Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 113




Trương Phi vừa tới tỉnh Kiềm Giang không lâu.

Sau khi tới, chỉ nghe nói qua về Lộ Nam, biết cô ta rất có khả năng, được lãnh đạo tán thưởng, được Nhà tiêu thụ vô cùng tín nhiệm và yêu thích.

Tóm lại chính là cô gái trẻ rất có bản lĩnh.

Nhưng, trong lòng hắn ta khinh thường lời đồn này: con nhóc vừa tốt nghiệp ĐH, có thể có bản lĩnh gì chứ?

Sáng nay lần đầu nhìn thấy Lộ Nam, Trương Phi liền ngứa ngáy trong lòng.

Hắn ta thích loại con gái trông có vẻ ngoan ngoãn thế này.

Hắn ta cố tình đùa giỡn bọn họ, nhìn dáng vẻ xấu hổ tức giận của họ, trong lòng hắn liền thấy thỏa mãn.

Chỉ tiếc thành phố Cự Giang hắn quản lý không có nhân viên Đoàn mua, càng đáng tiếc là, Lộ Nam hiện tại đã là giám đốc thành phố.

Nếu không hắn sẽ hỏi xin, nói thành phố Cự Giang có khách hàng tiềm năng cỡ vừa, thậm chí không cần phải nói cỡ vừa, nói có Nhà tiêu thụ cỡ nhỏ hợp đồng 2 triệu là được. Coi đây là lý do nói với Tổng Giám đốc cấp tỉnh muốn có nhân viên Đoàn mua hỗ trợ, điều chuyển một phen, chưa chắc không thể đưa Lộ Nam tới Cự Giang.

Bây giờ nghĩ tới những điều này đều đã muộn, Trương Phi rất tiếc nuối.

Cô gái nhỏ ngay trước mặt, không chọc ghẹo một chút hắn liền khó chịu, thế là kết thúc họp tháng hắn liền gọi lại Lộ Nam.

Căn cứ tướng từ tâm sinh, hắn suy đoán tính khí Lộ Nam chắc là tương đối nhã nhặn.

Cho nên hắn tỏ thái độ nhất quán khi đối diện với nhân viên mới tốt nghiệp ĐH, định ba hoa chích chòe một phen.

Chính là những lời nghe thì không hề trắng trợn, nhưng lại mập mờ nước đôi.

Lúc trước hắn ta thử lần nào cũng thành công.

Nào ngờ, đối phương lại không nặng không nhẹ phản bác, hơn nữa còn làm hắn bẽ mặt.

Nếu không phải e dè bối cảnh khó lường và chức vụ hiện tại của Trần Kiêu, lúc ra khỏi phòng họp hắn liền ác ý nói đùa về mối quan hệ giữa họ.

Nhưng không thể dây vào Trần Kiêu, không đại biểu hắn không báo thù Lộ Nam coi thường hắn.

Trên bàn rượu, chẳng phải là cơ hội tốt ư?

Trương Phi dám khẳng định, tối nay đa số giám đốc thành phố đều sẽ tìm Lộ Nam uống rượu.

Bọn họ chưa chắc muốn ác ý khó xử một cô gái, nhưng một tân nhân mới nhậm chức nửa năm - đặc biệt còn là con gái, lại ngồi lên chức vụ giống mọi người.

Cho dù đối phương là sinh viên, cũng khiến những người đều bắt đầu từ nghiệp vụ viên chậm rãi lên chức giám đốc thành phố trong lòng không thoải mái.

Mở tiệc, Trương Phi thầm nghĩ: cô dám đắc tội giám đốc thành phố mới chuyển từ ngoài tới như tôi, nhưng có dám không nể tình tất cả giám đốc thành phố khác trong tỉnh không? Trong tỉnh có tổng cộng 12 thành phố, trừ cô, tôi, Vương Hưng Long, còn có 9 giám đốc thành phố và một vị giám đốc chưa rời khỏi Hoa An, mỗi người kính một ly, một ly rượu 10ml rót đầy 10 lần, chính là 100ml. Huống hồ bọn họ chưa chắc chỉ uống một ly liền dừng tay, cô có thể uống bao nhiêu? 200ml? 400ml? Hay là 1 lít?

Lòng dạ thối hoắc, nhưng trên mặt vẫn cười đôn hậu.

Trương Phi mong được làm người đầu tiên "làm mẫu".

Hắn ta cầm bình chia rượu, cầm chén, đi tới bên cạnh Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, hai ta đều mới nhậm chức, đây chính là duyên phận, nên uống một chén."

Hai chữ "duyên phận" thật giống một cục gạch, chỗ nào cần liền chuyển tới đó.

Lại năm lần bảy lượt thốt ra từ lời kẻ đáng ghét, Lộ Nam cảm thấy muốn cho hai chữ này vào sổ đen.

Cũng phải nói, hành động của Trương Phi, cô đã đoán trước.

Cô đứng lên khỏi ghế, lùi lại nửa bước, duy trì khoảng cách 60-70cm, mới nói: "Giám đốc Trương khách sáo quá, ngài là tiền bối, lại tới kính tôi, tôi không chịu nổi. Như vậy, tôi kính ngài, mời ngài tùy tiện."

Cô rót đầy rượu vào chén của mình, cầm chén chạm một chút với Trương Phi, chén rượu để thấp hơn đối phương mấy cm, "cách" một tiếng, Lộ Nam ngẩng đầu uống cạn chén thứ nhất.

Động tác hào phóng, mọi người đang ngồi đều kêu hay.

Không khí náo nhiệt.

Trương Phi hơi sững sờ, hắn thấy họ ồn ào liền cũng lập tức uống xong chén thứ nhất.

Mục đích của hắn là khiến Lộ Nam uống nhiều, nếu bản thân chỉ chạm môi thì không được, còn sẽ bị giám đốc thành phố khác cười nhạo.

Chỉ là hắn không ngờ rằng, chưa đợi hắn nói ra lý do cho chén thứ hai, Lộ Nam đã chủ động lên tiếng.

Lộ Nam rót đầy chén thứ hai cho mình, nói: "Chén này tôi kính giám đốc Trương, cảm ơn buổi trưa ngài muốn chỉ giáo cho tôi làm thế nào khai thác kênh phân phối. Mặc dù thành phố Hoa An và Cự Giang tình hình hoàn toàn khác biệt, kinh nghiệm của ngài e rằng không thích hợp với tôi. Nhưng ngài có lòng, tôi vẫn rất cảm kích."

Các vị giám đốc thành phố đang ngồi nghe thấy liền dáo dác ngó nhau: chỉ giáo? Chưa chắc là thành tâm đi? Nhưng cái cô Lộ Nam này nói ra nghe không giống đang cảm kích, lại càng như muốn vả mặt đối phương.

Trương Phi trong mắt hơi thoảng qua vẻ giận dữ và khó xử, nhưng mau chóng chữa cháy: "Giám đốc Lộ khoa trương quá, chỉ giáo gì chứ, ý tôi là chúng ta có thể học tập lẫn nhau, cùng tiến bộ."

Lộ Nam từ chối cho ý kiến, chỉ nhếch miệng cười, dường như đang nói "được thôi, tôi không đồng ý nhưng cũng không phản bác lời của anh, chỉ đơn thuần giữ thể diện trên bàn tiệc mà thôi".

Cũng không hiểu tại sao một nụ cười đơn giản lại có thể biểu đạt tâm tình phức tạp như vậy, hơn nữa khiến người khác thấy dễ nhìn - vừa kiêu ngạo vừa đẹp, quả nhiên là bởi:

Thứ nhất xem mặt, thứ hai kẻ bị trào phúng không phải ta nha.

Các vị giám đốc thành phố đều nghĩ thế.

Lộ Nam lại uống cạn chén thứ hai với Trương Phi. Cô dốc ngược chén, biểu thị một giọt không dư thừa, ngay sau đó đổ thêm chén thứ ba: "Chén này, tôi kính giám đốc Trương, chúc giám đốc Trương phát đạt, đạt thành tích cao ở thành phố Cự Giang."

Trương Phi cắn răng, cũng rót đầy một chén.

Ba chén uống xong, Trương Phi nếu lại chuốc rượu Lộ Nam, liền thành ra quá đáng - con gái chủ động uống ba chén liên tiếp như vậy, một người đàn ông như hắn ta còn muốn uống nữa, quả thực là ỷ vào thâm niên mà bắt nạt người.

Trương Phi trước khi lùi ra còn không quên đốt lửa: "Tôi coi như sợ giám đốc Lộ rồi. Đúng là nữ trung hào kiệt, khăn trùm không kém đấng mày râu, các anh em, còn lại phải dựa vào các vị, uống mạnh vào, đừng để còn không bằng giám đốc Lộ nha."

Trần Kiêu siết chặt đũa, định mở miệng ngăn chặn cử động của các vị giám đốc thành phố khác.

Lộ Nam dự đoán được ý định của Trần Kiêu, nhẹ nhàng liếc nhìn, lẳng lặng gật nhẹ đầu một chút. Hôm nay tình huống này, cô phải tự mình giải quyết!

Trần Kiêu mím môi, khó chịu nhìn đồng hồ, cố nén chửi ầm lên.

Trấn an Trần Kiêu chẳng qua là chuyện vài giây, không hề chậm trễ Lộ Nam cười nói: "Giám đốc Trương đừng châm ngòi thổi gió, chỉ e thiên hạ không loạn, các vị tiền bối vốn không có ý định này, bị anh nói lại không thể không liều mạng với tôi." Lời này vừa kỳ quái vừa quở trách, mặc dù giọng ngọt, nhưng nghĩ kỹ, còn có một phần mỉa mai.

Trương Phi nghe thấy cách Lộ Nam dùng từ, liền hận nghiến răng, nhưng đối phương là con gái, lại cười tủm tỉm nói chuyện, nếu so đo với cô ta thì bản thân thành loại người không biết đùa giỡn.

Trương Phi hắn bao giờ từng chịu thiệt thòi thế này? Thường ngày chỉ có hắn ỷ vào hình tượng chân chất và đôn hậu mà tổn hại người khác.

Mặc dù biết Trương Phi không mấy tốt đẹp, nhưng các giám đốc thành phố khác cũng gợi lên dục vọng thắng bại trên bàn rượu.

[Chẳng phải chỉ là một cô gái mới hơn 20 tuổi ư?]

Đây là ý nghĩ của đa số các vị giám đốc thành phố.

Thế là việc giám đốc thành phố Hoa An sắp chuyển đi cũng tới kính rượu Lộ Nam cũng thành việc hợp lý - dù sao bọn họ một người cũ một người mới cũng phải bàn giao công việc, cũng là một kiểu duyên phận.

Đối phương không biết xuất phát từ tâm lý gì, uống xong một chén liền không chịu đi.

Lộ Nam không quan tâm cười nhẹ, uống ba chén với đối phương.

Kế tiếp là vị giám đốc thành phố thứ ba...

Vương Hưng Long nhìn tình hình không ổn, lén liếc Trần Kiêu, thấy tay phải anh ta siết chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch, trong lòng hiểu rõ, liền kêu la vài tiếng hấp dẫn sự chú ý của mọi người: "Các anh làm gì thế? Muốn bắt nạt người từ văn phòng Hải Lâm của chúng tôi à?"

Trương Phi không đoán được bối cảnh của Trần Kiêu, nhưng Vương Hưng Long thì không sợ: "Anh Vương, giám đốc Lộ bây giờ không phải "phía dưới" của anh nữa rồi, người ta ra ngoài một mình đảm đương một phía, sớm muộn cũng trải qua những việc này, anh em chúng ta đang luyện tập cho cô ấy."

Nghe quả thật có lý, nhưng mọi người ở đây ai mà nghe không hiểu nghĩa bóng trong lời của hắn ta?

Cái gì mà phía trên, phía dưới, cái gì mà anh em luyện tập.

Đều là những từ bẩn thỉu.

Vương Hưng Long liếc thấy Trần Kiêu đã thả nắm tay, đặt tay lên bàn gõ nhẹ theo tiết tấu, cộng sự ăn ý một năm khiến anh ta biết tâm trạng Trần Kiêu lúc này rất xấu.

Vương Hưng Long trong lòng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông Trương Phi: hắn ta làm sao dám nói ra những lời ghê tởm nửa thật nửa giả thế này? Không bàn tới việc Lão Vương ta có nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang; chỉ nói, cô gái trẻ như Lộ Nam căn bản không phải kiểu ta thích; quan trọng nhất là, Trần Kiêu quá săn sóc Lộ Nam - ta nếu dám có ý xấu, còn muốn lăn lộn ở Nguyên Xuyên nữa không?

Vương Hưng Long nghẹn họng bực bội không biết có nên tiếp tục nói đỡ cho Lộ Nam hay không.

[Lấy dung tục làm niềm vui, chỉ có loại người như Trương Phi.]

Lộ Nam thấy Ngô Xuyên cũng hơi nhíu mày, liền có phán đoán, bèn ra vẻ nghe không hiểu: "Tôi là người đi ra từ văn phòng Hải Lâm. Giám đốc Vương, anh Kiêu, chị Lỵ trước đó đều là cấp trên của tôi, lúc đó bọn họ quả thật rất quan tâm và bao dung với một tân nhân như tôi, giám đốc Trương đã nhắc nhở tôi, phải kính họ một chén tử tế. Nhưng trước đó, tôi phải cảm ơn giám đốc Trương đã nhắc nhở, chúng ta cạn chén trước."

Lộ Nam cạn chén trước để tỏ lòng kính trọng, Trương Phi không thể không uống.

Ngay sau đó Lộ Nam lại nói: "Giám đốc Trương chỉ nhắc tới giám đốc Vương, lại quên anh Kiêu và chị Lỵ, tôi cảm thấy giám đốc Trương coi như là nói nhầm, nên tự phạt một ly?"

Cô gái trẻ tuổi cầm chén rỗng, trong mắt chứa đầy khiêu khích, Trương Phi tức tối, nhưng mọi người ồn ào hùa theo, thế là hắn không thể không uống tiếp chén thứ hai.

"Ngài tự phạt một chén này có đủ hay không cũng không phải do tôi định đoạt, phải hỏi những người bị ngài làm lơ nha." Lộ Nam quay sang nhìn Trần Kiêu và Lý Lị, đội nồi cho Trương Phi.

Trần Kiêu không nói, nhưng hiển nhiên tỏ vẻ đồng tình với ý kiến của Lộ Nam.

Lý Lị càng trực tiếp hơn, cười tủm tỉm nói: "Tôi cũng thấy giám đốc Trương tự phạt một chén là không đủ, dù sao tôi và Phó Tổng Giám đốc Trần là hai người khác nhau nha."

Phó Tổng Giám đốc Trần.

Trương Phi có miệng khó nói, lại tự phạt một chén.

Đến đây, hắn đã uống 6 chén rượu với Lộ Nam.

Còn Lộ Nam, uống ít hơn hắn, còn khí định thần nhàn: "Giám đốc Trương, đừng nuôi cá trong chén đấy nhé." Thái độ cũng khiến người ta thật bực mình.

Các giám đốc thành phố khác đều tin chắc rằng, vị giám đốc Lộ này, tuổi tuy trẻ, nhưng không đơn giản tí nào!

Cái này càng kích thích dục vọng thắng bại của họ.

...

Trần Lộ ngồi cạnh đếm Lộ Nam đã uống mười mấy chén, hơi lo lắng cho cô.

Trần Lộ nhỏ giọng bảo Lộ Nam: "Em nhổ vào chén trà đi, hoặc một lát nữa chị đổi chén giúp em."

Nhổ rượu vào chén trà, bát canh, khăn mặt là tiểu xảo mà họ thường dùng, còn có cách khác là hắt rượu vào thảm, nhưng càng cần chú ý kỹ xảo hơn.

Lộ Nam hơi lắc đầu, cảm ơn ý tốt của Trần Lộ.

Hôm nay ở đây có những ai?

Tổng Giám đốc cấp tỉnh Ngô Xuyên - Lộ Nam nghiền ngẫm tính cách của anh ta, anh ta khẳng định sẽ thưởng thức người nói thẳng bản thân không thể uống, mà không phải kiểu giở trò bịp bợm; những giám đốc thành phố khác đều lăn lộn trên bàn rượu bao nhiêu năm, kinh nghiệm lão luyện, những chiêu giả vờ uống, nhổ rượu không thể qua được mắt họ.

Lộ Nam đã biết trước điểm này, cho nên đối diện với họ, ngoại trừ uống thật không có biện pháp khác.

[Nếu như sau khi cạn ly mình ngậm rượu không nuốt xuống, bọn họ cũng sẽ không vạch trần.]

[Mà sẽ lên tiếng hỏi mình vài câu, để mình phải trả lời, như vậy, mình không thể dùng những chiêu đó - lúc ngậm rượu căn bản nói không nên lời, chỉ có thể nuốt xuống rồi lại nói.]

Đời trước, Lộ Nam chỉ dựa vào tửu lượng khá và rèn luyện về sau mà không sợ bọn họ, đời này mặc dù nhiều thêm bàn tay vàng kỳ lạ nhưng rất thực dụng, cô càng sẽ không nhượng bộ.

Rượu Kinh Điển 20 năm phẩm chất tương đối xuất sắc, Lộ Nam thầm nhủ: đáng tiếc ta tối nay nhất định là "Trư Bát Giới ăn nhân sâm", không nếm được mùi vị.

Đến khi ngoại trừ Vương Hưng Long, tất cả các giám đốc thành phố khác đều đã cạn chén với Lộ Nam, cô mỉm cười, lấy chén gõ nhẹ lên mặt bàn thủy tinh: "Giám đốc Vương, tôi kính anh."

Vương Hưng Long cũng không biết mình uống chén rượu này thế nào: quá sầu, trước giờ không phát hiện, Lộ Nam tính khí lại lớn thế này.

Trên bàn mọi người đều nhìn ra, Lộ Nam kính rượu Vương Hưng Long không phải kết thúc, chỉ là kết thúc vòng thứ nhất.

Rất nhanh, Lộ Nam cầm bình chia rượu đứng lên.

Nên tới lượt cô chủ động tấn công.

Đương nhiên bắt đầu từ Ngô Xuyên.

Ngô Xuyên không ngờ vị giám đốc Lộ trẻ tuổi này còn dám làm vậy, liền hơi gật đầu, uống cạn chén rượu, nói với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ làm hết sức thì tốt, không được cũng không cần miễn cưỡng chính mình."

Ngô Xuyên có ý tốt, anh ta cảm thấy Lộ Nam đánh cuộc một hơi như vậy đúng là hạ sách. Dù sao cô ấy phải lấy một địch mười mấy, làm sao có thể uống thắng mọi người? Cuối cùng nếu mất khống chế, e rằng đang chiếm thượng phong cũng sẽ không ai nhớ tới, chỉ phê phán cô ấy không biết lượng sức mình.

Lộ Nam "khiêm tốn tiếp thu, không hề nghe theo", quay sang cười với Vương Hưng Long và Trần Kiêu.

Hai vị này không phải người đáng ghét, đáng giá kính những chén đầu tiên.

Trong mắt Trần Kiêu là sự không đồng ý.

Nhưng Lộ Nam hết sức kiên trì cầm chén rượu, còn rót đầy cho anh ta.

Trần Kiêu hết cách, ngẩng đầu uống cạn.

Lộ Nam nhoẻn cười, chuyển hướng người kế tiếp.

Cô chủ động xuất kích, uống xong ba chén rượu, mặt không đổi sắc trở lại vị trí của mình.

Trương Phi thầm đánh giá, Lộ Nam đã uống 1 lít rồi.

Hắn ta cảm thấy, một đứa con gái tửu lượng có tốt, cũng nên có hạn đi? Đây chính là rượu trắng 53 độ, không phải bia hay rượu gạo.

Lộ Nam uống tới giờ, chỉ e cũng đã tới cực hạn?

Trương Phi vẫn rất tự tin với tửu lượng của mình, thế là lần này cũng không đứng lên nữa, chỉ cách mấy người, gọi giám đốc Lộ, nâng chén mời rượu.

Lộ Nam gõ nhẹ chén rượu lên mặt bàn thủy tinh lấy làm đáp lại, gọn gàng uống cạn.

Một lát sau, Trương Phi lại mời rượu lần nữa.

Lộ Nam cau mày nói: "Giám đốc Trương hành xử chẳng hào phóng gì cả, uống từng chén từng chén như vậy có ý tứ gì. Thật muốn kính tôi, chi bằng uống bình chia rượu."

Lời tác giả:

Tôi nhìn thấy có người hỏi: rượu trăm năm thật sự là trăm năm ư?

Giải đáp một chút.

Tất cả rượu ghi 3 năm, 12 năm, 20 năm, trăm năm đều là chỉ số năm cốt rượu, không phải cả bình cất chứa từng đó năm. Nghĩa là, bình rượu trăm năm, về lý thuyết có một bộ phận (nhỏ) là cốt rượu trăm năm hoặc gần trăm năm.

Loại rượu mà thuần trăm năm không trộn lẫn thứ gì, căn bản không thể uống nổi...

Đây là công nghệ điều phối, không giống với khái niệm pha chế rượu.

***

Về chuyện tại sao trước đó nữ ngỗng không biểu diễn bàn tay vàng:

1. Đối ngoại, Dương tổng của Phi Tường nhân phẩm tốt, lại có giám đốc Khách hàng lớn, Lộ Nam không cần phải uống nhiều ở các buổi Phẩm rượu.

2. Đối nội, Lộ Nam là tân nhân giữ chức giám đốc Đoàn mua, biểu hiện quá tốt rất dễ bị lãnh đạo ghi nhớ (không phải chuyện tốt), thậm chí sẽ xuất hiện tình hình lấy cô ra để đi xã giao.

3. Đối ngoại còn một mặt khác chưa thể nói...

4. Đối nội, Lộ Nam đã là giám đốc thành phố, coi như là lãnh đạo tầng thấp và vừa, không cứng rắn sẽ bị các giám đốc thành phố lõi đời khác coi thường; cùng với cô ấy cơ bản biết lãnh đạo trực tiếp Ngô Xuyên rượu phẩm và nhân phẩm đều ổn, sẽ không lấy giám đốc thành phố ra để xã giao với các lãnh đạo lớn và khách hàng khác (nếu có Nhà tiêu thụ cấp bậc 10 triệu thì chưa chắc).

Lần trước dùng bữa với Trần tổng của Hao"ertai, nữ ngỗng kỳ thực đã định uống thả cửa, nhưng nửa đường nhảy ra một Lý Lị muốn đền bù quan hệ... liền không thành công.

.***

Cho nên bây giờ là cơ hội tốt để nữ ngỗng hét lớn một trận, đại triển thân thủ, nhất chiến thành danh (quá khoa trương).

Tổng kết: Lúc này một lần uống sợ những giám đốc thành phố khác, đối với nữ ngỗng là lợi lớn hơn hại.