Lộ Nam và Lâm Yến trở lại văn phòng thành phố lúc hơn 3h chiều, Lâm Yến hết sức tích cực chủ động thu xếp tư liệu trong phòng họp - nghiệp vụ viên không có chỗ ngồi riêng.
Trừ tư liệu Lộ Nam gửi cho cô, cô còn hỏi Trịnh Tinh danh sách tài trợ rượu cho VIP của văn phòng năm ngoái: nhóm người này là mạng lưới quan hệ mà văn phòng Nguyên Xuyên kinh doanh nhiều năm, cũng là những người mà cô phải giữ gìn quan hệ tình cảm. Chẳng hạn như hoạt động tài trợ thi đấu nếu đàm phán thành công, như vậy những người trong danh sách này nhất định sẽ có vé vào cửa, nếu bọn họ hứng thú, thậm chí còn có tư cách tham gia thi đấu.
Lộ Nam thoáng nhìn Lâm Yến ý chí chiến đấu sục sôi, hài lòng gật đầu, về văn phòng gọi điện thoại.
Ngô Xuyên nhận được điện thoại của Lộ Nam, nghe xong cô báo cáo, rất hài lòng.
Nhìn xem cả văn phòng thành phố:
Quý đầu tiên ký được Nhà tiêu thụ là Lộ Nam, hồi khoản nhiều nhất cũng là Lộ Nam - về điểm này, cũng có giám đốc thành phố lọc lõi khác nói, 800.000 tệ cuối cùng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp chẳng qua là sớm nở tối tàn, hấp hối giãy giụa, về sau không thể gia hạn hợp đồng, Nhà tiêu thụ này coi như bỏ rồi. Nhưng Lộ Nam dùng hành động thực tế chứng minh rằng, văn phòng Hoa An ngoại trừ Hồng Đồ Tửu Nghiệp còn có Danh Tửu Thế Gia, còn có những Nhà tiêu thụ Lưu thông cỡ nhỏ! Hơn nữa đám lọc lõi này không biết, nhưng Ngô Xuyên thì biết, tháng sau, vợ trước của Hàn Kiến Tân là Điền Ái Trân còn sẽ tiếp tục hợp tác với Ngô Xuyên, còn sẽ sắp xếp trả tiền hàng.
Các giám đốc thành phố khác lề mề không giao chính sách hoạt động khuyến mãi quý thứ 2, hoặc chỉ đưa ra phương án đổi thang không đổi thuốc, làm Ngô Xuyên hết sức bất mãn - nhưng Lộ Nam, nữ giám đốc thành phố riêng một ngọn cờ của tỉnh ta, hết sức lớn mật thúc đẩy tài trợ rượu Kinh Điển bằng hoạt động tài trợ thi đấu golf đầu tiên của thành phố Hoa An. Phải biết, trước đó, văn phòng Hoa An có hoạt động lớn nhất là một buổi Phẩm rượu lớn ở 4 năm trước mà thôi. Quyết sách của Lộ Nam vô cùng quả cảm, phù hợp khẩu vị của Ngô Xuyên.
"Giám đốc Lộ, cô cứ việc buông tay mà làm. Chi phí hoạt động của ban Nhãn hiệu phải trình báo qua tôi, Đồng đại khu và lãnh đạo ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển cùng xét duyệt, tôi bảo đảm với cô, chỉ cần cô có thể đàm phán thành công, ban Nhãn hiệu, tôi giúp cô thông qua." Ngô Xuyên vỗ bàn hứa hẹn, nói xong mới ý thức được, bây giờ lãnh đạo của ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển là Phó TGĐ Trần, là cấp trên trước kia của Lộ Nam, trong lòng càng thêm hài lòng: cái cô Lộ Nam này, vừa lão luyện vừa có quan hệ vững vàng, tiền đồ không thể hạn lượng! Nhưng bất kể thế nào, bây giờ cô ấy là người của tỉnh Kiềm Giang, làm ra thành tích, chính là tỉnh ta không chịu thua kém ai.
Lộ Nam đương nhiên hết sức chân thành cảm ơn lãnh đạo quan tâm, sau đó lại làm theo hình thức, thỉnh giáo Ngô Xuyên mấy vấn đề không quan trọng.
Mặc dù hành vi này hơi khéo đưa đẩy, nhưng... đều là kỹ xảo sinh tồn trong công việc mà thôi.
Lộ Nam không thích vỗ mông ngựa trắng trợn như Dịch Vĩ, Hoàng Đạt Phương, chủ yếu là phương thức này không thích hợp với cô - một nữ cấp dưới trẻ tuổi suốt ngày nịnh nọt cấp trên khác giới hơi lớn tuổi, rất dễ xảy ra chuyện!
Như vậy chỉ có thể dùng cách nhẹ nhàng hơn.
[Nếu mình cái gì cũng biết làm, vậy còn muốn lãnh đạo làm gì.]
[Không gì không làm được, có thể sẽ khiến lãnh đạo không thể yên tâm hoàn toàn.]
...
Kết thúc điện thoại với Ngô Xuyên, Lộ Nam báo cho Lâm Yến, về quy trình sắp xếp phương án, nếu có gì không hiểu, có thể hỏi Lý Lị.
Không phải cô không thích dạy Lâm Yến, mà là trong tay cô quả thật nhiều việc, tối nay cô cũng phải thu xếp tư liệu, có thể đoán ra dăm bữa nửa tháng tới cô phải đưa vị tiểu Chương tổng này chạy quan hệ khắp nơi. Hơn nữa, vị giám đốc Lý này quả thật có chút tài năng, Lâm Yến học hỏi chị ta, không thiệt.
Về cơ bản, tài trợ thi đấu golf chia làm 3 bước:
Bước đầu tiên là thiết kế phương án, Lộ Nam ném cho Lâm Yến và giáo viên phụ đạo Lý Lị.
Bước thứ hai thống nhất trận địa với Nhà tiêu thụ, để Tứ Phương Kiến Trúc cam tâm tình nguyện ra tiền phối hợp, bước này hiện nay vấn đề không lớn, chỉ xem cuối cùng tiểu Chương tổng sẵn sàng móc ra bao nhiêu tiền.
Bước thứ ba chính là khâu tốn thời gian nhất, ngoại trừ xác định sân bãi còn phải có quan hệ, có quan hệ mới có thể làm lớn hoạt động lần này, khiến nó sinh động lên.
Lâm Yến tăng ca làm phương án ở văn phòng thành phố, hết giờ làm, Lộ Nam bảo cô ấy dọn dẹp một chút, về nhà tiếp tục: "Tầm 8h gửi cho tôi được không? Tôi còn phải kiểm tra một lần."
Lộ Nam phải thừa nhận, chiếm dụng thời gian nghỉ của nhân viên, chính mình bây giờ là cấp trên không có nhân tính: nhưng ta thề, đối với hành vi lười biếng thường ngày của họ ta coi như không thấy.
Lâm Yến sảng khoái đồng ý: "Không có vấn đề."
"Tốt, cố lên!"
Lộ Nam xách túi đi trước, Trịnh Tinh ra khỏi chỗ ngồi, nhỏ giọng với Lâm Yến: "Cô đừng cảm thấy giám đốc Lộ đang ép cô. Kỳ thực cô gửi xong phương án hoàn thành, cô ấy còn phải thẩm tra đối chiếu, đổi phương án cũng tốn nhiều thời gian mà."
Như thể lo lắng Lâm Yến không tin, Trịnh Tinh tiếp tục: "Hoàng Đạt Phương văn phòng ta trước kia ấy, cô biết không? Anh ta ngay cả bảng biểu đơn giản nhất cũng không biết làm, trước kia đều sai thủ hạ là Hồ Duyệt Khánh làm, sau khi giám đốc Lộ tới Hoa An, vừa đến liền bảo tôi mua mấy giáo trình sử dụng phần mềm cơ bản, nhìn Hoàng Đạt Phương học, sau đó Hoàng Đạt Phương giao bảng biểu báo cáo, giao phương án, làm không đúng đều bị giám đốc Lộ trả về. Nhưng cho dù là thế, Hoàng Đạt Phương cũng không vứt bảng biểu báo cáo và phương án cho thủ hạ nữa. Cô biết vì sao không?"
Lâm Yến đương nhiên biết.
Hành vi của Lộ Nam giống giáo viên cẩn thẩn tỉ mỉ chữa bài tập thời đi học, khi đó ta không hiểu chuyện, cảm thấy cô giáo thật đáng ghét, rất đáng ghét, nhưng khi trưởng thành, ta mới biết, làm chuyện vất vả mà không được lợi lộc gì này, kỳ thực là vì tốt cho ta.
Lộ Nam nếu biết Lâm Yến cảm động vì hành vi tiện tay của mình, chắc sẽ bất đắc dĩ - bản thân cô không muốn làm thánh mẫu, giúp đều là những người "còn có thể cứu chữa". Hơn nữa, cô không sợ bị thay thế, thủ hạ có khả năng, chính mình có thể thoải mái hơn, không tốt sao?
8h kém, Lâm Yến gửi e-mail cho Lộ Nam, gửi tin nhắn nói chính mình đã làm xong.
Chừng 10p sau, Lâm Yến đang hút mì ăn liền vội vã nghe máy: "Giám đốc Lộ..."
"Giờ mới ăn tối ư?" Nghe cô ấy nói chuyện mơ hồ, Lộ Nam bất đắc dĩ: "Tôi đã bảo chừng 8h, muộn chút cũng không sao."
"Trưa ăn no quá, buổi tối không thấy đói." Lâm Yến không để ý, cười.
Lộ Nam cúp máy trước, để cô ấy ăn xong rồi gọi lại cho mình, sau đó nhìn bản phương án, Lộ Nam đưa ra một ít ý kiến sửa đổi.
Lâm Yến cũng không tò mò tại sao giám đốc Lộ chưa từng làm hoạt động thế này lại có thể liệt kê rõ ràng - có thể có người đặc biệt có thiên phú ở mặt này? Bằng không buổi Phẩm rượu lớn của Phi Tường tháng 9 năm ngoái làm sao kết thúc hoàn hảo như thế?
Lâm Yến dựa theo ý tưởng của Lộ Nam sửa chữa xong, gửi đi lần nữa.
Lộ Nam đáp lại: "Được rồi, sáng mai tới văn phòng bảo Trịnh Tinh in ra 2 bản. Còn có chuyện tôi muốn nói."
Giọng nói của Lộ Nam hơi nghiêm túc, khiến Lâm Yến giật mình trong lòng: sao thế?!
"Bản phương án này, ngày mai do tôi giảng giải cho tiểu Chương tổng, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn chút." Lộ Nam lập tức bổ sung: "Nhưng tới khi thật sự nắm được chuyện tài trợ, sau khi kết thúc viết tổng kết, tôi sẽ thêm tên cô."
Lâm Yến hiểu, bởi vì tiểu Chương tổng hoàn toàn không muốn đối thoại bình đẳng với cô.
Giám đốc Lộ sẵn sàng nói trước như vậy, cô hoàn toàn không có ý kiến: "Vâng, cứ làm theo ngài nói đi."
...
Chương Lễ (tên của tiểu Chương tổng) cảm thấy chính mình, sắp, mẹ nó, điên rồi!
Người phụ nữ Lộ Nam này là ma quỷ à? Chắc chắn là thế đi?
Chính mình mới là Nhà tiêu thụ, là người bỏ tiền, vì sao cả quá trình đều là cô ta giữ chủ đạo?
Chẳng lẽ bởi vì điệu bộ mở máy tính diễn giảng không cần nhìn ppt rất giống anh trai mình?
Chẳng lẽ lúc cô ta giải thích thuật ngữ chuyên môn lần thứ 3 cho mình nghe ánh mắt rất giống anh trai mình?
Chương Lễ cảm thấy, trên thế giới này có hai kiểu phụ nữ tương đối đáng ghét.
Một kiểu là nũng nịu giả vờ yếu đuối, một kiểu khác là cường thế trong công việc.
Anh ta chán ghét kiểu trước, còn kiểu sau thì... mặc dù nao núng, nhưng không thể không thừa nhận... là sợ.
Cụ thể biểu hiện là, điệu bộ hơi playboy của Chương Lễ trước đó đã sụp đổ, vỡ không thừa hạt bụi.
Giữa đường, anh ta cố gắng vãn hồi thể diện, cũng không cần vãn hồi tới trước lúc bàn luận thản nhiên (giả vờ) về công việc của Lưu Dương với Lộ Nam trước đó, chỉ cần tới trình độ chạm trán ở sân golf là được.
Nhưng, anh ta phí công vô ích.
Lộ Nam nói: "4 người cùng tới cửa có vẻ hùng hổ, người tới không có ý tốt, không có lợi cho đàm phán. Lần đầu thăm hỏi vẫn nên để tôi và tiểu Chương tổng đi trước, đợi quen thuộc rồi để giám đốc Lưu và quản lý Lâm đi kết nối. Anh cảm thấy thế nào?"
Lại là câu này!
"Anh thấy thế nào?" tưởng chừng dân chủ nhưng lại giống hệt "Em thấy thế nào?" của anh trai anh ta.
Chương Lễ vô lực: "Tôi cảm thấy cô nói đúng."
Từ đó về sau, anh ta gặp phải tình hình là, mỗi ngày phải cùng ra ngoài làm việc với Lộ Nam, mỗi ngày - everyday!
Chính mình ở những trường hợp đó chỉ có thể giữ vai trò mỉm cười làm nền! Mà Lộ Nam thì có thể trong thời gian rất ngắn trò chuyện vui vẻ với khách hàng.
Có trời mới biết, một đám đàn ông 30-40-50 tuổi có chuyện gì để nói với cô gái trẻ tuổi này chứ? Kinh nghiệm trước kia cho anh ta biết, đặt 2 loại người không ngang hàng về tuổi tác và địa vị xã hội ở cùng nhau, tuyệt đối là cô gái trẻ đơn phương nịnh hót đàn ông trung niên! Hoặc chính là sự yên tĩnh khó xử tới chết.
Nhưng...
Lộ Nam, cô ta có thể thuận miệng nói tới chuyện chính trị đang nóng hổi? A, cô ta còn tinh thông phong tục Hoa An? A, cô ta còn rất chuyên nghiệp về nghề rượu?
[Tốt, vậy ta câm miệng lại.] Chương Lễ nghĩ.
Thanh minh tế tổ, người anh trai đi công tác của Chương Lễ đã về rồi, tiểu Chương tổng nhìn thấy thân nhân, không nhịn được khóc lóc ỉ ôi: "Anh, anh không biết giám đốc thành phố mới tới của Nguyên Xuyên quá đáng thế nào đâu!"
"Sao? Cắt xén chi phí? Hay là tham ô chi phí?" Chương Kỳ liếc em trai: "Anh nghe nói giám đốc thành phố mới tới của Nguyên Xuyên là nữ, chẳng lẽ sau khi cô ta sa thải bạn gái em, kiếm lời riêng cho vào túi? Tiền không nhiều, nhưng chúng ta chỉ là hợp đồng 2 triệu, trước sau thiếu hụt bao nhiêu chi phí hỗ trợ?"
Chuyện này nhắc tới là chính mình đuối lý, vô tri vô giác không biết chuyện xảy ra dưới mí mắt, vẫn là cuối năm bên phía anh trai kiểm toán điều tra ra.
Nhưng nghĩ tới Lưu Dương là người bạn gái rất biết điều, phạm sai lầm nhỏ cũng có thể khoan dung, thế là Chương Lễ năm trước tự bỏ tiền túi ra trả nợ, sau đó nói chuyện với Lưu Dương, để cô ta tới đây làm việc, tiền lương gấp đôi so với Nguyên Xuyên.
Bây giờ anh trai nhắc lại chuyện cũ, Chương Lễ im tiếng, hơi chột dạ nói: "Cũng không phải, là chúng em dạo này định làm tài trợ thi đấu golf..."
"Nói tiếp đi."
"A. Sau đó cô Lộ Nam này cứ kéo em đi giao lưu với khách, anh không biết cô ta quá đáng thế nào đâu..." Chương Lễ lải nhải một đống, cuối cùng lên án: "Anh, hôm đầu tiên em tỏ ra phong độ, tự động lái xe, kết quả em cảm thấy em biến thành tài xế, còn là loại không xứng xách túi cho cô ta nữa. Anh nói, đáng giận hay không."
Anh trai anh ta gật đầu, nói: "Ý tưởng hay ho thế này, nhất định không phải do em nghĩ ra. Lát nữa anh gọi mấy cuộc điện thoại, ngày mai em dẫn cô giám đốc Lộ đó tới, thăm hỏi một chút mấy vị này, rất có trợ giúp trong việc đẩy mạnh sự kiện của các em."
Cầu ca không cửa còn bị hố, Chương Lễ đành phải sau dịp lễ tiếp tục chạy khắp nơi với Lộ Nam.
Lộ Nam không biết quá trình mưu trí của Chương Lễ, nhưng nếu không phải bận tâm tới anh ta là người bỏ tiền, cô mới không vui mang theo con chồng trước giả vờ giả vịt đâu.
Có thế này, còn kêu du học trở về (Lão Lưu lúc đầu kể cho cô)? ĐH gà rừng à!
Cuối cùng ngày 10/4 làm xong hết thảy lưu trình, xác định tuần lễ hoàng kim 1/5 làm thời gian thi đấu, Lộ Nam thở phào một hơi: "Chuyện kế tiếp, có thể giao cho giám đốc Lưu và quản lý Lâm rồi."
Cô nói mặc kệ liền thật sự buông tay, khiến Chương Lễ còn hơi không quen.
Lộ Nam đương nhiên bận việc khác - Điền Ái Trân mới đăng ký công ty tên là Ái Trân Rượu Nghiệp, đơn giản thô bạo. Ký hợp đồng xứng hàng trả tiền, lưu trình này giờ đây đã quen thuộc với các nghiệp vụ viên văn phòng Hoa An rồi.