Lộ Nam đỗ xe ở ven đường, hơn nửa mở đèn trước sau.
"Chị Lưu Dương không cần nói vậy, tôi đề cập tới chuyện này, không có ý xấu." Lộ Nam quay sang nhìn chị ta: "Giám đốc Lưu đã chuyển đi, mà ban Giám sát cúa công ty năm ngoái không có dị nghị gì với chi phí của Hoa An, như vậy tôi cũng sẽ không lật lại chuyện này. Bằng không, buổi chiều tôi có thể gọi điện thoại cho Ngô tổng, cần gì phí lời trao đổi điều kiện với giám đốc Lưu?"
Lưu Dương nghe, nửa tin nửa ngờ.
"Lúc tôi mới nhập chức, chị Lưu Dương từng dẫn theo tôi mấy lần. Sau đó chị chuyển đi, chị Lộ lúc trò chuyện với chúng tôi cũng hay nhắc tới chị, chị ấy nói, chị là một người bạn cùng phòng rất tốt, không nhiều chuyện, biết đúng mực, ở chung với chị cực kỳ thoải mái. Mặc dù hai ta tiếp xúc không nhiều, nhưng tôi cảm thấy chị Lộ nói đúng." Lộ Nam nói những lời này không phải muốn làm thân, chỉ là đánh giá đơn thuần khách quan: "Trong Nguyên Xuyên, đa số là những người làm cho qua ngày, chỉ cần có thể hoàn thành công việc của mình, lười biếng căn bản không phải việc gì lớn - chị xem trước kia giám đốc Vương với mọi người đều là mắt nhắm mắt mở. Như vậy, hiện tại tôi cũng thế."
Lưu Dương nghe xong, thân thể cứng ngắc liền hơi thả lỏng một chút, trong mắt cũng không đề phòng rõ rệt như trước.
Lộ Nam chậm rãi tỏ thái độ: "Nhưng, cá nhân tôi cho rằng, chị Lưu Dương không thích hợp tiếp tục kết nối với Tứ Phương Kiến Trúc. Xét thấy thành phố Hoa An hiện tại không có Nhà tiêu thụ nào làm Đoàn mua, chị có thể suy tính chủ động chuyển đi nơi khác. Tôi tin, trong tỉnh vẫn có rất nhiều thành phố cần sự hỗ trợ của giám đốc Đoàn mua."
Nghe thấy Lộ Nam nói vậy, Lưu Dương liền "hừ" một tiếng, hàm ý "quả nhiên là vậy".
Lộ Nam gõ nhẹ lên tay lái: "Hi vọng chị đừng hiểu lầm, tôi đề ra yêu cầu này, không có bất cứ liên quan gì tới cuộc sống tình cảm của chị. Đương nhiên, tôi cũng không muốn dối trá nói rằng vì muốn tốt cho chị, tôi đề ra yêu cầu này, thứ nhất vì Tứ Phương Kiến Trúc ít có thể phát huy sức mạnh ở kênh phân phối Đoàn mua, không đáng để văn phòng sắp xếp giám đốc Đoàn mua; thứ hai bởi vì chuyện báo cáo láo chi phí, mặc dù tôi bỏ qua chuyện cũ, nhưng chị không hứa sẽ không tái phạm. Vì giảm bớt phiền phức không cần thiết trong công việc sau này, chị Lưu Dương không thích hợp ở lại văn phòng Hoa An."
Lộ Nam biết bản thân nói ra những lời hơi lạnh lùng, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.
Nếu không có chuyện làm giả báo cáo chi phí, Lộ Nam chắc chắn sẽ chỉ đổi Nhà tiêu thụ mà chị ta phụ trách, chứ không phải bắt chị ta chuyển đi.
Lưu Dương không nói gì, chỉ thưởng thức bộ móng dài, bộ móng đỏ tươi bóng loáng làm nổi bật ngón tay trắng muốt.
Chị ta im lặng, khiến Lộ Nam cũng khó chịu trong lòng.
Cho dù vậy, Lộ Nam vẫn nói tiếp: "Chị có thể hỏi thăm Chu Linh Linh (nhân sự cấp tỉnh) xem có thành phố nào đang cần giám đốc Đoàn mua không. Lý do à, tôi không ngại chị nói bởi vì tôi vốn xuất thân Đoàn mua, cho nên ám chỉ chị không cần thiết ở lại văn phòng Hoa An."
Lưu Dương không ngờ Lộ Nam sẽ nói vậy, chị ta cho rằng tối nay Lộ Nam cảnh cáo mình xong, bước tiếp theo sẽ đề ra ý kiến với văn phòng tỉnh làm nhân sự chuyển mình đi.
Lời nói của Lộ Nam, tương đương với giao quyền chủ động cho mình, mà cô ta, rất có thể sẽ mang tiếng "bá đạo" ở văn phòng tỉnh.
"Tôi phải suy nghĩ thêm." Lưu Dương yên lặng hồi lâu, cuối cùng nói ra câu này.
Lộ Nam gật đầu: "Được, chị cứ nghĩ kỹ đi, trước tết Âm nhân sự điều động đều là chuyện thường."
Rồi sau đó, cô đưa Lưu Dương về chỗ ở, sau đó lái xe về nhà thuê.
Không sai, sáng nay Lộ Nam dậy sớm, chuyển đồ xong.
Mặc dù mấy va li hành lý còn chưa mở ra, nhưng đồ trên giường đã trải xong, đánh răng rửa mặt xong liền có thể nằm xuống ngủ.
Nằm xuống, cô nghĩ: Lưu Dương sẽ đồng ý đề nghị chủ động thuyên chuyển của mình, hay là lựa chọn nghỉ việc?
Mặc kệ Lưu Dương làm ra lựa chọn gì, đều là "nhân" hôm qua, "quả" hôm nay.
Làm nghề này, nhìn thấy mỗi hợp đồng đều trị giá từ 1 triệu trở lên, tiền hàng cũng từ mấy trăm nghìn tệ trở lên, giá một bình rượu thậm chí bằng tiền sinh hoạt của người thường một tháng, càng không cần nhắc tới những bữa tiệc xã giao, hội sở ca hát, nhìn Nhà tiêu thụ tiêu tiền, dường như không phải tiền, chỉ là con số.
Ngành rượu này, đặc biệt là giám đốc Đoàn mua làm rượu trắng xa xỉ, vào nghề lâu rồi, tự nhiên sẽ phát hiện một vài kỹ xảo kiếm lợi - hoặc nói là đường ngang ngõ tắt.
Nhưng, người lý trí hơn nữa thời khắc tự nhắc nhở mình phải hiểu, có cái lợi có thể thu, có cái lợi không thể chạm vào, như vậy mới có thể làm lâu dài trong ngành này.
Lộ Nam không phải thánh mẫu, tối nay lúc bảo Lưu Dương lựa chọn, cô nói rõ chị ta có thể ném nồi cho mình, không phải vì thông cảm và tiếc hận giùm chị ta bao nhiêu.
Mà là bởi, cảm thấy không cần phải làm căng quan hệ đôi bên, cùng với quan trọng hơn là, bề ngoài xây dựng biểu hiện giả dối rằng mình ép Lưu Dương rời đi cũng khá tốt.
Nếu nói uống phục Trương Phi là để các vị giám đốc thành phố khác nhìn thấy răng nanh của mình, vậy "ép" Lộ Dương rời đi là để văn phòng thành phố hiểu rõ cô không phải quả hồng mềm.
...
Hôm sau là thứ Sáu, cũng là ngày mà nhóm Hoàng Đạt Phương lần lữa không muốn giao "bài tập".
Hôm nay họp sáng giám đốc Lưu không tham dự nữa, khiến một đám lão luyện gần như đong đầy nước mắt níu kéo anh ta.
Nhưng, lần này Lộ Nam không bảo họ đọc trong buổi họp, mà thu lại bỏ vào túi xách.
Lộ Nam đặt những phần tư liệu khách hàng này đối diện với phần tư liệu khách hàng giám đốc Lưu sắp xếp, đây cũng là những khách hàng mà sang tuần cô phải lần lượt tới thăm hỏi. Thu xong, Lộ Nam nói: "Bảng biểu này quản lý Quách và quản lý Lý cũng phải điền, tôi đối xử với mọi người như nhau. Bắt đầu từ tuần sau, tôi đi thăm khách hàng của ai liền sẽ mang theo người đó, nếu có thể thành công chiêu thương, tôi tính vào thành tích cho các vị."
Hoàng Đạt Phương không nghĩ lại trôi qua dễ dàng như vậy, Lộ Nam cười: "Đều làm việc đi. À còn nữa, chiều mai họp tuần xong, văn phòng thành phố liên hoan, đừng quên nhé. Trịnh Tinh, cô chọn hàng ăn đi."
Dặn dò xong, Lộ Nam cũng hết việc, bây giờ cả văn phòng Hoa An cô lớn nhất, về nhà sờ cá, không quá đáng đi?
Dù sao mấy cái va li đó còn không mở ra.
Bận rộn mấy tiếng, ngủ trưa một lát, lúc tỉnh lại thấy tin nhắn chưa đọc, là số lạ.
Mở ra nhìn, Lộ Nam vỗ nhẹ vào đầu mình: a, là bạn hồi nhỏ của Toa Toa.
Tối hôm đó Toa Toa đã gửi tin nhắn phương thức liên hệ cho Lộ Nam, nhưng cô quá mệt, liền thiếp đi, hôm sau lại bận chuyện công việc, cũng không chủ động liên lạc với cậu ta.
[Toa Toa lúc đó nói gì nhỉ? Cuối tuần bạn hồi nhỏ của cậu ấy sẽ mời mình ăn cơm... Cuối tuần? Oái! Hóa ra có người trong mắt, tối thứ Sáu đã tính là cuối tuần rồi à?]
Lộ Nam cuối cùng phát hiện ra mình hồ đồ, dù sao nửa năm nay đều chỉ nghỉ một ngày, cô vô thức cảm thấy cuối tuần là chỉ Chủ Nhật.
Đối phương nhắn tin: "Chào cô, Lộ Nam, tôi là bạn của Phan Toa Toa, tên Tưởng Sở Thiên. Cậu ấy nói cô vừa tới thành phố Hoa An, bảo tôi để tâm tới cô, không biết tối nay có tiện mời cô ăn cơm không? Vừa khéo tôi có người bạn dự định tháng Chạp mở tiệc rượu, muốn thỉnh giáo cô."
Lộ Nam nhìn đồng hồ, đã 2h chiều. Vị Tưởng Sở Thiên tiên sinh này hẹn cũng không quá hấp tấp, liền đồng ý.
Tưởng Sở Thiên mau chóng gửi thời gian và địa điểm, Lộ Nam cũng khách sáo trả lời sẽ đúng giờ tới.
Chập tối 4h50, Lộ Nam tới sớm 10p - là một quán ăn có chuỗi cửa hàng ở bản địa.
Lộ Nam coi như phát hiện ra, thành phố Hoa An và thành phố Hải Lâm có bất đồng rất lớn, nếu nói cuộc sống ở Hải Lâm khá tinh xảo, quán trà, quán cafe, các cửa hàng đồ ngọt đều đầy đường, thì thành phố Hoa An lại có đủ loại kiểu dáng quán cơm.
Mặc dù trình độ kinh tế ở đây không phát triển như thành phố tỉnh lị Hải Lâm, nhưng dân bản xứ Hoa An dường như càng bỏ được tiêu tiền cho ăn uống. Mấy tuyến phố chính trong nội thành phân bố rất nhiều quán ăn, quy mô lớn nhỏ khác biệt, giờ này đi qua, gần như đều ngồi gần đầy.
Lộ Nam vào cửa, báo tên và số di động mà Tưởng Sở Thiên đặt trước, sau đó đi theo đối phương vào phòng riêng nhỏ.
Trong phòng riêng ngồi một chàng trai tầm 25-26 tuổi, trong áo khoác là áo sơ mi cà vạt, để tóc hớt lên.
Cậu ta nhìn thấy Lộ Nam, liền đứng dậy chào đón, nở nụ cười hòa khí: "Cô chính là Lộ Nam mà Phan Toa Toa kể ư? Tôi là Tưởng Sở Thiên, mau mời ngồi, mời ngồi." Sau đó giải thích thêm một câu: "Bạn tôi còn chưa tới, chắc phải chờ thêm lát nữa."
"Không sao, tôi tới sớm." Lộ Nam đưa túi nhỏ trong tay cho Tưởng Sở Thiên: "Lần đầu gặp mặt, tôi là Lộ Nam. Đây là món quà nhỏ..."
"Cô khách sáo quá, không được, tôi không thể lấy." Tưởng Sở Thiên hơi ngẩn ra, lập tức từ chối.
"Là đồ trưng bày của công ty tôi, nhìn cũng khá đẹp. Không đáng giá tiền đâu." Lộ Nam cười tủm tỉm: "Tưởng tiên sinh nếu không nhận, tôi đều xấu hổ ăn bữa cơm này."
Tưởng Sở Thiên nghe Lộ Nam nói vậy, cuối cùng liền nhận túi quà, nhưng nhấn mạnh: "Cô đừng gọi tôi là Tưởng tiên sinh, nghe ghê quá."
Lộ Nam biết nghe lời phải đổi giọng gọi tên cậu ta.
Ước chừng mười mấy phút sau, cửa phòng riêng lại mở ra, người tới là đôi bạn sắp kết hôn mà Tưởng Sở Thiên nhắc tới - một đôi tình nhân trẻ tuổi.
Tưởng Sở Thiên là người mời, bèn giới thiệu song phương cho nhau.
Đôi tình nhân trẻ tuổi này là người bản địa, là hộ đền bù mà Lộ Nam hâm mộ...
Lộ Nam có thể nhận ra, đôi tình nhân này hơi mất tự nhiên với mình, cô suy tư một chút, liền không chủ động đề cập tới nghề nghiệp và sản phẩm của công ty mình.
Nhân viên tới hỏi có thể đưa thức ăn lên chưa, cần rượu gì, Tưởng Sở Thiên nói: "Có rượu Nguyên Xuyên không?"
Lộ Nam chính mắt thấy cô gái bóp tay bạn trai, sau đó anh bạn trai nhe răng trợn mắt: "Tớ tớ tớ lái xe, không thể uống rượu."
"Tưởng Sở Thiên anh đừng gọi rượu, chúng ta có 4 người, 3 người phải lái xe. Hay là uống đồ bình thường thôi?" Lộ Nam đưa ra đề nghị này, cô gái đối diện mắt thường thấy được tươi tỉnh hơn.