnh hội tâm đắc khi chạy thị trường với người của Tứ Phương Kiến Trúc.

Ngô Xuyên nghe mà hài lòng. Anh ta không thể không thừa nhận, tổng công ty tuyển sinh viên nhậm chức quả thật đúng đắn, trực quan nhất là - lúc làm báo cáo công việc, người có văn hóa và không văn hóa khác hẳn nhau.

Ở văn phòng tới gần giờ tan tầm, Lộ Nam đưa Ngô Xuyên tới khách sạn thỏa thuận giá, gọi vài món ăn ở nhà ăn khách sạn, 3 người họ ăn cơm đơn giản, không uống rượu.

Sau khi ăn xong, Ngô Xuyên vẫy tay tính tiền, Lộ Nam thử hỏi phục vụ lấy tiền từ chỗ mình, nhưng phục vụ vẫn nghe theo người đàn ông duy nhất ở đây.

Trước khi rời đi, Lộ Nam nói: "Ngô tổng, ngày mai tôi còn phải tới Tứ Phương Kiến Trúc, nếu ngày mai tiến triển không thuận lợi, lại mời ngài ra tay."

"Được, cứ dựa theo những gì chúng ta nói lúc trước mà làm." Vừa khéo, Ngô Xuyên có thể thừa dịp sáng mai rảnh rỗi, đi thám thính nền tảng thị trường Hoa An.

Tạm biệt Ngô Xuyên, Lộ Nam nhẹ nhàng thở ra: vẫn bị tuổi tác và thâm niên ràng buộc nha.

Lâm Yến dè dặt liếc Lộ Nam: "Cho nên, sau này Ngô tổng muốn đích thân đàm phán hợp đồng?" Nếu thành công, còn cần văn phòng thành phố làm gì?

Biết Lâm Yến nghĩ nhầm, Lộ Nam cười bảo cô ấy yên tâm: "Yên tâm đi, quy củ công ty ta - lãnh đạo cấp tỉnh thưởng cuối năm dựa theo thành tích toàn tỉnh, không liên quan tới một thành phố riêng lẻ nào. Ngô tổng làm vậy, chỉ vì quá muốn ký được hợp đồng thôi."

Lâm Yến nghe xong liền yên tâm.

"Đi thôi, tôi đưa cô về, ngày mai lại phải tiếp tục cò kè." Lộ Nam ấn nút mở xe, ra hiệu cho Lâm Yến lên xe.

Trong xe, Lâm Yến hỏi Lộ Nam: "Chương tổng không có ý kiến gì với thực hiện thỏa thuận tăng tiền ký quỹ, nhưng lại rất bài xích chuyện cung cấp biên lai tiêu thụ và thông tin khách hàng ngoài phạm vi Hoa An, về mặt này, chúng ta thật sự không có cách nhượng bộ ư?"

Lộ Nam gật đầu: "Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể nhượng bộ. Quả thật, lượng hợp đồng của cả văn phòng Hoa An trong một năm còn thua kém 10 triệu mà Chương tổng đề ra mấy hôm trước, nhưng chúng ta là bên xưởng, không thể chỉ nhìn vào hợp đồng trước mắt, nhất định phải xuất phát từ bố cục lâu dài, nếu không một thị trường tử tế, không tới 2 năm sẽ "chết"."

Giám đốc Lộ không giải thích rõ, Lâm Yến không hiểu lắm. Nhưng cô ấy khiêm tốn, thành khẩn thỉnh giáo.

Đối với cô gái chịu phấn đấu biết tiến tới, Lộ Nam luôn nhiều vài phần khoan dung - mặc dù tâm tính này có phải hơi "rộng lượng"?

Cô giải thích cặn kẽ: "Xuất phát từ đại cục nghĩa là, mặc dù Tứ Phương Kiến Trúc sắp trở thành Nhà tiêu thụ quy mô lớn nhất văn phòng Hoa An, nhưng chúng ta là người của xưởng phải nhớ, đối với Nhà tiêu thụ cấp bậc 500.000 tệ hay 10 triệu tệ, thái độ công việc phải như nhau. Cái gọi là thái độ công việc chính là chủ động chăm chỉ, có trách nhiệm, nỗ lực..., cũng không thể vì giá trị hợp đồng chênh lệch mà tỏ thái độ bất đồng."

Hiển nhiên, Lâm Yến nghe lời này liền ngạc nhiên, cô ấy khó hiểu hỏi: "Nhưng, chẳng lẽ không phải nên lấy Nhà tiêu thụ làm trọng ư?" Bọn họ xuất hàng nhiều, hồi khoản nhiều.

"Đương nhiên là không, chúng ta nói lấy họ làm trọng, chủ yếu bởi vì Nhà tiêu thụ cỡ lớn thường thường trải hàng trên nhiều kênh phân phối (Đoàn mua là trường hợp đặc biệt), cho nên lúc kết nối cũng xây dựng phương án hoạt động bất đồng dựa trên kênh phân phối bất đồng, cũng nghĩa là chúng ta phải tốn càng nhiều thời gian phục vụ họ. Thời gian và tinh lực hao tổn bất đồng, mới có vẻ dường như lấy Nhà tiêu thụ làm trọng."

Lộ Nam tiếp tục: "Trên thực tế, đối diện với tất cả Nhà tiêu thụ, thái độ làm việc của chúng ta nên giống nhau, mặc dù ví dụ như này không phóng khoáng, nhưng xưởng và Nhà tiêu thụ có quan hệ "gió đông áp đảo gió tây", bên mạnh bên yếu. Vì thị trường phát triển lành mạnh, chúng ta phải duy trì tốt cân bằng tế nhị giữa xưởng và Nhà tiêu thụ. Cho dù là Nhà tiêu thụ 10 triệu, xưởng cũng phải giữ được hạn cuối, bắt được bán tháo hàng cũng phải phạt nặng - nói thế này đi, bán tháo hàng thường thường xuất phát từ những Nhà tiêu thụ có hợp đồng lớn như thế này, đặc biệt trọng điểm ở kênh phân phối Đoàn mua. Nhưng tôi biết, điểm này nói thì dễ, làm lại rất khó, chỉ có thể bắt được thì phạt nghiêm khắc..."

Nói xong câu cuối cùng, Lộ Nam nhỏ giọng, nhưng mau chóng quay lại đề tài: "Còn nói về bố cục lâu dài. Cô hồi tưởng xem, văn phòng hiện tại ký Nhà tiêu thụ đều thuộc kênh phân phối nào."

Lâm Yến ngồi ở ghế lái phụ, lần lượt liệt kê: "Bây giờ văn phòng có 4 Nhà tiêu thụ chuyên làm Lưu Thông Tiểu Tửu, cộng thêm Ái Trân Rượu Nghiệp làm Lưu thông 500.000 tệ, như vậy tổng cộng 5 nhà; Danh Tửu Thế Gia và Hồng Đồ Tửu Nghiệp đều chủ yếu theo kênh phân phối Danh yên tửu; Ái Trân Rượu Nghiệp chủ yếu làm kênh phân phối Nhà hàng, khách sạn lớn Ôn Tuy chỉ làm kênh phân phối Nhà hàng; còn Đoàn mua, hợp đồng tiêu thụ hiện có đều không lớn, ước chừng từ 500.000 - 1 triệu tệ... Tôi dường như hiểu ra rồi, xuất phát từ đại cục, bố cục lâu dài..." Lâm Yến như thể hồ quán đỉnh, tinh tế cân nhắc câu này.

[Chỉ bảo một chút liền hiểu ra, cô gái Lâm Yến này, nói không nhiều nhưng biết suy nghĩ.] Lộ Nam vui mừng tưởng, lúc này xe cũng vừa vặn tới chỗ ở Lâm Yến, cô cười bảo: "Tới rồi."

Lâm Yến vẫn đang cân nhắc lời nói ban nãy của giám đốc Lộ bấy giờ mới hoàn hồn, liên tục cảm ơn rồi xuống xe.

...

9h30 sáng hôm sau, Lộ Nam và Lâm Yến dưới ánh mắt mong đợi khích lệ của mọi người trong văn phòng, ra cửa.

Đây là lần thứ ba đàm phán với Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc trong vòng 3 ngày.

Không biết có phải tới nhiều lần rồi, Lâm Yến cảm thấy văn phòng của Chương tổng dường như không lạnh lẽo thở không nổi như lần đầu tiên.

Chương Lễ hôm nay hơi héo hon, không biết có phải lại bị mắng - nếu phải, Lộ Nam định vỗ tay khen ngợi.

Chương Kỳ không phải kiểu người thích vòng vo, cũng không có thói quen đàm phán hợp đồng kiểu gây sự như Hồng Lập Quân của Danh Tửu Thế Gia. Anh ta nói năng không nhanh không chậm, nhưng hiển nhiên mỗi câu đều trải qua suy nghĩ cặn kẽ.

Có thể nói, đàm phán hai hôm nay, song phương đã đạt thành nhận thức chung về rất nhiều chi tiết nhỏ, bây giờ đang cò kè mặc cả chi phí và phản lợi rốt cuộc tới mấy %, ngoài ra là vấn đề xuất hàng ra ngoài phạm vi bán.

Về điểm này, Lộ Nam tuyệt đối không nhượng bộ.

Ngày đầu tiên, cô nói với Chương Kỳ chế độ của Nguyên Xuyên - Chương Kỳ biểu thị đã hiểu, nhưng không đồng ý.

Hôm qua cũng chính là ngày thứ hai, cô cầm bản phân tích hiện trạng tiêu thụ rượu trắng cao cấp ở thành phố Hoa An phải làm thâu đêm, đưa cho Chương Kỳ, bày ra sự thật: rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên 10 triệu, được xứng 10% định mức rượu Xa hương 1 triệu, đây là hạn chế cung ứng, không có Nhà tiêu thụ nào sẽ lãng phí định mức này, cũng đại biểu thực tế hợp đồng rượu Kinh Điển chỉ có 9 triệu; thành phố Hoa An tổng cộng có 4 thành phố một huyện, trong đó kinh tế ở nội thành và Ô thành phát triển nhất, giả thiết mỗi nơi bán ra 3 triệu hàng hóa, còn lại 3 nơi mỗi nơi bán ra 1 triệu, tương đương mỗi tháng, nội thành và Ô thành nhiệm vụ hoàn thành hợp đồng là 250.000 tệ, 3 tháng còn lại nhiệm vụ 80 nghìn tệ.

Khi đó, Lộ Nam cười nói: "Rượu Xa hương không tính vào thanh tra chủng loại hàng bán tháo, so với rượu Kinh Điển càng có giá trị sưu tầm, tôi cố gắng giúp ngài xin càng nhiều định mức. Tiểu Chương tổng và ngài thay vì lo lắng lưu trình Đoàn mua bán vượt khu vực rườm rà, chi bằng nghĩ lỡ như hợp đồng trước khi tới hạn đã tiêu thụ hết trong khu vực, nên đặt thêm bao nhiêu hàng hóa mới tốt."

Lộ Nam phải nói, cô đã cố gắng tận hết khả năng rồi. Nếu Chương Kỳ còn không hài lòng, như vậy... lại bàn lại!

[Không thể bye bye anh ta luôn được, dù sao cũng là 10 triệu nha.]

May mà, Lộ Nam mang Lâm Yến thu thập tư liệu làm thành ppt có tác dụng.

Trải qua một đêm suy nghĩ, Chương Kỳ cuối cùng nhả ra về băn khoăn bán tháo hàng của Nguyên Xuyên, đáp ứng làm việc theo quy củ của Nguyên Xuyên.

Dù sao mạng lưới quan hệ của anh ta hiện tại chủ yếu ở Hoa An, mấy năm gần đây kế hoạch cũng là làm vững chắc ở trong tỉnh, từ chủ quan mà nói không có ý đồ bán tháo hàng, từ khách quan mà nói vì kiếm chút tiền chênh lệch mà bán tháo hàng cũng là mạo hiểm lớn, lợi ích thì ít, không đáng.

Cho nên, đàm phán 3 ngày liên tiếp đôi bên cuối cùng có thể ngồi xuống, nhìn vào hợp đồng tiêu chuẩn của Nguyên Xuyên, sao chép thêm từng điều khoản họ đã thảo luận trước đó.

Nhưng vẫn chưa thể ký.

Sao chép xong, đôi bên còn phải chải vuốt lại mấy lần, kế tiếp đưa cho luật sư / ban Pháp vụ thẩm tra một lần - ai bảo đây là hợp đồng 10 triệu.

Lời tác giả:

Lão Ngô không yên tâm Lộ Nam, phải chạy tới Hoa An cũng là chuyện thường tình.

Khác với hợp đồng Lưu thông 500.000 tệ, 800.000 tệ và hợp đồng 2-3 triệu khác, giám đốc thành phố có quyền quyết định, chỉ cần trình lên tổng công ty đóng dấu là được - bằng không cả nước nhiều thành phố như vậy, mỗi thành phố vài Nhà tiêu thụ, thậm chí mười mấy Nhà tiêu thụ ký hợp đồng, gia hạn hợp đồng, tổng công ty có mà bận chết.

Nhưng Nhà tiêu thụ cỡ lớn trở lên thì trình tự rườm rà, nghiêm khắc hơn.

Cho nên nữ ngỗng nói thái độ xử lý công việc công bằng khó cỡ nào. Là trạng thái lý tưởng hóa, thực tế đời sống, căn bản không thể quán triệt hoàn to