Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Chương 9: Xuất phát




" Thùng thùng thùng thùng thùng thùng" Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, theo sau chính là tiếng kêu gào đòi mạng của Cảnh Bạc:"Mộc Mộc, Mộc Mộc, mở cửa nhanh lên, chúng ta bị xác chết biết đi bao vây, không đúng, chúng ta mẹ nó bị tang thi bao vây, mau mở cửa" " thùng thùng ", Cảnh Bạc lo lắng điên cuồng gõ cửa phòng ngủ của Lữ Mộc, hồi lâu không nghe thấy tiếng động, vì vậy hít vào nhấc chân chuẩn bị đá, kết quả một giây sau cửa mở ra.

Lữ Mộc không kiên nhẫn bắt lấy bàn chân to bắt tới trước mặt, ném đi, Cảnh Bạc bị ném xuống đất, tiếng kêu rên truyền khắp toàn bộ biệt thự, lũ tang thi nghe thấy âm thanh còn vui hơn.

"Đã ở đây hơn một tháng, vừa vặn cũng nên rời đi, xe của cậu là xe việt dã đúng không?" Lữ Mộc khoanh tay nhàn nhạt hỏi thanh niên chổng vó trước mắt.

"Xi ~ sao không hỏi tớ có đau hay không trước /(ㄒoㄒ)/~~" Cảnh Bạc đứng dậy xoa mông, oán giận:"Mộc Mộc, cậu càng ngày càng bạo lực, chờ tớ gặp anh Thương, tớ nhất định cáo trạng với anh ta, lại nói tới tớ đương nhiên lái việt dã, người đàn ông như tớ chỉ có xe việt dã khí phách mới xứng với tớ, vì thêm ngầu tớ còn cải tiến thêm, gầm xe cao, chạy nhanh lại bền chắc, hơn nữa còn có kiếng chống đạn! Tốt hơn chiếc Land Rover của cậu nhiều!" Nói đến xe, một giây trước Cảnh Bạc còn ai oán trong chớp mắt sáng rực như ánh mặt trời.

Lữ Mộc lười phối hợp anh:"Dẫn tớ đi lấy xe, trước lái Land Rover đâm ra ngoài, nếu xe hư thì đổi sang xe của cậu."

"Đi ~ cho cậu kiến thức cục cưng nhà tớ ngầu cỡ nào."

Thu xe vào không gian, nhìn gương mặt cầu khen ngợi của Cảnh Bạc, khóe miệng Lữ Mộc co giật, hơn nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra được "A ~ " liền không thèm để ý tới vẻ mặt mất mát của Cảnh Bạc, lên chiếc Land Rover, Cảnh Bạc theo sau ngồi lên ghế phó lái.

Lái xe đến cổng biệt thự rồi dừng lại, Lữ Mộc xuống xe để Cảnh Bạc lái, mình thì đi mở cổng, Cảnh Bạc biết năng lực của Lữ Mộc, cũng biết bản thăn có bao nhiêu cân lượng nên đối với mệnh lệnh của Lữ Mộc cũng không như lần trước bởi vì lo lắng an nguy của cậu mà yêu cầu Lữ Mộc ở trên xe, còn mình thì xuống xe, như vậy sẽ kéo chân sau Lữ Mộc.

Lữ Mộc nhanh chóng đi tới cổng biệt thự, nhấn xuống nút điều khiển cổng, sau đó nhanh chóng né qua một bên.

"Đi!" Lữ Mộc hô với Cảnh Bạc trong xe.

Lữ Mộc chưa dứt lời, Cảnh Bạc liền đạp mạnh chân ga, xông về phía tang thi ngoài cổng.

"Bịch! Bịch! Bịch!" Tang thi liên tục bị đụng bay, tang thi trước ngã xuống, tang thi sau tiến lên, tang thi ngăn ở cổng thật sự quá nhiều, dù đạp chân ga hết cỡ, tốc độ di chuyển vẫn dần dần chậm lại, kính chắn gió và kính chiếu hậu ngày càng dính nhiều máu đen chắn tầm mắt Cảnh Bạc, kính trên xe cũng bắt đầu nứt do lũ tang thi va đập, kiên trì mấy giây liền nghe một tiếng "rầm", cửa sổ xe triệt để giải nghệ.

Mắt thấy móng vuốt tang thi sắp hướng tới mình, tay phải Cảnh Bạc khống chế vô lăng, tay trái nhanh chóng cứng rắn lại, bàn tay nắm chặc thành nắm đấm, đấm về phía tang thi bên cạnh, bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu tang thi trực tiếp bị bể nát, trên đường còn đụng phải tang thi khác chen vào cửa sổ xe, đầu tang thi đụng trúng cũng bể nát.

Cảnh Bạc vẫy vẫy tay, còn chưa kịp buồn nôn thì mấy tang thi khác đã nhào lên, đang muốn ra tay nữa thì thấy trên đầu tang thi xuất hiện năm lỗ thủng rồi ngã xuống, Lữ Mộc di chuyển nhanh nhẹn phía sau tang thi, nhanh chóng xuyên qua đám tang thi bao vây xe, cánh tay không ngừng quơ, xuyên thấu từng đầu tang thi, nơi Lữ Mộc đi qua tang thi ngã xuống một đám, Cảnh Bạc nhắm ngay thời điểm này, lần nữa đạp chân ga hết cỡ, chạy ra khỏi vòng vây tang thi, cách biệt thự 200m mới dừng lại.

Thấy Cảnh Bạc đã thoát khỏi, Lữ Mộc cũng không ham chiến, giải quyết xong mấy cái tang thi cản đường liền nhanh chóng chạy tới xe Land Rover, chờ Lữ Mộc lên xe, Cảnh Bạc đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.

Tuy nhiên sau khi bọn họ rời đi không lâu, có ba chiếc xe nhanh chóng lái vào biệt thự của Lữ Mộc.

Thương Liêm nhìn cánh cửa mở rộng, trái tim chùng xuống, dùng tốc độ nhanh nhất vào biệt thự, thấy tang thi du đãng khắp nơi trong biệt thự, đầu óc Thương Lięm nháy mắt trống rỗng, chờ tới khi hắn phục hồi tinh thần, mới nhớ tới hắn nên nhìn mặt những tang thi đó, biết đâu cậu không ở trong đám đó, mắt như máy quét hình nhanh chóng quét qua gương mặt đám tang thi, khi xác nhận Lữ Mộc không ở trong đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có mấy con tang thi gương mặt bị thối rữa biến dạng, nhưng Thương Liêm biết, cậu không ở trong đó.

Hít sâu một hơi, Thương Liêm cưỡng chế bản thân tỉnh táo lại, sau đó cầm bộ đàm liên lạc nội bộ lên:"Xe số hai đi dọn dẹp tang thi, xe số ba Đại Nữu cùng Đinh Mạt Mạt ở trên xe, Diệp Dương, Diệp Hướng đi đóng cổng biệt thự rồi giúp xe số hai dọn dẹp tang thi."

"Xe số 2 nhận được!"

"Xe số 3 nhận được!"

Đặt bộ đàm xuống, Thương Liêm mặt không đổi sắc an bài mấy người trong xe mình:"Hoa Thư, Ngũ Cương, Khâu Lỗi theo tôi vào biệt thự, thấy tang thi thì cho tôi biết trước, không được giết."

Hoa Thư đẩy kính trên sống mũi, trả lời:"Đội trưởng! Lấy ảnh Mộc Mộc cho chúng tôi xem đi, như vậy chúng tôi tìm người cũng tiện hơn!"

"Ừ, ừ, Hoa huynh đệ nói rất có lý." Ngũ Cường phụ họa.

"Đúng vậy, đội trưởng để chúng tôi xem đi." Khâu Lỗi cũng hùa theo, bọn họ vẫn luôn biết đội trưởng nhà mình trăm nghìn cay đắng quay về là vì tìm người yêu của mình, mà bọn họ đều là đội trưởng trên đường quay về thành phố W tìm người yêu mà quen biết, chậm rãi thành lập đội ngũ, cho nên có thể nói nếu như không có Mộc Mộc - người yêu của đội trưởng, thì cũng sẽ không có đội Mộc Liêm, bọn họ biết người yêu của đội trưởng là nam, mỗi lần thấy đội trưởng ôm ảnh chụp ngây người, bọn họ đều vô cùng tò mò người trong hình tới vò đầu bứt tai, nhưng chỉ cần có người muốn lại gần nhìn lén, đội trưởng sẽ giấu tấm ảnh như giấu bảo bối, sau đó lạnh mặt đuổi bọn họ ra, mãi đến khi tiến vào thành phố W, đi tới biệt thự của người yêu đội trưởng, y nghĩ bọn họ rốt cuộc có thể thỏa lòng tò mò, tò mò có thể hại chết mèo ~ tuy khi tiến vào biệt thự không có thấy người yêu đội trưởng, ngược lại nhìn thấy tang thi du đãng xung quanh, nhưng Khâu Lỗi cũng không lo lắng người yêu của đội trưởng gặp nguy hiểm, đội trưởng lợi hại như vậy, người đàn ông được đội trưởng khẳng định chắc chắn sẽ không yếu, đội trưởng là người giỏi nhất, người yêu của đội trưởng nhất định là người tốt nhất (ôi chao, tiểu Lỗi của tôi, mù quáng sùng bái là không được nha ~)

Nói đến Lữ Mộc, vẻ mặt Thương Liêm rốt cuộc nhu hòa, hắn nâng tay vuốt ngực, ảnh chụp luôn đặt ở đây, dù sau đó biết Lữ Mộc lừa gạt mình, cậu cũng không yêu mình, cho tới nay đều lợi dùng mình cho sự nghiệp của La Phong mà thôi, nhưng đã chậm, trong gần hai năm Lữ Mộc chủ động tiếp cận mình, cậu cứ như vậy cắm rễ xuống sâu trong lòng hắn, hắn yêu cậu, yêu tới ngu ngốc, cho nên tuy sau đó biết mình bị lợi dụng, bị lừa gạt, nhưng vẫn không đổi được tình yêu, hắn chưa từng yêu ai, người đầu tiên hắn yêu chính là Lữ Mộc, rất yêu, cho nên dù bị lừa gạt lợi dụng hắn cũng không bỏ được, hắn cứ cố chấp như vậy, hy vọng xa vời nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một thế một đôi), sau lại mạt thế, xuất hiện tang thi, hắn không yên tâm, lo lắng La Phong không bảo vệ cậu tốt, chờ cuối cùng bản thân không bị cảnh sát truy nã nữa, hắn lập tức muốn trở về, tuy cơ thể biến dị mang đến sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng là một đường gian khổ, tầng tầng nguy hiểm, nhưng chỉ cần nghĩ tới người mình yêu, hắn đều không quan tâm, có đôi khi hắn nghĩ, sau khi hắn tìm được người đó, hắn dứt khoát giam cầm cậu bên người, như vậy cậu sẽ không gặp nguy hiểm, như vậy cậu không thể rời bỏ mình, dù cho cậu không yêu mình, dù cho cậu sẽ hận hắn, chỉ cần cậu vẫn ở bên cạnh mình là đủ rồi, ít nhất người cậu vẫn ở bên cạnh mình.

"Đội trưởng! Thực ra không xem..." Ngũ Cương thấy đội trưởng chậm chạp không trả lời, y cho rằng đội trưởng không muốn, đanh định từ bỏ ý định xem ảnh, lời còn chưa nói xong đã thấy đội trưởng nhà mình với tay vào túi áo sơ mi, nhẹ nhàng lấy ra ảnh chụp, ảnh chụp hơi cũ, hiển nhiên là được vuốt ve nhiều lần, đã không còn trơn nhẵn và phản quang, khi lấy ra ảnh chụp, người đàn ông này theo thói quen vuốt ve gương mặt của thanh niên trong bức ảnh, góc chụp tấm ảnh là từ ngoài cửa sổ chụp vào trong phòng, chắc là chụp lén, bởi vì còn có một mảnh nhỏ cửa sổ dính vào, nhưng chất lượng ảnh chụp vẫn rất rõ nét, địa điểm ảnh chụp chắc là căn phòng nào đó trong biệt thự này, thanh niên khỏa thân trên, trên phần bụng lộ ra ngoài là tuyến nhân ngư hoàn mỹ, cơ bắp cũng không khoa trương, nửa người dưới mặc quần thể thao, đeo tai nghe màu trắng chạy trên máy chạy bộ, mái tóc ngắn đơn giản, phần tóc mái trên trán bị vuốt ngược tùy ý, lộ ra ngũ quan hoàn mỹ, đường nét gương mặt sắc sảo, cặp mắt đào hoa nhướng lên, đôi môi mỏng mím chặc, làn da trắng, nhưng cũng không phải quá trắng, không cảm thấy quá giống nữ, ngược lại làm người nhìn cảm giác sạch sẽ tươi mát.

"Đội trưởng, thật là đẹp trai, còn đẹp trai hơn đội trưởng một phần.." Ngũ Cương cảm thán.

"Tôi còn tưởng rằng người yêu của đội trưởng sẽ mềm yếu nữ tính, không phải khi tìm người yêu luôn tìm loại hình bù đắp cho nhau sao, dù sao đội trưởng quá mạnh mẽ dương cương, không nghĩ tới sẽ là một soái ca như thế này, lớn lên đẹp, xác thực không có chút nữ tính..." Khâu Lỗi đánh giá đúng trọng tâm.

Họa Thư đẩy kính:"Cái này gọi là cường cường, loại CP này, rất được hủ nữ hoan nghênh ~"

"Xem đủ chưa?" Thương Liêm mặt không đổi sắc cắt ngang thảo luận của bọn họ, nhẹ nhàng lấy ảnh chụp lại, sau đó gõ gõ cửa sổ xe, nhắc nhở bọn họ bên ngoài còn tang thi:"Xuống xe, nhớ kỹ lời tôi nói, phát hiện tang thi trong biệt thự, không được phép giết!"

"Vâng!" Mấy người cũng không có bất kỳ nghi vấn nào với mệnh lệnh của Thương Liêm, dù biết thấy tang thi thì cần phải giết, nhưng nghĩ tới nếu có thể là người yêu của đội trưởng, bọn họ nghĩ dù đội trưởng nuôi tang thi bên người cũng không có vấn đề gì, thực ra bọn họ rất xoắn xuýt, bọn họ hy vọng tìm được người yêu của đội trưởng, lại vừa sợ tìm được người yêu đội trưởng, sợ khi tìm thấy người đó đã không còn là người nữa, bọn họ ôm tâm trạng xoắn xuýt này đứng ở cửa chính.

Cửa cũng không khóa, bọn họ cứ như vậy đẩy cửa đi vào, tình huống như vậy khiến bọn họ nhíu mày, cửa không khóa đại biểu cho cái gì, tin chắc tất cả mọi người đều hiểu, nếu bên trong còn người sống, đương nhiên sẽ không bỏ mặc không khóa cửa lại, đây không phải rõ ràng là mời tang thi vào nhà sao?

Thương Liêm nhíu chặc lông mày, hai bàn tay nắm chặc không ngừng run rẩy, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình rất đau, đau tới khiến hắn không hít thở nổi, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống mất đi Lữ Mộc, hắn nghĩ hắn căn bản không thể sống nổi, ôm tâm trạng mừng rỡ trở về, cho rằng có thể lần nữa bảo vệ cậu dưới cánh chim, nhưng tất cả những thứ hắn thấy được khi vào cửa tới giờ khiến hắn cảm thấy những dự tính của mình đều như chuyện cười.

"Tìm, dù chết hay sống, miễn là người ở trong biệt thự này đều tìm ra cho tôi, hãy nhớ những lời tôi đã nói trước đây với mấy cậu..." Nói đến đây, trong mắt Thương Liêm tràn đầy quyết tâm, hắn đang chờ phán quyết của ông trời, Lữ Mộc sống hắn sống, cho dù cậu trở thành tang thi không có suy nghĩ chỉ biết ăn thịt người, hắn cũng sẽ nuôi cậu, dốc cả một đời cũng muốn cậu khôi phục bình thường, nếu Lữ Mộc đã hoàn toàn rời khỏi hắn, vậy hắn sẽ tới cầu Nại Hà tìm cậu.

Sau năm phút đồng hồ:" Đội trưởng, tầng hai... tầng hai... có thi thể một người đàn ông đã thối rữa, thi thể không có đầu nên..." Nói đến đây, Khâu Lỗi đã không thể nói gì nữa, bởi vì vẻ mặt đội trưởng quá đáng sợ.

"Dẫn đường." Xoay người đi tới tầng hai, Thương Liêm cũng không nói thêm gì, chỉ là bàn tay đã nắm chặc, máu chảy xuống từng giọt, màu đỏ của máu đâm vào mắt Hoa Thư và Ngũ Cường khiến họ nhíu mày, đội trưởng như vậy bọn họ chưa từng gặp qua, tình yêu thật đáng sợ.

"Chính là căn phòng này." Khâu Lỗi nói rồi đẩy cửa ra, trong biệt thự không có thân ảnh của tang thi, chỉ là ở căn phòng cuối cùng tầng hai phát hiện thi thể không đầu của một người đàn ông, Khâu Lỗi nghĩ kết quả này so với người yêu biến thành tang thi càng khiến người đau khổ, cho nên sau khi cửa mở ra, Khâu Lỗi không dám nhìn mặt đội trưởng, cho nên bỏ lỡ vẻ mặt đột nhiên bình tĩnh lại của Thương Liêm khi nhìn thấy thi thể, thân hình kia không phải là Mộc Mộc, nhìn kỹ thì sẽ thấy trên mu bàn tay của thi thể có vết sẹo hình lưỡi liềm, mà trên tay La Phong cũng có một vết sẹo y như vậy.

"Không phải." Nói xong hai chữ này, Thương Liêm xoay người rời khỏi phòng, những người khác nghe thấy hai chữ này đều thở phào nhẹ nhõm:"Không phải thì tốt rồi, không phải thì tốt rồi..."

Đi ra biệt thự, Thương Liêm nhìn bầu trời phương xa im lặng thật lâu, sau đó mới xoay người nói với các đội viện không dám tiến lên:"Xuất phát, em ấy không ở đây." Sau khi nói xong liền dẫn đầu đi tới xe việt dã, nếu không phát hiện thân ảnh của Mộc Mộc, dù là tang thi hoặc thi thể, vậy đại biểu Mộc Mộc còn sống.

Lái xe ra cổng, Thương Liêm quay đầu nhìn phương hướng biệt thự một lần cuối, Mộc Mộc, em đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? La Phong... Mộc Mộc, không cần sợ, chờ anh, anh sẽ tìm được em.

Mà Đinh Mạt Mạt ngồi trong xe số 3 sau khi nghe hai chữ "không phải" liền đối với Đại Nữu bên cạnh bày tỏ tiếc nuối của bản thân, sau đó cúi đầu, che dấu điên cuồng ghen ghét trong mắt, trong lòng ả niệm đi niệm lại như lời nguyền:"Sao không chết, sao không chết, sao không chết đi, một người đàn ông mà cũng muốn theo tôi đoạt anh Thương, đi chết đi, đi chết đi."