Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế

Chương 12: Em ở đây đợi anh (2)




"Dẫn tôi tới phòng phát thanh." Kêu Quả Tuấn dẫn đường, Lữ Mộc quay đầu nhìn Cảnh Bạc chạy tới sau khi giải quyết xong tên gầy như bộ xương khô.

"A ~ sao cậu không đi?" Cảnh Bạc tò mò hỏi thanh niên dẫn đường.

"Xin chào, tôi là Quả Tuấn, sau này sẽ đi theo Lữ Mộc." Quả Tuấn vươn tay ra.

Cảnh Bạc sờ sờ đầu bóng lưỡng của mình, tiến lên bắt tay Quả Tuấn:"Ha ha, xin chào, xin chào, tôi tên Cảnh Bạc, là anh em mặc chung quần với Mộc Mộc, sau này chúng ta chính là đồng bạn ~" Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, dù sao vừa nãy người này ở trong nhóm kẻ thù.

"Đi thôi!" Lữ Mộc vỗ vỗ vai anh, cho Cảnh Bạc ánh mắt yên tâm, cậu biết anh đang suy nghĩ gì, dù kiếp trước thế nào, thì chỉ đơn thuần nhìn qua ánh mắt của người này, Lữ Mộc có thể tin y sẽ không phản bội, nhiều lắm là có tâm tư rời khỏi thôi, chưa nói tới dùng người thì không nghi ngờ người, Lữ Mộc có tự tin sau này có thể khiến y hoàn toàn một lòng với mình, huống chi cũng không ai ngại nhiều nhân tài, Lữ Mộc cậu cũng vậy, dù dị năng của cậu lợi hại đến mấy chăng nữa cũng không thể đánh lại người đông thế mạnh, một người mạnh mẽ không tính là gì, ví dụ một chiếc đũa và một bó đũa ai cũng biết, nếu muốn đứng cao hơn, đi xa hơn, một mình chiến đấu là tuyệt đối không thể được, rộng rãi thu nhận nhân tài mới là phương kế hay nhất.

Phòng phát thanh cách thang máy khá xa, bảy quẹo tám rẽ mấy cái hành lang mới đi tới nơi, nhìn thiết bị xa lạ trước mắt, Lữ Mộc im lặng nhìn Quả Tuấn.

Quả Tuấn hiểu ý tứ của Lữ Mộc, cậu không biết làm như thế nào với mấy thiết bị này:"Tôi biết những thứ này, cậu nghĩ cậu muốn nói gì thì tốt rồi."

Nghe vậy Lữ Mộc gật đầu, cậu đương nhiên biết ý sẽ, kiếp trước cậu từng nghe qua nghề nghiệp của Quả Tuấn, trước mạt thế là phát thanh viên, chỉ là sau mạt thế mới biết được thì ra là thiên tài điện tử.

"Được rồi, cậu muốn nói gì thì chỉ cần nói vào micro là được, lúc nói thì quay cái này, nó sẽ ghi âm lại lời cậu nói, sau này dùng lại phát tin liên tục, tôi hy vọng cậu có thể tìm được người cậu muốn tìm." Quả Tuấn chân thành nói với Lữ Mộc.

"Cảm ơn, chắc chắn tìm được." Lữ Mộc cười nhạt, tuy cơ bản nhìn không ra cậu đang cười:"Hai người ra ngoài đi, một mình tôi có thể làm được."

"Vậy chúng tôi đi ra ngoài, Mộc Mộc, có chuyện gì thì gọi cho chúng tớ ~ " Cảnh Bạc nói xong liền kéo Quả Tuấn ra ngoài cửa.

Lữ Mộc ngồi trước thiết bị, hít sâu một hơi, ấn cái nút trên thiết bị, bắt đầu chầm chậm nói ra lời nói cậu vẫn luôn chôn sâu trong lòng.

"Thương Liêm."

"Em là Lữ Mộc."

"Liêm, em không tìm thấy anh, không biết tung tích của anh, cũng không biết anh đang ở đâu, em chưa bao giờ nghiêm túc hiểu anh, em không biết nên tìm anh ở đâu, nhưng Lữ Mộc em xin thề đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng cần anh tìm em."

"Liêm, tuy em không có tư cách cũng không xứng nói như vậy, nhưng xin hãy để em ở bên cạnh anh, hãy để em đi cùng anh, dù trên đời này có nhiều khó khăn đau khổ hơn nữa cũng sẽ không bỏ đi, sẽ không từ bỏ, Liêm, em ở đây, đài phát thanh W thành phố W, em đang đợi anh... em... Liêm..." Lữ Mộc nỉ non gọi tên Thương Liêm, thật lâu mới lấy lại tinh thần, giơ tay lau đi chất lỏng nơi khóe mắt, đứng dậy tắt thiết bị, sửa sang tâm trạng, Lữ Mộc đứng dậy kêu Quả Tuấn.

"Phát bản ghi âm 24h mỗi ngày." Giao phó xong, Lữ Mộc đi ra cửa.

"Mộc Mộc." Cảnh Bạc hô, anh thấy viền mắt đỏ bừng của Lữ Mộc.

Lữ Mộc dừng trong chốc lát, cũng không nói gì, tiếp tục đi ra ngoài, cậu phải xuống lầu 1 tới đại sảnh chờ người kia.

Hai người bị lưu lại lẳng lặng nghe bản ghi âm của Lữ Mộc, hồi lâu sau đó viền mắt Cảnh Bạc đỏ lên, cái gì cũng không nói, chỉ đứng dậy đi ra cửa, cuối cùng chỉ còn Quả Tuấn và tiếng thở dài thật dài.

"Mộc Mộc, tìm được cậu rồi, một người buồn bực làm gì, đến, đi ăn với tớ." Cảnh Bạc tìm được Lữ Mộc ở lầu một, giả vờ như không có chuyện gì, hi hi ha ha kéo Lữ Mộc cùng anh ăn gì đó.

Viền mắt Lữ Mộc phiếm hồng nhìn Cảnh Bạc, cũng không vạch trần anh mà cười nói:"Cậu có gì tốt ăn, trong túi của cậu toàn là hoa quả khô, trong không gian tớ có hoa quả tươi mới, cậu chờ đi, tớ đi hái." Một đêm ở Cảnh gia kia, cậu đã trồng một số cây ăn quả nhưng vẫn chưa kịp nhìn tình hình sinh trưởng, nếu hiện tại nhắc tới cũng đúng lúc nhìn thử, nói làm liền làm, không lâu sau trước mặt họ xuất hiện mấy loại trái cây, trái táo, lê, quả đào ~ mỗi quả đều no đủ nhiều nước.

"Chậc, chậc, chậc, không gian quả thực thần kỳ." Cảnh Bạc xoa trái táo lên áo, cắn một cái còn không quên cảm thán.

"Ăn cũng không bịt được miệng cậu lại." Lữ Mộc trêu chọc.

"Đang ăn gì vậy, cũng không gọi tôi." Quả Tuấn mới vừa xuống cười nhìn Cảnh Bạc ăn ngấu nghiến.

"Tôi còn dư lại mấy quả, nếu không ăn thì sẽ hư." Lữ Mộc trả lời, thuận tiện ném cho Quả Tuấn một trái đào.

"Cảm ơn ~" Quả Tuấn cảm ơn, nhìn quả đào tươi mới trong tay như mới vừa hái xuống, như có điều suy nghĩ, còn dư lại sao? Nhưng ném cho mình lại là quả đào khó bảo tồn nhất, tốt như vậy sao, cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra cắn một cái, cười với Lữ Mộc, ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt Lữ Mộc kia, khiến y hiểu được dụng ý của cậu, dù thấy hay nghe được cái gì đều làm như không có, sau này tín nhiệm lẫn nhau cuối cùng cũng sẽ có thể có được câu trả lời.

"Định chờ ở đây sao?" Quả Tuấn hỏi.

"Ừ, mấy ngay nay có thể sẽ có nhiều người nghe được phát thanh bị hấp dẫn mà tới, nhớ chú ý, không phải Thương Liêm thì không cho vào."

"Sau này một tiếng mỗi buổi sáng, tôi sẽ ra ngoài giết tang thi xung quanh, thuận tiện thu thập đồ ăn và đồ dùng hàng ngày, thời điểm tôi đi ra ngoài thì cậu và Cảnh Bạc ở lại, để cậu ấy hướng dẫn cậu cách sử dụng chính xác năng lực của người tiến hóa, sau khi tôi trở về hai cậu sẽ đi ra ngoài phối hợp săn giết tang thi, như vậy có trợ giúp giúp các cậu thăng cấp." Lữ Mộc nhìn hai người, nói ý tưởng và sắp xếp của cậu, cậu không biết Thương Liêm tới hay không, có nghe phát thanh hay không, nhưng dù sao đi nữa dọn dẹp tang thi sẽ nhiều thêm một phần an toàn cho Thương Liêm khi hắn tìm tới, cậu sẽ dừng ở nơi này một đoạn thời gian, nếu thực sự đợi không được nữa, vậy cậu sẽ khởi hành đi thành phố S, cậu biết phương pháp này không cao minh, nhưng cậu sợ, sợ hai người tìm kiếm đối phương lại lần lượt bỏ qua nhau, nước Z quá lớn, cậu không dám mạo hiểm, cho nên hy vọng cuối cùng của cậu chính là thành phố S, bởi vì kiếp trước hắn đã tìm được mình ở nơi đó.

"Không được, một mình cậu hành động không an toàn." Quả Tuấn nhíu mày phản đối.

Cảnh Bạc cũng không đồng ý:"Mộc Mộc, tớ biết cậu lợi hại, nhưng một mình cậu tớ rất lo lắng, không bằng thế này, ba người phân ra một người cùng mỗi người đi 1 lần, cách một ngày lại đổi một người, thay phiên như vậy thì không cần một người một mình ra ngoài."

Đối với ý tốt của hai người, Lữ Mộc tiếp nhận, nhưng sỡ dĩ cậu sắp xếp như vậy cũng là có ý của mình:"Không được, mỗi lần chỉ chừa một người ở đài phát thanh sẽ rất nguy hiểm, nhân tố nguy hiểm không chỉ từ tang thi mà còn có những người khác bị hấp dẫn bởi phát thanh mà đến, thế đạo rối loạn như này, không phải là không có khả năng!" Cậu ở đây chờ Thương Liêm, nên phải bảo vệ tốt chỗ này:"Tớ có bao nhiêu cân lượng tớ vẫn rõ, tớ sẽ không đi làm chuyện gì nguy hiểm đâu, hai cậu yên tâm."

"Nhưng..." Quả Tuấn còn định nói gì đó đã bị Cảnh Bạc ngăn lại, anh biết cậu đã quyết định như vậy thì không thể sửa lại, chỉ cần chuyện liên quan tới Thương Liêm, Lữ Mộc sẽ vô cùng cố chấp.

Hai tháng sau, chỗ nào đó trong thành phố W, trong xe việt dã đang di chuyển truyền tới một tiếng hô hưng phấn.

"Đội trưởng! Đội trưởng! Mau mở radio, nhanh lên!" Diệp Dương bởi vì kích động, gương mặt hơi đỏ lên, vừa nói vừa vui sướng khoa tay múa chân, thiếu chút nữa quăng đi bộ đàm trên tay.

"Diệp Dương cậu nói nhỏ lại được không, giọng như vịt đực vậy, còn không biết giảm lại." Hoa Thư đang lái xe vươn một tay ra ngoáy lỗ tai, trêu trọc nói.

"Cậu mới vịt đực, đừng nói nhảm, nhanh mở radio lên! Là người yêu của đội trưởng! Là Lữ Mộc người yêu của đội trưởng!" Diệp Dương không quan tâm trêu chọc của Hoa Thư, khẩn cấp đến muốn giậm chân.

Thương Liêm vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt, nhanh chóng mở radio trên xe.

Trong radio, một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi phát ra:"Em là Lữ Mộc."

"Liêm, em không tìm thấy anh, không biết tung tích của anh, cũng không biết anh đang ở đâu, em chưa bao giờ nghiêm túc hiểu anh, em không biết nên tìm anh ở đâu, nhưng Lữ Mộc em xin thề đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng cần anh tìm em."

"Liêm, tuy em không có tư cách cũng không xứng nói như vậy, nhưng xin hãy để em ở bên cạnh anh, hãy để em đi cùng anh, dù trên đời này có nhiều khó khăn đau khổ hơn nữa cũng sẽ không bỏ đi, sẽ không từ bỏ, Liêm, em ở đây, đài phát thanh W thành phố W, em đang đợi anh... em... Liêm..."

Thương Liêm nhíu chặc mày, nghe giọng nam khẽ run trong đó nói không bỏ đi, không từ bỏ, hắn biết, Mộc Mộc của hắn đang khóc, nghe cậu nỉn non tên mình, hắn biết mình đã hãm sâu hơn, nghe cậu nói cậu chờ hắn, làm hắn gần như không khống chế được tâm tình của mình, hắn muốn khóc.

Người đàn ông này bao nhiêu năm qua chưa từng khóc, lúc này lại không thể không ngửa đầu, dựa lên ghế dựa phía sau, hắn khoác cánh tay lên mắt, chỉ là Hoa Thư ngồi bên cạnh hắn vẫn thấy được ống tay áo dần bị thấm ướt.

Người trong xe im lặng không lên tiếng, bọn họ biết đội trưởng bọn họ cần sửa sang lại tâm tình, bọn họ rốt cuộc tìm được cậu, không! Không! Là Mộc Mộc rốt cuộc tìm được bọn họ!

Rốt cuộc đội trưởng có thể ngủ ngon giấc.

"Đi tới đài phát thanh W." Thương Liêm sửa sang xong tâm tình rốt cuộc mở miệng.

"Đang đi tới." Hoa Thư cười đáp.

"Ừ, lái nhanh lên." Thương Liêm lúc này hận không thể khiến bản thân mọc ra đôi cánh.

Hoa Thư cười đáp:"Vâng, đội trưởng!" Y biết đội trưởng bọn họ nóng lòng, bọn họ cũng chờ mong được gặp người yêu của đội trưởng.

"Tôi đã xem bản đồ, chỗ đó cách chúng ta cũng không xa, chúng ta có thể tới đó trước khi trời tối." Khâu Lỗi hưng phấn nói.

Thương Liêm lại nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là hắn làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được, trong đầu hắn chất đầy Lữ Mộc.

Toàn bộ đội ngũ hoan hô, bỏ đi lo lắng trước kia, bọn họ vui mừng vì đội trưởng của bọn họ, chỉ là trừ một người.

Đinh Mạt Mạt trong xe số ba lúc này đánh vào ghế ngồi, hết sức khắc chết ghen ghét và ý muốn giết người điên cuồng trong lòng.