Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 112




Nghe Toa Toa phát biểu cảm khái về thân phận Trần Kiêu, cuối cùng Lộ Nam dặn dò một câu: "Mặc dù tin này giấu không được lâu, nhưng chúng ta vẫn đừng nên lỗ mãng."

Toa Toa gật đầu: "Tớ hiểu, tớ hiểu, tin tức này từ đâu tới không quan trọng, quan trọng không thể từ miệng của chúng ta. Đúng rồi, cậu định bao giờ tới thành phố Hoa An?"

"Cuối tháng này hoặc đầu tháng sau. Sao thế?"

"Không sao, tớ đang nghĩ, định chuẩn bị cho cậu một phần "đại lễ" nha." Toa Toa lại úp mở, làm sao cũng không chịu nói định tặng quà gì.

Lộ Nam suy nghĩ một lát, chính mình bây giờ thăng chức tăng lương, mỗi tháng áp lực trả khoản vay bớt đi nhiều, cũng không lo lắng Toa Toa tặng món đồ đắt tiền bản thân không thể đáp lễ, bèn nhịn tò mò, chờ nhận vui mừng.

"Đúng rồi. Lưu Dương chẳng phải tháng 7 đã chuyển tới thành phố Hoa An à, cậu có hỏi thăm một chút tình hình bản địa với chị ta không?" Toa Toa bỗng dưng nhớ tới chuyện này.

Lộ Nam lắc đầu: "Không cần thiết, chờ tới đó gặp mặt rồi nói."

"Cũng phải, Lưu Dương trước đây ở văn phòng thành phố cũng chỉ là người làm cho qua ngày, bây giờ tới Hoa An trời cao hoàng đế xa... Có khi cậu hỏi chị ta tình hình bản địa, chị ta cũng chưa chắc đã trả lời được." Toa Toa kẹp một miếng thịt cho Lộ Nam: "Đến nơi, cậu sẽ phải bận tâm rất nhiều chuyện, bây giờ mau ăn nhiều một chút, tớ cảm thấy dạo này cậu gầy đi đấy."

Lộ Nam bất đắc dĩ: "Sao cậu nói giống hệt mẹ tớ vậy."

"Nè~ cậu đang ghét bỏ tớ lải nhải đấy hả? À mà dạo này cô thế nào?" Gắp cho Lộ Nam một miếng thịt, Toa Toa cũng gắp cho mình một miếng, nhét vào bánh ngô, cắn một miếng, thật là: thơm nức.

"Phương diện công việc khá tốt, khách hàng nước ngoài lấy hàng ổn định. Mẹ tớ dự định phong phú thêm sản phẩm, đăng ký tài khoản trên sàn thương mại điện tử, lần trước còn tới Ô thành một chuyến, tìm chút nhà cung cấp, bây giờ đang bận chụp ảnh, gửi sản phẩm, tớ bảo bà ấy tới Phi Tường tìm Bùi Học Đống, chụp ảnh sản phẩm người ta là chuyên nghiệp, có lợi hơn nhiều so với tự làm đi? Cứ theo nhịp điệu này, sang năm chắc chắn sẽ thuê thêm người." Lộ Nam nói tiếp: "Phương diện sinh hoạt thì càng phong phú, có rất nhiều thứ phải học, mỗi 2 tuần còn phải về nhà một chuyến giám sát tình hình đời sống và học tập của em trai tớ. Đại khái ngồi xe quá mệt, mấy hôm trước hỏi tớ, bây giờ thi lấy bằng lái có khó không."

Nói tới đây, Phan Toa Toa nghĩ tới tình cảnh năm ngoái tới thành phố Vọng Hải tham dự họp nửa năm, liền bật cười: "Nhà các cậu say xe là tổ truyền à? Ô thành? Nếu cô thường xuyên tới đó, chẳng phải là nhân tiện tới Hoa An gặp cậu à?"

Ô thành là đô thị cấp huyện trực thuộc Hoa An, kinh doanh buôn bán hàng hóa nhỏ vô cùng phát triển.

"Đến thì đến chứ sao, tớ cũng không mong bà ấy đột nhiên không còn muốn khống chế tớ nữa. Chỉ có thể nói, bà ấy mà bận thì sẽ ít thời gian tìm tớ." Lộ Nam nhún vai: "Hơn nữa, nếu bởi vì lý do này, có thể thúc đẩy bà ấy thi bằng lái, cũng là chuyện tốt." Lộ Nam sắp xếp rõ ràng cho Hoàng nữ sĩ.

Phan Toa Toa hết sức bội phục: "Cậu thật nghiêm khắc với cô. Tớ phải học theo cậu, để mẹ tớ cũng đi thi chứng chỉ gì đó, tớ cảm thấy dạo này mẹ tớ càng cổ hủ hơn rồi... Haiz."

Cuối cùng, Toa Toa dặn dò: "Thuốc giải rượu có chưa? Tối nay phỏng chừng không ít giám đốc thành phố đều tới thăm dò khả năng của cậu, trước khi ăn cơm nhất định phải uống thuốc giải rượu nhé!"

[Cho nên Toa Toa không thể bắt lấy Trần Kiêu thật là đáng tiếc, hai người họ luôn nghĩ tới cùng một chỗ. Hiểu ngầm giống hệt nhau!] Nhìn di động, thấy Trần Kiêu gửi tin nhắn không khác mấy, Lộ Nam cười tủm tỉm đồng ý với Toa Toa, sau đó gõ chữ gửi Trần Kiêu: "Cảm ơn anh Kiêu nhắc nhở."

...

Buổi chiều, họp tuần văn phòng Hải Lâm đã không có quan hệ gì với Lộ Nam, thế là cô tạm biệt Toa Toa rồi về ký túc xá.

Đại cương cho quyển truyện mới cô đã viết xong, nhân vật cũng thiết lập tốt, nhưng chậm chạp không viết mở đầu.

Nhanh chóng tóm được mấy chục nghìn tiền nhuận bút quyển xuyên nhanh, Lộ Nam thừa nhận bản thân vẫn rất thích đi lối tắt.

Cho nên vừa bắt đầu nghĩ tới quyển mới, câu chuyện này đời trước cô đã từng đăng một lần, nghĩ hay là dùng nó cho đỡ tốn sức.

Nhưng dù trí nhớ tốt, cô cũng không cách nào viết lại nguyên văn một quyển tiểu thuyết 400-500.000 chữ.

Huống hồ, trước khi sống lại, tâm thái của cô hoàn toàn bất đồng, quyển tiểu thuyết ban đầu có sắc thái bi kịch, khi viết đại cương sửa đi chữa lại, biến thành kết cục đoàn tụ.

Lộ Nam không thể không thừa nhận, tinh lực của con người có hạn, đời trước sáng tác đạt được thành tích nhỏ, bởi vì khi ấy cô tương đối rảnh, có thể chuyên tâm làm chuyện này.

Mà bây giờ, có thể đoán được tới Hoa An, cô sẽ bận rộn một thời gian.

Chưa chắc có thể sáng tác được.

Công việc chính và phụ, tất phải có lựa chọn.

Nhìn màn hình laptop, nhìn con trỏ chuột nhấp nháy, Lộ Nam ngán ngẩm cười: ta vẫn đánh giá cao năng lực và tinh lực của mình rồi.

Nhưng bảo cô hoàn toàn từ bỏ sáng tác văn học mạng, cô cũng không nỡ.

Sáng tác đối với cô không những là hứng thú, còn là sức mạnh giúp cô thoát khỏi vũng bùn đời trước.

Cuối cùng, Lộ Nam cắn răng: không phải là vấn đề cá hay tay gấu ư? Ta tham lam, ta đều muốn. Như vậy... lưu trữ nhiều chương trước, rồi mới đăng truyện.

Nói kiên trì liền kiên trì, Lộ Nam buổi chiều gõ 3 chương cho vào dự trữ, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, chương 4 đang có mở đầu.

Cô nhìn đồng hồ, đã gần 4h30 chiều.

Hà Man Lâm nói thời gian liên hoan là 5h chiều.

Lộ Nam đứng dậy giãn lưng một chút, đổi quần áo, gọi xe tới Túy Kiềm Vị.

Tối nay ngoại trừ ăn cơm, tất nhiên còn có tăng hai, như vậy không cần thiết lái xe.

Lộ Nam tới không sớm không muộn, người còn chưa tới đông đủ, thế là cô tới gần Trần Lộ tới sớm hơn, hai người ngồi trên sofa câu được câu chăng tán dóc, nói về quần áo, đồ dưỡng da, v.v...

Sau đó đề cập tới Chu Điềm, chị ta đã làm xong thủ tục từ chức, Trần Lộ hoàn toàn thay thế trọng trách.

Lộ Nam nói đùa: "Bên phía Uy Cấu còn cần chị Lộ để ý hơn nhé."

Trần Lộ cười ngại ngùng: "Lộ Nam em đừng trêu chị."

"Em nói thật mà, Hoàng tổng không quá am hiểu xã giao, mặc dù văn phòng không có chi phí hỗ trợ, nhưng lỡ như sau này lượng tiêu thụ còn khả quan, Lão Vương xuất phát từ giữ gìn tình cảm, cũng ít nhiều sẽ mời bà ấy ăn cơm mấy lần, cho nên nội thành, sau này sẽ do... Hồng Đan Ni phụ trách phải không?" Lộ Nam hỏi: "Cậu ấy dù sao trước đó không phụ trách Nhà tiêu thụ nào, cho nên em nghĩ, vẫn cần chị Lộ để ý nhiều hơn."

Trần Lộ gật đầu, mặc dù thăng chức, nhưng chị ta kỳ thực vẫn gặp cảnh khó khăn không có Nhà tiêu thụ trong tay, hơn nữa thủ hạ chỉ có một Hồng Đan Ni tính tình tương đối mềm yếu, không khác gì quang côn tư lệnh, chị ta cũng bất đắc dĩ.

Nhận thấy Trần Lộ khó xử, Lộ Nam trấn an vỗ nhẹ lên mu bàn tay đối phương: "Không sao, vấn đề khó nhất đã giải quyết, năm nay tìm kiếm Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa sẽ thuận lợi hơn năm ngoái nhiều. Có lẽ còn sẽ có những người muốn quyền tiêu thụ hải ngoại giống Uy Cấu đấy."

Trần Lộ khẽ kêu "a" một tiếng, chị ta cho rằng Lộ Nam bảo chị ta để ý Uy Cấu là vì nguyên nhân này: "Vậy đến lúc đó chị sẽ chú ý hộ em nhé?"

Thấy Trần Lộ hiểu lầm ý mình, Lộ Nam lập tức biểu đạt rõ ràng: "Không cần không cần, chị Lộ hiểu lầm rồi. Thị trường hải ngoại lớn như vậy, Uy Cấu bây giờ có thể làm tốt hai bang nước Mỹ đã rất không tồi, quyền tiêu thụ của những nơi khác ký thì cứ ký thôi, tóm lại đây là chuyện mà tổng công ty cần cân nhắc, chị Lộ không cần chú ý cho em đâu. Ý em là, những người muốn ký quyền tiêu thụ ở nước ngoài - chắc là Lão Vương sẽ "sao chép" như với Uy Cấu, bảo bọn họ để nơi xuất hàng từ thành phố Hải Lâm, tính vào định mức của văn phòng thành phố, mỗi nhà 500.000 tới 1 triệu, tích lũy vài nhà như thế, anh ta liền không cần lo năm nay không có Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa nữa rồi. Chỉ là, nếu đúng như em đoán, năm nay ban Đoàn mua của các chị lượng công việc sẽ khá nhiều, mà lại vụn vặt, chị Lộ chuẩn bị tâm lý nhé."

Trần Lộ thở phào một hơi, cười: "Bận thì có sao, bọn chị chỉ sợ quá nhàn làm lãnh đạo chướng mắt ấy chứ." Ban nãy suýt nữa chị ta cho rằng Lộ Nam muốn chị ta hỗ trợ lưu tâm một chút "khách hàng đe dọa tiềm ẩn", trong lòng còn hơi khó xử.

"Cũng phải, Ngô tổng tác phong có vẻ sấm rền gió cuốn, phỏng chừng năm nay văn phòng tỉnh sẽ có nhiều hoạt động lớn." Lộ Nam cũng cười: "Thị trường lớn như thế, Uy Cấu vừa mới khởi bước, có thể nắm chắc thị phần hai bang là tốt rồi."

Đúng lúc này, Lý Lị cũng tới, hỏi: "Hai người đẹp đang trò chuyện gì thế?"

Trần Lộ liếc Lộ Nam, trả lời: "Ban nãy Lộ Nam nói cửa hàng quần áo mà cô ấy hay mua dạo này đang có hoạt động, giảm giá đồ mùa đông, tôi dự định ngày mai qua xem."

Lộ Nam ngồi cạnh gật đầu.

Từ Dao cũng đi tới: "Hàng nào hàng nào? Lần trước tôi đã định nói, chiếc áo dạ nâu của cô trông rất đẹp, mua ở đâu thế? Đắt không?"

Nhắc tới cái áo đó, Lộ Nam liền bật cười nói với Từ Dao: "Chiếc áo đó mua giảm giá trái mùa, chỉ tốn chưa tới 400 tệ." Đây là lời nói thật, chính là lần đầu tới Luna với Toa Toa, mua bằng thẻ tín dụng.

"Wow! Rẻ thế!!!" Từ Dao khiếp sợ, chị ta cho rằng tối thiểu phải hơn 1.500 tệ.

Lý Lị cũng có hứng thú, bởi vì từ đáy lòng, chị ta cũng thích cách ăn mặc của Lộ Nam, mặc dù trước đó còn ngầm mỉa mai người ta suốt ngày mua quần áo... khụ khụ, chuyện cũ không nhắc tới.

Các cô gái bao quanh Lộ Nam, hỏi rõ địa chỉ Luna, hẹn ngày mai tới xem.

Lộ Nam bổ sung: "Báo số di động của tôi có thể dùng thẻ hội viên của tôi giảm giá, nhưng tôi cảm thấy, nếu các chị thích phong cách cửa hàng đó, vậy tự làm thẻ đi, bởi vì điểm tiêu dùng tích lũy lên là có thể giảm giá về sau. Nhưng mà, bạn học của tôi không còn làm ở cửa hàng nữa, để tôi nói qua hộ các chị, bảo cô ấy nói với nhân viên cửa hàng, báo tên cô ấy sẽ được ưu đãi nhiều nhất." Vừa nói vừa lấy di động ra, trước mắt mọi người gửi tin nhắn cho Du Hà Phi. Đối phương cũng mau chóng đáp lại "ok", việc này coi như xong.

Lộ Nam nói năng thẳng thắn thành thật, hơn nữa khác với kiểu người thích nói lời khách sáo, quay đầu liền quên sạch sẽ chuyện đã hứa hẹn, cô ấy đồng ý hỗ trợ lấy ưu đãi, liền làm được luôn.

Ngay cả Từ Dao bởi vì nghề nghiệp mà hơi "tính toán chi li" đều cảm thấy Lộ Nam nói chuyện làm việc thật bằng phẳng.

Bằng vào lời nói và hành động này, Lộ Nam thành công giành được hơn 5% độ hảo cảm của các cô gái trong văn phòng tỉnh.

Tối nay Ngô Xuyên mời tất cả giám đốc thành phố và nhân viên công tác trong văn phòng tỉnh, hai bàn ngồi đầy người.

Chốc lát sau, người tới đủ, Ngô Xuyên bảo mọi người tùy ý ngồi, Lộ Nam và Trần Lộ liếc nhau, ngồi xuống bàn của Ngô Xuyên.

Dù sao đều phải uống rượu, đương nhiên uống trước mặt lãnh đạo mới không thiệt.

Trước khi gọi món, Ngô Xuyên nói: "Bữa cơm hôm nay, một là để tôi làm quen nhiều hơn với mọi người, dù sao sau này chúng ta sẽ vì công trạng của tỉnh Kiềm Giang mà cùng nhau phấn đấu; thứ hai cũng là để tạm biệt giám đốc Trần, chúc cậu ấy về tổng công ty đại triển hoành đồ!"

Mọi người đương nhiên kêu tốt, bầu không khí tương đối nhiệt liệt.

Ngô Xuyên không bao giờ bắt buộc các thuộc hạ phải uống rượu trên bàn tiệc, nhưng các giám đốc thành phố hiển nhiên thoáng chốc chưa thể thay đổi thói quen "kiếm sống" khi còn là thuộc hạ của Hướng Vân Phong.

Từng người tiến lên kính rượu Ngô Xuyên, tất nhiên kèm một câu: "Tôi kính ngài, ngài tùy ý."

Ngô Xuyên nghiêm mặt: "Muốn uống thì cùng uống, muốn tùy ý thì cùng tùy ý."

Mọi người hết cách, đành phải theo dõi Ngô tổng, cần phải uống nhiều hơn anh ta một chút.

Một vòng xong, Trần Kiêu đặc biệt thăng chức đương nhiên cũng không tránh khỏi bị chúc mừng, may mà có Ngô Xuyên ở trước, Trần Kiêu cũng hợp tình hợp lý nói: "Ý tứ là được."

Không ai dám chuốc rượu Ngô Xuyên và Trần Kiêu, nhưng Phan Toa Toa và Trần Kiêu buổi trưa nhắc nhở Lộ Nam lại một ngữ thành sấm.