Nhưng tính cách của Hoàng nữ sĩ, đủ để tổng kết bằng hai chữ: kỳ cục.
Lộ Nam biết, bây giờ đột nhiên nói mua cho mẹ tablet, bà ấy khẳng định không cần, còn nhất định chê Lộ Nam tiêu hoang.
[Vậy tiền trảm hậu tấu, nói là quà 8/3? Sau đó gửi chuyển phát nhanh tới Hải Lâm là được.]
Không phải vì tablet thuận tiện cho công việc, mà là thứ này nhẹ, pin lâu, quả thật thích hợp để Hoàng nữ sĩ mang theo ra ngoài - dùng để chụp ảnh sản phẩm và danh thiếp, lưu lên đám mây còn trống chỗ, trở về công ty, đồng bộ vào máy tính, dễ dàng phân loại, hiển nhiên hiệu suất cao hơn nhiều so với cầm sổ và bút ghi chép từng chữ một.
Lộ Nam im lặng quyết định, rồi tiếp tục chạy thị trường với Hoàng nữ sĩ.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, trời nắng, nhưng nhiệt độ không cao, đi từ tòa nhà cao tầng này sang tòa nhà kia đều có bóng râm, tất nhiên có gió lùa, Lộ Nam siết chặt cổ áo khoác, Hoàng nữ sĩ hừ lạnh: "Mẹ thật không hiểu những cô gái trẻ tuổi như bọn con, thời trang bất chấp thời tiết, mùa đông đi đường còn để lộ mắt cá chân... già rồi kiểu gì cũng chịu khổ!" Bà ấy vừa nói vừa cởi khăn lụa trên cổ xuống đưa cho Lộ Nam.
Tới khi già rồi nhất định chịu khổ, câu này dường như xuất hiện trong thế hệ của Hoàng nữ sĩ rất nhiều lần. Đương nhiên, sau này Lộ Nam phát hiện, lời họ nói, có cái là sai, có cái... thật sự cũng đúng.
Chiếc khăn lụa kiểu dáng và màu sắc đều không xứng đôi với áo khoác của Lộ Nam.
Nhưng cô vẫn nhận lấy, buộc nhẹ vào cổ.
Một buổi chiều, Hoàng Lệ nữ sĩ dạo nửa con phố chuyên bán quà lưu niệm, sổ cũng vì gài danh thiếp mà phồng lên, tới hơn 5h, các cửa hàng lục tục đóng cửa.
Hoàng nữ sĩ nhét sổ vào túi xách, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm."
...
Chỗ ăn tối là Lộ Nam tìm, thức ăn cũng là Lộ Nam chọn, hai mẹ con gọi nửa món mặn, một món chay và một canh, lần này ngay cả Hoàng Lệ nữ sĩ cũng không gọi cơm, nhiều đồ quá, ăn không hết.
Trong đó nửa món mặn là thức ăn đặc sản của bản địa, dùng tàu hũ ky nhà nông bọc thịt băm nhỏ với đậu rán cắt nhỏ, nặn thành từng miếng hình tam giác, đại khái nhỏ bằng nửa bàn tay, cho vào nồi chưng, vỏ tàu hũ ky vàng trong trẻo, răng chạm nhẹ một cái là tách ra lỗ hổng, nhân phía trong là đặc sản phương nam, chú ý chữ tươi và nguyên nước nguyên vị, Lộ Nam ăn liền 2 cái.
Tuân theo nguyên tắc không lãng phí, Lộ Nam và Hoàng nữ sĩ ăn xong 6 miếng tàu hũ tam giác, rau dưa quét sạch, canh thịt măng xuân cũng uống hơn nửa.
Có thể thấy, tối nay Hoàng Lệ nữ sĩ hết sức hài lòng về sức ăn của con gái.
Lúc trả tiền bà ấy không cho Lộ Nam cơ hội vươn tay trả.
[Được rồi.] Lộ Nam cũng không để ý cái này.
Ăn xong cơm tối hơi nhàm chán, Lộ Nam không muốn về khách sạn sớm xem TV với Hoàng nữ sĩ đâu - chưa biết chừng ngồi xem, mẹ lại tự dưng bắt đầu "giáo dục tình thương".
Đây là kinh nghiệm nhiều năm đấu tranh mà cô tích lũy được với Hoàng Lệ nữ sĩ: tuyệt đối không thể để bà ấy quá nhàn rỗi. Tục ngữ nói "trời mưa đánh con, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi", đến Hoàng nữ sĩ thì là "rảnh rỗi châm chọc vài câu, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi".
Thế là Lộ Nam đề nghị: "Mẹ, chúng ta dạo chợ đêm đi."
Hoàng nữ sĩ vốn không muốn đi, nhưng Lộ Nam nói: "Con nghe nói, chợ đêm bán lẻ lợi nhuận cao, rất nhiều xưởng và nhà bán buôn ở Ô thành buổi tối sẽ bày sạp ở chợ đêm, còn đặt danh thiếp ở đó nữa. Những khách hàng mua buôn số lượng nhỏ ngoại trừ tới phố chuyên doanh, còn sẽ tới chợ đêm tìm nhà cung ứng. Hơn nữa, đồ ở chợ đêm đều là những thứ bán chạy bán tốt nhất dạo gần đây, đi xem thử, chưa biết chừng có thể tìm được thứ gì mới lạ. Từ Trừng Chi chắc cũng hi vọng nhập hàng đặc sắc hơn chút phải không?"
Lộ Nam nói cũng có lý, vì thế Hoàng Lệ nữ sĩ bèn gật đầu: "Vậy đi xem đi."
Chợ đêm Ô thành rất nổi tiếng, Lộ Nam quen thuộc lái xe tới chợ đêm quy mô lớn nhất bản địa.
Từ đường cái hướng vào trong xem, đông vui tấp nập toàn người là người.
Hoàng nữ sĩ chậc lưỡi: "Chợ đêm lớn như vậy? Mười mấy năm trước mẹ và... cha con đã từng tới Ô thành, lúc đó nội thành toàn khu nhà cũ, quy hoạch chợ đêm cũng không tốt như bây giờ." Bà ấy tương đối bình tĩnh kể lại chuyện trước kia với cha Lộ.
Lộ Nam lặng lẽ nhìn Hoàng nữ sĩ, giải thích: "Đã qua lâu như vậy rồi, đương nhiên có nhiều thay đổi. Ô thành chủ yếu là kinh tế hàng hóa nhỏ, zf quy hoạch càng dễ dàng. Cả một con phố này đều là chợ đêm, ban ngày là đường cái xe cộ qua lại, tới tối, ngăn đường để chủ quán bày hàng - nghe nói phí bày bán cũng không thấp."
"Dù phí cao mà có rất nhiều người thuê bán thế này, như vậy khẳng định là có lợi nhuận." Suy nghĩ của Hoàng nữ sĩ bây giờ thật là sáng suốt.
Trong chợ đêm bày bán đủ thứ, ngoại trừ quần áo, giày dép, trang sức nhỏ, đồ dùng trang điểm, còn có đồ trải giường, thực vật, thủ công mỹ nghệ, hay nhất là thậm chí có bán cả động vật nhỏ.
Lộ Nam nhìn ngó vài lần.
Hoàng nữ sĩ vội vàng nhắc nhở: "Đừng nổi hứng nhé, bây giờ con còn chưa nuôi nổi mình, đừng nghĩ nuôi mấy thứ này."
Lộ Nam cười nhẹ: "Con chỉ nhìn thôi."
Cô đương nhiên biết, bây giờ cuộc sống và công việc của mình đều không ổn định, quả thật không có điều kiện nuôi thú cưng.
Hơn nữa những sinh mạng nhỏ bé hoạt bát này, nuôi chúng phải phụ trách cho chúng cả đời.
Những chữ cả đời và phụ trách, thật sự quá nặng nề.
Hoàng nữ sĩ nhìn con gái, tin tưởng nó không muốn mua thỏ trắng hay chó nhỏ màu vàng mới yên tâm.
Lộ Nam chán nản: "Mẹ à, đó là giống Golden Retriever nhỏ lông vàng." Chứ không phải con chó nhỏ màu vàng...
"Vừa bé màu lông vừa vàng, không gọi chó nhỏ màu vàng gọi là gì? Còn lông vàng, hứ. Mẹ nhớ hồi nhỏ con rất thích mấy thứ này, ông ngoại bà ngoại còn xin người khác một con chó vàng nhỏ trông cửa, lúc mang tới chỉ có 2-3 tháng, sau đó bị con lén ôm lên giường ngủ." Hoàng nữ sĩ còn nhớ rõ chuyện này.
Lộ Nam cũng nhớ ra: "Hôm đó mẹ về nhà bà ngoại đón con, còn đòi đánh con phải không?"
Hoàng nữ sĩ trợn mắt: "Mẹ dọa con mà thôi, có đánh thật đâu. Ai bảo con lúc đó sạch hay bẩn cũng không biết, còn bị bọ chó cắn nữa?"
Cũng quả thật, bao năm qua, Hoàng nữ sĩ chỉ đòi đánh bằng miệng.
Nhưng, Lộ Nam vẫn phải nói rõ với Hoàng nữ sĩ: "Con bây giờ biết là lúc đó mẹ dọa con sợ, nhưng hồi bé không biết nha, lúc đó con bị mẹ dọa khóc phải không?"
Hoàng nữ sĩ tức cười: "À, ý con là, bây giờ muốn lật lại nợ cũ hả?"
Muốn lật nợ cũ, trí nhớ hai mẹ con họ đều rất tốt, e rằng khó phân thắng bại.
Nhìn thấy mẹ như vậy, Lộ Nam đột nhiên bật cười: ta đang làm gì nha.
Lộ Nam cười, không khí giữa họ bỗng trở nên vui sướng hơn.
Ông chủ mở quán ký họa mời chào: "Cô bé xinh quá, cười lên như hoa. Lại đây vẽ một bức tranh đi, nhanh lắm, 10p là được."
Hoàng nữ sĩ hỏi bao nhiêu tiền, ông chủ bảo 50 tệ.
Cuối cùng cò kè mặc cả, Hoàng nữ sĩ thành công ép giá xuống 20 tệ, bà ấy bảo con gái: "Vẽ một bức đi."
Quầy hàng này, một khi có người ngồi xuống, sẽ có người qua đường vây xem, Lộ Nam suy nghĩ một chút, trả 40 tệ: "Vẽ 2 bức đi."
Mẹ và con gái ruột, đương nhiên muốn vây xem thì cùng nhau.
Mười mấy phút sau, Lộ Nam cầm hai bức tranh đã vẽ xong, đột nhiên cảm giác tay trái bị kéo lại.
Hoàng nữ sĩ hơi ngại ngùng ngắm trời, ngắm đất, ngắm người, nhưng không ngắm Lộ Nam, còn tự thì thầm: "Người nhiều quá, khoác tay mới không tách ra."
Lộ Nam cúi đầu cười nhẹ.
Đi tiếp về phía trước, lối đi lớn giữa chợ đêm còn có mấy quầy hàng làm nail xăm hình, nam nữ trẻ tuổi nhuộm tóc ngồi xung quanh.
Ngửi mùi móng tay gắt mũi, nghe âm thanh máy xăm rì rì, Hoàng nữ sĩ lại lải nhải: "Mẹ bảo này, con nhất định không được xăm hình đâu đấy, xăm lên cứ như thiếu nữ bất lương vậy, người ta nhìn thấy lại nghĩ xấu."
Lộ Nam không tranh chấp, chỉ nhỏ giọng nói: "Con cũng không tin tưởng công cụ sát trùng, vệ sinh môi trường ở chỗ này."
Hoàng nữ sĩ cho rằng con gái đồng ý, hài lòng gật đầu, tiếp tục đi tới phía trước.
Đi dạo tới 9h, Lộ Nam lái xe tới khách sạn dưới sự chỉ dẫn của mẹ, Hoàng nữ sĩ buổi sáng tới đã đặt phòng rồi, phòng đơn.
Bà ấy nhớ lấy hóa đơn cho Lộ Nam: "Đây, không phải con cần phiếu chi trả còn gì?"
Sáng hôm sau, Lộ Nam tuân thủ nguyên tắc tới cũng tới rồi, bèn qua cửa hàng bán buôn Thuận Phát ngồi một chút, hỏi tình hình bán hàng tuần này, giữa lúc này nhận được một cuộc điện thoại vừa trong dự kiến vừa ngoài dự kiến.
Ăn cơm trưa với Hoàng nữ sĩ, Lộ Nam mua cốc cafe, lái xe về nội thành Hoa An.
...
Chiều thứ 7, trước họp tuần, trong văn phòng từng nhóm tán gẫu, bọn họ hầu như đều biết giám đốc Lộ và Hoàng Đạt Phương hôm qua chạm phải vách tường ở Danh Tửu Thế Gia.
Văn phòng, chính là nơi không có bí mật.
Kỳ thực như vậy mới là trạng thái bình thường khi chiêu thương, rải lưới rộng, tốn công theo đuổi, đều có khả năng sắp thành lại bại, có rất nhiều giám đốc thành phố thậm chí trong vòng 1-2 năm đều không tìm được một Nhà tiêu thụ mới nào - dù sao duy trì tốt Nhà tiêu thụ hiện có, không chết đói văn phòng là được.
Nếu mỗi lần chiêu thương đều giống kênh phân phối Lưu thông trước đó, giám đốc Lộ vạch ra phạm vi, một hơi tìm được 2 Nhà tiêu thụ, như vậy, nghiệp vụ viên của Hoa An quả thật phải nhìn xem giám đốc Lộ liệu có bàn tay vàng chỉ đá thành vàng hay không.
Lý Bân vỗ vai Hoàng Đạt Phương: "Lão Hoàng, đừng nhụt chí, cố gắng lên."
Hoàng Đạt Phương mê mang: "Tôi đâu có nhụt chí."
"Không phải nói Danh Tửu Thế Gia thất bại rồi à?"
"Không thất bại." Mặc dù hôm qua giám đốc Lộ rời đi, Hoàng Đạt Phương quả thật nhìn thấy người của công ty cạnh tranh cũng tới gặp Hồng tổng, nhưng anh ta kiên trì cho rằng, Hồng tổng đã hẹn họ tiếp xúc trước, vậy ông ấy khẳng định có hứng thú với rượu Nguyên Xuyên hơn - nguyên văn lời giám đốc Lộ!
Lộ Nam bước từ ngoài vào: "Mọi người tới đông đủ rồi? Như vậy bắt đầu thôi."
Cô đi tới đầu phòng họp, hai tay chống bàn, mỉm cười nói: "À, trước khi họp, tôi nói chuyện này đã. Tối nay Hồng tổng của Danh Tửu Thế Gia mở tiệc, tôi đã bảo Trịnh Tinh tới kho dự trữ lấy 2 bình rượu Kinh Điển 20 năm và 2 bình Đặc Khúc 9 năm, họp tuần xong, quản lý Hoàng, Hồ Duyệt Khánh ở lại, buổi tối đi dự tiệc với tôi."
Hoàng Đạt Phương thoạt đầu giật nảy, tiếp đó đắc ý liếc Lý Bân: nhìn đi, không thất bại!