Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 137




Người ngoài liệu có cảm thấy cô thánh mẫu không?

Lộ Nam không biết.

Cô buột miệng thốt ra câu này không phải vì 2 bao lì xì đó.

Cũng không hẳn bởi vì phong thái mệt mỏi và mái tóc bạc mà cha cô khó lòng che giấu.

Chỉ vì tình hình nhà cô quá phức tạp, người ngoài e rằng căn bản không hiểu được.

Đời trước, cô từng phân tích rất nhiều lần.

Rốt cuộc nên ôm tâm tình rồi tiến tới tỏ thái độ thế nào với cha và mẹ đây?

Đáp án là: không có lời giảo.

Lộ Nam từ trước tới giờ đều không chỉ yêu hay hận họ.

Kỳ thực Hoàng nữ sĩ còn dễ cân nhắc, bà ấy ruột để ngoài da, tính khí lại thẳng, từ đầu tới đuôi đều là người sống quá cảm tính, tương đối dễ mở lòng, thái độ cứng rắn và nịnh nọt phù hợp đều có thể dễ chung sống tốt với bà ấy.

Nhưng Lão Lộ thì khác, tâm tư của Lão Lộ thâm trầm hơn nhiều so với Hoàng nữ sĩ. Rong ruổi thương nghiệp nhiều năm, lòng dạ ông ấy... quả thật tương đối cứng rắn.

Đặc biệt người nhà họ Lộ đều có đặc tính di truyền: bọn họ không muốn trả giá vô ích quá nhiều.

Lộ Nam là thế, Lộ Dương cũng là thế, Lão Lộ cũng vậy.

Lão Lộ bị Hoàng nữ sĩ lần lượt chặt đứt cơ hội thân cận con cái, sau đó, ông ấy đại khái không mấy quan tâm nữa.

Lộ Nam nghĩ, quan hệ giữa cô và cha, khẳng định quen thuộc hơn so với người lạ, cũng có sự quan tâm nhỏ bé dành cho nhau.

Nhưng thứ tình cảm ràng buộc này quá yếu ớt trước mặt hiện thực.

Bọn họ luôn bất giác đánh giá được mất.

Cho nên, so với cha con, họ càng giống họ hàng xa.

Nhưng cho dù là Hoàng Lệ nữ sĩ, mấy năm như một ngày mắng chửi chồng cũ, cũng chưa từng hi vọng ông ấy phá sản - nhiều nhất, chỉ mong ông ấy gặp xui xẻo một chút, hoặc "chúc phúc" ông ấy cô độc sống quãng đời còn lại.

Lộ Nam đương nhiên cũng không hi vọng Lão Lộ phá sản, chưa bàn tới ông ấy quả thật còn có nghĩa vụ nuôi nấng Lộ Dương, dù sao bản thân Lộ Nam vẫn còn là cổ đông của công ty Lão Lộ mà.

[Nhưng ta nhắc nhở, ông ấy chưa chắc sẽ để trong lòng.]

Lộ Nam rõ ràng điểm này.

Cho nên có một số việc nên thuận theo tự nhiên là được, không cần quá ra sức.

Dù sao đời trước cuối cùng Lão Lộ vẫn không phá sản, chỉ chống đỡ tương đối khó khăn. Trong mắt người khác, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cũng không quá suy sụp.

Lộ Nam nhét lì xì vào túi xách, lái xe tới nhà bà ngoại.

Bác quả nhiên giữ lời, chuẩn bị đồ nướng cho Lộ Nam. Lộ Nam ăn khá ít, khẩu vị của chị họ Tĩnh Tĩnh và anh rể lại khá tốt, Lộ Nam nhìn họ, chỉ cảm khái nhưng không hâm mộ: đôi này từ đại học vào xã hội, coi như là từ đồng phục tới áo cưới.

Chừng 10h tối ra về, Hoàng Lệ nữ sĩ nhấn mạnh một chút với mọi người chiều ngày mai sớm tới nhà uống trà tán gẫu, cơm tối ra khách sạn ăn.

Mọi người đều nói nhất định không quên.

Dọc đường về, Hoàng nữ sĩ mấy lần muốn nói lại thôi.

Lộ Nam biết mẹ muốn nói gì, bèn nói với em trai: "Trong túi chị có 2 bao lì xì, một cái là của em." Cô chưa nói ai cho.

Hoàng nữ sĩ duỗi đầu thám thính ghế lái phụ: "Đếm xem, cho bao nhiêu tiền."

[A, vẫn sốt ruột như thường lệ, về nhà rồi đếm cũng không được.]

Lộ Dương hự hự đếm một lần, bởi vì là tiền mới, có mấy tờ còn dán chặt vào nhau, rất khó đếm.

Lộ Nam đã lái được mười mấy km, em trai mới đếm xong: "10 nghìn tệ." Giống những năm trước, mỗi người 10 nghìn tệ.

Hoàng nữ sĩ hừ lạnh: "Viên đạn bọc đường."

Làm thằng bé không dám lên tiếng, cầm bao lì xì nhét vào túi không phải, không nhét cũng không phải.

"Trong túi chị có khăn ướt, lau tay đi. Tiền bụi đấy." Lộ Nam lên tiếng trấn an em trai, kéo dài giọng: "Mẹ, không sốt ruột, chúng ta ăn vỏ bọc đường, ném đạn trở về."

Con gái nửa năm nay gan to, bất đồng với trước kia buồn bực không lên tiếng hoặc lên tiếng là tranh cãi, nó bây giờ quá am hiểu bốn lạng đẩy ngàn cân, Hoàng Lệ nữ sĩ cảm thấy lửa giận của mình chỉ một lát đã bị con gái dập tắt.

Trở về nhà, Hoàng nữ sĩ đổi đồ ngủ, đánh răng rửa mặt.

Lộ Dương còn không quen, khẽ hỏi: "Mẹ?"

Lộ Nam gật đầu.

"Wow." Lộ Dương cảm thán.

"Ngoan ngoãn đi, tiềm năng nổi giận 50%, đừng tìm mắng."

Hôm sau là ngày Hoàng nữ sĩ mời cơm, nhà hàng do bà ấy chọn từ trước, chuyện chọn đồ ăn cần chút kỹ xảo, Lộ Nam giúp mẹ nghiên cứu.

Họ hàng ngồi trong nhà Lộ Nam một buổi chiều, sau đó dời bước tới nhà hàng.

Hôm nay, Lộ Nam lấy ra hai bình rượu Kinh Điển 15 năm Quốc sắc thiên hương.

Nói thật, bác và chú đều thích uống rượu trắng, nhưng chỉ luận tửu lượng, hai người họ cộng vào đều kém bác gái.

Xét thấy em họ Lộ Nam (con trai bác) đã trưởng thành và có bằng lái, cho nên vợ chồng bác đều có thể uống thỏa thích.

Dù sao một bàn người bàn bạc một chút về việc ai lái xe, những người còn lại vội vã đợi nhân viên phục vụ mở bình.

Tửu lượng của Hoàng Lệ nữ sĩ tương đối bình thường, Lộ Nam chuyển một bình chia rượu tới trước mặt mình: "Nhà cháu, cháu làm đại diện."

Thốt ra lời này, mấy người bác và chú đều kêu hay.

Bác gái còn nói: "Chúng ta hôm nay chia làm phe đàn ông và phụ nữ, xem bên nào lợi hại hơn!"

Câu này quả thực trực tiếp kích thích tới lòng hiếu thắng của "các thiếu niên", thế là:

Phái nam có bác, cậu, chồng dì cả, anh rể.

Phái nữ có bác gái, mợ, Lộ Nam.

4 với 3, cũng không thèm tính toán công bằng hay không, người nhà thoải mái uống nhiều hay ít, vui vẻ là được.

Nhưng, nhà gái có Lộ Nam, khẳng định không thể thua, cô uống tới cuối cùng, thậm chí sắc mặt còn không thay đổi tí nào.

Tan cuộc, bác líu lưỡi nói: "Lộ Nam tửu lượng tốt quá."

Anh rể lẳng lặng bảo chị họ Tĩnh Tĩnh: "May mà lúc chúng ta kết hôn Lộ Nam không phải phù dâu, bằng không em ấy kính rượu bằng chén rượu trắng, anh khi đó thật sự say nằm sấp xuống bàn rồi."

"Hừ, em không biết đấy! Chứ không lúc đó nhét thêm lì xì cho em ấy, bảo em ấy cản rượu hộ anh." Chị họ Tĩnh Tĩnh khuỷu tay rẽ ra ngoài rất rõ rệt.

Anh rể lắc đầu: "Cũng không được, cản rượu là việc của phù rể. Làm sao để Tiểu Lộ lên sân khấu được?"

"Chỉ nói thế thôi. Em cũng không dám hỏi, bằng không mẹ em nhất định mắng chết - ôi, mẹ em từ bé đã rất thích em họ em (Lộ Nam)." Chị họ Tĩnh Tĩnh cầm chìa khóa xe: "Vậy em lái nhé?"

Thời gian đoàn tụ luôn ngắn ngủi, mùng 6 nhà bác rời đi.

Mùng 7 Lộ Nam cũng phải đi, 11 tháng Giêng thì Hoàng nữ sĩ về thành phố Hải Lâm, 16 tháng Giêng Lộ Dương khai giảng.

Xét theo trình tự này, Hoàng Lệ nữ sĩ nhờ em trai lái xe đưa con trai mình tới trường - dù sao lúc khai giảng việc trải giường chiếu và khối lượng quần áo mùa đông đều khá lớn, cậu còn chưa kịp nói gì, mợ đã cam đoan: "Chị Hai yên tâm, 16 tháng Giêng anh ấy làm ca giữa ngày, sáng sớm rảnh rỗi, nhất định sẽ đưa Lộ Dương tới trường, dàn xếp cẩn thận."

Trước khi đi, Lộ Nam không cần hỏi em trai liền biết tiền lì xì của nó chắc là bị Hoàng nữ sĩ đoạt lại cho bằng sạch, bèn lén cho em trai 200 tệ: "Không có nhiều hơn, cầm mà mua đồ ăn vặt." Nói vậy, nhưng Lộ Nam ước chừng thằng bé sẽ tiết kiệm tiền, khụ, điểm này kỳ thực giống Hoàng nữ sĩ.

Lúc Lộ Nam đi, mang theo rất nhiều món ngon, Hoàng Lệ nữ sĩ đại khái được linh cảm từ chỗ chủ quán bán hải sản, cũng làm một cái thùng xốp đặt băng, bên trong để bánh chưng bà gói, bánh gạo, sủi cảo..., thậm chí còn có một hộp mỡ lợn do bà tự tay chưng.

Hoàng nữ sĩ nói giọng chua lòm: "Xem đi, trong đám tiểu bối các con, bà tốt với con nhất đấy."

Bà vội vàng suỵt một cái, bảo con gái nhỏ giọng thôi: "Dương Dương nghe thấy không tốt nha."

Trước khi đi, Lộ Nam cho bà 1 nghìn tệ, không phải cô keo kiệt, mà là mỗi tháng bà có một ít trợ cấp, 4 người con cũng đúng hẹn đưa phí phụng dưỡng, cho nên bản thân bà không hề thiếu tiền, bằng không đời trước cũng không thể tích góp được mấy cái vòng tay vàng cho Lộ Nam.

Cho tiền, chỉ là tự an ủi mình vì áy náy không thể bầu bạn bên bà mà thôi.

May mà bây giờ chuyển phát nhanh thuận tiện, Lộ Nam dự định thường thường gửi cho bà ít đồ ăn thức uống, để bà biến thành cụ già được hâm mộ nhất thôn.

...

Sáng sớm mùng 8, Lộ Nam phấn chấn tinh thần bước vào văn phòng thành phố: "Chào mọi người, năm mới tốt lành!"

Phía dưới thưa thớt vang tiếng "chúc mừng năm mới", hiển nhiên người ngồi ở đây, nhưng hồn còn ở ngày nghỉ.

Lộ Nam cười lắc đầu: "Hai ngày này nhiệm vụ chủ yếu là thống kê lượng tiêu thụ của các kênh phân phối trong dịp tết, hôm nay thứ Tư, cho các vị 3 ngày thời gian, thứ Sáu trước khi tan làm gửi số liệu cho tôi. Sáng thứ 7 tôi tới Hải Lâm họp tháng, chắc là không về kịp trong ngày, họp sáng thứ Hai tôi sẽ truyền đạt lại chỉ thị của lãnh đạo văn phòng tỉnh, thuận tiện mở họp "hồi tâm" cho các vị."

Thú thực, giám đốc Lộ cho kỳ hạn 3 ngày đúng là quá tuyệt rồi, trong phạm vi "chăm chỉ thì 2 ngày làm xong còn có thể chơi 1 ngày, chậm chạp một chút thì phải làm trong vòng 3 ngày không có thời gian lười biếng chút nào", cô khống chế thời gian và lượng công việc quá chuẩn xác, các thuộc hạ dù chưa đến mức vừa hận vừa sợ, nhưng cũng không dám lừa gạt cô.

Sắp xếp thỏa đáng các thuộc hạ, Lộ Nam mang theo quà tặng nhỏ tới thăm các Nhà tiêu thụ ở Hoa An.

Đơn giản nhất thuộc về khách sạn lớn Ôn Tuy chỉ làm kênh phân phối Nhà hàng ở huyện Ôn Tuy, năm trước Lộ Nam được Quách Vũ giới thiệu gặp người phụ trách khách sạn, đối phương từng nói sẽ gia hạn hợp đồng vào cuối tháng 4 trước khi tới kỳ, giá trị hợp đồng nhất trí với năm ngoái, 1 triệu tệ.

Năm ngoái khách sạn lớn Ôn Tuy hoàn thành hợp đồng đạt 80%, Lộ Nam đánh giá sơ bộ, lượng tiêu thục cực hạn của họ chỉ tới đây, cho nên năm sau tới thăm, mục đích chủ yếu của cô vẫn là giữ gìn tình cảm.

Thành phố Hoa Tuyền và Duy Phổ làm kênh phân phối Lưu thông, hai Nhà tiêu thụ ở đó cũng không có vấn đề, hợp đồng tới tháng 3 hết hạn, hai ông chủ biểu thị sắp tới có thể gia hạn hợp đồng, ra tháng Giêng thì gửi tiền hàng đợt đầu - bởi vậy, mặc dù Lý Bân còn chưa báo cáo số liệu, nhưng Lộ Nam phán đoán thành phố Hoa An năm nay kênh phân phối Lưu thông xuất hàng sẽ rất khá. Mặc dù giá trị hợp đồng đều không lớn, chỉ tầm 500.000 tệ, nhưng hai Nhà tiêu thụ này hàng năm đều có thể hoàn thành hợp đồng 100%, Lộ Nam ghi chú: còn có tiềm lực.

Tứ Phương Kiến Trúc thì không mấy phối hợp, đối phương giữ hàng khá nhiều, hiển nhiên không nóng lòng hồi khoản, còn hợp đồng của họ thì sẽ hết hạn vào tháng 6, còn non nửa năm, tiểu Chương tổng bây giờ hoàn toàn không có ý gia hạn.

Lộ Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trước khi đi, tiểu Chương tổng hỏi: "Giám đốc Lộ, sau này nếu tôi để Lưu Dương giao tiếp công việc với cô, cô sẽ không mất tự nhiên đấy chứ?"

"Đương nhiên là không. Tiểu Chương tổng thật biết dùng người tài." Lộ Nam mỉm cười nói, ra khỏi văn phòng Tứ Phương Kiến Trúc, khẽ thở dài một cái.

Lưu Dương, xem như cầu được ước thấy?

Lộ Nam thoáng nghĩ, đều là người trưởng thành, phải có trách nhiệm với quyết định của mình.

Cô làm gì có thời gian quan tâm người khác? Còn có miếng xương khó gặm nhất - Hồng Đồ Tửu Nghiệp đang chờ cô đây.