Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 116




Lúc gọi xe về, mọi người tự động chia tổ.

Lộ Nam, Trần Lộ, Từ Dao, Hà Man Lâm cùng phương hướng, vừa vặn gọi một chiếc taxi.

Từ Dao nhìn Lộ Nam, lại nhìn Hà Man Lâm, kề tai nói nhỏ với bạn tốt: "Hay là chúng ta gọi xe khác?"

Hà Man Lâm cười lắc đầu: "Tớ không sao, không cần làm thế."

"Nhưng..."

"Dao Dao, thích là thích, không thích là không thích. Không thể giấu, cũng đừng cưỡng ép. Đây là lý lẽ tớ suy nghĩ rất lâu mới hiểu, cậu, hiểu không?" Hà Man Lâm cân nhắc dùng từ.

Từ Dao sắc mặt tái nhợt.

"Hôm nay chẳng có gì xảy ra, chỉ là tớ tỉnh mộng mà thôi." Hà Man Lâm thở phào một hơi: "Về rửa ráy rồi ngủ thôi."

...

Hạng Phỉ Phỉ hôm sau mới được nghe Trần Lộ kể chuyện hôm trước, buổi chiều về ký túc xá hỏi Lộ Nam: "Cậu không sao chứ?"

"Rất ổn."

Thấy Lộ Nam không say rượu cũng không gặp khó khăn, Hạng Phỉ Phỉ bấy giờ mới yên tâm, thuận miệng hỏi: "Anh Kiêu hình như hai ngày tới sẽ đi, hôm qua lúc họp tuần, giám đốc Vương định mở tiệc chia tay, nhưng anh Kiêu nói không cần."

Lộ Nam gật đầu: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Văn phỏng tỉnh văn phòng thành phố hàng năm người tới người đi, điều động đều là chuyện thường."

Hơn nữa Trần Kiêu đặc biệt thăng chức, bây giờ rất nhiều tin đồn xoay quanh anh ta, người muốn nịnh hót quá nhiều, anh ta không muốn phô trương, rất có khả năng sẽ lặng lẽ rời đi.

"Ừm, sau đó vài hôm, cậu cũng đi nốt." Hạng Phỉ Phỉ thở dài: "Ký túc xá chúng ta chỉ còn lại 4 người."

"Tớ so với bên Cự Giang đã chậm rất nhiều ngày, không thúc giục giám đốc Lưu, e rằng anh ta sẽ kéo dài tới cuối tháng Chạp, đúng không?" Lộ Nam nói: "Năm sau chị Lộ có lẽ sẽ chuyển ra ngoài ở - dù sao chị ấy có thể nhận chi phí trực tiếp như giám đốc Lý, như vậy bộ ký túc xá đó chỉ còn lại 3 người, có lẽ hai bên sẽ sát nhập đó."

Hạng Phỉ Phỉ cảm khái một câu: "Cũng tốt, giám đốc Đoàn mua cấp tỉnh và giám đốc thành phố đều có thể lấy tiền trợ cấp nhà ở, không giống bọn tớ, chuyển ra ngoài coi như tự động từ bỏ trợ cấp. Nói nữa, cậu tới thành phố Hoa An cũng phải tự tìm nhà à?"

"Đương nhiên." Lộ Nam nói: "Làm gì có cấp dưới nào muốn cả ban ngày lẫn đêm tối đều nhìn thấy cấp trên chứ? Vì không khí hài hòa ở văn phòng Hoa An, tớ phải ở cách xa họ chút."

Hạng Phỉ Phỉ suy nghĩ một lát: "Rất có lý, giám đốc Lộ. À phải rồi, có chuyển phát nhanh gửi cho cậu, buổi sáng đưa tới cậu không có mặt, tớ ký giúp cậu rồi, đặt ở trên bàn ăn ấy."

"Ừ, cảm ơn cậu." Lộ Nam đi tới phòng ăn, nhìn thấy một chiếc hộp dài.

Chuyển phát nhanh? Ai gửi nhỉ? Chẳng lẽ là món quà mà Toa Toa nói?

Lộ Nam cầm lấy hộp - khá nhẹ.

Lại nhìn tờ đơn dán bên trên - bây giờ còn chưa bắt buộc phải để tên thật trên bưu kiện chuyển phát nhanh, cho nên người gửi không viết rõ địa chỉ có phải ở thành phố không, điện thoại cũng là dãy số lạ, nhưng ký tên là: LC1001.

[Hừm? Này cũng được?]

Mang theo vài phần tò mò, Lộ Nam cầm hộp về phòng mở ra.

Mở ra, phát hiện là một cái hộp nhãn hiệu cao cấp xa xỉ, trong hộp là một chiếc kẹp danh thiếp hoa văn kinh điển.

Nhìn rất quen mắt. Cô hơi nhíu mày: anh ta làm gì vậy? Vì sao là cái này.

Ngoài ra còn có một tấm card, bên trên viết: Vượt gió rẽ sóng cũng có lúc, giương thẳng buồm mây vượt biển khơi.

Card mặc dù không ký tên, nhưng Lộ Nam biết, là Trần Kiêu.

Lộ Nam đắn đo không chuẩn anh ta có ý gì.

Vì sao đúng vào lúc này lại tặng kẹp danh thiếp, còn là nhãn hiệu xa xỉ nước ngoài.

Quà chia tay? Quý trọng thế.

Nhưng xem thơ viết trên tấm card, lại có cảm giác lời khen tặng của bạn học trước khi tốt nghiệp.

[Anh ta thật sự thích ta, chứ không phải muốn làm giáo viên của ta đấy chứ?]

Suy nghĩ giây lát, Lộ Nam gửi tin nhắn cho Trần Kiêu, một bức ảnh tấm kẹp danh thiếp và chiếc hộp, kèm theo dấu chấm hỏi.

Đối phương nhanh chóng đáp lại: "Quà thăng chức".

"Quá quý trọng, em không thể nhận."

"Có điều kiện." Trần Kiêu gửi xong câu này, liền mau chóng gửi tiếp: "2 năm, mức hợp đồng và hồi khoản của thành phố Hoa An phải tăng gấp đôi, em làm được không?"

Lộ Nam nhìn tin nhắn, thầm nghĩ: tặng quà cũng đường hoàng như vậy, không hổ là Trần Kiêu. Nhưng ta tự đặt mục tiêu, lại không chỉ gấp đôi mà thôi.

[Nhưng, Trần Kiêu lấy thân phận gì đề yêu cầu như vậy với ta. Cấp trên cũ? Thái tử gia? Hay là, đây chỉ là lý do để ta càng dễ dàng tiếp thu quà tặng?]

Không thể trách Lộ Nam quá tự luyến, bởi vì đây là điều kiện riêng của anh ta, tạm chưa bàn tới bây giờ anh ta căn bản không có lập trường gì mà đặt ra nhiệm vụ công việc với cô.

Cho dù Lộ Nam không đạt được, anh ta có thể làm gì? Vượt cấp trừ điểm thành tích của Lộ Nam? Căn bản không thể thực hiện, hiểu không?

Huống hồ một gậy tre để tới 2 năm sau, chẳng lẽ khi đó cô không làm được, còn phải trả lại chiếc kẹp danh thiếp này?

Có lẽ là Lộ Nam chậm chạp không trả lời, Trần Kiêu lại gửi tin nhắn: "Gọi cho anh."

Lộ Nam nhìn đồ bày trên nệm, mím môi, tìm tên Trần Kiêu trong danh bạ, ấn phím gọi.

Điện thoại gần như lập tức tiếp máy.

Đối phương kêu: "Lộ Nam."

Lúc này gọi anh Kiêu thì hơi là lạ, cứ như là đối thoại trong phim vậy.

Thế là Lộ Nam bèn trả lời: "Là em."

Bên kia điện thoại cười khẽ: "Anh biết."

[Hướng đi này, thật khó xử quá!]

Lộ Nam quyết định nói thẳng: "Chiếc kẹp danh thiếp này..."

"Đã nói rồi, là quà thăng chức anh tặng em."

"Nhưng em cảm thấy không phù hợp lắm. Chẳng lẽ lãnh đạo Nguyên Xuyên còn có quy định tặng quà cho cấp dưới thăng chức ư?"

"Quả thật không có quy định này."

"Cho nên em không thể nhận."

"Nhưng đây là quy định của anh."

"Gạt người, anh Kiêu trước kia cũng tặng cái này khi cấp dưới thăng chức à?"

"Không..."

"Vậy..."

"Nhưng bọn họ cũng đâu có trực tiếp thăng lên giám đốc thành phố. Lộ Nam, em là người đầu tiên."

Lộ Nam ngẩn người, không nói.

Trần Kiêu cười một tiếng: "Có lẽ sau này cấp dưới mà anh dẫn dắt còn sẽ có người thăng chức nhanh hơn em, anh cũng sẽ tặng quà cho họ, nghĩ vậy, liệu em đã yên tâm nhận chưa?"

Cuối cùng, Lộ Nam cũng không thể trả lại kẹp danh thiếp, bởi vì đối phương vô lại nói: "Anh đang ở sân bay, còn nửa tiếng nữa là lên máy bay. Em chắc chắn muốn trả lại quà cho anh sao?"

[Wow, vì anh sắp đi cho nên mới lộ ra bản tính thật sự đấy hả? Lên máy bay? Tôi thấy anh vội vã lên ngôi thì có!!!]

Tắt máy, Lộ Nam vuốt tai, hơi nóng: ai đang mắng ta?

Sân bay, Trần Kiêu tắt máy, cúi đầu cười, đáy mắt dịu dàng: hồi mới quen, anh đưa cho em một chiếc kẹp danh thiếp, chỉ là đồ bình thường của công ty; bây giờ bổ sung một chiếc càng đẹp hơn nữa, hi vọng em có thể giống những lời anh viết trên tấm card, vượt gió rẽ sóng cũng có lúc, giương thẳng buồm mây vượt biển khơi.

Cố lên, Lộ Nam. Hẹn gặp lại, Lộ Nam.

...

Bởi vì hôm qua có hoạt động liên hoan, mỗi tuần 2 lần mẹ con Hoàng Lệ nữ sĩ hẹn ăn cơm chuyển sang hôm nay.

Hoàng nữ sĩ hôm nay làm món tôm luộc và thăn bò xào: "Ăn đi, này là protein tốt mà con thường nói còn gì?"

Lộ Nam cười, cho ít cơm vào bát.

Tôm rất tươi, kéo nhẹ cái đuôi liền lột xuống cả thân. Lộ Nam thích lột hết một đĩa, rồi đi rửa tay, chậm rãi hưởng thụ thành quả thắng lợi.

Hoàng nữ sĩ là người nôn nóng, thích lột ăn từng cái, hơn nữa kỹ thuật của bà ấy tốt hơn, còn không cần dùng tay. Nhìn thấy Lộ Nam chậm rì rì lột tôm, bèn không nhịn được, nói: "Vẫn giống hệt hồi nhỏ. Nhưng hồi nhỏ con yếu ớt hơn nhiều, chẳng bao giờ chịu tự làm, nếu không có người làm cho, con thà rằng không ăn."

A, đây đều là chuyện xưa bao lâu rồi chứ, Lộ Nam nghe mà xấu hổ.

"Hôm nào tới Hoa An?" Hoàng nữ sĩ hỏi.

Lộ Nam suy nghĩ: "Thứ Ba hoặc thứ Tư."

"Cần mẹ đưa đi không? Có phải con còn cần tìm chỗ ở không?"

Lộ Nam vội vàng xua tay: "Không cần, đồ đạc của con cũng ít, cho vào va li nhét cốp mang theo là được. Nếu mẹ đưa đi, con còn phải lái xe đưa mẹ về à? Chỗ ở thì bên văn phòng thành phố có sắp xếp." Nửa câu sau coi như thiện ý nói dối.

Hoàng nữ sĩ cũng nghĩ: "Mẹ có thể ngồi xe bus về."

"Thật không cần, mẹ chẳng phải nói thừa dịp cuối năm thêm vài loại sản phẩm nữa sao, một đi một về lãng phí 1-2 ngày, còn say xe mệt mỏi. Không cần thiết, dù sao nửa tháng sau liền về nhà... đến lúc đó con tới đón mẹ nhé? Tiện đường về đón Lộ Dương luôn?"

Lộ Nam thành công lái sang chuyện khác.

Hoàng nữ sĩ chuyển sự chú ý: "Đúng vậy, em trai con sắp thi cuối kỳ, không biết dạo này nó có ôn tập tử tế không! Liệu mẹ không ở nhà, nó có mải chơi?"

Em trai, chết đạo hữu bất tử bần đạo nha.

Cơm nước xong, trở về ký túc xá, Lộ Nam nhìn thấy di động có tin nhắn chưa đọc.

Trần Kiêu: "Đã hạ cánh."

Lộ Nam nhìn hai lần, cuối cùng trả lời: "Chúc thuận lợi!"

Hôm sau, Lộ Nam ở ký túc xá thu dọn đồ đạc, từ trên xuống dưới chạy mấy vòng, chất đầy cốp xe, hàng ghế sau cũng để gần đầy, nếu nửa năm trước cô có nhiều đồ như vậy, khẳng định không thể chuyển nhà nhanh chóng được.

Chỉ để lại đồ dùng đánh răng rửa mặt và quần áo của đêm nay và sáng thứ Hai, Lộ Nam xoa mồ hôi trán, nói với bạn cùng phòng hỗ trợ: "Đã hẹn trước, tối nay tớ mời. Để tớ hỏi chị Lộ hết bận chưa."

Phải, Lộ Nam cũng từ chối khéo đề nghị làm tiệc chia tay vui vẻ của giám đốc Vương, chỉ mời 4 cô gái ở ký túc xá và Trần Lộ, tổng cộng 6 người, tới quán ăn tư nhân nổi tiếng bản địa ăn tối.

Tất cả đều là con gái trẻ tuổi, gọi nước ngô và đồ uống nóng, như vậy không cần xã giao, thoải mái ăn một bữa cơm, đối với Trần Lộ và Lộ Nam quả thật quá khó được.

Mở tiệc cốc thứ nhất, Trần Lộ đề nghị mọi người kính Lộ Nam, nước ngô màu vàng sậm đổ vào ly thủy tinh hình bầu dục, sau đó bị các cô gái uống cạn.

Sau đó, mọi người bắt đầu hồi tưởng lúc mới nhậm chức, nói, liền phát hiện nửa năm này, Lộ Nam bất tri bất giác trợ giúp mọi người rất nhiều, có sự trợ giúp không phải trực tiếp, nhưng thái độ phấn đấu chăm chỉ của cô cũng biến tướng khích lệ mọi người, làm cho mọi người thay đổi thói quen làm việc tiêu cực.

Lộ Nam cười: "Khoa trương thế."

Hạng Phỉ Phỉ nghiêm túc: "Lộ Nam, cậu thật sự lẳng lặng thay đổi chúng tớ đấy. Tớ rất vui, tới thành phố Hải Lâm có thể quen biết cậu."

Trần Lộ cũng nói: "Mặc dù chị vào nghề sớm hơn em, nhưng chuyên môn và năng lực nghiệp vụ quả thật không bằng em, Lộ Nam, cảm ơn em."

Lộ Nam chớp mắt, tinh nghịch cười: "Em cũng vậy. Rất vui được quen biết mọi người."

Hôm sau, Lộ Nam lái xe 2 tiếng, tới thành phố Hoa An.

Cô trước hết đặt phòng ở khách sạn thỏa thuận giá với văn phòng thành phố, rồi mới tìm group công việc, gửi tin nhắn riêng cho hành chính Trịnh Tinh: "Giúp tôi gửi e-mail nhóm."

Đại khái nội dung là: Chào mọi người, tôi là Lộ Nam, giám đốc thành phố mới đến, sáng sớm mai tôi sẽ tham dự họp sáng ở văn phòng thành phố, các nghiệp vụ viên ở huyện phụ cận không cần sốt ruột tới, chiều thứ Bảy họp tuần tôi sẽ gặp mặt đầy đủ mọi người. PS: Tôi cần hiểu biết thông tin các kênh phân phối tiêu thụ ở bản địa, mời các vị chuẩn bị một chút tư liệu. Cụ thể xem file đính kèm.

Lộ Nam giao cho các thuộc hạ một phần bài tập không khó, cô không quan tâm liệu họ có phàn nàn với lãnh đạo sắp rời khỏi hay không - huyện quan không bằng hiện quản, hi vọng bọn họ hiểu được.

Sau đó, Lộ Nam đổi quần áo, ăn cơm trưa ở khách sạn, hỏi thăm nhân viên phục vụ thông tin về mấy tiểu khu gần đây, cơm nước xong liền đi tìm môi giới.