Sáng thứ Sáu, Lộ Nam tới thăm Hàn tổng của Hồng Đồ Tửu Nghiệp, phát hiện chị Điền cũng có mặt, nhưng sắc mặt chị ấy không tốt lắm.
Lộ Nam không muốn tìm tòi nghiên cứu riêng tư của người khác, chỉ cười bảo: "Vừa khéo. như vậy cũng tiện bàn chuyện." Cô vốn định tới thăm Hàn tổng xong thì đi gặp chị Điền.
Lộ Nam nói: "Ngày mai tôi phải tới văn phòng tỉnh mở họp sáng. Hàn tổng chắc đã nghe giám đốc Lưu nói, bây giờ Tổng Giám đốc cấp tỉnh được điều từ tổng công ty tới, tân quan nhậm chức ba đốm lửa, đặc biệt coi trọng Nhà tiêu thụ, khống chế cũng tương đối chặt chẽ. Tôi tốn rất nhiều sức mới thuyết phục được lãnh đạo, kéo dài thêm 1 tháng quyền tiêu thụ cho Hồng Đồ Tửu Nghiệp với điều kiện như đã hứa, cho nên ngài và chị Điền cũng làm tốt chuẩn bị đi. Xin đừng để tôi khó làm." Câu cuối cùng này nói với giọng đùa giỡn.
Bởi vì bận tâm tới đa phần thương nhân Hoa An đều chú ý "buổi sáng không hồi khoản", Lộ Nam cả quá trình đều là ám chỉ ý đồ tới.
Nhưng Hàn Kiến Tân và Điền Ái Trân đều nghe hiểu.
Nghĩa là, hồi khoản lần cuối cùng phải gửi tới tài khoản công của Nguyên Xuyên cuối tháng 2.
Chỉ còn không tới 10 ngày, song phương từng người bỏ ra 400.000 tệ.
Đối với Hàn Kiến Tân mà nói không phải chuyện khó khăn gì, anh ta nhiều năm có quan hệ kinh doanh, cho dù vay mượn cũng dễ dàng.
Nhưng với Điền Ái Trân thì rất gian nan: nhà và xe chưa chia xong, không thể bán cũng không thể thế chấp, họ hàng bạn bè thì không mấy ai ủng hộ chị ta "lăn lộn", cuối cùng cha mẹ chị ta đưa cho 100.000 tệ, chị ta gom tiền trong mấy tấm thẻ không kỳ hạn được 100.000 tệ nữa, còn 200.000 tệ thì vay mượn công ty cho vay nhỏ ở bản địa.
Nội thành Hoa An cũng không lớn, Hàn Kiến Tân mới nghe nói Điền Ái Trân gom tiền, sáng hôm nay liền gọi chị ta tới, cũng muốn khuyên chị ta từ bỏ trước mặt người của Nguyên Xuyên - bằng lương tâm mà nói, anh ta cảm thấy đề nghị này là tốt cho đối phương.
Nhưng Điền Ái Trân không cảm kích, còn trở mặt, cãi nhau với anh ta.
Đây cũng là lý do mà khi Lộ Nam tới, Điền Ái Trân sắc mặt không tốt.
Đôi vợ chồng sắp giải tán này nghe xong lời Lộ Nam, đều đồng thanh biểu thị: "Giám đốc Lộ, tôi không có vấn đề."
Hàn Kiến Tân liếc Điền Ái Trân, quyết định lát nữa nói riêng với giám đốc Lộ tình hình kinh tế hiện tại của Điền Ái Trân.
Lộ Nam ngồi hơn nửa tiếng, nhìn thời gian đã tới giờ, liền mở miệng cáo từ.
Điền Ái Trân ỷ vào ưu thế giới tính, đứng lên lại gần Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, hôm nay chị không lái xe tới, có thể mặt dày đi ké xe của em không, em chở chị tới siêu thị gần đây là được, chị mua ít trái cây mang về."
Hàn Kiến Tân biết chị ta muốn làm tốt quan hệ với giám đốc Lộ, nhưng muốn trở thành Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên, không thể chỉ dựa vào giao tình.
Công ty họ, công nhận đầu tiên là năng lực hồi khoản.
"Đương nhiên là được, chị Điền mời đi bên này." Lộ Nam cười với Hạ tổng, sau đó dẫn Điền Ái Trân rời đi.
Lên xe, Điền Ái Trân nói: "Lộ Nam, dịp tết Âm chị tìm người theo dõi lượng tiêu thụ trên các kênh phân phối. Chị cảm thấy em sẽ cần cái này."
Lộ Nam nhận tờ giấy từ Điền Ái Trân, trong lòng hơi giật mình, những số liệu tiêu thụ mọi kênh phân phối mà cô muốn đều ghi trên này, thậm chí còn bao hàm cả chủng loại, số lượng và giá trị xuất hàng kênh phân phối Đoàn mua của Hồng Đồ Tửu Nghiệp.
[Có thể thấy, đời trước chị ấy thành công không phải chuyện ngẫu nhiên.]
Lộ Nam không thể không tán thưởng và bội phục người phụ nữ này, cô nhìn lướt qua số liệu trên giấy: căn cứ vào số liệu kênh phân phối Nhà hàng và Thương siêu dễ thống kê, Điền Ái Trân tìm người theo dõi lượng tiêu thụ cơ bản là chuẩn.
"Cảm ơn chị Điền, em nhận cái này." Lộ Nam lắc lư tờ giấy trong tay, thứ này quả thật có tác dụng với cô.
Điền Ái Trân cười, khóe mắt hơi có nếp nhăn: "Em khách sáo thế, nếu không phải em nhắc nhở, chị cũng không nghĩ tới mấy thứ này."
Lộ Nam từ chối cho ý kiến, chỉ cười.
"Hơn nữa, Hàn Kiến Tân vẫn muốn khuyên chị từ bỏ làm Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên, nhưng anh ta không thể thuyết phục được chị. Chị đoán, lát nữa anh ta sẽ gọi cho em, nói vài lời nửa thật nửa giả. Lộ Nam, giám đốc Lộ, Điền Ái Trân chị ở đây bảo đảm với em, chị thành tâm muốn làm rượu Nguyên Xuyên, cho dù lúc bắt đầu tài chính không đủ hùng hậu, nhưng chị vẫn có thể ký hợp đồng 500.000 - 1 triệu tệ, không phải chị khoác lác, chị tin em cũng hiểu, thân phận người bản địa của chị ít nhiều vẫn có ưu thế. Vả lại, một khi tòa án chấp thuận ly hôn, nhận được phần của mình, năm nay chị sẽ có thể ký hợp đồng 2-3 triệu tệ với công ty em." Điền Ái Trân thành khẩn.
"Chị Điền không cần sốt ruột chuyện tăng giá trị hợp đồng. Như chị nói, 500.000 tệ, 1 triệu tệ cũng là một bản hợp đồng tiêu thụ, em làm sao có thể từ chối khách hàng không bán tháo không bán hàng giá thấp đây, Hồng Đồ Tửu Nghiệp là Nhà tiêu thụ chất lượng tốt, là tài sản chung của chị và Hàn tổng, một khi tách ra, sẽ biến thành 2 Nhà tiêu thụ chất lượng tốt, chị nói phải không? Bây giờ chị chỉ cần hồi khoản đúng hạn là được, chuyện còn lại, công ty sẽ đưa ra đánh giá và xét duyệt một cách công chính."
Điền Ái Trân gật đầu: "Được, Lộ Nam em đã nói vậy, chị liền yên tâm hơn nhiều."
Lộ Nam thả Điền Ái Trân xuống cửa siêu thị gần đó, khoảng nửa tiếng sau, nhận được điện thoại của Hàn Kiến Tân.
Sự thật chứng minh Điền Ái Trân quả nhiên dự đoán được hành vi của Hàn Kiến Tân.
Lộ Nam trong điện thoại đương nhiên không để người khác nắm lấy sai lầm, Hàn Kiến Tân biểu đạt lo lắng... về trạng thái kinh tế và tinh thần của vợ trước, Lộ Nam nghe xong trầm ngâm một lát, sau đó nghiêm túc nói: "Vâng, Hàn tổng, cảm ơn ngài kể cho tôi chuyện này."
Hàn Kiến Tân cảm thấy Lộ Nam nghe lọt được.
Kỳ thực Lộ Nam chỉ ứng phó anh ta mà thôi.
Buổi chiều, Trịnh Tinh thu hết báo cáo thống kê lượng tiêu thụ dịp tết Âm của các kênh phân phối, giao cho Lộ Nam.
Lộ Nam so sánh chỗ số liệu này và số liệu mà Điền Ái Trân đưa cho: các kênh phân phối khác số liệu chênh lệch ít, là khác biệt có thể chấp nhận được; chỉ kênh phân phối Đoàn mua, bởi vì không có nhân viên, cho nên bán ra bao nhiêu do Hồng Đồ Tửu Nghiệp định đoạt, chỗ này, đối phương báo lượng tiêu thụ hơi cao - cao hơn 20% so với số liệu của Điền Ái Trân.
Nóng lòng chứng minh năng lực xuất hàng của mình thế ư.
Xem ra Hàn Kiến Tân cũng không nắm chắc thắng lợi như thể hiện ra ngoài.
Sáng hôm sau, Lộ Nam lái xe tới Hải Lâm.
Lần họp tháng này, đầu tiên là Tổng Giám đốc cấp tỉnh Ngô Xuyên đề cao tinh thần cho các vị giám đốc thành phố, truyền đạt tinh thần mới nhất trong tài liệu của tổng công ty:
1. Bố cục chiêu thương cấp thành phố cố gắng đa dạng hóa, đa dạng nhiều loại sản phẩm, thực hiện mục tiêu nở hoa toàn diện: 1 thành phố nhiều Nhà tiêu thụ, nhiều kênh phân phối.
2. Năm nay, Nguyên Xuyên trợ giúp Nhà tiêu thụ xuất hàng trọng điểm ở dùng rượu thương mại, yến ẩm tư nhân, tạm dừng các hoạt động như tài trợ các hội nghị nhân dân và tặng rượu 81.
3. Nghiêm cấm vì hoàn thành nhiệm vụ hồi khoản mà bắt Nhà tiêu thụ giữ hàng, sát hạch nửa năm và cuối năm tổng công ty đều sẽ kiểm tra tồn kho của Nhà tiêu thụ, lượng tồn kho đạt mức kim ngạch hợp đồng 1/3, giám đốc thành phố giáng chức, Tổng Giám đốc cấp tỉnh chịu trách nhiệm liên quan. Chú thích: lượng tồn kho hiện có không tính.
4. Bản thỏa thuận cạnh nghiệp của giám đốc thành phố có đổi mới, sau đó mọi người bổ sung ký thêm. Chú thích: đây là ký kết bổ sung tiến hành trong phạm vi cả nước, nếu có dị nghị, mời phản ánh lên tổng công ty, nhưng trước khi tổng công ty trả lời, phải tạm dừng mọi công việc hiện có.
Lộ Nam nghe thấy điều thứ ba, thầm nhủ nói chuyện với người thông minh thật bớt việc, chính mình thừa dịp gọi cuộc điện thoại đó, tùy tiện kể lể một chút về giám đốc Lưu, Trần Kiêu liền thấu triệt bản chất. Càng không cần nhắc tới thỏa thuận cạnh nghiệp mà mình đề cập tới.
[Làm xong việc phất y đi, ẩn sâu công và danh.]
Lộ Nam rũ mắt nghĩ: cái danh chặn đứng tài lộ, kéo thù hận này, ta vẫn không cần thì hơn. Nói ra, ta đại khái tức khắc biến thành kẻ thù chung của tất cả các vị giám đốc thành phố.
Ngô Xuyên nói xong những thông báo của tổng công ty, nhìn thoáng qua các vị giám đốc thành phố: "Tôi biết trong số các vị có một số người có lượng tồn kho Nhà tiêu thụ khá lớn, đa số là do người tiền nhiệm để lại cục diện rối rắm. Họp xong tới chỗ Hà Man Lâm báo cáo số liệu thực tế, để đăng ký. Tôi nhắc nhở các vị một chút, đây là cơ hội cuối cùng, báo số liệu thực tế đi."
Mọi người lo âu gật đầu, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Ngô Xuyên dừng lại giây lát, để mọi người tiêu hóa chút, sau đó nhắc tới một việc khác.
Tầm cuối tháng sau (tháng 3), hội xuân Đường yên tửu sẽ cử hành ở thành phố Dung, tỉnh ta có hai suất tham quan.
Tương tự du lịch bằng tiền công ty, nhưng sau khi tham dự phải viết báo cáo. Các vị giám đốc thành phố làm lâu lăm nhiều người đã từng đi, không có hứng thú gì với cuộc triển lãm này.
"Sao? Đều không muốn đi hả?" Ngô Xuyên nhìn mọi người, buồn cười hỏi: "Không muốn đi hay không muốn viết báo cáo thế? Không ai chủ động báo danh tôi liền điểm danh đấy."
Ngô Xuyên thốt ra lời này, đa số giám đốc thành phố đều cúi đầu xuống, khao khát trên đầu dán: anh không nhìn thấy tôi.
Lộ Nam nói: "Ngô tổng, tôi chưa tham dự bao giờ, tính tôi đi."
"Được, Hà Man Lâm. Cô ghi lại... còn một người nữa..." Nguyên Xuyên cân nhắc: ai nha?
Trương Phi, giám đốc thành phố Cự Giang khụ một tiếng, nói: "Ngô tổng, tôi cũng muốn đi mở mang kiến thức."
Ngô Xuyên ngẩn ra 1s, rồi nói: "Được. Còn ai nữa không? Không còn ai nữa thì giám đốc Lộ và giám đốc Trương nhé."
Vương Hưng Long liếc ngang liếc dọc với Lão Đường ngồi cạnh: chậc chậc chậc, cái tên Trương Phi này thật là không biết sợ.
Lão Đường nhướn mày: giám đốc Lộ uống rượu lợi hại, chẳng lẽ viết báo cáo cũng lợi hại?
Vương Hưng Long gật đầu: vớ vẩn, sinh viên, đương nhiên không giống đám quê mùa chúng ta.
Chuyện này quyết định như vậy.
Gần tới kết thúc, Ngô Xuyên nhớ tới hỏi Lộ Nam và Trương Phi: "Tôi nhớ trong tỉnh còn hai người chưa giao kế hoạch hàng năm phải không?"
Hai người họ gật đầu.
"Sao, bây giờ nói kế hoạch, hay là vẫn cần thời gian làm quen thị trường nữa?" Ngô Xuyên hỏi.
Trương Phi liếc Lộ Nam, tranh giành nói: "Ngô tổng, thành phố Cự Giang đang có thêm mấy khách tiềm năng, nếu đàm phán thuận lợi, năm nay kế hoạch hàng năm trong nội bộ tỉnh có thể tăng lên không ít."
Mấy khách hàng? Tiềm năng? Tăng lên không ít?
Là nói dễ nghe, cũng là nhảm nhí mập mờ nước đôi.
Ý chính là, hắn ta còn phải từ từ mới đưa ra kế hoạch được.
Lộ Nam vốn định bảo thủ một chút, quan sát 3 tháng tình hình Hồng Đồ Tửu Nghiệp, rồi mới đưa ra kế hoạch năm, nhưng Trương Phi giành trước nói thế này, cô nếu nói tương tự, nghe có vẻ đặc biệt có lệ lãnh đạo.
Lời tác giả: Bởi vì Thương siêu có người quản lý số liệu tiêu thụ, kênh phân phối Nhà hàng thì phải trả tiền mở nắp bình rượu cho nhân viên phục vụ, cho nên là những kênh phân phối dễ dàng thống kê số liệu nhất.