Tắt máy, Lộ Nam nháy mắt với gương: Trần Kiêu định tiến thêm một bước? Không đúng không đúng, hai ta hiện tại tần suất liên lạc thấp, nội dung tán gẫu chỉ có công việc và bát quái, cũng không vượt quy củ, càng không nói tới lung tung mập mờ gì. Nghĩ tới anh ta ở tổng công ty rối như tơ vò, sứt đầu mẻ trán, mà nhân phẩm của anh ta thì chưa nhàm chán tới mức tán tỉnh con gái, phỏng chừng do áp lực lớn. Cho nên, ta chỉ cần coi anh ta như bạn bè giãi bày tâm sự là được. Có chung đề tài thì nói chuyện, nếu bởi khoảng cách sinh ra xa lạ, cũng không có gì phải đáng tiếc - a có lẽ vẫn muốn tiếc nuối 3s, dù sao là chỗ dựa lớn như thế nha.
Làm người trưởng thành lâu rồi, Lộ Nam mới sẽ không để tâm tới việc nhỏ này.
Binh đến tướng cản nước lên đất ngăn thôi.
...
Chủ Nhật, cửa hàng bán buôn Tiên Vượng nhận được lô hàng đã đặt - Lưu Thông Tiểu Tửu trị giá trăm nghìn tệ.
Bởi vì Lộ Nam đã gửi thông tin vận chuyển cho Lý Bân, cho nên Lý Bân tính ra thời gian hàng tới, thông báo trước cho ông chủ Ngụy của Tiên Vượng, hơn nữa anh ta còn tự nguyện tăng ca, trợ giúp ông chủ Ngụy nhập kho, ký nhận.
Cũng phải nói, kỳ thực làm tiêu thụ đều biết, mọi người đều 7*24h đợi lệnh, không có cái gọi là ngày nghỉ.
Chỉ cần khách tìm anh, chỉ cần anh còn có thể thở, chỉ cần anh muốn kiếm tiền, vậy phải mau chóng hồi đáp khách hàng, nếu là đơn hàng lớn, nằm trên giường cũng phải giãy giụa bò lên.
Nhưng tiêu thụ cũng không hẳn là công việc cường độ cao.
Lúc bận thì vắt chân lên cổ, nhưng làm lâu rồi lại như cá gặp nước, có thể lười biếng bằng bản lĩnh.
Chẳng hạn như Hoàng Đạt Phương vẫn luôn lười biếng nhưng chưa hề bị sa thải, người ta tinh lắm.
Từ tuần trước bắt đầu, cao thủ sờ cá Hoàng Đạt Phương đứng đầu văn phòng Hoa An cuối cùng cũng tìm được một khách hàng tiềm năng, bắt đầu công phu mài giũa.
Thân phận người bản địa của anh ta rất có ưu thế.
Tiểu đệ Tiểu Hồ cùng kênh phân phối bị anh ta phái sang huyện khác tìm khách hàng tiềm năng còn chưa có tiến triển gì, Hoàng Đạt Phương đã bắt đầu thử đàm phán hợp đồng giá trị hàng triệu với ông chủ có 3 cửa hàng Danh yên tửu ở Hoa An - phải, hết sức hiếm thấy, Hoàng Đạt Phương đẩy Tiểu Hồ sang một bên.
Cả văn phòng đều biết, quản lý Hoàng kênh phân phối Danh yên tửu am hiểu nhất chính là trò chuyện: nói còn dễ nghe hơn hát, luyện ra bản lĩnh dạy Tiểu Hồ làm việc.
Bây giờ anh ta còn bỏ được để Tiểu Hồ chạy thị trường huyện lân cận, thật đúng là mặt trời sắp mọc từ phía tây rồi.
Quản lý Quách Vũ kênh phân phối Nhà hàng tới văn phòng họp tuần thậm chí còn đánh cược với Lý Bân, Hoàng Đạt Phương có thể kiên trì mấy hôm không có Tiểu Hồ. Quách Vũ đoán 5 ngày, Lý Bân kêu 7 ngày.
Hoàng Đạt Phương nghe thấy, cười hì hì: "Tôi có thể đánh cược không?"
Thứ Hai, họp sáng kết thúc, cả văn phòng đều ra ngoài làm việc, Trịnh Tinh nhỏ giọng thì thầm với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, cô giỏi thật đấy, tôi làm hành chính 3 năm ở đây, trong lúc này chưa từng thấy Hoàng Đạt Phương chăm chỉ như vậy."
Lộ Nam cười bảo: "Anh ta kỳ thực rất giỏi giao tiếp, rất được Nhà tiêu thụ yêu mến, nhưng quá lười."
"Đúng vậy, lúc trước giám đốc Lưu cũng nói, Hoàng Đạt Phương là người đánh một cái roi cũng không chịu động đậy."
"Suy cho cùng, bởi trước đó thành tích của văn phòng quá kém, cô bảo, một năm hồi khoản chừng 6-7 triệu tệ, mọi người làm sao mà hăng say làm việc được?" Khách quan mà nói, tình hình hồi khoản thế này, hễ Lộ Nam không phải giám đốc thành phố, cũng sẽ sờ cá... đi?
Trịnh Tinh gật đầu, cô ta là hành chính, bình thường cầm tiền lương theo tháng, chỉ thưởng cuối năm là móc nối với công trạng của văn phòng thành phố, văn phòng có thành tích tốt, cô ta cũng có thêm chút tiền. Nghĩ tới mới đầu tháng 3, đã có hồi khoản 1.1 triệu tệ, Trịnh Tinh thật lòng thật dạ khen Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, tôi thật sự bội phục cô."
Lộ Nam bất đắc dĩ lắc đầu: "Đừng tâng bốc tôi, năm nay mới bắt đầu, phía sau thế nào còn khó mà nói, phải xem bọn họ tích cực làm việc thế nào."
Ngoại trừ Hoàng Đạt Phương thái độ khác thường, các nghiệp vụ viên khác trong văn phòng thời gian qua cũng coi như cần cù làm việc, Lộ Nam cảm thấy nửa tháng tới, cô cũng có thể nghỉ ngơi chút rồi.
Vừa nghĩ vậy, cô liền tranh thủ quan tâm tiến độ thi bằng lái xe của Hoàng nữ sĩ.
Hoàng Lệ nữ sĩ đầu kia điện thoại còn không biết chính mình giả tạo thế nào: "Thứ Năm tuần trước đã thi đỗ lý thuyết rồi. Mẹ còn tưởng rằng khó lắm, nào ngờ tự học, làm thử đề cũng được 98 điểm. Có người phụ nữ ngồi bên cạnh mẹ lúc thi, nhìn còn trẻ hơn vài tuổi, được 95 điểm, còn bảo mẹ rằng: chị gái, chị thật lợi hại. Ai nha, mẹ bảo chỉ cần thi đỗ là được rồi, kém 2 điểm hay kém 5 điểm khác quái gì nhau."
Lộ Nam nhịn cười, nghiêm túc bảo: "Wow, 98 điểm rất giỏi nha! Vậy mẹ chuẩn bị học thực hành rồi à?"
Nhắc tới cái này, Hoàng nữ sĩ thở dài một hơi: "Thứ Bảy bắt đầu rồi. Đỗ xe vào chỗ và ra khỏi chỗ quá khó, hơi lệch tí là đánh tay lái bị quá, vòng nửa vòng, vòng một vòng, mẹ nhiều tuổi rồi, đầu óc lơ mơ, luôn không nhớ được. Không biết đến lúc thi có thể một lần là qua không nữa."
"Sợ gì, LHQ nói 60 tuổi trở lên mới là người già, mẹ còn đang làm sự nghiệp đệ nhị xuân, làm gì mà già chứ? Hơn nữa con cảm thấy mẹ con khẳng định là thí sinh phát huy mạnh lúc thi." Lộ Nam cảm thấy mình sắp thành nhà tiên tri tới nơi.
"Đăng ký thi muộn quá, nghe nói mấy năm trước trường thi không cần hồng ngoại, dễ hơn nhiều." Hoàng nữ sĩ không bị an ủi, vẫn canh cánh trong lòng: "Con nói mẹ có cần nhét cho huấn luyện viên hai bao thuốc lá không?"
Loại chuyện này, Lộ Nam cũng không biết trả lời thế nào mới tốt, bèn nói: "Vậy mẹ xem rồi làm, xem xem các học viên khác làm thế nào."
"À phải rồi, tuần này mẹ sẽ tới Ô thành một chuyến."
Lộ Nam hỏi: "Hôm nào ạ?"
"Tầm thứ Sáu thứ Bảy gì đó." Hoàng nữ sĩ cũng không xác định lắm.
Lộ *con giun trong bụng Hoàng nữ sĩ* Nam quyết định: "Mẹ tới tìm hàng trên thị trường hả? Ngày nào tới cũng được, hay là thứ Sáu đi, con mở họp sáng xong liền tới thăm Nhà tiêu thụ ở Ô thành, buổi chiều thuận tiện đi tìm mẹ."
Hoàng nữ sĩ nghe được câu trả lời muốn nghe, rụt rè nói qua điện thoại: "Đến lúc đó rồi xem, nếu con không tiện đường thì không cần tới đâu."
Lộ Nam thầm nhủ: ha ha, mẹ cảm thấy con sẽ tin sao?
"Tiện đường, đây là Nhà tiêu thụ tháng này mới ký, vốn nên tới cửa hàng đối phương ngồi nhiều chút." Còn lâu, đây rõ ràng là công việc của Lý Bân.
Trò chuyện ba phút, Hoàng nữ sĩ nói: "Không nói nữa không nói nữa, nhà cung cấp gọi cho mẹ, không biết có chuyện gì."
Phụ nữ có sự nghiệp quả nhiên nói năng không tầm thường, Lộ Nam cảm thán một câu, sau đó ngoan ngoãn cúp máy: "Ừm, vâng, vậy mẹ làm việc đi. Hẹn gặp lại."
Thứ Ba, 3-4 thủ hạ lão luyện đều chạy nghiệp vụ, nghe bọn họ báo cáo trong buổi họp, đánh giá thời gian làm việc của họ mỗi ngày từ 4 tiếng trở lên, Lộ Nam còn khá hài lòng.
Nhưng, có một câu gọi là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Có việc trùng hợp, họp sáng thứ Sáu kết thúc, di động của Hoàng Đạt Phương vang lên, anh ta nghe máy, ngại ngùng tới gần Lộ Nam, nói: "Giám đốc Lộ, tôi không phải đang đàm phán chuyện hợp đồng tiêu thụ với Danh Tửu Thế Gia sao, ông chủ của họ - Hồng tổng, muốn hẹn gặp mặt cô hôm nay. Không biết cô có tiện không."
Danh Tửu Thế Gia, là cửa hàng Danh yên tửu mới trỗi dậy mạnh mẽ mấy năm nay trong nội thành Hoa An, năm ngoái mở thêm 2 chi nhánh trong nội thành, cộng thêm cả cửa hàng tổng là 3 nhà. Kiểu thương gia mới vào nghề, năng lực mạnh này phần lớn tài chính đầy đủ "dễ lừa gạt", là mục tiêu "chiếm đóng" mà nghiệp vụ viên các xưởng rượu thích nhất.
Hoàng Đạt Phương ỉ ôi gần 2 tuần, cuối cùng có tiến triển mang tính đột phá.
Lộ Nam nhìn đồng hồ, hỏi: "Hẹn mấy giờ? Ở đâu?"
"1h chiều, ở cửa hàng tổng của họ, trên đường Liên Hoa."
"Tốt, anh tới văn phòng tôi, nói tình hình cụ thể đi." Lộ Nam gật đầu.
Cô không cần đoán cũng biết, vừa rồi người gọi cho Hoàng Đạt Phương chính là Danh Tửu Thế Gia.
Cô đương nhiên không thể trách khách hàng tâm huyết dâng trào, cũng không thể trách Lão Hoàng không thông báo trước.
Về văn phòng, Lộ Nam gửi tin nhắn cho Hoàng nữ sĩ, đơn giản nói bản thân tạm thời có khách hàng hẹn gặp, chưa chắc có thể tới Ô thành.
Hoàng nữ sĩ mau chóng trả lời: "Ừm, biết rồi."
Nửa phút sau lại gửi thêm một câu: "Không sao, công việc quan trọng."
Lộ Nam đọc tin nhắn, gửi một câu: "Xin lỗi mẹ, chụt chụt 333."
Cô úp điện thoại xuống, nói với Hoàng Đạt Phương: "Ngồi đi, nói xem anh đã đàm phán với Danh Tửu Thế Gia tới đâu rồi."
Hoàng Đạt Phương đại khái kể sơ qua: "Hồng tổng kỳ thực công việc chính là mở công ty cho vay nhỏ, nghe nói ông ta rất thích uống rượu, cho nên 2 năm trước mở thêm nghề phụ, là Danh Tửu Thế Gia. Có thể kẻ có tiền càng dễ kiếm tiền, năm ngoái Danh Tửu Thế Gia bỗng biến thành một chuỗi 3 cửa hàng."
Quan trọng nhất là: "Công ty đối thủ cũng đang tiếp xúc với họ, Hồng tổng hình như bây giờ đang do dự."
Lộ Nam gật đầu: "Chúng ta có thể phát hiện khách hàng tiềm năng, đối thủ đương nhiên cũng không phải đồ bỏ đi, ký được Nhà tiêu thụ là bản lĩnh của mỗi bên, chỉ cần đối thủ giữ quy củ, vậy cứ mặc kệ họ. Anh tiếp tục nói về Danh Tửu Thế Gia đi - tôi nhớ cửa hàng tổng năm ngoái mới khai trương, phải không?"
"Đúng vậy, cuối năm ngoái." Hoàng Đạt Phương thật tình bội phục trí nhớ tốt của giám đốc Lộ: Có phải cô ta nhớ hết những tư liệu khách hàng mà chúng ta báo cáo không?
"Xem ra, Danh Tửu Thế Gia phát triển rất mạnh." Lộ Nam hờ hững nói một câu: "Lúc đàm phán với họ, đối phương chắc chắn biểu thị năm nay sẽ tiếp tục mở thêm chi nhánh, phải không?"
"Phải, cô còn đoán được cái này?!" Hoàng Đạt Phương tỏ ra kính nể.
Lộ Nam cười lắc đầu: "Thấy nhiều thôi."
Hoàng Đạt Phương thu lại vẻ mặt khen ngợi, tỏ ra khẩn cầu: "Giám đốc Lộ, tôi đã dùng hết mưu mẹo cả người rồi, còn phải nhờ ngài ra tay giúp đỡ đàm phán."
Lộ Nam nhịn cười: "Chọn sai từ rồi."
"A? A a a." Hoàng Đạt Phương ngơ ngác không phản ứng lại, sau đó vò đầu cười: "Không sao, ngài nghe hiểu là được."
"Được rồi, anh hẹn Danh Tửu Thế Gia đi, buổi chiều tôi sẽ có mặt đúng giờ."
Hoàng Đạt Phương vui vẻ, chân còn chưa bước ra khỏi văn phòng Lộ Nam, đã bắt đầu gọi lại cho bên kia.
Lộ Nam suy nghĩ giây lát, gửi tin nhắn cho Điền Ái Trân: "Chị Điền, có chuyện muốn hỏi một chút, không biết có tiện ăn cơm trưa với nhau không?"
Đối phương mau chóng trả lời, cũng vừa vặn rảnh rỗi, thế là hơn nửa tiếng sau, Lộ Nam chạm trán với Điền Ái Trân ở một cửa hàng yên tĩnh. Lộ Nam đặt phòng riêng, thuận tiện trò chuyện.
"Giám đốc Lộ, em muốn hỏi chuyện gì? Là chuyện quyền tiêu thụ có gì thay đổi sao?" Vào phòng riêng, Điền Ái Trân hơi lo lắng hỏi.
"Không phải không phải, chị Điền đừng lo lắng, không phải chuyện này." Lộ Nam vội vàng phủ nhận: "Là văn phòng em dạo này đang xem xét Nhà tiêu thụ mới, muốn hỏi một chút chị Điền có từng nghe nói tới Danh Tửu Thế Gia chưa."
Không liên quan tới chuyện mình lo lắng, vẻ mặt Điền Ái Trân thoải mái hơn, nhưng chị ta mỉm cười xen lẫn chút khó xử: "Danh Tửu Thế Gia, ông chủ tên Hồng Lập Quân, chị biết chứ. Trước đây cho vay nặng lãi, bây giờ kinh doanh công ty cho vay nhỏ hợp pháp, tháng trước chị gom tiền không thuận lợi, chính là tới công ty cho vay của ông ta mượn đấy. Sao, ông ta cũng có ý định làm Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên à?"
Lộ Nam gật đầu, giải thích thêm: "Văn phòng thành phố đang có đồng nghiệp đàm phán. Nhưng chị Điền yên tâm, bây giờ chúng em bàn bạc khách hàng tiềm năng đều chỉ là Nhà tiêu thụ phân phối một kênh, tư cách mọi kênh phân phối vẫn giữ lại cho Hồng Đồ Tửu Nghiệp."
Điền Ái Trân gật đầu: "Chị hiểu, không thể bắt công ty em chờ chị và Hàn Kiến Tân ly hôn, đây là kinh doanh, không có đạo lý nào như thế. Khi đó em có thể nhắc nhở chị mau chóng nhúng tay vào kênh phân phối bán rượu của Hồng Đồ Tửu Nghiệp, chị đã rất cảm kích rồi."