Lúc này Cố Diễn không biết hai vị đại thiếu kia suy nghĩ gì trong lòng, tâm tư hơi hoảng hốt, nhớ lại cuộc sống đời trước giữa cậu và Trình Nguyên không khỏi khiến cậu buồn bực.
Cố Diễn cúi đầu ăn bánh ngọt, ráng giảm bớt phiền muộn trong lòng, Trình Nguyên lẳng lặng nhìn cậu ăn, sau khi ăn xong hắn lại gọi thêm vài phần tráng miệng cho cậu, loại không khí hài hòa thế này suýt nữa đâm mù mắt mấy vị khách khác.
Trực giác của Lý Dương nói cho gã biết, trong tình hình này không thể lên tiếng làm phiền đến Nguyên thiếu, vì lẽ đó gã dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Giác câm mồm, hai người yên lặng đè nén cảm giác tồn tại (存在感 – tồn tại cảm – baike: nhận ra một sự vật sự việc nào đó có giá trị, ảnh hưởng đến bạn, khiến bạn sinh ra cảm giác gọi là tồn tại cảm) xuống thấp nhất.
Cố Diễn ăn no, thảy muỗng đĩa lên bàn, cậu không khỏi có phần ước ao, bữa ăn thịnh soạn thế này sẽ đem đến cho phục vụ viên phòng 28 bao nhiêu phần trăm hoa hồng nhỉ!
Cố Diễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc tan việc.
Giờ đây khách hàng trong KTV đều đã đi hết, chỉ còn phòng 28 là đèn vẫn sáng, không người nào dám nhắc khéo với khách phòng ấy rằng đã đến giờ đóng cửa.
“Nguyên thiếu, cám ơn anh đã khoản đãi, tôi phải tan tầm rồi.” Cố Diễn nhìn Trình Nguyên nói.
Trình Nguyên hơi giật mình lấy điện thoại ra xem giờ, hắn không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy, cứ quyến luyến không nỡ buông Cố Diễn ra, hắn bảo với những người xung quanh, “Tất cả giải tán đi.”
Mọi người trong phòng 28 đồng loạt đứng dậy, cùng nói lời tạm biệt với Trình Nguyên, đương nhiên trước khi rời khỏi Black, Lý Dương rất tự giác bước đến lễ tân để thanh toán.
“Cố Diễn,” Trình Nguyên gọi lại Cố Diễn vốn đang chuẩn bị ra về, “Tôi đưa em về nhé.”
“Không cần phiền anh.” Cố Diễn hững hờ, không chờ người kia phản ứng đã ra khỏi phòng ngăn.
Trình Nguyên nhìn bóng lưng Cố Diễn, trên gương mặt khôi ngô gợn lên một nụ cười quái dị, cố chấp mà điên cuồng.
“Này.” Trình Nguyên chậm rãi ung dung kéo kéo cravat trên cổ, vẻ mặt trở nên lười biếng, giọng điệu cất lên trầm thấp.
“Nguyên thiếu có dặn dò gì ạ?” Quản lý nãy giờ trong suốt đang đứng bên cạnh chợt có cảm giác tê dại trên da đầu, cũng chỉ có thể nhắm mắt, biểu tình ông nhanh chóng thay đổi thành nụ cười hết sức lấy lòng.
“Coi chừng cái miệng ông đấy, lần sau nếu tôi còn nghe bất cứ lời nào quá đáng từ cái miệng này đối với Cố Diễn…” Trình Nguyên rút súng ra, lạnh lùng kê nòng ấn ấn vào mồm quản lý.
“Dạ… Dạ…” Đôi chân quản lý run như cầy sấy, một hồi liền quỳ mọp xuống đất, sợ hãi nói.
***
Cố Diễn gãi đầu cảm thấy ảo não, cậu không biết hôm nay mình đã vấp phải bao nhiêu vận rủi rồi, hai lần vô cớ bị quản lý chửi bới, lại đụng ngay Trình Nguyên – người mà cả đời này cậu chẳng muốn gặp lại, hơn nữa không biết nguyên nhân gì khiến anh ta hết sức nhiệt tình đối đãi mình như thế?
Cố Diễn thở dài, cậu rảo bước đi dọc theo con phố, rẽ vào ngỏ hẻm nơi mình đã thuê phòng ở.
Cậu luôn cảm thấy sự tình không đơn giản vậy.
Danh tiếng của Trình Nguyên trong giới cán bộ cao cấp ở Yển Đô là rất lớn, địa vị cũng cực cao, có vô số người nam người nữ muốn bợ đít Trình Nguyên, nhưng vì tính tình hắn làm cho họ khá e dè. Tất cả mọi người luôn biết rõ, chỉ cần một chút dây mơ rễ má đến Trình Nguyên, cuộc sống họ đều sẽ dễ thở bất luận lăn lộn ở đâu trong vòng tròn.
Tuy nhiên chơi với dao có ngày đứt tay, hắn là một gã điên, trên người hắn lúc nào cũng mang súng, chẳng biết bao nhiêu mạng người đã vấy máu qua tay hắn.
Nhưng Trình Nguyên như vậy, bất kể Cố Diễn có chạm đến giới hạn nào của hắn đều không hề làm hắn tức giận, dù là trước hay sau khi trùng sinh.
Cố Diễn nghĩ mãi không ra, đến tột cùng là vì sao?
Mang theo nghi vấn, Cố Diễn tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào ổ chăn.
Cảnh tượng trong giấc mộng mông lung không thể tả, dù Cố Diễn có dụi mắt thế nào, xung quanh đều như rải một tầng sương mù dày đặc, mờ mịt, cậu chỉ ngờ ngợ nhìn thấy tên thủ hạ đắc lực nhất của Trình Nguyên ở đời trước mặt đầy nước mắt đang chôn sâu thứ gì đó tựa như quan tài vào trong đất, chỉ là chôn vào đất, không hề có nghi thức rườm rà nào khác.
Đến khi Cố Diễn bừng tỉnh đã là xế chiều ngày hôm sau.
Cố Diễn ngồi dậy từ giường, gắng sức nhớ lại giấc mơ hôm qua, nhưng không tài nào hình dung nổi.
Sau khi rửa mặt xong một lượt, Cố Diễn đi đến siêu thị nhỏ dưới lầu mua mì, về nhà nấu một bát mì nước trong.
Cố Diễn vừa khô khốc ăn mì vừa lên kế hoạch đi học lại.
Vừa học vừa làm không phải việc khó, ở Yển Đô, những học sinh học lại chỉ cần nộp đủ tiền là không ai quản người đó có mặt trên lớp hay không, bạn đồng ý thì đi học, không thì chờ đến lúc thi đại học vẫn được, còn có đậu đại học không là chuyện của bạn.
Điều Cố Diễn cần cũng chỉ là đậu vào một đại học tiêu chuẩn, trí tuệ của cậu rất tốt, thời điểm thi đại học với người khác căng thẳng như dầu sôi lửa bỏng, còn cậu cứ ung dung tự tại như đang học lớp 10-11, còn nhớ năm đó buổi thi đầu tiên là thi ngữ văn, Cố Diễn ngủ quên nên không đến kịp, cộng tổng số các môn so với điểm chuẩn thiếu 11 điểm, mà Cố Diễn đang thời trẻ trâu, đăng ký mỗi nguyện vọng 1, ngoại trừ đi cửa sau cũng chỉ còn con đường học lại là lựa chọn duy nhất, giáo viên chủ nhiệm của Cố Diễn tỏ ra vô cùng tiếc hận đối với lần này, khuyên Cố Diễn học lại một năm, dựa theo kết quả ngữ văn trước kia của Cố Diễn, nếu cậu không bỏ lỡ buổi thi ngữ văn thì thủ khoa khoa học tự nhiên chắc chắn sẽ là Cố Diễn chứ không ai khác.
Nhưng Cố Diễn tuổi 18 kiêu căng tự mãn không muốn học lại, cũng không nguyện bỏ tiền ra đi cửa sau, cậu quyết định thoát khỏi chốn lao tù đã giam cầm mình mười mấy năm, một phen lang bạt đến thành phố khác, cậu và Nhiễm Thiên vốn đã thi đậu đại học ở Yển Đô bắt tay nhau, hai người ‘nam nữ tư thông’ cùng đến Yển Đô.
Lúc này thân xác Cố Diễn là 18 tuổi, nhưng linh hồn đã 23.
Cố Diễn lưu lạc mấy năm ở Yển Đô, cọ xát lăn lộn ngoài đời khiến cậu trưởng thành nhanh chóng, ở cậu không còn thói kiêu ngạo vô nghĩa mà đã gọt giũa ra một loại khí chất riêng biệt.
Vì lẽ đó dù tuổi tác linh hồn chỉ 23, nhưng cũng là ông cụ non.
Cố Diễn cầm điện thoại gọi tới Nhiễm Thiên, nhờ cô search trên mạng những trường có chiêu sinh cấp ba ở Yển Đô, Nhiễm Thiên biết được tin này liền vui vẻ mười phần, vài phút sau khi Cố Diễn cúp điện thoại, Nhiễm Thiên gửi cho Cố Diễn tất cả thông tin những trường đang chiêu sinh cấp ba, kèm phân số trúng tuyển năm rồi của vài đại học danh tiếng và năm mươi thí sinh đứng đầu toàn thành phố.
Cố Diễn thật cảm thán hiệu suất làm việc của Nhiễm Thiên, bắt đầu lần lượt gọi vào những số điện thoại thu được, sau khi hỏi dò xong giá cả từng trường học, cậu chọn lấy một nơi có học phí thấp nhất, cũng là trường cấp ba rác rưởi nhất.
Phí học lại cấp ba của trường này tuy thấp nhất nhưng không rẻ, Cố Diễn dựa theo địa chỉ được hướng dẫn trong điện thoại tìm ra chỗ chiêu sinh.
“Thưa thầy, em vừa nói chuyện điện thoại với thầy, em tên Cố Diễn.” Cố Diễn nói với người thầy đang ngồi bàn chiêu sinh, giọng điệu ôn hòa, cả người tản ra một thần thái nho nhã quý phái.
Tác giả có lời muốn nói:
Biểu thị tam quan trẻ con của Trình Nguyên cực kỳ không đoan chính.