Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 148




Có những thói quen rất khó sửa đúng.

Chẳng hạn như hiện tại, mọi người nhắc tới ngành tiêu thụ rượu, kiểu gì cũng có vài người nở nụ cười hàm ý sâu xa với nghiệp vụ viên nam nữ trẻ tuổi, lại giống như Hoàng nữ sĩ có thành kiến với cả ngành nghề, nguyên nhân căn bản vẫn là tính đặc thù của sản phẩm và tố chất, tác phong của người làm ngành này còn tồn tại vấn đề lớn.

Trên thực tế, rượu trắng có gì khác biệt với rượu vang và bia, rượu vàng?

Đều chỉ là đồ uống có cồn, đều thuộc về hàng tiêu dùng nhanh.

Nghiệp vụ viên của xưởng dùng chuyên môn phục vụ Nhà tiêu thụ, bản thân sản phẩm dựa vào mùi vị và giá cả giành được thị trường, đây mới là chính đạo.

Lộ Nam nghĩ: khả năng tới đâu thì làm việc tới đó, cho dù sau này ta chuyển đi, văn phòng Hoa An lại chứng nào tật nấy, nhưng ít nhất trong lúc ta nhậm chức, bọn họ làm việc theo quy củ của ta. Ngây thơ chờ mong hơn chút, biết đâu có người từ đây thay đổi thói quen và hàm dưỡng làm việc tốt đẹp?

...

Thứ Hai chắc là một ngày tốt lành.

10h sáng, ông chủ Ngụy của cửa hàng bán buôn Tiên Vượng gọi cho Lộ Nam, biểu lộ đã chuẩn bị xong tiền hàng, hơn nữa cũng ghi ra danh sách phối hợp với Lưu Thông Tiểu Tửu, dò hỏi tiến độ hợp đồng với giám đốc Lộ.

Lộ Nam nhìn hệ thống, tổng công ty vừa khéo 10p trước gửi lại hợp đồng.

"Quá trùng hợp rồi, tôi vừa nhận được hợp đồng. Vậy, buổi chiều tôi mang tới cho ông chủ Ngụy."

Lộ Nam mới không thừa nhận mình thích nhất thu tiền, cô phải phục vụ chu đáo từ A tới Z nha!

Mặc dù sau này do Lý Bân phụ trách với Tiên Vượng, nhưng lúc đầu hợp tác, giám đốc thành phố nhiều tới chỗ Nhà tiêu thụ mấy lần, càng có thể tăng lên độ thiện cảm của Nhà tiêu thụ và khiến nghiệp vụ viên trong văn phòng có thái độ càng thêm tích cực.

Còn sau đó, mọi người hợp tác lâu dài, giám đốc thành phố chỉ cần mỗi quý, nửa năm hoặc cuối năm tới chỗ người ta một chút, thông thường gọi điện hỏi han giữ gìn tình cảm là được.

Ông chủ Ngụy đầu kia điện thoại đương nhiên cũng phải khách sáo: "Sao lại không biết xấu hổ làm phiền giám đốc Lộ, bắt cô phải chạy từ thành phố Hoa An tới."

"Lái xe qua rất tiện, lần đầu hợp tác, phải để ông chủ Ngụy cảm nhận được Nguyên Xuyên chúng tôi làm việc năng suất cao chứ."

Tắt máy, Lộ Nam lập tức gọi cho Lý Bân, hẹn 1h30 chiều gặp ở cửa hàng bán buôn Tiên Vượng - Lý Bân cư trú Duy Phổ, đến Ô thành có xe khách, tiện lợi, Lộ Nam cho anh ta đủ thời gian, anh ta đương nhiên đồng ý: "Được, trước 1h30 tôi nhất định có mặt."

Lúc Lộ Nam đang tính toán trưa hôm nay ăn cơm sớm, sau đó xuất phát tới Ô thành, di động bỗng nhiên lại vang lên.

Lại.

Nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị: ông chủ Dương của Thuận Phát.

Trực giác nói với Lộ Nam, là chuyện tốt.

Trực giác của cô không sai.

Mở đầu tốt đẹp là thành công một nửa, liên tiếp ký 2 Nhà tiêu thụ, mặc dù giá trị hợp đồng cộng lại chỉ 1.300.000 tệ, nhưng đối với Lộ Nam, cũng là cổ vũ lớn lao.

Trịnh Tinh vào văn phòng hỏi giám đốc Lộ phiếu định mức - đầu tháng, cô ấy giúp giám đốc thành phố dán phiếu định mức gửi tới kế toán văn phòng tỉnh chi trả, nhưng nhìn thấy giám đốc Lộ ngồi trên chỗ ngồi, đang cười vô cùng vui vẻ. Cái này đại biểu cho ở một thị trường hoàn toàn mới, ánh mắt và sách lược chiêu thương khách hàng tiềm năng của Lộ Nam hoàn toàn chính xác.

"Giám đốc Lộ, có chuyện gì vui thế?" Trịnh Tinh hỏi.

Lộ Nam gật đầu: "Văn phòng chúng ta, lại có thêm 1 Nhà tiêu thụ nữa rồi!"

"A? Thuận Phát ư? Đối phương đồng ý rồi?"

"Hợp đồng 800.000 tệ." Lộ Nam khắc chế ý cười, giá trị hợp đồng này là cô cũng không nghĩ tới, kế tiếp cô bảo Trịnh Tinh: "Gõ cho tôi một bản hợp đồng mẫu, tôi phải tới Thuận Phát nói chuyện với ông chủ Dương. À, phải rồi, tôi còn phải gọi cho Tiền Hâm..."

Tiền Hâm ở nội thành, Lộ Nam hẹn cậu ta trực tiếp gặp mặt ở Thuận Phát.

Chưa tới nửa tiếng, Lộ Nam đã mang theo Tiền Hâm tới đàm phán quy định cụ thể với ông chủ Dương.

11h30 làm xong toàn bộ, Lộ Nam nói với Tiền Hâm: "Cậu mang hợp đồng về cho Trịnh Tinh, bảo cô ấy dựa theo nội dung mà tôi và ông chủ Dương bàn bạc, gõ thêm điều khoản phụ, sau đó buổi chiều mang tới cho ông chủ Dương ký tên đóng dấu."

Tiền Hâm gật đầu.

"Ông chủ Dương, vốn dĩ hôm nay tôi nhất định phải theo tới cùng, nhưng buổi sáng Nhà tiêu thụ ở Ô thành gọi tới cho tôi, hẹn buổi chiều đặt hàng trả tiền, tôi đã hẹn ông ấy 1h30 gặp mặt, không tiện từ chối. Bây giờ thời gian hơi gấp, tôi đi trước, chuyện còn lại giao cho Tiền Hâm, ông yên tâm, Tiền Hâm cũng là một nhân viên có kinh nghiệm làm việc phong phú, biết kiên nhẫn, lại tinh tế, rất quen thuộc thị trường Lưu thông trong nội thành. Đợi tổng công ty gửi lại hợp đồng, tôi nhất định tự mình tới đưa." Lộ Nam xin lỗi nói.

Ông chủ Dương không chú ý tới việc Lộ Nam phải rời đi, mà là: "Ô thành cũng ký hợp đồng rồi? Nhà nào thế, ký bao nhiêu?"

Ô thành đã đóng dấu song phương, hợp đồng có hiệu lực, như vậy cũng không cần giữ bí mật nữa.

Lộ Nam nói ra tên cửa hàng Tiên Vượng và lượng hợp đồng 500.000 tệ, ông chủ Dương nghe, cũng khá vui vẻ: Lưu Thông Tiểu Tửu của Nguyên Xuyên năm nay tính cả mình là ký thêm 2 Nhà tiêu thụ mới, chứng tỏ có tiềm năng bán chạy; hợp đồng của đối phương ít hơn mình, vậy trong số Nhà tiêu thụ Lưu thông ở Hoa An, mình sẽ càng được xưởng coi trọng hơn?

Trong lòng nghĩ vậy, ông chủ Dương cũng nửa đùa nửa thật hỏi ra miệng.

Lộ Nam cười trả lời: "Chúng tôi đối xử ngang nhau với các Nhà tiêu thụ, tất cả đều hết sức coi trọng. Nhưng giá trị hợp đồng và giá trị hồi khoản bất đồng, phản lợi và mức độ ưu đãi đương nhiên cũng bất đồng, điểm này ông chủ Dương cứ yên tâm."

"Có câu này của giám đốc Lộ, tôi liền yên tâm rồi!" Ông chủ Dương nói: "Vậy tôi không giữ cô lại ăn cơm nữa, cô đi làm việc đi." Nói rồi lấy ra mấy hộp sữa và gói bánh quy từ trong quầy ra: "Tôi thấy cô còn phải lái xe tới Ô thành, thời gian gấp gáp, ăn mấy thứ này lót bụng đi."

Lộ Nam hết sức ngại ngùng: "Tôi mấy hôm trước còn dặn đồng nghiệp, không được để Nhà tiêu thụ mời cơm, không trợ giúp Nhà tiêu thụ hoàn thành hợp đồng, làm gì có mặt mũi ăn cơm của các vị... kết quả hôm nay lại lấy đồ từ chỗ ông chủ Dương."

"Giám đốc Lộ, tôi hiểu ý cô, nhưng này đâu giống nhau! Sữa và bánh quy mới mấy đồng tiền chứ?" Ông chủ Dương mạnh mẽ nhét vào: "Hơn nữa, hai hôm trước tôi còn được giám đốc Lộ mời cơm mà."

Lộ Nam nhìn đồng hồ, quả thật không thể hàn huyên nữa, bèn cầm lấy một hộp sữa và một túi bánh, cảm ơn ông chủ Dương, chào tạm biệt ông ấy.

Dọc đường lái xe tới Ô thành, Lộ Nam thầm nhủ: nếu mỗi lần gọi tới đều là khách hàng tiềm năng muốn đàm phán ký hợp đồng, trả tiền hàng, vậy chứng sợ điện thoại của ta có thể không cần thuốc cũng khỏi.

Trước khi lên cao tốc, điện thoại cô để ở giá đỡ lại lần nữa vang lên, cô thoáng nhìn qua: a ha, khách quý.

Nghe máy, bật loa ngoài.

"Anh Kiêu?" Lộ Nam đánh tay lái, dừng lại ở một chỗ trống trải, bật đèn nháy.

Giọng nói của Trần Kiêu hơi uể oải, anh ta nói: "Ngại quá, Lộ Nam, dạo trước anh không ở trong nước, lúc đi quá vội, chiếc di động này cũng không mang theo."

Lộ Nam không để ý, nói: "Không sao, em đoán anh không thấy tin nhắn."

"Chuyện Từ Văn Đào anh sẽ để ý, cảm ơn em nhắc nhở."

Lộ Nam cũng không kể công: "Chủ yếu do giám đốc Vương phát hiện, nhưng anh ta nói anh ta nợ anh tiền chưa trả, không dám liên lạc với anh."

Trần Kiêu nghĩ tới khoản tiền Vương Hưng Long mượn mình hôm sau liền trả lại, cười bảo: "Phải, về sau anh sẽ cảm ơn anh ta. Còn nữa, anh nghe nói thành phố Hoa An chưa hết tháng Giêng đã có người trả tiền hàng, hơn nữa còn ký thêm một Nhà tiêu thụ mới, chúc mừng em nhé."

"3-4 tiếng sau, sẽ là 2 Nhà tiêu thụ rồi." Lộ Nam đắc ý một chút.

Trần Kiêu cười qua điện thoại: "Tuyệt lắm."

"Nhưng anh Kiêu, em đang lái xe tới chỗ khách hàng, trò chuyện sau nhé." Lộ Nam nhìn đồng hồ, lãng phí thời gian tán gẫu 2p còn tạm được, lâu hơn thì không thể, cho dù đối phương là con trai Chủ tịch đi nữa!

"Được, chú ý lái xe an toàn. Trò chuyện sau."

"Bye~"

...

Buổi chiều thảo luận cũng rất vui vẻ, một bên chuyển tiền vào tài khoản công ty, một bên đặt hàng lên hệ thống, chưa tới nửa tiếng đã xong.

Ông chủ Ngụy của Tiên Vượng đương nhiên cũng giữ Lộ Nam lại ăn cơm.

Lộ Nam gõ đồng hồ, cười nói: "Bây giờ mới 2h chiều, ăn cơm thì thôi. Lần tới có thể bảo quản lý Lý mang một bộ trà cụ Nguyên Xuyên của chúng tôi tới, đến lúc đó tôi chuẩn bị lá trà, mời ông chủ Ngụy và bà chủ uống trà nhé."

Bà chủ ngồi sau TV nghe vậy quay sang cười.

Ông chủ Ngụy còn định giữ lại một chút, Lộ Nam đành phải nói nội thành hôm nay cũng mới đàm phán xong một Nhà tiêu thụ, còn chờ mình về vào hệ thống gõ hợp đồng - đương nhiên, đây cũng là chiến lược, cho dù không phải vì việc ông chủ Ngụy muốn mời ăn cơm, Lộ Nam cũng sẽ "tự nhiên" nhắc tới.

Im lặng phát tài? Không được.

Thân là đại biểu của xưởng, nhất định phải cho Nhà tiêu thụ thêm nhiều lòng tin, khiến họ tin tưởng lựa chọn Nguyên Xuyên là sáng suốt nhất.

Quả nhiên, ông chủ Ngụy nghe xong, vẻ mặt không khác mấy với ông chủ Dương ban sáng, đều giấu trong mắt vẻ đáng mừng "may mà ra tay sớm". Chỉ có điều ông chủ Ngụy nghĩ tới giá trị hợp đồng trong nội thành, lo lắng hỏi Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, Nguyên Xuyên sẽ không vì lượng hợp đồng của tôi nhỏ hơn người ta mà ưu tiên phục vụ người ta đó chứ?"

Lộ Nam cười bảo: "Điểm này ông chủ Ngụy cứ yên tâm đi, chúng tôi năm nay đều cử từng chuyên gia phụ trách từng Nhà tiêu thụ. Lén nói cho ông biết, Nhà tiêu thụ trong nội thành còn là cấp dưới của quản lý Lý đấy."

Ông chủ Ngụy nghe xong liền thoải mái hơn.

4h, Lộ Nam chạy về văn phòng, Tiền Hâm đã cầm hợp đồng đợi cô: "Giám đốc Lộ, Thuận Phát thật sự ký rồi à?"

Thật giống hệt "Phạm Tiến trúng cử*" nha.

*Là một câu chuyện trong "Nho Lâm ngoại sử", ý chỉ vui mừng quá mức.

"Hợp đồng trong tay cậu. Còn hỏi?" Lộ Nam cười: "Nhanh làm việc đi, cậu muốn tăng ca, tôi thì không đâu, hôm nay lái xe nửa ngày, mệt chết rồi. Làm xong hợp đồng sớm, tôi cũng về sớm!"

Trịnh Tinh thoáng nhìn đồng hồ trên tường: Giám đốc Lộ bận xong cũng tối thiểu 4h30, cái này, đường đường giám đốc thành phố về sớm có nửa tiếng thì còn gọi gì là về sớm chứ.

4h15, Lộ Nam vẫy tay với Trịnh Tinh, Tiền Hâm: "Tôi đi đây."

Nhanh như vậy?! Trịnh Tinh hỏi Tiền Hâm: "Giám đốc Lộ đã đánh xong hợp đồng lên hệ thống?"

Tiền Hâm gật đầu.

"Nhanh thế, sao làm được nhỉ?" Trịnh Tinh tò mò, bình thường tốc độ gõ chữ của cô ta chậm, muốn biết giám đốc Lộ có bí quyết gì.

Tiền Hâm suy nghĩ giây lát, vươn tay gõ trên không khí: "Cứ thế thôi."

Trịnh Tinh lườm Tiền Hâm một cái: Dược rồi, hôm nay anh vui tới ngốc rồi, không thể nói chuyện.

Chuyện sau đó càng thuận lợi hơn.

Thứ Năm Lộ Nam nhận được hợp đồng Thuận Phát mà tổng công ty thông qua.

Thứ Sáu Thuận Phát gửi tiền lô hàng đầu tiên 200.000 tệ, đồng thời Lộ Nam dạy Tiền Hâm đặt hàng thế nào, dạy xong một lần, Lộ Nam gửi đơn đặt hàng lên hệ thống.

Tối thứ Bảy, Lộ Nam nhận được tin nhắn của Trần Kiêu: "Có lẽ, em tiện gọi điện thoại cho anh?"

Lộ Nam suy nghĩ giây lát, ấn gọi: "Anh Kiêu, kỳ thực anh không cần cẩn thận như thế, em bây giờ không còn mâu thuẫn với tiếng chuông điện thoại nhiều nữa."

Trần Kiêu ngẩn ra, sau đó thở phào một hơi: "Tốt lắm."

Tốt lắm, mặc dù bây giờ không nhìn thấy cô ấy, nhưng nghe cô ấy nói liền biết, trạng thái rất tốt, nguyên khí tràn đầy, ý chí chiến đấu sục sôi.

"Phải rồi, anh lại định chúc mừng em hả?"

"Đúng vậy, văn phòng Hoa An hồi khoản là đứng đầu tiên tính tới hiện tại trong tỉnh Kiềm Giang." Trần Kiêu cố ý tìm hiểu.

Lộ Nam cười: "Lượng hợp đồng trong tỉnh Kiềm Giang nhỏ như vậy, đây có phải chuyện gì đáng kiêu ngạo đâu."

Vẫn có yêu cầu cao với bản thân như thế ư, như vậy khiến ta cảm thấy nếu mình không nỗ lực hơn chút, căn bản không đuổi kịp bước chân tiến lên của cô ấy, dù sao ta mang danh Phó Tổng Giám đốc Trần, nhưng chẳng làm được việc gì thật sự. Trần Kiêu cảm khái một tiếng trong lòng, lấy lại tinh thần nói: "Anh nghe Vương Hưng Long nói, em cũng muốn tham dự tiệc rượu đường tửu?"

"Cũng?" Lộ Nam nhất quán bắt lấy trọng điểm.

"Anh cũng đi." Trần Kiêu cười: "Tới lúc đó gặp lại."

"...Tới lúc đó gặp lại."