Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 143




Tan họp, Lộ Nam gật đầu với mọi người, sau đó ra ngoài.

Giám đốc thành phố là lão đại ở đây, ai dám hỏi cô ta đi đâu?

Hoàng Đạt Phương huých tay Lạc Tuấn Kiệt: "Cậu bảo, giám đốc Lộ có thể xử lý Hồng Đồ Tửu Nghiệp không?"

Mặc dù giám đốc Lộ quả thật giỏi giang, nhưng ông chủ và bà chủ của Hồng Đồ Tửu Nghiệp sắp giải tán rồi, chuyện làm ăn này tiếp tục thế nào nhỉ.

Ly hôn là chuyện thương gân động cốt, Hoàng Đạt Phương không mấy xem trọng Hồng Đồ Tửu Nghiệp.

Lạc Tuấn Kiệt suy nghĩ một lát, nói: "Nếu giám đốc Lộ nói với chúng ta công ty họ không có vấn đề gì, vậy Hàn tổng chắc sẽ gia hạn hợp đồng đi?"

"Cậu không hiểu." Hoàng Đạt Phương lắc đầu: "Bà vợ của Hàn tổng không phải ăn chay đâu, ly hôn đưa ra tòa, bà ấy không đòi một nửa tài sản của Hàn tổng mới là lạ. Đến lúc đó cho dù Hàn tổng muốn gia hạn hợp đồng, chả lẽ không ưu tiên bảo đảm quyền tiêu thụ của nhãn hiệu rượu vàng trước? Dù sao Hồng Đồ Tửu Nghiệp vẫn là Nhà tiêu thụ rượu vàng lớn nhất Hoa An, nghe người bên đó nói kim ngạch xuất hàng của rượu vàng còn tăng gấp đôi so với rượu trắng.

Lạc Tuấn Kiệt nhỏ giọng: "Tôi nghe người bên đó nói, bà chủ của họ cũng muốn làm rượu, thứ Năm tuần trước giám đốc Lộ tới bàn chuyện, bà chủ đó cũng có mặt."

Lý Bân và Quách Vũ dỏng tai nghe, hai người họ thông thường đều không ở nội thành, tin tức kiểu này không linh thông được như hai người Lạc, Hoàng.

Sau đó Lý Bân cũng tò mò hỏi: "Bà chủ của họ? Chị Điền? Không thể nào, tôi nhớ chị ta có một đứa con trai, một đôi song sinh, chăm sóc con cái còn không xong, làm sao có thể làm rượu."

Quách Vũ cũng tỏ ra không tán đồng: "Đúng vậy, ly hôn lấy tiền, nuôi nấng con cái cho tử tế là được, còn giày vò gì chứ."

Trịnh Tinh đặt một chồng tư liệu xuống trước mặt đám cáo già: "Nếu giống quản lý Quách nói, phụ nữ khỏi cần ra ngoài làm việc làm gì, ở nhà sinh con nuôi con thôi phải không?" Cô ta rất ghét Quách Vũ nói như vậy, ý gì chứ, phụ nữ kết hôn rồi không thể đi làm chắc? Trịnh Tinh tức tới mức là người bản địa nhưng nói giọng không khác gì Quách Vũ.

Phải nhắc tới, hành chính mặc dù là chức vụ và tiền lương đều không cao, nhưng vẫn có địa vị ở tầng trên trong phòng làm việc, nghiệp vụ viên không sợ cô ta, cũng tuyệt đối không muốn đắc tội, thế là Quách Vũ chắp tay xin lỗi: "Tôi nói sai rồi!"

"Quản lý Lý, tư liệu 32 cửa hàng ở đây. Tôi đã phân chia xong, Tiền Hâm, một xấp này là của anh." Trịnh Tinh đưa xấp mỏng hơn cho Tiền Hâm.

Hoàng Đạt Phương buồn bực: "Có 32 cửa hàng bán buôn, sao mà lắm tư liệu thế này?" Tên cửa hàng + địa chỉ + người liên lạc, một tờ giấy là đủ rồi còn gì.

Trịnh Tinh hừ lạnh: "Xem cẩn thận vào, đều là tài liệu mà giám đốc Lộ sắp xếp. À, còn có sách trắng nữa, vừa in xong."

Hoàng Đạt Phương cầm tư liệu từ tay Tiền Hâm, thoáng nhìn liền quáng mắt: ta hiểu biết về tư liệu khách hàng khác hẳn giám đốc Lộ! Đây đâu giống tư liệu khách hàng, quả thực là tư liệu quân địch trên chiến trường thì có! Kỹ càng quá đi?

Anh ta nhìn lướt qua đã không muốn xem, trả lại cho Tiền Hâm: "Tiểu Tiền nha, cậu cố gắng lên, đừng phụ kỳ vọng của giám đốc Lộ." Trả lại tư liệu khách hàng, Hoàng Đạt Phương cầm lấy sách trắng nhìn xem: "Ấy, số liệu ghi trên đây chuẩn không vậy, người uống rượu có tỷ lệ cao thế ư?"

Trịnh Tinh lúc trước hỗ trợ in ấn đã xem qua một lần: "Giám đốc Lộ đã nói rồi, có giá trị tham khảo nhất định. Thành phố Hoa An có dân số 5.5 triệu người, tính theo tỷ lệ thì... các anh tự đi mà xem."

Phái nữ uống rượu chiếm 16%, phái nam gấp 4 lần phái nữ, đàn ông từ 45-59 tuổi uống nhiều nhất, tỷ lệ chiếm tới 62%, nhóm người uống đều đặn hàng tháng chiếm 28.26%.

Bất luận chia con số 5.5 triệu người ra với những tỷ lệ này đều có thể thấy một con số rất lớn.

Cũng chính là về lý thuyết, thành phố Hoa An mỗi tháng có số người uống rượu chừng 1.550.000 người, trong khi đó công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên, năm ngoái Lưu Thông Tiểu Tửu định giá thấp nhất mà lượng tiêu thụ cũng không vượt qua 250.000 bình, trung bình mỗi tháng chưa tới 20 nghìn bình. Mặc dù một bên là con số ước lượng, một bên là con số trung bình, không chính xác lắm, nhưng như giám đốc Lộ nói, có giá trị tham khảo nhất định. Như vậy, lượng bán ra của Lưu Thông Tiểu Tửu quả là hết sức thê thảm.

Hoàng Đạt Phương cầm máy tính tính một chút: "Như vậy, a, cái này, hình như hơi ít."

Mắt thấy sắc mặt Lý Bân khó chịu, Hoàng Đạt Phương tức khắc bổ sung: "Tôi nói, lượng tiêu thụ mọi kênh phân phối của văn phòng chúng ta đều không tốt lắm, ha ha ha..."

"Đều xem kỹ đi, xem kỹ đi." Hoàng Đạt Phương đưa tư liệu sách trắng cho Lý Bân, sau đó kêu lên cấp dưới: "Tiểu Hồ, đi thôi, đi chạy cửa hàng bán lẻ."

...

Lộ Nam ra khỏi văn phòng, thuận tay trả lời tin nhắn mà Điền Ái Trân vừa gửi lúc cô mở họp.

Lên xe, còn chưa bật máy, lại nhận được điện thoại của Hàn Kiến Tân: "Giám đốc Lộ, tôi đã chuẩn bị xong tiền, cô xem có cần gửi trước cho công ty không?"

Còn 6 ngày mới tới hạn hồi khoản 800.000 tệ của Hồng Đồ Tửu Nghiệp.

Nghĩa là, Hàn Kiến Tân đang dò hỏi về thái độ của Lộ Nam với Điền Ái Trân.

Lộ Nam tin tưởng, nếu không phải Nhà tiêu thụ hồi khoản, đồng thời đi kèm với việc giám đốc thành phố tiến hành đặt hàng trên hệ thống, Hàn Kiến Tân rất có thể tiền trảm hậu tấu trực tiếp nhảy qua cô. Cũng giống năm ngoái ở thành phố Hải Lâm, Phi Tường trả tiền hàng, đồng thời, Trần Kiêu cũng phải giúp Dương tổng đặt hàng, bởi vì rượu Kinh Điển có chuyên viên nhãn hiệu ở thành phố, nên đặt hàng rượu Kinh Điển do chuyên viên nhãn hiệu phụ trách, bởi vậy có thể thấy rượu Kinh Điển có thế mạnh cỡ nào ở công ty tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên.

"Hàn tổng, bây giờ Hồng Đồ Tửu Nghiệp ở hệ thống chỉ có một tài khoản, nếu hôm nay tôi báo đặt hàng 400.000 tệ, vài hôm sau lại báo tiếp 400.000 tệ nữa, tổng công ty nhất định sẽ xác minh tình huống, như vậy lại thêm phiền phức không đáng có. Ngài nói phải không?" Lộ Nam không từ chối thẳng, nhưng thái độ rõ ràng.

Hàn Kiến Tân trầm ngâm giây lát, chung quy vẫn không cam lòng: "Giám đốc Lộ, là thế này. Tôi hiểu Điền Ái Trân, tính cách cô ta hơi cố chấp, tôi lo cô ta vì tranh khẩu khí với tôi mà vay nặng lãi mới gom đủ tiền. Cho nên tôi vốn muốn tốt cho cô ta..."

"Hàn tổng." Lộ Nam chặn ngang lời anh ta: "Gặp mặt rồi trò chuyện. Ban nãy chị Điền gửi tin nhắn cho tôi, hẹn gặp ở cửa hàng của hai vị, chị ấy sắp tới rồi. Tôi thì khoảng 20p nữa tới. Có lẽ làm phiền hai vị chờ một lát."

Hàn Kiến Tân đầu kia điện thoại liền im miệng: "...Được, đợi lát nữa gặp."

Lộ Nam đợi đối phương tắt máy, mới lắc đầu, khởi động xe.

20p sau, Lộ Nam dừng xe trước cửa Hồng Đồ Tửu Nghiệp, quen thuộc đi vào, vòng qua bác cổ giá, cười nói với người ngồi bên trong: "Ngại quá, tôi tới muộn."

"Không phải, là chị bỗng nhiên hẹn giám đốc Lộ, nên là chị phải ngại mới đúng." Điền Ái Trân thân thiện kêu: "Nào, giám đốc Lộ, mau ngồi đi."

Ngồi xuống, uống mấy ngụm trà, Điền Ái Trân cười bảo: "Kỳ thực hôm nay hẹn giám đốc Lộ, là muốn nói, chị cũng đã chuẩn bị xong tiền hàng. Suy nghĩ tới dù sao chị và Lão Hàn cũng chưa ở riêng, đặt hàng 800.000 tệ này, vẫn nên để mọi người ngồi xuống thương lượng chủng loại và số lượng, miễn cho giám đốc Lộ ở giữa khó xử."

Hàn Kiến Tân không ngờ Điền Ái Trân gom tiền nhanh như thế, anh ta ngước mắt thoáng nhìn giám đốc Lộ: may mà, cô ta chỉ bình thản nghe, không muốn nói nhiều.

Nhiều năm vợ chồng, Điền Ái Trân làm sao có thể không hiểu Hàn Kiến Tân?

Chị ta vặn hỏi: "Hàn Kiến Tân, anh sẽ không mặc kệ tôi mà đặt hàng một mình đấy chứ?"

"Sao có thể." Hàn Kiến Tân ngại ngùng cười.

"Không có là tốt nhất". Điền Ái Trân nhìn Hàn Kiến Tân bằng ánh mắt ngờ vực: "Đặt hàng đi, đừng để giám đốc Lộ phải chờ."

Năm ngoái, Hồng Đồ Tửu Nghiệp có lượng tiêu thụ trên kênh phân phối Danh yên tửu là lớn nhất, kế đến là Nhà hàng, tiếp đến là Lưu thông và Đoàn mua, cuối cùng là Thương siêu; mà dựa theo 5 loại rượu lớn của Nguyên Xuyên, lượng tiêu thụ rượu Kinh Điển 10 năm là lớn nhất, kế tiếp là Lưu Thông Tiểu Tửu, theo sau là Đặc Khúc 3 năm, cuối cùng là Nan Đắc Hồ Đồ và rượu Hài Hòa.

Hồng Đồ Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ mọi kênh phân phối mọi chủng loại rượu, cũng chính là mỗi lần đặt hàng, mỗi loại rượu đều phải đặt, như Nan Đắc Hồ Đồ, rượu Hài Hòa, có thể đặt ít, nhưng không thể không có.

Hàn Kiến Tân liếc Điền Ái Trân: "Cô muốn đặt hàng thế nào?"

Điền Ái Trân nói: "Có gì khó? Đặt hàng theo tỷ lệ trước kia, hàng tới, tất cả chủng loại rượu chúng ta chia ra mỗi người một nửa, số lẻ không chia được, vậy cho tôi đi. Chẳng lẽ anh còn muốn tính toán mấy trăm một nghìn tệ với tôi?" Nói xong lời cuối, khó được vài phần đùa giỡn.

Hàn Kiến Tân cho rằng Điền Ái Trân hưng sư động chúng chạy tới cửa hàng, tất nhiên có ý kiến riêng, nào ngờ chỉ đưa ra yêu cầu đơn giản nhất.

Hàn Kiến Tân nghĩ: Điền Ái Trân có phải lấy lui làm tiến?

Nhưng sắp xếp như vậy không có chỗ hỏng gì cho anh ta, cuối cùng, Hàn Kiến Tân cũng gật đầu nói: "Tôi đồng ý, cứ thế đi."

Lộ Nam thu cảnh này vào mắt.

Cô hiểu Điền Ái Trân, chị ta yêu cầu chẳng qua là hai chữ công bằng mà thôi.

Còn bản thân Lộ Nam, không mượn chức vụ ưu đãi cho chị ta, chỉ nhắc nhở một chút về mặt tin tức, ít nhất khiến lúc chị ta và Hàn Kiến Tân cạnh tranh quyền tiêu thụ của Nguyên Xuyên, nhận được đối đãi công bằng.

Thế là Lộ Nam làm việc ngay tại Hồng Đồ Tửu Nghiệp, cô chọn loại rượu, số lượng, giá trị xong xuôi, đưa cho hai người họ xác nhận.

Hàn, Điền coi xong, nói: "Không sao, cứ thế đi."

Điền Ái Trân đề nghị: "Tôi thấy không cần kéo dài, bây giờ chuyển tiền luôn, để giám đốc Lộ trực tiếp báo lên tổng công ty. Tôi chuyển tiền vào tài khoản của anh là được." Gửi tiền cho Nguyên Xuyên phải từ tài khoản công ty, chị ta cũng lo lắng đêm dài lắm mộng.

Hàn Kiến Tân đáp ứng không mấy tình nguyện, nhưng anh ta không thể lật lọng ngay trước công chúng được - công chúng nha, nhân viên và người của Nguyên Xuyên đều có mặt, Điền Ái Trân có thể khóc nháo, nhưng anh ta còn cần sĩ diện.

Mắt thấy chồng cũ không tình nguyện gọi nhân viên tài vụ tới thực hiện chuyển tiền, Điền Ái Trân khổ trung mua vui nghĩ: sĩ diện tốt nha, kẻ sĩ diện mới không thể không làm trong tình huống này. Có thể thấy năm đó ánh mắt ta chọn người cũng không quá chán đi?

Vài phút sau, chuyển tiền hoàn thành, Lộ Nam thu được xác nhận chuyển khoản, lưu hình ảnh, cô đăng nhập tài khoản hệ thống công ty trên tablet, đặt hàng xong tại chỗ.

Cô nói với đôi vợ chồng sắp giải tán này: "Hàn tổng, chị Điền, tôi đã báo hàng rồi, tổng công ty thu được tiền sẽ sắp xếp gửi hóa đơn và giao hàng. Tôi tạo group, gửi thông tin vào group cho tiện nhé."

Hàn Kiến Tân bóp mũi đồng ý.

Điền Ái Trân đương nhiên đồng ý hai tay hai chân.