Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 158




"Ký 3 cái có gì mà lạ, giá trị hợp đồng đâu có lớn."

Lộ Nam lời này có vẻ giả dối rồi, ban Thương mại tổng công ty thán phục kỳ thực nằm ở chỗ ký 3 cái này đều là Nhà tiêu thụ, hoàn toàn mới.

Phải biết, khai thác một Nhà tiêu thụ mới khó thế nào!

Điểm này chỉ cần làm tiêu thụ là hiểu.

Nhưng trong kế hoạch của Lộ Nam, này còn chưa thấm vào đâu, kế tiếp, nhất định còn sẽ có Nhà tiêu thụ mới ký hợp đồng, điểm này cô tự tin mười phần.

Chẳng lẽ lúc đó ban Thương mại sẽ gọi cô là "Lộ lục thiêm", "Lộ thất thiêm"?

[Quá khó nghe.]

Trần Kiêu nghĩ, đầu kia điện thoại Lộ Nam nhất định đang chun mũi, điệu bộ ghét bỏ nói câu này.

Anh ta cười nhẹ: "Khách hàng, đều từ nhỏ thành lớn, góp gió thành bão mà? Bất kể thế nào, vẫn phải chúc mừng em, giám đốc Lộ."

Lộ Nam giả vờ đáp lại: "Cảm ơn Phó tổng giám đốc Trần tán thành. Nếu là cấp bậc 10 triệu em sẽ càng vui vẻ hơn."

"Đúng rồi, em đặt vé máy bay chưa?" Trần Kiêu hỏi.

"Rồi. Hà Man Lâm gửi tin nhắn thông báo, nói trước 3h chiều ngày 23 phải làm xong thủ tục check-in khách sạn, coi như điểm danh, buổi tối tham dự liên hoan ở sảnh cơm Trung khách sạn phải không?"

Vé máy bay là Trịnh Tinh đặt giúp Lộ Nam, còn khách sạn đặt chân thì vẫn là chỗ "nửa đêm kinh hồn" đó - ai bảo tổng công ty ở Dung thành, ai bảo khách sạn này do chính tập đoàn mở ra?

Hễ tới Dung thành họp, đi công tác, làm việc, nhân viên Nguyên Xuyên đều sẽ ở chỗ này, giá cả gần như bằng không. Nếu không muốn ở đây cũng được, phải ra ngoài đặt phòng hơn nữa chiếm trợ cấp, không được khuyến mại.

Đời trước xảy ra sự kiện đó, kỳ thực đối với Lộ Nam là giận dữ lớn hơn sợ hãi.

Cô không có bóng ma tâm lý gì với khách sạn tổng công ty, cũng không bài xích lại vào ở lần nữa.

Trần Kiêu không biết nguyên do này, còn đề cử cho Lộ Nam: "Anh nhớ em có thể ăn cay? Món hoành thánh cay trong sảnh cơm Trung rất ngon, em nhất định phải nếm thử."

"Get!"

Tán gẫu vài câu, Trần Kiêu bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, văn phòng tỉnh cho ai danh ngạch còn lại tới hội Đường rượu?"

Lộ Nam nhắc tới cái tên hễ nói là thấy khó chịu: "...Trương Phi."

Trần Kiêu thực ra chỉ mới gặp Trương Phi 2 lần, nhưng ấn tượng rất xấu: "Hai người sẽ không đi cùng máy bay chứ?"

"Đương nhiên là đi riêng, có phải học sinh tiểu học đi chơi xuân đâu. Hoa An có sân bay, em xuất phát từ Hoa An. Cự Giang không có sân bay dân dụng, hắn bay từ đâu em mặc kệ."

"Cũng tốt... vậy, hẹn gặp lại."

Nghe Lộ Nam tắt máy, Trần Kiêu ném di động vào gối đầu, đưa tay ấn huyệt thái dương: uống hỗn hợp rượu bia thật không tốt, đã ngủ một buổi chiều, vẫn đau đầu.

Anh ta xoa đầu, lấy tablet điều tra chuyến bay từ Hoa An tới Dung thành.

Hoa An là thành phố nhỏ, ít chuyến bay, nếu muốn biết ngày 23 mấy giờ Lộ Nam tới Dung thành, quả thật quá dễ dàng - bởi vì trong ngày chỉ có một chuyến bay.

Tìm hiểu được, Trần Kiêu nhìn màn hình hồi lâu, rồi lắc đầu, cười úp mặt tablet xuống, không xem nữa.

Dù sao, biết cô ấy mấy giờ tới sân bay lại có thể làm gì?

Gửi xe tới đón? Không phù hợp quy định công ty, còn gây chú ý.

Gọi xe cho cô ấy? Lộ Nam vốn độc lập, từ sân bay tới khách sạn chẳng lẽ không biết tự gọi xe? Gọi xe cho cô ấy, cô ấy còn phải duy trì liên lạc với tài xế xa lạ, lỡ như thời gian chạm mặt sai lệch, còn phải phí công tìm ra vị trí của nhau. Đây không phải làm chuyện tốt, mà là gây thêm phiền.

Trần Kiêu thở dài một hơi, bò lên đổ một cốc nước ấm, cầu mong cảm giác say rượu này mau chóng tan biến.

...

Ngày 22, họp sáng, Lộ Nam sắp xếp một chút nhiệm vụ công việc chủ yếu của văn phòng trong mấy ngày mình đi công tác, để họ đừng có lười biếng quá, mới lái xe tới sân bay.

Hiện nay cô chỉ có thể ngồi khoang phổ thông, may mà thời gian bay ngắn, vóc người nhỏ xinh, cũng không quá khó chịu.

Từ sân bay gọi xe tới khách sạn công ty, tốn 40-50p, đại khái vì Lộ Nam tới từ bên ngoài, cho nên bác tài dọc đường rất nhiệt tình giới thiệu chốn ăn chơi nhảy múa cho Lộ Nam, thành phố này không hổ là bao hàm mỹ thực, giải trí vào một thân, thành phố sôi nổi nhất Tây Nam.

Nhanh tới khách sạn, bác tài còn dặn dò: "Có thể đi ngắm gấu trúc, uống trà, ăn lẩu vỉa hè tìm đâu cũng được."

Lộ Nam cười cảm tạ bác tài.

Đến khách sạn, làm thủ tục ở chỗ lễ tân, đụng tới gần như toàn là người cùng công ty, chạy tới từ các tỉnh bất đồng, Lộ Nam đánh giá sơ qua, tối thiểu phải 70-80 người.

Buổi chiều liên hoan ở sảnh cơm Trung từ 4h30, Lộ Nam tùy tiện tìm chỗ trống ngồi xuống, một vị đồng nghiệp chừng 30 tuổi hỏi cô: "Em gái tới từ tổng công ty à?" Tối nay đa phần ngồi trong sảnh bữa tiệc là giám đốc thành phố các nơi, chỉ có số ít là các vị lãnh đạo tổng công ty và nhân viên công tác ở trung tâm quản lý hành chính.

Hiển nhiên, Lộ Nam bị coi là người sau.

Cô lắc đầu: "Tôi tới từ tỉnh Kiềm Giang."

Vậy chính là giám đốc thành phố. Người hỏi hơi xấu hổ nói: "Chào cô chào cô, tôi còn tưởng rằng cô tới từ tổng công ty. Tỉnh Kiềm Giang, sông nước Giang Nam, phong cảnh rất đẹp! Tôi là giám đốc thành phố Nhất Chi Hoa, tên Cừu Siêu Quần."

"Tỉnh Kiềm Giang, giám đốc thành phố Hoa An, Lộ Nam."

"A! Tôi biết cô. Tôi nghe ban Thương mại nói, dạo này Đại khu Hoa Đông có Lộ tam thiêm, chính là cô hả? Trẻ quá!" Cũng rất đẹp, cho nên ban nãy anh ta mới nhận sai người. Cừu Siêu Quần nhiệt tình bắt tay với Lộ Nam.

Lộ Nam bây giờ mới tin, lời Trần Kiêu nói hai hôm trước không hề khoa trương.

Cái này... Cô hơi khó xử bắt tay đối phương, tỏ ra ngại ngùng, chắp tay nhờ: "Giám đốc Cừu, anh đừng nhắc tới chuyện này nữa. Trước mặt Đại khu Tây Nam các anh, tôi thật không đáng nhắc tới."

Đây là lời nói thật, khác với tình hình tiêu thụ rượu trắng bi thảm ở tỉnh Kiềm Giang, tỉnh có trụ sở tổng công ty một năm lượng tiêu thụ bằng 1/3 cả công ty, không khoa trương mà nói, văn phòng Hoa An năm ngoái hồi khoản 6 triệu tệ, phỏng chừng còn không nhiều bằng hồi khoản một kênh phân phối của vị giám đốc Cừu này.

Nhưng hiển nhiên, Cừu Siêu Quần rất có EQ. Anh ta hoàn toàn không vì thành tích của thành phố Lộ Nam không bằng mình mà coi thường cô - trái ngược, chính vì biết tình hình của tỉnh Kiềm Giang, cho nên anh ta mới càng bội phục Lộ Nam, cô gái trẻ tuổi ở hoang mạc rượu trắng, có thể làm ra thành tích nổi bật như thế, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh ưu tú? Đó là Nhà tiêu thụ hoàn toàn mới nha!

Hàn huyên vài câu, Cừu Siêu Quần lại đi bắt chuyện với những người ngồi xung quanh, xem ra anh ta cũng là kiểu tinh thông xã giao.

Chính anh ta trò chuyện còn không tính, còn nhớ kéo theo Lộ Nam, chỉ chốc lát sau, cả bàn đều biết Lộ Nam là giám đốc thành phố, mà không phải nhân viên hành chính ở tổng công ty.

Trước khi mở tiệc, boss Hạ tổng lớn nhất công ty tiêu thụ tới, phía sau còn đi theo hai người trẻ tuổi, Cừu Siêu Quần nhỏ giọng bảo Lộ Nam: "Người bên trái Hạ tổng, là công tử của Chủ tịch công ty ta, trước đó cũng ở tỉnh Kiềm Giang hơn 1 năm, cô biết không?"

Không có gì phải che giấu, Lộ Nam cũng nhỏ giọng đáp lại: "Biết, còn nhận thức nữa. Anh ấy là cấp trên trước kia của tôi."

"Trùng hợp thế? Vậy cô lợi hại thật!" Cừu Siêu Quần giơ ngón tay cái với Lộ Nam: "Quả nhiên tướng mạnh không có binh yếu."

Hạ tổng nói vài câu với mọi người, đại khái ý tứ là hôm nay có mặt đều là những người ưu tú của các tỉnh, hi vọng mọi người kế tiếp trong hội Đường rượu có thể chăm chỉ học hỏi toàn diện, nắm bắt thông tin và tình hình thị trường mọi phương diện, tranh thủ trở lại thành phố mình nhậm chức ứng dụng những gì mình chứng kiến nghe được vào thực tế công việc, tăng lên thành tích.

Hạ tổng nói xong, phía dưới vỗ tay ầm ầm, ông ta phất tay, để mọi người yên tĩnh lại, nói tiếp: "Bây giớ tới lượt Phó tổng giám đốc Trần của ban rượu Kinh Điển nói tới những việc cần chú ý trong hội Đường rượu lần này cho mọi người."

Trần Kiêu tiếp nhận mic, vừa liếc mắt liền thấy Lộ Nam trong đám người, anh ta hắng giọng nhắc tới sắp xếp ngày mai: "...Hội Đường rượu tổng cộng diễn ra 3 ngày, bắt đầu từ sáng sớm mai, tới chập tối 26 kết thúc. Lễ khai mạc sáng mai có lãnh đạo phát biểu, công ty đã gửi e-mail, mời mọi người ngày mai ăn mặc nghiêm túc, 7h30 sáng tập hợp ở sảnh khách sạn, công ty cử xe bus thống nhất đưa mọi người tới trung tâm triển lãm, tới muộn không chờ. Nhắc nhở một chút quá trình đi xe bus từ 30-40p, nếu ai say xe, chỗ lễ tân khách sạn có thuốc chống say xe." Nói tới đây, Trần Kiêu dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Qua trưa mai là thời gian hoạt động tự do, không sắp xếp xe bus, các vị đồng nghiệp chú ý bố trí thời gian, tự chuẩn bị phương tiện giao thông, trong lúc này, cơm ba bữa không chuẩn bị, ăn ở hội trường hay ăn ở bên ngoài đều được. Tối 26 sau khi kết thúc có liên hoan, thời gian 5h chiều, địa điểm vẫn ở sảnh tiệc này. Đại khái là thế, hi vọng mọi người tối nay ăn ngon miệng, vài ngày tới chơi vui ở Dung thành."

Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên, còn nhiệt liệt hơn so với Hạ tổng ban nãy.

Xét thấy ở đây 90% giám đốc thành phố trở lên đều là đàn ông, bọn họ chắc đều biết lai lịch bối cảnh của vị Phó tổng giám đốc Trần này. Ra sức vỗ tay, ít nhiều có lý do này.

Mở tiệc, liên tục có người tới chủ bàn kính rượu lãnh đạo.

Cừu Siêu Quần nhìn Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, chúng ta cũng đi thôi?"

Lộ Nam gật đầu, nên làm theo mọi người.

Cầm theo bình chia rượu và chén rượu nhỏ, Lộ Nam và Cừu Siêu Quần đi tới chủ bàn. Trong lúc này, bởi vì Cừu Siêu Quần có ưu thế bản địa, còn liên tục bị người quen ngăn lại hàn huyên vài câu.

Vị giám đốc Cừu này hết sức nhiệt tình giới thiệu cho Lộ Nam: đây là xx giám đốc thành phố, đây là xxx giám đốc thành phố...

Trong lúc này không thiếu người giễu cợt Cừu Siêu Quần làm sao hôm nay lại mang theo người đẹp, Cừu Siêu Quần đanh mặt lại, nghiêm túc kêu: "Anh suy nghĩ xấu xa thế! Tôi đây là coi trọng giám đốc Lộ, tuổi trẻ tài cao, muốn làm quen với người ta, anh đừng khiến tôi đắc tội cô ấy."

Anh ta nói vậy mấy lần, sau đó cũng không ai trêu chọc Lộ Nam nữa.