Tình hình này, Lộ Nam cũng không phải lần đầu tiên thấy.
Đời trước, họ hàng bạn bè biết cô bán rượu - cho dù cô chăm chú giải thích mình không bán lẻ, nhưng luôn có người tự cho là hảo tâm giới thiệu mối làm ăn cho cô, muốn mua 1-2 bình hoặc giống như bạn của Tưởng Sở Thiên cần rượu cho tiệc cưới, lấy tầm chục bình.
Lộ Nam trong lòng thừa nhận tình cảm của họ, nhưng thật sự chỉ muốn gào lên: tôi không cần.
Bất luận kho dự trữ của văn phòng tỉnh hay văn phòng thành phố đều chỉ có rượu đánh giá (không đóng gói, thân bình in 3 chữ rượu không bán), không có rượu thành phẩm (là rượu đóng gói hoàn hảo bán ra các kênh phân phối). Cho nên họ hàng bạn bè muốn mua rượu, cô sẽ phải điều hàng từ Nhà tiêu thụ. Đại đa số Nhà tiêu thụ đều rất "hiểu quy củ", cho nghiệp vụ viên giá xuất xưởng không thêm một xu, nhưng dưới góc độ công việc, chẳng lẽ như thế không tính là thiếu nhân tình của Nhà tiêu thụ ư? Đây đều là phải trả lại, hoặc giúp bọn họ xuất thêm hàng, hoặc cố hết sức báo thêm chút chi phí trong phạm vi phù hợp.
Rồi còn có kiểu người, cảm thấy hình như bị lừa.
Lộ Nam cho họ giá thấp, họ hoài nghi rượu không phải hàng chính hãng; cho họ giá Đoàn mua, họ lại cảm thấy không đủ ưu đãi.
Tổng kết một câu: vất vả mà không được lợi lộc gì.
Chẳng hạn như đôi tình nhân trẻ trước mặt này, mặc kệ xuất phát từ ý tưởng gì, rõ ràng từ khi vào phòng riêng liền lo lắng Lộ Nam nhắc tới rượu.
Lộ Nam suy đoán, có lẽ bạn trai thuận miệng nói với Tưởng Sở Thiên muốn mua rượu cho tiệc cưới hoặc lúc tán gẫu thổi phồng muốn rượu đắt tiền thế nào.
Đàn ông mà, có khi chè chén với nhau liền khoác lác khoa trương.
Tưởng Sở Thiên đại khái tương đối thành thật? Tưởng là thật.
Mà trên thực tế, đôi tình nhân trẻ sắp kết hôn, mua thuốc lá, rượu gì phần lớn đều nghe theo bề trên.
Với hiểu biết của Lộ Nam, thành phố Hoa An là nơi trọng quan niệm dòng họ, thậm chí đều khá chú ý tới nhãn hiệu, màu sắc đóng gói của những thứ này.
Đôi tình nhân trẻ đại khái không làm chủ được.
Nghĩ tới đây, Lộ Nam bỗng nhiên nghĩ tới năm ngoái "câu cá chấp pháp" ở chợ bán buôn Thực phẩm phụ với Trần Kiêu ở thành phố Hải Lâm.
Khi đó ông chủ cửa hàng đó cũng đối đãi với mình và Trần Kiêu như thế ư?
Cô ngẩng đầu cười với đôi tình nhân trẻ ngồi đối diện: "Nghe Tưởng Sở Thiên nói các vị cần mua rượu?"
"Phải, định ở 22 tháng Chạp." Cô gái trả lời xong lại mau chóng bổ sung: "Trưởng bối trong nhà nói, phải dùng quốc tửu."
Cô gái vừa lên tiếng, Tưởng Sở Thiên liền ngẩng đầu nhìn "Lão Ngô", đối phương ngẩng đầu nở nụ cười lúng túng với cậu bạn mình.
Tưởng Sở Thiên liếc Lộ Nam, cảm thấy rất khó xử: ta gửi tin nhắn nói chắc chắn, kết quả lại...
"Ồ, vậy sắp tới ngày lành của hai bạn rồi, chúc mừng nhé." Lộ Nam ra vẻ không biết vẻ gượng gạo của họ, chỉ nói: "Quốc tửu rất tốt đấy, dù sao danh tiếng ở đó. Tôi nghe nói khoản rượu họ chủ yếu dùng trong tiệc cưới, xưởng cuối năm có hoạt động tặng kèm, hình như là mua 6 tặng 1, còn sẽ đưa tặng rượu vang, bia và đồ uống, các bạn lúc đi mua nhớ đừng quên hỏi, số lượng lớn sẽ được ưu đãi đấy."
Lộ Nam nói thản nhiên như vậy, thậm chí còn kể với họ quốc tửu dạo này có chính sách tiêu thụ thế nào, khiến đôi tình nhân nhỏ hơi xấu hổ.
May mà thức ăn mau chóng đưa lên, Tưởng Sở Thiên nhân cơ hội giới thiệu thức ăn đặc sắc của bản địa cho Lộ Nam, thúc đẩy bầu không khí tích cực lên, đôi tình nhân nhỏ cũng thường nói xen vào, nói về phong tục tập quán và một ít nơi đáng du ngoạn ở thành phố Hoa An.
Lộ Nam nghe say sưa, hứng thú, còn hỏi lại đối phương tên cảnh quan du lịch đó là gì hoặc tên của món ăn vặt đặc sắc đó đọc thế nào. Ba người Tưởng Sở Thiên liền càng hào hứng trò chuyện.
Dù sao chỉ cần Lộ Nam muốn, cô nhất định có thể khiến đối phương vô cùng thoải mái vui vẻ trò chuyện.
Tới sau, cô gái trẻ còn nói: "Chúng tôi kết hôn bày rượu cần dùng quốc tửu là không thể thay đổi, nhưng, tháng Giêng con rể tới nhà chúc tết trưởng bối, có thể dùng rượu của công ty cô."
Lộ Nam cười nói: "Được thôi, đến lúc đó nếu cần, cứ bảo Tưởng Sở Thiên nói với tôi một tiếng là được."
Lời khách sáo mà thôi, hi vọng đối phương đừng tưởng thật.
Ăn xong, đôi tình nhân kêu còn có việc, đi trước, lúc đi chàng trai còn tranh trả tiền.
Còn lại Tưởng Sở Thiên và Lộ Nam đưa mắt nhìn nhau.
Tưởng Sở Thiên vẫn cảm thấy xấu hổ: "Tôi không ngờ Lão Ngô không đáng tin như vậy. Trước đó rõ ràng kêu tiệc cưới dùng rượu gì do cậu ta quyết định..."
"Không sao, anh đừng để trong lòng. Kết hôn mà, bao nhiêu người cả đời chỉ có một lần, khẳng định muốn tận thiện tận mỹ." Lộ Nam hết sức lý giải, hơn nữa đây là cũng lời nói thật.
Tưởng Sở Thiên nhiều lần xác nhận Lộ Nam thật sự không ngại, sau đó mới cầm túi quà Lộ Nam tặng lên: "Tôi thấy ban nãy cô chỉ ăn một chút, có phải không hợp khẩu vị không? Muốn đi ăn gì khác không?"
Lộ Nam giải thích: "Không phải. Thức ăn rất ngon, chỉ có điều tôi có thói quen buổi tối ăn ít."
"Tôi hiểu rồi, con gái các cô đều muốn duy trì dáng vóc, muốn giảm béo phải không?" Tưởng Sở Thiên hơi tiếc nuối: "Vậy phải làm sao giờ, tôi còn định dẫn cô tới một cửa hàng đồ ngọt, nhà đó có tiramisu thêm rượu vang marsala, rất ngon."
Lộ Nam suy nghĩ một chút: "Anh có thể gửi địa chỉ cho tôi, lần sau tôi mua nếm thử vào ban ngày."
"Sao được? Đây là vũ khí bí mật hẹn hò con gái của tôi." Tưởng Sở Thiên nghiêm trang nói.
Lộ Nam hơi ngây ra, đánh giá sắc mặt Tưởng Sở Thiên một chút, sau đó bật cười: chàng trai này thật hài hước.
Thấy Lộ Nam cười, Tưởng Sở Thiên cũng cười giải thích: "Tôi đùa đấy, cô đừng tưởng thật. Kỳ thực bởi vì trước kia ở nước ngoài ăn được tiramisu cho thêm rượu cực kỳ thơm thuần, sau đó tôi hỏi người làm bánh loại rượu đặc thù, thế là tôi mua 2 bình rượu vang marsala nhập khẩu nguyên hộp, để ở cửa hàng bánh ngọt, lúc nào muốn ăn liền nhờ ông chủ làm riêng cho. Cho nên, không phải đồ ngọt để hẹn hò con gái, chỉ là món ăn tôi thích mà thôi. Cô sẽ không cười nhạo tôi chứ?"
"Có gì đáng cười nhạo chứ? Nếu tôi nói tôi thích ăn đậu phụ thối, bún ốc Liễu Châu, chẳng lẽ anh sẽ khinh thường tôi?"
Đậu phụ thối Tưởng Sở Thiên biết, nhưng bún ốc Liễu Châu... có gì không đúng à? Chẳng lẽ không phải tổ hợp ốc nước ngọt và bún hả?
Anh ta hỏi: "Món đó tươi quá à?"
Lộ Nam bỗng nhiên nghĩ tới, bây giờ bún ốc Liễu Châu còn chưa thịnh hành cả nước, bèn cười lắc đầu: "Ừm... mùi vị một lời khó nói hết. Người thích nó cảm thấy ăn một bát là mỹ vị nhân gian, còn phải thêm măng chua; người không thích, đại khái sẽ cảm thấy đang nấu... khụ khụ."
Nghe Lộ Nam nói vậy, Tưởng Sở Thiên liền càng thêm hiếu kỳ: "Lần sau có cơ hội phải nếm thử mới được. Nhưng mà, bánh ngọt đã làm xong rồi, hay là cô mang về nhà ngày mai ăn nhé - cửa hàng đó cách nơi này không xa, đi tới chỉ tốn mười mấy phút."
Xét thấy anh ta mãnh liệt đề cử, Lộ Nam nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, bèn nói: "Được, vậy tôi không khách sáo."
Trên đường tới cửa hàng bánh ngọt tự nhiên phải trò chuyện, Lộ Nam mới biết, Tưởng Sở Thiên là bạn cùng lớp hơn 10 năm với Toa Toa ở mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, không khỏi cảm thán: "Tình nghĩa cùng trường bao nhiêu năm, thanh mai trúc mã cũng chỉ thế này đi?"
Tưởng Sở Thiên chắp tay: "Đại khái là nghiệt duyên nha. May mà cấp 3 không học cùng trường, bằng không tôi có khi không cao lên được."
Lộ Nam tò mò nhìn anh ta: cao gần 1m8, ở cánh đàn ông không tính thấp.
"Con trai đều cao tương đối chậm, mãi cho tới lớp 9 tôi đều thấp hơn Phan Toa Toa, 3 năm cấp 2 đều ngồi ở phía trước cậu ấy, mỗi lần đứng tập thể dục cậu ấy đều so chiều cao đỉnh đầu với tôi." Tưởng Sở Thiên thở dài: "Mấy năm đó tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn cho tôi."
Chuyện ngốc nghếch này đích xác là Toa Toa có thể làm ra. Lộ Nam vui mừng khôn xiết: "Sau đó hai người có gặp lại không?"
Tưởng Sở Thiên ngẩng đầu: "Đại thù báo được, nở mày nở mặt."
Lộ Nam phát hiện ra, chàng trai này mặc dù trông thì chững chạc, ăn mặc cũng theo hướng già dặn, nhưng vừa mở miệng liền lộ tẩy.
Tới cửa hàng bánh ngọt, Tưởng Sở Thiên quen thuộc chào hỏi nhân viên, nữ nhân viên lấy ra 2 chiếc túi giấy đưa cho họ.
Lúc chia tay, Lộ Nam xách túi đồ ngọt, nói: "Cảm ơn tiramisu của anh."
Tưởng Sở Thiên lắc lư túi quà trong tay: "Cảm ơn đồ lưu niệm của cô. Không cần tôi đưa về sao?"
Lộ Nam bật cười: "Anh định lái xe theo đuôi xe tôi chắc? Kỳ cục lắm."
"Được rồi, vậy cô về nhà nhớ nhắn tin nhé."
Về tới nhà, Lộ Nam vừa gọi điện thoại cho Toa Toa, vừa thuận tay nhắn tin biểu lộ mình đã về nhà an toàn với Tưởng Sở Thiên, đối phương mau chóng trả lời: tốt, tiramisu nhất định phải để tủ lạnh, ngày mai nếm xong nhớ bình luận nhé.
Lộ Nam trả lời ok, Toa Toa bắt máy: "Thế nào thế nào? Tưởng Sở Thiên có tiếp đãi cậu tử tế không?"
"Đương nhiên là có. Thể diện của đại tiểu thư Toa Toa nhà ta lớn như vậy, Tưởng Sở Thiên đương nhiên phải tiếp đãi tớ chu toàn, đã ăn còn được cầm về này."
Toa Toa khiếp sợ: "Ăn không hết cậu ta còn bắt cậu đóng gói mang về à?"
"Gì chứ... cậu ta đề cử một cửa hàng bánh ngọt. Cậu biết buổi tối tớ thường không ăn những món này, cho nên đóng gói mang về."
"Được, dù sao các cậu quen biết là được rồi. Cậu ở đó lạ nước lạ cái, có chuyện gì, cứ việc tìm cậu ta, đừng khách sáo." Toa Toa dặn đi dặn lại, còn hỏi: "Tớ bảo cậu ta lưu ý khách hàng cho cậu, thế nào rồi?"
Lộ Nam không thể không biết xấu hổ mà nói Tưởng Sở Thiên hiểu về khách hàng khác hẳn so với bọn họ hiểu về khách hàng, dù sao Tiểu Tưởng cũng có ý tốt, bèn tảng lờ: "Cậu cũng nóng nảy quá đi, vừa mới gặp, sao có thể ép cậu ta giới thiệu khách hàng cho tớ được chứ. Để sau, để sau rồi nói."
"Nhắc tới, ngày mai giám đốc Lộ sẽ triệu tập cấp dưới mở họp tuần phải không? Phỏng vấn một chút, tâm tình thế nào? Kích động không? Căng thẳng không?" Toa Toa hết sức bát quái.
Lộ Nam hơi thở dài: "Chúng ta ở văn phòng thành phố, các tiền bối các kênh phân phối có thái độ làm việc thế nào cậu không biết chắc?"
Phan Toa Toa đương nhiên biết: vất vả làm việc 2 tiếng, vui vẻ lười biếng cả ngày.
Lộ Nam nói tiếp: "Thành phố Hoa An, nghiệp vụ viên càng chây lười hơn. Tớ đại khái phải giết gà dọa khỉ."
"A, này... Dù sao tớ vẫn câu nói đó, chính cậu phải chú ý an toàn, không được bị bắt nạt, cũng không được bị trả đũa nhé." Toa Toa rất có chừng mực, không hỏi tình hình cụ thể của văn phòng Hoa An.
Cúp máy, Lộ Nam lấy ra tablet, xác nhận một chút mấy việc trọng điểm trong buổi họp chiều mai, sau đó tắt đèn ngủ.
Sáng hôm sau, cô uống một cốc sữa, lấy tiramisu từ tủ lạnh ra, coi như làm cơm trưa.
Nghĩ tới Tưởng Sở Thiên nhiều lần nhấn mạnh phải kể lại "cảm tưởng sau khi ăn", cô lấy ra di động đánh một đoạn bình luận hơn 100 chữ, nhấn gửi.
Chừng 12h trưa, di động Lộ Nam vang lên một tiếng, là tin nhắn của Lưu Dương:
"Giám đốc Lộ, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi dự tính nghỉ việc. Hôm nay họp tuần xong tôi sẽ giao đơn xin từ chức cho cô."
Lời tác giả:
Tôi nhớ lần đầu tiên nấu bún ốc Liễu Châu ở nhà, mẹ tôi chạy ra khỏi phòng hét ầm lên: "Mau, chó của con đi bậy rồi kìa!"