Lộ Nam nghe vậy hơi ngẩn ra giây lát, sau đó chợt hiểu ra: đời trước, cũng có chuyện như vậy.
Khâu Huyên thấy cô không giật mình, tò mò hỏi: "Cậu biết rồi à? Chẳng lẽ Diệp Nhất Minh nói với cậu rồi?"
"Không, tớ không liên lạc gì với cậu ta. Nhưng ban nãy cậu bảo có người nhờ vả. Chẳng lẽ khó đoán lắm sao?" Lộ Nam hỏi ngược lại.
Khâu Huyên nhận thua: "Được rồi được rồi. Là Diệp Nhất Minh gửi cho Lôi Thịnh Trạch, nhờ Lão Lôi bảo tớ đưa cho cậu."
Nhà của Lôi Thịnh Trạch ở trên nhà Khâu Huyên, hai người họ cũng coi như thanh mai trúc mã - kiểu từ nhỏ "đánh" tới lớn.
Còn Diệp Nhất Minh trong miệng Khâu Huyên, là bạn cùng lớp với 3 người họ, bạn cùng bàn kiêm bạn thân của Lôi Thịnh Trạch, là... tình đầu của Lộ Nam, trong kiếp này, thì là mối tình đầu kiêm bạn trai cũ.
Khâu Huyên đưa đồ cho Lộ Nam, là chiếc hộp màu hồng phấn to hơn hộp khăn giấy một chút, góc còn thắt nơ, hiển nhiên lớp giấy chuyển phát nhanh đã được bóc ra.
Lộ Nam cầm trong tay, ước lượng trọng lượng, dò hỏi: "Hay là, cậu bảo Lão Lôi trả lại giúp tớ? Cậu ta chắc chắn có địa chỉ của Diệp Nhất Minh."
"Nào tới mức này chứ, Nam Nam, các cậu năm đó là hòa bình chia tay, coi như là quà tặng thông thường chỗ bạn bè thôi. Dù sao tớ tuyệt đối không tìm Lão Lôi đâu, bị cậu ta biết ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, nhất định sẽ cười nhạo chết."
Lộ Nam hơi khó xử. Quà tặng bình thường quả thật có thể nhận, nhưng cô biết trong hộp là cái gì, mới cảm thấy nhận món quà giá trị tầm nghìn tệ từ người còn đang đi học có vẻ không phù hợp.
Cô biết Khâu Huyên thì dễ thuyết phục, cô năn nỉ một chút hoặc tỏ ra kiên quyết hơn, cậu ấy nhất định sẽ lấy lại, nhưng Lôi Trạch Thịnh thì khó hơn, cậu ta chắc chắn chỉ niệm tình anh em.
"Được, vậy cậu bảo Lão Lôi gửi số điện thoại của Diệp Nhất Minh ở nước ngoài cho tớ, tớ tự nói." Lộ Nam nghiêm túc.
"A." Khâu Huyên lập tức gọi điện thoại cho Lôi Trạch Thịnh, nổi giận với cậu ta một tràng: "Đúng vậy, cậu dựa vào đâu quyết định thay Nam Nam, cậu dựa vào đâu cam đoan với Diệp Nhất Minh? Nói nhảm ít thôi, đưa số điện thoại đây... Hử??? Cậu giỏi lắm."
Cúp máy, Khâu Huyên vô ngữ nói: "Lão Lôi chết tiệt, cậu ta bảo không có tiền gọi điện thoại đường dài cho Diệp Nhất Minh. Hai người họ vẫn luôn liên lạc qua mạng."
Cũng... không mấy ngạc nhiên.
Lộ Nam cười nhẹ: "Tốt, vậy tớ tự xử lý."
Khâu Huyên dè dặt quan sát sắc mặt Lộ Nam: "Cho nên, hai đứa cậu, thật sự không thể tái tục tiền duyên sao?"
"Huyên Huyên à, cậu đã nói chúng tớ hòa bình chia tay, như vậy bây giờ cần gì phải dây dưa lằng nhằng nữa? 2 năm trước bởi vì khoảng cách mà sinh ra xa lạ, bây giờ cậu ta vẫn ở nước ngoài, chẳng lẽ cảm giác xa lạ đã biến mất ư? Hơn nữa, đã 2 năm rồi, chúng ta đều từ sinh viên biến thành người đi làm, cậu cũng nói, tớ thay đổi rất nhiều. Cậu cảm thấy tớ còn có thể đứng nguyên tại chỗ chờ Diệp Nhất Minh hay sao?"
Khâu Huyên suy nghĩ một lát: cũng đúng.
"Nhưng Nam Nam à, bây giờ cậu càng ngày càng có phong thái nữ cường nhân đấy. Công việc thế nào rồi?" Xác nhận Diệp Nhất Minh triệt để biến thành quá khứ ở chỗ bạn tốt, Khâu Huyên đương nhiên sẽ không nhắc tới cậu ta nữa, mất hứng lắm, ngược lại hỏi ra chuyện mình tò mò.
Lộ Nam kể qua về tình hình công việc một cách khách quan. Nói về việc phải uổng rượu xã giao, cũng nói đãi ngộ không tồi, thời gian làm việc tự do.
Khâu Huyên nghe mà nghẹn họng: "Cho nên bây giờ cậu đã là người phụ trách cả một thành phố? Trời ạ!"
"Có áp lực thành tích, làm không tốt sẽ bị giáng chức."
"Tớ mặc kệ, dù sao cậu giỏi hơn nhiều so với tớ vẫn đang làm việc vặt ở ban Tài nguyên nhân lực, bữa này cậu phải mời đấy!" Khâu Huyên vô tình tuyên bố.
Lộ Nam bật cười: "Huyên Huyên, cậu khá hơn chút được không, chỗ này hai cốc đồ uống cộng đồ ăn vặt, tổng cộng chưa tới 50 tệ nha."
Trên đường về nhà, Lộ Nam ở trong xe mở hộp ra, bên trong quả nhiên là một bình nước hoa màu hồng phấn kèm một xấp ảnh.
Cô nhét đồ vào túi xách, ném vỏ hộp vào thùng rác khu nhà.
Về nhà, Hoàng nữ sĩ dựa trên sofa xem TV, trên đùi đặt tấm thảm lông, thấy con gái về, nhàn nhạt nói câu: "Về sớm thế."
"Vâng, còn chưa mưa, con để ô vào chỗ cũ rồi." Lộ Nam vội vã chạy tới mở điều hòa phòng khách: "Lạnh thì mở điều hòa lên chứ."
Nói xong, không đợi Hoàng nữ sĩ tranh cãi, liền chạy vào wc: "Con rửa tay, tẩy trang đã."
Trong lúc này cũng không nghe thấy tiếng điều hòa bị tắt đi, Lộ Nam cúi đầu cười trộm.
Rửa mặt súc miệng xong, cô trở lại phòng, lấy ra mười mấy tấm ảnh, xem qua.
Không ngoài dự đoán, toàn bộ đều là phong cảnh vườn trường nước ngoài, trong đó có một tấm là thiên nga chụm cổ thành hình trái tim.
[Quả nhiên sống lại chỉ có thể thay đổi bản thân ta và những người thân thiết.]
[Nước hoa vẫn là loại này, ảnh vẫn thế, nhưng năm đó ta nhận được chúng còn có vài phần rung động, bây giờ thật sự... bình thản.]
Lộ Nam xem qua đống ảnh, sau đó kẹp vào sổ lưu niệm cấp 3.
Còn nước hoa, nhãn hiệu này cô đã có rồi.
[Vậy đặt trong ngăn kéo đi.]
[Phải nói, Diệp Nhất Minh có thẩm mỹ giống hệt chị Bùi của Phi Tường nha.]
Lúc Khâu Huyên lấy ra hộp quà, Lộ Nam định dứt khoát gửi cho Diệp Nhất Minh 1 nghìn tệ - dù sao sau đó cậu ta về nước có nói, trong lúc du học, số điện thoại di động trong nước vẫn giữ nguyên.
Nhưng nghĩ lại thì không cần thiết, mặc dù món quà này có giá hơi cao hơn mức quà tặng bạn bè thông thường, nhưng dù sao hai người họ trước kia là người yêu, dây dưa qua lại cũng không ổn, liên lạc nhiều thậm chí còn gây ra hiểu lầm không đáng có.
Thế là cô mở máy tính, gửi tin nhắn hiển thị gần nhất từ năm ngoái cho Diệp Nhất Minh: "Tôi đã nhận được quà cậu nhờ Lão Lôi chuyển, cảm ơn cậu. Nhưng nó hơi đắt, tôi cảm thấy lúc cậu du học vẫn tiêu tiền trong nhà, mua mấy thứ này tặng người, không tốt lắm."
Câu trả lời này còn đậm mùi thuyết giáo hơn cả đời trước, cô tin chắc cậu ta sẽ không thích.
Bởi vì lệch giờ, cậu ta nhất định không thể đáp lại ngay.
Tình yêu? Tình cũ rực cháy? Có thơm bằng kiếm tiền không?
Lộ Nam tắt máy tính, đổi đồ ngủ, ra phòng khách xem TV.
"Bà ngoại con, năm nay tới lượt tới nhà cậu út con ăn tết." Hoàng nữ sĩ đột nhiên lên tiếng: "Vừa rồi mợ con gọi điện thoại, bảo chúng ta cũng tới đó ăn tết."
Lộ Nam biết mà! Hoàng nữ sĩ ngồi trên sofa xem TV, mãi không về phòng là có chuyện muốn nói.
"Mẹ thích thì đi." Lộ Nam thản nhiên nói.
Hoàng nữ sĩ ngồi thẳng dậy: "Mẹ đang trưng cầu ý kiến con, gì mà "mẹ thích thì đi", mẹ không thích đi đấy."
Khẩu thị tâm phi! Khẩu thị tâm phi đệ nhất!
Trước kia khi tinh thần sa sút uể oải, mẹ còn thích tới nhà mẹ đẻ, năm nay thay đổi lớn thế này, mẹ có thể nhịn không khoe khoang với họ?
"Mẹ không muốn đi, vậy chúng ta ăn tết ở nhà, đơn giản thôi, làm 6 món hoặc 8 món cũng được, ăn xong xem Xuân Vãn rồi đi ngủ." Lộ Nam đổi giọng cực nhanh, dường như không có chủ kiến và kiên trì.
Hoàng Lệ nữ sĩ sắp tức chết rồi, ra vẻ "mẹ không thèm nói với con nữa", gọi Lộ Dương tới, hỏi lại một lần.
Lộ Dương trả lời còn tuyệt hơn: "Tùy mẹ, con thế nào cũng được."
Em trai quả nhiên không hổ là em trai, Lộ Nam nghe mà cúi đầu cười trộm.
Hoàng nữ sĩ cuối cùng thì thầm: "Họ gọi điện thoại mời các con hai lần, không đi, mợ con chắc không vui đâu."
Vừa nói vừa liếc con gái - bà ấy đã biết, con trai nghe lời chị nó răm rắp! Còn con gái, bây giờ càng lúc càng khó chơi! Khôn khéo lắm!
Lộ Nam đùa xong Hoàng nữ sĩ, bảo Lộ Dương cũng ngồi lên sofa, mới nghiêm túc nói: "Đi chứ. Mấy năm nay đều là bà ăn tết ở nhà ai, nhà ai liền gọi chúng ta tới. Chúng ta đã tới nhà bác và dì cả 2 lần, nếu tới nhà cậu ít thêm một lần, mợ khéo lại thấy chúng ta có ý kiến gì. Mẹ cũng không cần phải ngại, chúng ta đem theo 2 bình rượu cộng thêm chút hải sản là được. Con mang về rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên đấy, giá bán bao nhiêu mẹ hiểu mà, đủ thể diện."
Kỳ thực đây chính là những điều mà Hoàng Lệ nữ sĩ muốn nghe, mãi mới nghe con gái nói ra, bây giờ bà ấy cũng không dám tranh luận, mau chóng phụ họa: "Mẹ cũng nghĩ thế. Mẹ nghĩ tháng Giêng tới lượt nhà chúng ta mời mọi người ăn cơm, thì ra nhà hàng đặt phòng riêng đi, đỡ phải hàng năm họ tới nhà ta ngồi không đủ chỗ, còn phải thay nhau ăn."
Ai da, đây là quyết định mà Lộ Nam vốn định tiền trảm hậu tấu - tìm nhà hàng trước, sau đó đặt cọc tiền.
Nào ngờ Hoàng nữ sĩ nghĩ thông suốt rồi.
"Đồng ý hai tay." Lộ Nam giải thích: "Không liên quan tới việc bọn họ đi về chúng ta phải dọn dẹp cả một buổi. Con chỉ là cảm thấy hàng năm mẹ phải chuẩn bị một bàn tiệc cho 14-15 người ăn thật sự quá vất vả, hơn nữa chúng ta còn phải ăn vài ngày đồ thừa..." Bộ dạng hết sức đáng thương.
Đáng thương cái rắm, nó sợ nhất làm vệ sinh thì có.
Hoàng nữ sĩ bật cười.
Sau đó, đạt được mục đích, bà ấy ngáp một cái: "Mẹ đi ngủ đây, hai đứa con lát nữa nhớ tắt điều hòa và TV."
Nghe thấy Hoàng nữ sĩ khóa cửa phòng, Lộ Dương cười trộm: "Mẹ nhất định là đi gọi điện thoại cho bà, nói chúng ta tới nhà cậu ăn tết."
Lộ Nam gật đầu, sau đó vẫy tay với em trai: "Lại đây, chị bảo cái này."
Lộ Dương ngoan ngoãn kề tai lại gần.
"Lúc ăn cơm tất niên, mẹ nhất định sẽ "vô tình" khoe năm nay em lấy giải thưởng và thành tích cuối kỳ, đến lúc đó đừng khiêm tốn quá, nên nói khen thưởng cấp tỉnh thì cứ nói, nên bảo thứ hạng trong thành phố thì cứ nói."
Lộ Dương cái hiểu cái không: "Chị, vậy tới lúc đó chị cũng làm thế ư?"
"Chị không giống em, em là trẻ con, chị là người lớn rồi. Chị sao có thể khoe thẳng được, đương nhiên là giả chê thật khen chứ." Lộ Nam cười giải thích.
Nhưng Lộ Dương vẫn khó hiểu: "Nhưng vì sao chúng ta phải khoe khoang bản thân?"
Lộ Nam sờ đầu em trai: "Vì, làm mẹ vui vẻ chứ sao."
...
Mấy năm nay, ba người nhà họ quả thật luôn tới nhà anh chị em Hoàng nữ sĩ ăn tết.
Lộ Nam hồi tưởng 3 năm trước ăn tết ở nhà cậu.
Hoàng Lệ nữ sĩ xuất phát từ hảo tâm, thấy mợ của Lộ Nam bận rộn, bèn tới bếp hỗ trợ làm hai món xào.
Nhưng khi bê thức ăn lên lại bị mợ đùa giỡn: "Chị Hai nấu ăn cho nhiều dầu thế. Chị Hai, chúng ta tuổi này ăn ít dầu mỡ thôi." Nói như thể người vừa đổ cả đống dầu vào cá dưa chua không phải là mình.
Kỳ thực chỉ là lời đùa giỡn thông thường giữa họ hàng (đương nhiên, cũng có thể không phải), nhưng Hoàng nữ sĩ nghe liền khó chịu - khó chịu còn không thể biểu đạt ở nhà người khác, đành phải về nhà đá thúng đụng nia.
Chuyện này, sau đó Lộ Nam mới phát hiện, khi đó Lộ Dương còn nhỏ, phỏng chừng không nhớ được.
Cho nên hôm nay đồng ý tới nhà cậu ăn tết, Lộ Nam nghĩ càng sâu hơn: Hoàng nữ sĩ nở mày nở mặt, sớm hơn mấy năm so với đời trước.
Còn nữa, vì sao ăn tết phải ôm cơn giận không đâu tới nhà họ hàng, không ăn ở nhà mình?
Lúc ông ngoại Lộ Nam còn sống, người nhà họ Hoàng đều tụ tập ăn tết ở nhà ông ngoại, trước khi Lộ Nam sinh ra ông bà nội cô không còn sống, cho nên cha Lộ cũng theo thói quen này, ăn tết ở nhà họ Hoàng hàng chục năm. Sau đó ông ngoại cô mất, bà ngoại cô ăn tết ở nhà ai, những anh chị em không cần chiêu đãi bố mẹ chồng/bố mẹ vợ, đều sẽ đi theo bà ăn tết.
Có thói quen này, sau khi ly hôn Hoàng Lệ nữ sĩ tự nhiên hàng năm được người nhà mẹ đẻ gọi về ăn tết. Nếu Hoàng nữ sĩ đã ly dị đang độc thân không tới, họ sẽ liên tục gọi điện thoại thậm chí tới tận nơi mời.
Kỳ thực đa số họ hàng, không hẳn có ý xấu ác độc gì.
Nhiệt tình như vậy, chắc là sợ 3 người nhà Hoàng nữ sĩ ăn tết quá quạnh quẽ.
Vốn dĩ, điều kiện gia đình của Hoàng nữ sĩ là tốt nhất trong số các anh chị em nhà mẹ đẻ, nhưng sau đó biến thành như vậy - kỳ thực cũng không quá kém, bà ấy có căn nhà không nợ nần gì, một số tiền mặt, nhưng tóm lại không thể hào phóng như trước.
Hoàng nữ sĩ trong lòng không chịu được, lại thêm mợ của Lộ Nam quả thật là người "nịnh hót" nhất trong số những anh chị em dâu rể của bà ấy, mấy năm nay ăn tết, Hoàng Lệ nữ sĩ luôn luôn buồn bực.
Chuyến này về quê, Lộ Nam đã biết sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, nhưng cô tin, chỉ cần trải qua năm nay - sang năm có thời gian cả năm, Hoàng nữ sĩ ở Hải Lâm sẽ tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn. Tin tưởng tầm này sang năm, tầm mắt và tố chất tâm lý của mẹ sẽ càng tăng lên.
Không vội.
Ta muốn làm, trước nay đều không phải mạnh bạo thay đổi tính cách của một người trưởng thành đã hơn 40 gần 50 tuổi.
Hoàng nữ sĩ thay đổi nên từ trong ra ngoài, ta chỉ giúp bà ấy một tay thôi.
Lộ Nam nói với bản thân: đừng sốt ruột, tiến triển như hiện tại đã rất đáng mừng rồi, tương lai, chúng ta đều sẽ càng ngày càng tốt.