Các bài hát vang lên hầu như đều là những bài mà các giám đốc thành phố chọn.
Ừm... Nói thế nào nhỉ, đại khái chính là mấy loại phong cách như "Làm sao lại yêu em, anh tự hỏi chính mình", hoặc "Đường đường Trung Hoa phải để tứ phương triều bái", hoặc "Yêu vào sẽ như con sói đói, miệng cực ngọt, nếu như tới gần trêu đùa em liền tỏ ra hung ác".
Phong cách còn thay đổi liên tục.
Bài hát cũng dễ nghe, nhưng dễ nghe là chỉ nguyên gốc.
Các vị đại lão gia ở đây gào thét, liền không thể giữ tông cơ bản nhất.
Lộ Nam chọn xong các bài hát mà mấy cô gái vừa nói, sau đó hơi đảo lộn trình tự biểu diễn một chút.
Cho nên chốc lát sau liền tới bài Trần Lộ nhờ Lộ Nam chọn, một bài hát song ca ngọt ngào.
Trần Lộ cầm mic, một cái khác đưa cho Lộ Nam: "Cùng hát nhé."
Bài hát này Lộ Nam cũng biết, liền vui vẻ tiếp nhận.
Lúc hát bài này, cô nghiễm nhiên lại biến thành em gái ngọt ngào, không hề nhận ra dáng vẻ nốc bình chia rượu hung tàn trên bàn tiệc ban nãy.
Ngô Xuyên thấy vậy, liền cười bảo Trần Kiêu: "Tôi thoạt đầu còn lo Lộ Nam ít thâm niên, tới Hoa An không thể phục chúng. Bây giờ xem ra, ngài và Đồng đại khu thật tinh mắt."
Trần Kiêu rũ mắt: "Là vàng, ở đâu đều sẽ sáng lên. Ngô tổng không cần bởi vì tôi và Đồng đại khu mà đặc biệt chăm sóc cô ấy, năng lực của cô ấy không chỉ thế này."
Còn việc Lộ Nam có những ưu điểm, năng lực mạnh thế nào, Trần Kiêu không nói tỉ mỉ. Bởi vì nói miệng không bằng chứng, sau cùng vẫn cần Ngô Xuyên tự phát hiện, khẳng định bản lĩnh của Lộ Nam, mới yên tâm giao thị trường Hoa An cho cô ấy.
Ngô Xuyên suy tư gật đầu.
Trần Lộ và Lộ Nam hát xong, mọi người đều khen hay, nhưng xuất phát từ tư tâm, không ai dám tiến lên kính bia.
Cuối cùng, Vương Hưng Long tiến lên "trao giải" bằng bia, uống với hai người họ.
Ca khúc chuyển sang bài khác, Trần Lộ liếc nhìn, thuận tay đưa mic cho Từ Dao: "Dao Dao, đây là bài cô vừa nhờ Lộ Nam chọn phải không?"
"Phải, phải". Từ Dao cầm mic, nhét vào tay Hà Man Lâm, sau đó lớn tiếng gọi Trần Kiêu: "Anh Kiêu, hát chung đi."
Trần Kiêu đang hàn huyên với Ngô Xuyên, nghe thấy Từ Dao gọi mình, ngẩng đầu nhìn màn hình, quay lại nhìn Hà Man Lâm đang hai tay nắm chặt mic trước ngực, bất đắc dĩ cười: "Bài này tôi không biết hát, Từ Dao cô hỏi những người khác xem."
Anh ta nói xong, Lộ Nam đang định đưa mic sang, liền tiến không được lùi không xong, vốn mắt hạnh hơi mở, liền càng tròn: anh không hát thật hả?
Trần Kiêu lắc đầu.
"Má lúm đồng tiền" nha, tình ca nổi tiếng, Phó Tổng Giám đốc Trần thật sự không hát ư?
Đừng tưởng đám đàn ông giám đốc thành phố chừng 30-40 tuổi này không bát quái, bọn họ bây giờ ồn ào kêu Phó Tổng Giám đốc Trần hát đi thật là quá ầm ĩ.
Trần Kiêu rất kiên quyết cười khổ xua tay: "Tôi quả thật không biết."
Thấy vậy, Ngô Xuyên liền giảng hòa: "Giám đốc Đường, anh kêu to nhất, vậy anh hát với Tiểu Hà đi?"
Giám đốc Đường tối nay thật là ăn dưa xem diễn lại luôn là người đầu tiên bị ngộ thương, lúc này bị lãnh đạo điểm danh, đành không tình nguyện đứng lên.
Lộ Nam quay lại thoáng nhìn Hà Man Lâm, vẻ mặt chị ta dường như sắp khóc tới nơi.
[Ôi...]
Thế là cô vỗ rớt cái tay tiếp mic của giám đốc Đường: "Tôi tới tôi tới, ai nói song ca nhất định phải là nam nữ chứ? Chị Man Lâm, em hát với chị, em hát giọng nam."
Không phải là đè thấp giọng sao.
Khúc nhạc dạo đã sắp xong, Lộ Nam tới gần Hà Man Lâm, tay trái cầm mic, tay phải đưa tay mời: "Anh đang tìm, một người dựa vào... một người vì anh tức giận vì anh cãi vã."
Bài hát nguyên gốc có âm sắc sáng, Lộ Nam đè thấp giọng hát rất hay, thật sự mang lại cảm giác ấm áp sạch sẽ của chàng trai chưa vỡ giọng.
Hà Man Lâm bất giác bỏ tay vào tay Lộ Nam, sau đó bị cô kéo theo hát giọng nữ.
Nói câu công bằng, giọng chị ấy hơi chua xót, không biết là vì tâm trạng hay là vì không thường hát.
Lộ Nam dẫn chị ấy về phía trước vài bước, như vậy Hà Man Lâm liền quay lưng về phía mọi người, không nhìn thấy ánh mắt đánh giá thích thú của họ.
Quả nhiên, Hà Man Lâm tâm tình thả lỏng hơn, cũng dần không căng thẳng nữa.
Mở đầu giúp Hà Man Lâm, phần đơn ca hoặc song ca sau đó, Lộ Nam đều cố tình hạ thấp thanh âm để làm chị ấy nổi bật hơn.
Hát tới cuối cùng, giọng Hà Man Lâm hơi nghẹn ngào.
Bản tình ca ngọt ngào bị chị ấy hát ra cảm giác đắng chát.
"...Em vĩnh viễn yêu anh tới già."
Lộ Nam vừa hát vừa nghĩ: nào có cái gì là vĩnh viễn? Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, hi vọng Hà Man Lâm nghĩ thoáng ra.
Bài hát kết thúc, yên tĩnh vài giây mới vang lên tiếng vỗ tay.
Lộ Nam mỉm cười với Hà Man Lâm, viền mắt chị ấy hơi đỏ, cũng cười đáp lại cô, rồi nói nhỏ: "Tôi đi wc một chút."
Từ Dao thời khắc chú ý theo sát chị ta ra ngoài.
Đặt micro lên bàn trà, Lộ Nam cầm cốc, tìm được giám đốc Đường, nâng cốc: "Giám đốc Đường, vừa rồi ngại quá, tôi quá thích bài hát này nên không chịu nhường anh."
Giám đốc Đường nào dám có ý kiến?
Có vết xe đổ Trương Phi, anh ta còn đang sợ Lộ Nam chuốc say mình ấy chứ, vội vàng nói: "Không sao, tôi cũng không biết hát bài này." Đương nhiên là nói dối.
[Ta coi như lấy uống rượu phục người rồi?]
Phát hiện tâm tư của anh ta, Lộ Nam hơi buồn cười, ranh mãnh nói: "Giám đốc Đường, chúng ta đang uống bia mà, nhạt không kém nước lã. Anh không uống cốc bia nhỏ này, coi như không tha thứ tôi đấy."
Lộ Nam thừa nhận lời cô nói nửa đầu kiêu ngạo, nửa sau dầu mỡ.
Giám đốc Đường không phát hiện, trước kia trên bàn rượu bọn họ thường nói những câu như "xxx không uống, chính là coi thường / không coi tôi là anh em" nghe chói tai biết bao, bây giờ bị Lộ Nam phản bác, cảm thấy quá là nghẹn! Anh ta vội vã chạm cốc với Lộ Nam, ùng ục uống hết một cốc bia, khao khát trên mặt có thể dán chữ, viết: cung tiễn nữ rượu thần.
Hù dọa xong giám đốc Đường, Lộ Nam xoay người rời đi.
Trần Kiêu giơ tay gọi Lộ Nam, cô liền cầm cốc hơi nghiêng người: "Anh Kiêu?"
"Ngồi xuống nói chuyện." Trần Kiêu quay đầu lại gợi ý chỗ trống bên cạnh.
Lộ Nam liền thành thật ngồi xuống.
Trần Kiêu nhìn cốc bia trong tay cô, Lộ Nam suy nghĩ một lát, bừng tỉnh "a" một cái, chạm nhẹ vào cốc của Trần Kiêu.
Lách cách giòn vang.
Trần Kiêu mặt vô biểu tình: "Giám đốc Lộ, tôi thấy cô hôm nay hơi ngạo mạn rồi đấy." Anh ta dám khẳng định, Lộ Nam biết anh ta không có ý định chạm cốc, nhưng lại cố tình làm thế.
Điều này khiến anh ta hơi tức giận. Được rồi, anh ta thừa nhận, nếu tính cả lúc liều mạng uống rượu trên bàn tiệc, như vậy không phải hơi, mà là rất tức giận.
Lộ Nam hơi ngẩn ra, sau đó cười ngại ngùng: quả thật, chính mình hình như hơi ngạo mạn.
Cô đặt cốc bia lên bàn trà, để bên cạnh cốc của Trần Kiêu.
Sau đó nghiêm túc hỏi: "Anh Kiêu muốn nói gì?"
Lộ Nam nhận sai quá nhanh, làm Trần Kiêu tức thì hoài nghi: vẻ mặt và giọng nói của ta ban nãy có phải... hơi hung ác?
Vả lại, anh ta định nói gì? Kỳ thực muốn nói rất nhiều, nhưng suy nghĩ cặn kẽ lại phát hiện, mặc kệ xuất phát từ góc độ gì, những lời đó, tốt nhất không nên nói ra.
Trần Kiêu nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Trước đây anh không biết tửu lượng của em tốt như vậy. Nhưng dù thế, tối nay em cũng không nên nhiều lần khiêu khích Trương Phi, vạn nhất tửu lượng của hắn ta còn tốt hơn em thì sao?"
Lộ Nam lắc đầu: "Không thể."
"Anh nói vạn nhất."
"Không có vạn nhất." Lộ Nam rất ngoan cố: "Em có thể nắm chắc."
Trần Kiêu không thể thuyết phục Lộ Nam, đành hỏi ngược lại: "Lần này, em uống thắng Trương Phi, uống phục các giám đốc thành phố trong tỉnh, nhưng lần sau gặp phải người khác thì sao? Em cũng muốn làm vậy? Làm vậy nguy hiểm thế nào em không biết ư? Chưa bàn tới uống quá liều sẽ nguy hại tới sức khỏe, lỡ như đối phương thẹn quá hóa giận thì sao? Em chỉ là một cô gái..."
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại lải nhải thế nữa, tận tình khuyên bảo thế này, cảm giác khoảng cách biến đâu rồi? Sự tôn trọng lẫn nhau giữa người trưởng thành trên chức trường biến đâu rồi? Nguyên tắc của anh ta biến đâu rồi? Đều lung lay sắp đổ rồi.
"Nhưng, trong công việc không có nam nữ. Em là giám đốc thành phố, tìm kiếm Nhà tiêu thụ, bán hàng và hồi khoản đều là trách nhiệm của em." Lộ Nam nói, "Anh Kiêu yên tâm, em không định mỗi lần gặp khó khăn như vậy đều dùng biện pháp này. Bởi vì em biết đây là hạ hạ sách. Nhưng lần đầu đảm nhiệm chức vụ giám đốc thành phố, em lại quá trẻ, thành tích chiêu thương trong mắt những người khác cũng chỉ tàm tạm. Nếu hôm nay em chùn chân, như vậy họ liền sẽ cảm thấy "sinh viên ĐH cũng chỉ có thế", "nữ sinh viên cũng chỉ có thế", "Đồng đại khu và Phó Tổng Giám đốc Trần ánh mắt cũng chỉ có thế", như vậy thị phần và chi phí hỗ trợ thị trường của thành phố Hoa An sau này đều sẽ bị chèn ép, anh phải hiểu điều này... cho nên, em không thể lùi bước."
Những lý lẽ này chẳng lẽ Trần Kiêu không hiểu?
Anh ta đương nhiên hiểu, bằng không trên bàn tiệc cũng sẽ không bị thuyết phục bởi một ánh mắt của Lộ Nam, cũng sẽ không khắc chế cả quá trình không nhúng tay.
Anh ta biết, đây là khó khăn tất yếu khi Lộ Nam trở thành giám đốc thành phố, hơn nữa chỉ là khó khăn dễ dàng giải quyết nhất.
"Em nói đúng." Trần Kiêu nhẹ nhàng đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: "Em nói đúng. Nhưng, nếu sau này còn gặp phải tình huống muốn đánh cuộc thế này, Lộ Nam, em nhất định phải bảo đảm bên cạnh có đồng nghiệp tín nhiệm, hơn nữa tuyệt đối tuyệt đối không thể uống quá mức. Biết chưa?" Anh ta không thể bảo cô ấy không được uống nữa, bởi vì rượu trắng là sản phẩm của công ty họ, làm sao có thể không uống nữa.
Lộ Nam gật đầu: đương nhiên.
"Trò chuyện gì thế?" Vương Hưng Long chen mông vào phía bên kia Trần Kiêu, nhét mic vào tay hai người họ: "Vui chơi thì không được nói chuyện công việc, hát đi."
Lộ Nam cứng đờ mặt, không phải sợ hát, mà là sợ Vương Hưng Long chọn những bài như kiểu "Người yêu tri tâm".
Có trời mời biết, Lão Vương cũng là 8x, nhưng vì sao lại thích nhất những bài hát kinh điển những năm 60, 70.
"Chần chừ gì? Hát đi." Vương Hưng Long thoáng nhìn Trần Kiêu và Lộ Nam, lập tức giải thích: "Là bài hát của thanh niên bây giờ, yên tâm."
Khúc nhạc dạo vang lên.
Là nhạc phim "Thiếu niên Bao Thanh Thiên".
So với những bài Lão Vương hay nghe, bài này quả thật có thể coi là nhạc trẻ.
Nhưng... nhìn Từ Dao và Hà Man Lâm đang mở cửa bước vào, Lộ Nam hơi khó xử.
Không phải lo lắng sẽ làm mất lòng hành chính và kế toán - đương nhiên, có thể không làm mất lòng họ là tốt nhất.
Cô khó xử vì, Trần Kiêu vừa từ chối song ca với Hà Man Lâm, nhưng giờ lại muốn hát chung với mình, Hà Man Lâm là một cô gái tương đối hướng nội, trong lòng sẽ khó chịu thế nào chứ?
Lộ Nam định nói: tôi không biết hát. Nhưng nghĩ rồi lại có ý tưởng hay hơn, bèn lấy mic khỏi tay Trần Kiêu, đưa cho Vương Hưng Long: "Tôi và giám đốc Vương hát nhé?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng thái độ rất kiên quyết.
Vương Hưng Long nhìn mic trong tay, khao khát có thể biến mất tại chỗ.
Lộ Nam mặc kệ anh ta, giọng nữ bắt đầu, cô liền mở miệng hát.
Sắp hát xong, cô lia mắt giục giã Lão Vương.
Lão Vương lập cập mở miệng, lệch tông 800 dặm - hú hú hú!!! Anh ta chỉ thích kiểu như "Truyền thuyết sói đói" nha!!! Loại mềm mại này không phù hợp với anh ta!!!
Hà Man Lâm mới bước vào liền phì cười, nói với Lão Vương: "Giám đốc Vương, xin anh, đưa mic cho anh Kiêu đi, anh hát lệch tông quá rồi, Lộ Nam đều đuổi không kịp."
Hà Man Lâm cười.
Chị ta vừa đi wc, cho rằng bản thân sẽ khóc rống, nhưng thực sự thì không.
Đại khái vì chị ta đã biết từ lâu, Trần Kiêu không có cảm giác gì với mình ngoài tình đồng nghiệp.
Thậm chí hôm nay, không lâu trước đó, chị ta còn xác nhận chuyện hoài nghi từ trước: Trần Kiêu thích Lộ Nam.
Không phải cô gái nào cũng là nữ phụ ác độc, thích diễn "tôi không được yêu thì cô cũng đừng hòng".
Hà Man Lâm cảm thấy, chính mình chưa có tư cách lên sàn đấu, cũng không quan tâm tới thắng thua.
Nhưng, cho dù kết thúc tình đơn phương, cũng có thể vì chàng trai mình thích làm chuyện cuối cùng.
Giúp anh ấy.
Nỗi buồn cầu mà không được, cô đã nếm trải, hi vọng người mình thích đừng cảm thấy tương tự.
Vương Hưng Long nghe vậy liền nén xuống khiếp sợ trong lòng, thả mic lại cho Trần Kiêu.
Bài "Chỉ cần có em" này, cuối cùng vẫn do Trần Kiêu và Lộ Nam song ca.
Trần Kiêu nhìn phụ đề, phụ đề ý thật hay: [Còn có thể gặp nhau vào một ngày không mặt trăng không mặt trời.]
Quay sang nhìn Lộ Nam, mắt cô ấy sáng như sao.
Trần Kiêu nghĩ, đây là lần song ca đầu tiên của họ. Có lẽ, cũng là cuối cùng.
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Mọi người hơn 12h tan cuộc, trong lúc này giám đốc Đường vẫn lén để ý số bia Lộ Nam uống ở ktv - gần một lốc.
Không những uống giỏi, còn có thể uống lẫn lộn. Giám đốc Đường bụng bảo dạ: Trương Phi thua không oan.
Từ nay về sau, giám đốc Lộ lan truyền danh hiệu trong tỉnh: rượu trắng 2.5 lít, bia uống thả cửa.