Sống Lại Để Yêu Đương Với Kẻ Cố Chấp

Chương 57




Một đêm xuân tươi đẹp, đến lúc kết thúc, Quý Bạch đã buồn ngủ, mệt mỏi hết sức

Mơ hồ có thể cảm giác được Hạ Trầm ôm cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ, động tác nhẹ nhàng.

Mặc dù ngại ngùng, nhưng cơn buồn ngủ cùng sự ngọt ngào trong lòng cuối cùng cũng chiếm ưu thế, Quý Bạch do dự một chút, quyết định tiếp tục nhắm mắt để Hạ Trầm tùy ý hành động.

Bên tai có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, có thể cảm giác được một đôi tay xuất hiện ở trên eo mềm mại vừa dịu dàng vừa dùng sức mà nhào nặn, còn có thể cảm giác được Hạ Trầm thỉnh thoảng hôn lên trán cậu.

Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh, Quý Bạch mơ mơ màng màng nhìn thấy một bên mặt của Hạ Trầm.

Trong hơi nước bốc lên ở phòng tắm, cái cằm cùng cổ tạo thành đường cong thon dài gợi cảm, sống mũi cao thẳng cứng rắn, lông mày sắc sảo, ngũ quan thâm thúy, một người đẹp như vậy lại như đang nhìn chăm chú một bảo vật quý giá gì đó, dịu dàng mà chăm chú nhìn chính mình

*Quý Bạch cảm giác cả người mình giống như được ngâm trong dòng nước ấm áp thoải mái đến mức muốn hòa vào nó.

Chậm rãi, chậm rãi, chậm rãi.

*Cậu càng lúc càng

Vô thức mà rụt lại trong lòng ngực Hạ Trầm, cuối cùng Quý Bạch cũng ngủ say.

...

...

Không biết đã ngủ bao lâu.

Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt Quý Bạch một mảnh trắng xóa, cậu vô thức mà giơ tay che lại ánh sáng chói mắt

Đang chuẩn bị gọi Hạ Trầm, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy âm thanh ồn ào của nhóm người bên cạnh

"Mày là cái đồ quái vật!"

"Đứa bám đuôi mày cũng đi rồi, sao mày còn không cút khỏi đây!"

"Ở nơi này không ai thích mày cả!"

"Bọn tao không muốn ngủ cùng phòng với quái vật!"

"Đúng vậy, bọn tao không muốn quái vật ngủ chung một phòng! Buổi tối khi mình ngủ nó nhất định sẽ giết tụi mình!"

"..."

Quý Bạch vô thức đi về hướng phát ra âm thanh.

bức tường trắng ngói đỏ, hành lang dài dằng dặc, từng gian phòng KTX.

Cánh cửa vừa quen thuộc lại xa lạ, từng gương mặt non nớt.

Sau khi xác nhận hiện tại mình đang ở đâu, hô hấp Quý Bạch đột ngột ngừng lại, có chút không dám tin.

Nơi này... Nơi này là... cô nhi viện?

Nhưng không phải cậu đã rời khỏi nơi này lâu lắm rồi ư...Mới vừa rồi không phải cậu vẫn đang ngủ cạnh Hạ Trầm sao?

Đồng thời...

Quý Bạch ngập ngừng vẫy tay trước mặt đám người...Bọn họ không nhìn thấy cậu sao?

Quý Bạch khựng lại nhìn thiếu niên đang đứng giữa đám người.

Khuôn mặt còn ngây ngô, dáng người thon gầy, lưng thẳng tắp, ánh mát hung ác nham hiểm đang trầm mặc, một đôi mắt đen nhánh nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào trong đôi mắt ấy

Hắn đứng giữa đám người, bị tất cả mọi người cô lập cùng chế giễu, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như băng, ánh mắt quét qua từng khuôn mặt mỗi người đang đứng ở đây, khóe môi cong lên một tia lạnh lùng giễu cợt.

Trong lòng Quý Bạch tê rần.

Đây là Hạ Trầm lúc còn ở cô nhi viện.

Vậy nên... Lúc trước mình đi theo Trần Diệp Quyên cùng Quý Vĩnh Hoành rời khỏi cô nhi viện, thời điểm Hạ Trầm chỉ còn một mình chính là như thế sao?

Quý Bạch cũng không biết tại sao ngủ một giấc tỉnh lại từ trong nhà ra tới đây, càng không biết tại sao không ai nhìn thấy cậu khi ở trạng thái này.

Dù kiếp trước đã trải qua chuyện linh hồn biến thành mèo, sau đó trở lại thành Quý Bạch vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Thế nhưng...

Trở lại lúc Hạ Trầm chưa về Hạ gia...

Hạ Trầm một thân một mình đợi ở viện mồ côi...

Dù là kiếp trước hay kiếp này, Quý Bạch cho tới giờ đều chưa từng nhìn thấy, trước đó cũng chưa nghe Hạ Trầm kể lại cuộc sống của hắn.

Quý Bạch vô thức đi đến vị trí Hạ Trầm, đứng cạnh bên hắn.

Muốn giống như trước đấy nắm tay hắn, nhưng trong nháy mắt đụng phải Hạ Trầm, người cậu giống như không khí xuyên qua hắn, không thể chạm vào.

"Cô ơi, bọn con không muốn ngủ cùng phòng với nó đâu." Một đám trẻ trong cô nhi viện chỉ vào Hạ Trầm, giọng nói the thé kêu lên:"Mỗi khi trời tối nó đều không chịu ngủ!"

"Nó còn ngồi ở trên giường trông rất đáng sợ, nó là quái vật!"

"Từ trước đến giờ nó chưa nói câu nào hết!"

"Bọn con không muốn ở cùng quái vật đâu."

"Quái vật?" Cậu bé Hạ Trầm hơi nhấc mi mắt, như cười khẽ một tiếng, sau đó tiến lên phía trước một bước

Một đôi mắt đen nhánh,mang theo lệ ý mỏng manh cùng vẻ lạnh lùng không giống con người.

Những đứa trẻ khác đột ngột lùi lại một bước, rụt rè sợ hãi không dám đối đầu với ánh mắt của Hạ Trầm.

Tên dẫn đầu thấy thế nháy mắt lại bắt đầu hét lên: "Chính là ánh mắt này, nó không giống tụi con, cô ơi, nó là quái vật thật—"

"Để nó tự ngủ một mình đi, để nó đi chỗ khác!"

Trong ấn tượng của Quý Bạch, các giáo viên ở cô nhi viện chưa bao giờ thích Hạ Trầm.

Quý Bạch còn nhớ rõ, kiếp trước còn ở cô nhi viện, giáo viên phạt Hạ Trầm đứng một mình, lúc đó Quý Bạch lặng lẽ chạy đến đã từng hỏi hắn.

"Anh ơi, tại sao cô giáo lại phạt anh đứng một mình vậy?"

Sau đó Hạ Trầm đã trả lời thế nào?

Hình như hắn còn cười, ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lùng, tràn ngập sự tàn nhẫn với bản thân, hắn cúi đầu hỏi lại Quý Bạch: "Nếu là quái vật giống tôi, sẽ có ai thích ư?"

Hình ảnh kiếp trước hiện lên trong đầu, trong lòng Quý Bạch không nhịn được có chút chua xót, lại nhịn không được tràn đầy tức giận đối với bọn trẻ trước mặt.

Cậu muốn bọn nó câm miệng.

Nhưng dù cậu có nói hay làm gì đi nữa cũng không thể ảnh hưởng đến bất kỳ vật gì.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Trầm đứng giữa bọn trẻ, bóng lưng thẳng tắp lẻ loi trơ trọi.

Giáo viên ở cô nhi viện đầu tiên là xoa dịu bọn trẻ đang ầm ĩ, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Hạ Trầm đang đứng ở giữa bọn trẻ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ chán ghét không thích, nhíu mày có chút không kiên nhẫn hỏi: "Tại sao buổi tối mày còn không đi ngủ?"

"Tất cả mọi người đều nghe lời, sao chỉ có mỗi mình mày không chịu nghe lời?" "

"Có rất nhiều người không muốn ngủ với mày, vậy từ hôm nay trở đi, mày tự sang sát vách mà ngủ".

Dứt lời, bọn trẻ ở cô nhi viện cùng lũ trẻ chung phòng với Hạ Trầm đều reo hò, đắc ý mà nhe răng nhếch miệng với Hạ Trầm, như thể thắng một trận, vẻ mặt ngây thơ non nớt tràn đầy ác ý.

"Đi thôi, cuối cùng cũng đuổi được quái vật!"

"Thật không hiểu tại sao loại người như vậy lại ở cùng chúng ta."

"Suỵt - Tao nghe cô giáo nói nó bị cha mẹ vứt ở cổng cô nhi viện."

"Đáng đời!"

"Trước đó thằng nhóc tên Quý Bạch hay bám đuôi nó vừa được nhận nuôi, cuối cùng vẫn vứt bỏ nó, haha "

"Quái vật thì không xứng có người thích"

"..."

Hạ Trầm bảy tuổi vốn đã xoay người chuẩn bị rời đi, lúc nghe được câu này bước chân ngừng lại, xoay người lại, ngước mắt, nhìn về đứa trẻ vừa nói.

Ánh mắt lạnh lùng lại âm trầm, hoàn toàn không giống dáng vẽ mà một đứa trẻ bảy tuổi nên có.

Từng bước tiến đến chỗ đứa trẻ vừa nói.

Mấy đứa nhỏ nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng tụ tập lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Trầm, hung ác đắc ý mà nói: "Mày muốn làm gì?"

"Lại muốn đánh người sao? Tao nói cho mày biết, giáo viên còn đang ở bên ngoài."

"Bây giờ đứa theo đuôi mày không ở đây, bên cạnh mày chả còn ai chịu giúp đâu, mày cho là bọn tao sẽ sợ mày sao—"

Hạ Trầm im lặng nhìn thằng nhóc đang nói chuyện trước mặt, khi nó chưa kịp phản ứng, một đấm nện ở trên mặt nó, đè nó xuống đất.

Không nói một lời, một đấm tiếp theo lại rơi xuống.

Tất cả đứa trẻ ở đây đều im lặng.

Khi đám con trai kịp phản ứng liền xông lên giúp thằng nhóc vừa bị đánh đánh trả..

Vừa đấm vừa đá.

Một đám trẻ vây quanh Hạ Trầm bảy tuổi, nhấc chân đá lên người hắn.

Từng người đánh vào trên người hắn.

Hạ Trầm giống như không cảm giác được đau đỡn, không kêu một tiếng nào, nắm chặt cổ áo của thằng nhóc bị hắn d3 xuống đất, từng đấm từng đấm được vung xuống.

Thằng nhóc vốn còn hung dữ bị vẻ không muốn sống của Hạ Trầm dọa cho hoảng sợ, liền bật khóc.

"Xin lỗi."

Hạ Trầm cũng bị đánh cho rất thàm, nhìn rất chật vật, nhưng cặp mắt đen nhánh kia vẫn đang nhìn chằm chằm thằng nhóc đang khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa, mở miệng nói từng chữ một: "Xin lỗi."

"Cô ơi! Quái vật lại đánh người rồi!" Thằng nhóc nằm dưới đất bật khóc, kêu cứu.

Hạ Trầm như không nghe thấy, giữ chặt cổ áo nó, ánh mắt rét lạnh: "Xin lỗi."

"Tại sao phải... Tại sao phải xin lỗi mày?" Thằng nhóc rõ ràng có chút sợ Hạ Trầm nhưng lại không muốn biểu hiện mình sợ, nghiến răng, mặt hung ác nhìn hắn chằm chằm: "Tất cả mọi người đều không chào đón mày, tất cả mọi người đều ghét mày, mày là đồ quái vật!"

"Tao mới không thèm xin lỗi mày đồ quát vật!"

Lời vừa dứt, những đứa trẻ khác trong phòng nhao nhao hưởng ứng: "Đúng đấy,bọn tao không thèm xin lỗi quái vật!"

"Tao phải nói cho cô giáo, đuổi mày khỏi đây!"

"Mày không xứng ở đây!"

Hạ Trầm bảy tuổi, bị bảy tám thằng nhóc vừa đấm vừa đá, trên khuôn mặt ngây ngô, máu đã ứ đọng, vết thương, trông vừa chật vật lại đáng thương.

Quý Bạch ở một bên quan sát,hốc mắt không nhịn được đỏ lên, cậu gần như phát điên muốn nắm tay Hạ Trầm, muốn giúp hắn đuổi những người khác đi.

Nhưng tốn công vô ích.

Sau đó thấy Hạ Trầm như không cảm giác được đau đớn, lại đè thằng nhóc trước mặt xuống đất một đấm đập xuống.

Nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Tao bảo mày xin lỗi!"

"Quý Bạch không phải bám đuôi, mày nghe rõ không"

"Tao bảo mày xin lỗi em ấy!"

Hoàn toàn là dáng vẻ không muốn sống.

Dù sao ở đây cũng toàn là trẻ con, chưa ai từng thấy bộ dạng như vậy.

Đám trẻ đều sợ hãi.

Không còn ai dám tiến lên, thằng nhóc nằm trên đất cũng sợ run lên, nhịn không được lại khóc thành tiếng.

"Tao xin lỗi, tao xin lỗi là được chứ gì---"

"Mày thả tao ra, cái đồ quái vật này---mày thả tao ra---"

"Tao phải gọi cô giáo đến, tao phải gọi cô giáo tới---"

Hạ Trầm bảy tuổi ánh mát lạnh lẽo u ám, không nói một câu buông cổ áo thằng nhóc, sau đó đẩy nó ra.

Sau đó, dưới ánh mắt sợ hãi căm ghét của mọi người bên trong, loạng choạng đứng dậy.

Từng bước một, đi ra ngoài.

Quý Bạch đi theo phía sau hắn.

Tận mắt nhìn Hạ Trầm bảy tuổi mang vết thương chằng chịt, tận mắt nhìn giáo viên cô nhi viện nổi giận lôi đình, tận mắt nhìn Hạ Trầm bị phạt chiều không cho ăn cơm tối cũng không được phép đi ngủ, một mình trong lớp học dọn vệ sinh.

*Đêm lạnh như nước.

Hạ Trầm bảy tuổi một mình ở trong phòng học.

Từ đầu tới cuối làm vệ sinh xong trong im lặng, sau đó đi ra ngoài, đi qua từng phòng KTX đã tắt đèn, lên tầng, ngồi trên sân thượng cô nhi viện.

Cởi áo khoác, kiểm tra vết máu ứ đọng trên người.

Giơ tay lên nhẹ nhàng đè lên vết thương, Hạ Trầm cau mày, mặc lại áo.

Nựa người dựa bên tường, Hạ Trầm bảy tuổi ngẩng đầu nhìn trời.

Tựa như bật cười nhẹ một tiếng.

"May là em đi rồi."

Cậu bé còn nhỏ non nớt ngồi một mình trên sân thượng, không có hung ác nham hiểm lạnh lẽo của ban ngày, cũng không có lệ ý bao quanh.

Bộ dáng bị thương trông có chút chật vật lẻ loi.

"Bạn nhỏ mà nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình..."

"Sợ là sẽ khóc mất."

"Hừ, đồ hèn nhát..."

Hạ Trầm khi bé lộ ra một nụ cười im lặng tự giễu, hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, im lặng không lên tiếng.