Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 140




Ngô Xuyên có vẻ mặt đau đầu.

Nhưng Lộ Nam nhìn mắt anh ta còn đang cười, liền biết đối phương chỉ đang nói giỡn.

Lộ Nam vô lại kêu: "Ngài là lãnh đạo, thời khắc mấu chốt vẫn phải che mưa chắn gió cho thuộc hạ như chúng tôi nha."

"Ha ha, giám đốc Lộ, cô còn không biết xấu hổ nói thế? Năm trước cô đệ tờ trình như thế tôi còn phê chuẩn, cuối tháng này, Hồng Đồ Tửu Nghiệp hồi khoản 800.000 tệ, cô phải theo dõi sát sao đấy." Ngô Xuyên không quên nhắc nhở thuộc hạ.

"Ngô tổng yên tâm, nhất định ghi nhớ." Lộ Nam trả lời chắc nịch.

Kỳ thực xem ra, trong một đám giám đốc thành phố, Ngô Xuyên vẫn tương đối hài lòng Lộ Nam.

Thoạt đầu anh ta hơi lo lắng, lỡ như đây chỉ là dạng lý luận suông không biết làm việc, hoặc chỉ là dạng bình hoa trên bàn tiệc, rốt cuộc anh ta có nên không bận tâm Đồng đại khu, kéo người xuống không. Nhưng trải qua 1 tháng tiếp xúc, Ngô Xuyên cảm thấy, các thủ hạ giám đốc thành phố nếu đều giống Lộ Nam - không, cho dù chỉ được một nửa như cô ấy, lượng tiêu thụ cả tỉnh sẽ có bước tiến nhảy vọt rồi.

Anh ta thầm cảm khái: khó trách Chủ tịch và lãnh đạo tổng công ty bắt đầu từ năm ngoái lại yêu cầu 2 năm liên tục tuyển dụng sinh viên vào làm. Người đọc sách nhiều và đọc sách ít, có khi phương thức làm việc có bất đồng rất lớn, trạng thái tinh thần cũng khác biệt.

Ngô Xuyên không phải kiểu luận bằng cấp đánh giá người, bởi vì chính anh ta cũng không phải sinh viên, nhưng khác với những quản lý nghiệp vụ, giám đốc thành phố hết sức mâu thuẫn và lén xem thường sinh viên, anh ta là người có thể nhận ra chênh lệch giữa lý luận và thực tế, xung đột giữa quan niệm và tác phong của những nhân viên mới và cũ.

Cho nên anh ta sẵn sàng tốn thời gian nghe Lộ Nam nói, làm thế nào tăng lên 50% này, mà không phải giống đám cáo già ở ngoài phòng họp, mới nghe xong kế hoạch khoa trương này liền xướng suy trong lòng.

Lộ Nam nghĩ: có lẽ vì Ngô Xuyên đủ độ lượng, có lẽ vì anh ta cũng biết, sinh viên vào làm muốn lên tới quản lý nghiệp vụ, giám đốc thành phố thì tương đối dễ, nhưng muốn trở thành Tổng Giám đốc cấp tỉnh, còn phải đi đường rất dài, không có đe dọa quá lớn tới anh ta.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, đối với Lộ Nam, vị lãnh đạo này này mạnh hơn nhiều so với Hướng Vân Phong hẹp hòi, cũng càng có thể cho thuộc hạ tự do phát huy hơn Vương Hưng Long.

Rời khỏi văn phòng Ngô Xuyên, Vương Hưng Long cầm chén nước xuất hiện: "Thương lượng xong rồi à?"

Lộ Nam gật đầu: "Giám đốc Vương không cảm thấy tôi đang nói mê sảng à?”

“Hừm, chắc chắn không phải.” Vương Hưng Long nhìn trước nhìn sau, thấy hành lang không có ai, bèn nói nhỏ: “Tôi nghe Lão Đường nói, Trương Phi bây giờ đang thương lượng một hợp đồng trị giá 9 triệu, cho dù lời này có hơi nước, giảm bớt xuống, ước chừng cũng là Nhà tiêu thụ cỡ lớn. Tôi thấy tên họ Trương này có ác ý với cô, phải cẩn thận đấy.”

Lộ Nam vừa nghe thấy 9 triệu liền muốn cười, đúng là sớm hay muộn đều không ảnh hưởng tới độ mặt dày của Trương Phi.

Cô hết sức khẳng định, cái thứ gọi là 9 triệu này căn bản không có bóng dáng.

Nhưng Vương Hưng Long nhắc nhở với ý tốt, Lộ Nam gật đầu cảm tạ đối phương.

Mặc dù hiện tại bản thân mình đã hoàn toàn tránh khỏi Trương Phi, nhưng nghĩ tới những mánh khóe buồn nôn của hắn ta đời trước, Lộ Nam vẫn quyết định nói chuyện với Lão Vương: “Giám đốc Vương, tôi tới văn phòng anh ngồi một lát?”

“Được.” Lão Vương đương nhiên hoan nghênh.

Ngồi xuống, Lộ Nam nói với anh ta: “Bây giờ nhân viên Đoàn mua văn phòng thành phố chỉ còn lại Hạng Phỉ Phỉ, Lâm Yến, Hồng Đan Ni, Vương Hiểu Tuyết. Vương Hiểu Tuyết vẫn không phụ trách Nhà tiêu thụ nào phải không?”

Giám đốc Vương cười khổ: “Thành phố Hải Lâm 2 năm tới muốn chiêu thương rượu Hài Hòa thì hơi khó. Kỳ thực sau khi Trần Lộ thăng chức lên giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh, giao Uy Cấu cho Hồng Đan Ni phụ trách, Hồng Đan Ni mỗi tháng đều không biết báo cáo công việc kiểu gì. Cô cũng hiểu mà, các giám đốc thành phố khác vốn đã bất mãn vì chỉ có Hải Lâm là có giám đốc Đoàn mua. Haiz, Lộ Nam, cô hỏi cái này, có phải định đòi người không?”

Lộ Nam lắc đầu: “Không phải tôi, tôi lo cái thứ ‘9 triệu’ kia, hắn ta sẽ xin người với Ngô tổng.”

“Hả? Hả!” Vương Hưng Long bấy giờ mới phản ứng lại: “Nhưng nếu như cái tên Trương Phi này thật sự ký hợp đồng 9 triệu - kể cả không phải 9 triệu, chỉ làm kênh phân phối Đoàn mua 2-3 triệu, Ngô tổng cũng sẽ lấy một nhân viên Đoàn mua từ chỗ tôi đi trợ giúp hắn ta.”

“Tôi không kêu giám đốc Vương đối đầu với Ngô tổng. Đến lúc đó, anh cứ lần lữa kéo dài xem, Trương Phi đòi hỏi, chẳng lẽ anh phải lập tức cử người tới chắc? Người ta nói không thấy thỏ không thả ưng, muốn anh cho người thì phải ký xong hợp đồng rồi hẵng bàn chứ? Lúc trước thành phố Hoa An đòi người anh thoải mái cho đi, kết quả bây giờ người ta từ chức rồi, còn tới làm cho Nhà tiêu thụ! Mặc dù không có tổn thất gì, nhưng tôi cảm thấy mất hết cả mặt mũi! Huống hồ việc này, chưa biết chừng sau này lại tiếp diễn.” Lộ Nam phân tích khách quan: “Hơn nữa bây giờ 4 cô bé này dù sao cũng nhỏ tuổi, điều ai tới thành phố xa lạ, e rằng tương đương ép người đó từ chức.”

Lộ Nam chân thành nói: “Tôi nói thế này đương nhiên không có ý tốt, ai bảo Trương Phi toàn coi kẻ khác là đứa ngốc chứ?”

Giám đốc Vương nghĩ, đúng lắm, anh ta cũng rất ghét Trương Phi.

Lộ Nam nói, tương đương với dương mưu.

Nhưng Vương Hưng Long tự nguyện trúng kế, âm thầm tính toán, quả thật không nên dễ dàng đáp ứng, phải tỏ ra kiêu ngạo.

Dù sao anh ta là giám đốc thành phố tỉnh lị.

Nhưng, Vương Hưng Long vẫn nói thêm một câu: “Cô bao lớn chứ, lại gọi họ là các cô bé.”

Lộ Nam cười: buột miệng mà thôi.

Cô không biết lần này liệu có giám đốc Đoàn mua xui xẻo nào bị điều tới thành phố Cự Giang hay không, nhưng cho dù là Vương Hiểu Tuyết mà cô không quá thích - bây giờ cũng coi như không thấy, cần gì phải để cô ta rơi vào tay loại lãnh đạo đáng ghê tởm này.

“Cảm ơn giám đốc Vương nghe lời tôi nói, anh không cảm thấy tôi xen vào việc người khác là tốt rồi.” Cuối cùng, Lộ Nam nhận xét.

“Hai chúng ta không cần khách sáo như vậy nha.” Lão Vương thoáng chốc không có vẻ dầu mỡ, còn khá giống gấu Pooh.

Lộ Nam lắc đầu: tuyệt đối là lự kính*!

*Ý chỉ vì hai người này thân thiết nên Lộ Nam mới thấy Lão Vương đáng yêu.

Di động vang hai tiếng, Lộ Nam vừa nhìn tin nhắn, liền nói với Vương Hưng Long: “Vậy tôi đi ăn cơm đã.”

Vương Hưng Long cười: “Lại ăn với Phan Toa Toa à?”

Lộ Nam không ngạc nhiên khi thấy Lão Vương biết trưa thứ Bảy cô thường xuyên hẹn Phan Toa Toa ăn cơm, cô thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đi thôi đi thôi, buổi tối gặp lại.” Vương Hưng Long không để ý, xua tay.

Buổi tối gặp lại nghĩa là, họp tháng kết thúc, Tổng Giám đốc cấp tỉnh nhất quán đều sẽ mời cơm, đây là cũng lý do vì sao Lộ Nam bảo thuộc hạ cô không trở về trong ngày được.

...

“Cho nên Lưu Dương đi làm bên phía Nhà tiêu thụ?” Phan Toa Toa giật mình hỏi.

Lộ Nam gật đầu, những chuyện công việc như bố cục chiêu thương cô không tiện nói với Toa Toa, liền kể một chút bát quái không quá quan trọng - đồng thời cô cũng tin chắc đây là điều cô ấy muốn nghe.

Phan Toa Toa lắc đầu: “Chị ta muốn gì nhỉ, tớ còn tưởng rằng từ chức chị ta sẽ đổi nghề, cuối cùng lại sang chỗ Nhà tiêu thụ. Như vậy còn không bằng tiếp tục làm ở xưởng, ít nhất xã giao của nghiệp vụ viên xưởng ít hơn phía Nhà tiêu thụ.”

Lộ Nam cũng không đoán được Lưu Dương nghĩ thế nào, nhưng qua mấy lần tiếp xúc cũng có thể đoán ra chị ta không phải người bị chi phối tình cảm. Lại kết hợp với những việc làm của chị ta ở văn phòng Hoa An và lời nói lúc kích động, Lộ Nam không chắc chắn lắm, nói: “Chắc là bên phía Nhà tiêu thụ trích % tương đối cao.”

“Chắc vậy. Nhưng trích % cao cũng do nốc từng cốc rượu mà ra, tớ thật không hiểu chị ta nghĩ gì. So với giám đốc Đoàn mua Nguyên Xuyên, nhân viên bên phía Nhà tiêu thụ mới là ăn cơm thanh xuân, tớ làm nghề này 2 năm, nhìn thấy bao nhiêu giám đốc Khách hàng lớn bên phía họ uống hỏng cả dạ dày. Lưu Dương không còn trẻ tuổi nữa, sao phải liều mạng thế?”

Lộ Nam nói: “Có lẽ, chị ta cảm thấy ở Nguyên Xuyên không còn có thể thăng chức thêm được nữa.”

Phan Toa Toa không quen thuộc với Lưu Dương, còn chẳng nhớ đối phương là người ở đâu, làm sao biết mục tiêu nghề nghiệp của chị ta tới đâu.

Cô chỉ quan tâm: “Vậy Lưu Dương bây giờ là người của Nhà tiêu thụ, liệu có gây phiền phức cho công việc của cậu không?”

“Cậu nghĩ đi đâu thế.” Lộ Nam cười bảo: “Những điều Lưu Dương biết, nghiệp vụ viên bình thường của công ty cũng đều biết, làm gì có cơ mật thương nghiệp nào. Hơn nữa, Nhà tiêu thụ gây phiền phức cho tớ? Chỉ có bán tháo hàng, hoặc bán phá giá. Tứ Phương Kiến Trúc ấy à, hiện giờ chưa tới mức này. Tớ đoán, năm ngoái vị họ Lưu kia bắt họ giữ hàng quá nhiều, bọn họ cuối cùng phát hiện ra tiêu thụ nội bộ quá chậm, nên muốn ra khỏi vòng thoải mái, nghiêm túc làm Đoàn mua.”

Toa Toa nhướn mày: “Wow, vậy đây là chuyện tốt với cậu còn gì.”

Lộ Nam bĩu môi: “Chưa chắc.”

Một tiểu Chương tổng kiêu ngạo tự phụ, một Lưu Dương có vẻ không muốn đi đường ngay lối thẳng.

Tứ Phương Kiến Trúc luôn phối hợp rất kém, e rằng trong tương lai gần đều không có thay đổi gì.

Cơm nước xong, Toa Toa cảm thán: “Bây giờ nói chuyện với cậu, tớ cứ có ảo giác cậu còn có thâm niêm trong nghề lâu hơn tớ. Chẳng lẽ làm giám đốc thành phố thật sự rèn luyện người thế ư?”

Lộ Nam chớp mắt: “Chắc tớ có thiên phú dị bẩm đấy.”

“A a a, Nam Nam cậu thật không biết xấu hổ.”

...

Hôm nay là ngày đầu tiên Hoàng Lệ nữ sĩ mở cửa kinh doanh trong năm mới, buổi chiều rảnh rỗi, Lộ Nam tới cửa hàng hoa mua một bó hoa, nghĩ tới Uy Cấu không có lọ hoa, cô liền mua luôn một lọ. Lái xe tới tòa nhà Trung Tập, nhưng Tiểu Hồ lại bảo Hoàng tổng đã ra ngoài.

Lộ Nam thản nhiên nhún vai: “Ừ, vậy tôi đi đây.”

Mấy tiếng sáu, Hoàng nữ sĩ gọi điện thoại tới: “Con vừa tới tìm mẹ à?”

“Vâng, không có việc gì đâu, tới họp tháng nên thuận tiện qua chơi.”

“À.” Hoàng nữ sĩ ngừng lại giây lát, nói nhanh: “Mẹ đi đăng ký học lái xe.”

[Mẹ cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất tiện khi không có xe rồi.”

Lộ Nam wow một tiếng: “Chuyện tốt nha, chúc Hoàng tổng sẽ cầm được bằng lái xe trong 3 tháng, mua xe mới trong vòng nửa năm!”

“Đừng ba hoa.” Hoàng nữ sĩ kỳ thực hơi ngại ngùng, cứng nhắc chuyển đề tài: “Vậy tối nay không về à? Muốn qua chỗ mẹ ngủ không?”

“Không cần ạ, trải giường chiếu quá phiền phức. Có khách sạn thỏa thuận giá, là chỗ mẹ nghỉ lại lần trước, con ngủ ở đó cũng được.”

Hoàng nữ sĩ nhỏ giọng nhắc nhở: “Ở khách sạn tốn tiền nha.”

Lộ Nam cười hì hì nói: “Mẹ, con có chi phí hỗ trợ, không cần cũng phí.”

“Tùy con tùy con.” Hoàng nữ sĩ trước khi cúp máy còn hỏi: “Buổi tối không uống rượu đấy chứ?”

Đương nhiên không thể không uống, nhưng nghĩ tới dù sao cũng sẽ không uống vào bụng, Lộ Nam liền cảm thấy chính mình vẫn nên duy trì thói quen nói dối thiện ý: “Không uống ạ.”

Hoàng nữ sĩ bèn yên tâm cúp máy.

Cơm tối vẫn ở Túy Kiềm Vị.

Bữa cơm hôm nay không có chuyện lạ gì, mặc dù khó tránh khỏi phải uống rượu, nhưng mặc kệ các vị giám đốc thành phố lâu năm đặt Lộ Nam ở vị trí gì trên phương diện công việc, dù sao trên bàn rượu, Lộ Nam lần trước đã triệt để uống phục mọi người.

Chuyện 9 triệu của thành phố Cự Giang chỉ một buổi chiều liền truyền khắp văn phòng tỉnh, các giám đốc thành phố lão làng mặc kệ tin hay không, đều chuốc rượu Trương Phi.

Lộ Nam thấy Trương Phi bị mọi người bao quanh hơi lâng lâng, cảm thấy hắn ta thật khôi hài: khoác lác quá nhiều, chính mình đều tưởng là thật à?