Edit: Mật Mật
Beta: Bắp
Kết quả thi giữa học kì đã có, Lý Hiểu Nhạc khó khăn lắm mới giữ vững được thành tích lúc trước, nhưng việc này cũng đã làm cô hài lòng. Nhưng đây chỉ là đối với cá nhân cô mà thôi, cô biết với tư cách đệ tử của Quý Duy Phó thì thành tích thế này vẫn còn kém rất xa, thậm chí còn có chút mất thể diện. Sau khi tan học, Lý Hiểu Nhạc chậm chạp không chịu ra khỏi cửa phòng học, cho đến khi cả lớp chỉ còn lại một mình, cô vẫn cầm lấy bài thi ở đầu bàn bộ dáng không còn sức sống.
Quý Duy Phó đợi ở cửa khá lâu vẫn không thấy người đâu đành đi tới lớp học của Lý Hiểu Nhạc, điều khiến cho Quý Duy Phó cảm thấy kinh ngạc chính là Lý Hiểu Nhạc lại không phát hiện ra sự xuất hiện của anh, Quý Duy Phó nhẹ cau mày rút bài thi bị cô đè trên bàn lên, ngồi lên mặt bàn của Lý Hiểu Nhạc bắt đầu nghiên cứu.
Bài thi bị lấy đi, Lý Hiểu Nhạc giật mình theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhìn người tới là Quý Duy Phó thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến điều gì muốn lấy lại bài thi thì đã muộn.
“Đừng xem…” Không có cách nào lấy bài thi trong tay Quý Duy Phó, Lý Hiểu Nhạc bất chấp che mắt Quý Duy Phó lại, muốn dùng cách này để ngăn cản anh.
“Kết quả thi kém như vậy nên không dám gặp người?” Quý Duy Phó cũng không cản cô, vẫn duy trì động tác như vậy, nén cười hỏi.
“Dù sao thực sự là không tốt.” Lý Hiểu Nhạc cũng biết giờ phút này mình làm gì cũng vô dụng, nhưng cô lúc này rất khó đối mặt với anh.
“Được rồi, chờ lúc em có thể gặp người được thì nhìn mặt, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa.” Buông bài thi trong tay xuống, Quý Duy Phó có chút bất đắc dĩ nói.
Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng lấy lại bài thi, lập tức theo sau lưng Quý Duy Phó ra khỏi phòng học, giống như sau lưng có nước lũ và mãnh thú đang truy đuổi cô vậy.
Lý Hiểu Nhạc miễn cưỡng giữ vững thành tích ngược lại dễ dàng báo cáo với ba mẹ. Lý Hiểu Nhạc biết đó là bởi vì ngay từ đầu đã không đặt nhiều mong đợi, cha mẹ của cô chưa từng bắt cô làm những việc vượt quá khả năng, những yêu cầu đối với cô cũng dừng ở mức cô có thể đạt được.
Có người nói phương pháp giáo dục này không hiệu quả, không tốt đối với con trẻ. Sẽ làm cho con cái không có tính tích cực, không có cạnh tranh cuối cùng trở nên tầm thường. Lý Hiểu Nhạc cười lắc đầu, nhìn xem bản thân có cô trở nên tầm thường không? Vẫn ổn mà.
Có lẽ là được ba mẹ ‘khen ngợi’, ngày hôm sau cảm xúc của Lý Hiểu Nhạc đã không còn uể oải như ngày hôm trước.
“Đây là do bị kích thích cả đêm à?” Quý Duy Phó mở miệng trêu ghẹo.
Thật sự là không còn cách nào, tối hôm qua lúc tạm biệt Lý Hiểu Nhạc vẫn còn dáng vẻ nửa chết nửa sống, lúc này mới một đêm thời gian hồi phục cũng nhanh quá đi.
“Đúng là bị kích thích!” Nhìn về phía Quý Duy Phó chun mũi một cái, dáng vẻ như cô gái nhỏ xinh xắn.
Trước kia Lý Hiểu Nhạc sẽ kiên quyết không bao giờ làm động tác nũng nịu giống như vậy, nhưng nàng càng cứng thì các vị giáo viên kia sẽ tập thể xử phạt cô, nói một cô gái mười lăm mười sáu tuổi bình thường, lại không biết nũng nịu? Chỉ khi đã từng làm nũng, từng ngây thơ cuộc đời mới coi như trọn vẹn.
Chính là bắt đầu từ ngày đó Lý Hiểu Nhạc chịu học làm nũng, giả đáng yêu, cho đến hôm nay coi như miễn cưỡng có thể xuất sư.
Lý Hiểu Nhạc cẩn thận quan sát biểu cảm của Quý Duy Phó, không có vì mình làm nũng mà xuất hiện khác thường, vẫn y như thường ngày. Nhẹ nhàng thả lỏng đồng thời lại khó tránh có chút thất vọng, nếu Quý Duy Phó có thể vì động tác nhỏ của mình mà bị ảnh hưởng thì thật tốt.
Thật ra, Lý Hiểu Nhạc làm sao biết, Quý Duy Phó không bị ảnh hưởng, chỉ là anh ngụy trang tốt mà thôi.
“Bữa sáng của tôi đâu?” Quý Duy Phó đưa tay đòi Lý Hiểu Nhạc bữa sáng của mình.
“Thật là, anh gấp cái gì!” Đem một cái hộp nhỏ được gói tinh xảo đặt trong tay Quý Duy Phó, Lý Hiểu Nhạc làu bàu.
Từ khi đưa ra hiệp ước không công bằng kia, Lý Hiểu Nhạc mỗi sáng sớm nhất định phải tự tay làm bữa sáng cho anh, việc này khiến cô có cơ hội luyện tập nấu nấu ăn của mình.
Quý Duy Phó mở ra xem là trứng ốp lết bình thường, chỉ là ở bên cạnh rải lên một vòng xì dầu cho nên lúc bắt đầu ăn toàn bộ vị liền thay đổi, ăn rất ngon. Quý Duy Phó cũng rất thích cho nên một tuần sẽ làm hai lần. “Là trứng ốp lết!”
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ tươi cười vui sướng của Quý Duy Phó, Lý Hiểu Nhạc cảm thấy buổi sáng vất vả thật sự đáng giá. Hai người mang tâm tình vui vẻ giẫm lên nắng sớm đi tới trường học. Trên đường đi cười cười nói nói bầu không khí thật thoải mái. Lúc này bọn họ tuyết đối không thể ngừng rằng bản thân sẽ không mãi sống trong cuộc sống yên bình như vậy, đây chẳng qua chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Vừa vào trường học, xa xa liền thấy học sinh chen lấn trước bảng thông báo, ba tầng trong ba tầng ngoài vây chặt đến không lọt một giọt nước, Lý Hiểu Nhạc cũng muốn chen qua nhìn thử trên bảng thông báo viết cái gì, vốn cho rằng rất khó chen vào, lại không nghĩ mọi người khi nhìn thấy cô đều tự động né tránh, Lý Hiểu Nhạc bất ngờ dễ dàng đi tới.
Bầu không khí như thế này khiến người ta có một loại cảm giác kỳ quái. Lý Hiểu Nhạc luôn cảm thấy ánh mắt của những bạn học này nhìn mình đầy trào phúng, chế giễu. Lý Hiểu Nhạc nhíu mày nghi ngờ, nhưng loại nghi ngờ này cũng không tồn tại quá lâu bời vì rất nhanh cô đã tìm được đáp án.
Nhìn thấy trên bảng thông báo bị một bài báo tựa là “Người ngốc như heo, học bá cũng không cứu vướt được cô gái vô năng” chiếm mất trang bìa.
Bài báo này cũng không chỉ đích danh ai, nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra được đây là đang viết về ai.
Vốn dĩ bài này do ai dán cô không quan tâm. Chỉ là nhân vật chính thì sẽ có chút phiền phức, nhưng nếu không ảnh hưởng đến toàn cục thì chuyện nhỏ liền bỏ qua. Thế nhưng…bài báo này lại hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.
Trên bảng thông báo viết cái gì mà ‘Heo Bát Muội’ chủ động tiếp cận học bá như thế nào, cố ý khuếch đại bản thân của mình ra sao, ý đồ cùng học bá tiến thêm một bước. Còn có từng bước ‘bẫy’ học bá vì cô phụ đạo, hoàn toàn đem nữ sinh này viết thành một cô gái mình đầy âm mưu.
Hơn nữa trên bài báo còn liệt kê hết sức rõ ràng bối cảnh gia đình, quan hệ người trong gia đình, nghề nghiệp ba mẹ của nhân vật nữ chính ‘Heo Bát Muội’, ở phía dưới cùng còn dán một tờ ảnh chụp trong đó có ảnh Lý Hiểu Nhạc làm công tại quán cà phê, còn có hình mẹ cô cầm dụng cụ vệ sinh đang dọn dẹp trong khách sạn.
Ngôn từ câu chữ phía trên đều mang ý làm nhục cô gái có biệt danh ‘Heo Bát Muội’.
Lý Hiểu Nhạc nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào bên trong cũng không có cảm giác. Quý Duy Phó không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang nắm chặt thành quyền của cô nhưng lại không tách ra được, bởi vậy có thể thấy lúc này Lý Hiểu Nhạc tức giận đến cỡ nào, cố gắng thế nào để không phát tác tại chỗ.
Cô có thể dễ dàng tha thứ cho những người nhìn mình không vừa mắt, đối với mình giở trò xấu như thế nào cũng không quan tâm, nhưng không thể nhịn nhất chính là bọn họ gây sự đến người thân của cô. Không thể tha thứ…
Tay Lý Hiểu Nhạc run run muốn xé đi thứ trên bảng thông báo, nhưng lại phát hiện bên trên bảng thông báo bị một lớp kính khóa mở không ra. Lúc mọi người nghĩ Lý Hiểu Nhạc cứ như vậy bỏ cuộc cô lại làm ra một hành động điên cuồng khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Cuối cùng Lý Hiểu Nhạc nhặt một hòn đá bên cạnh đập vỡ kính của bảng thông báo, đem bài báo dán trên bảng thông báo xé xuống.
Đương nhiên hành động điên cuồng này của Lý Hiểu Nhạc nhanh chóng lan truyền khắp trường học, đồng thời Lý Hiểu Nhạc không ngoài dự tính bị giáo viên gọi lên, mà lần gây sự này có chút lớn.
Bước vào phòng họp của trường, chỉ thấy chủ nhiệm lớp, hội trưởng hội học sinh, còn có mấy vị cán bộ của hội học sinh, tất cả đều đang ngồi xem, Lý Hiểu Nhạc trong lòng cười lạnh chiến trận này cũng rất lớn nha.
Nhưng cô đã không còn là cô gái mười lăm, mười sáu tuổi dễ dàng bị hù dọa, cho nên Lý Hiểu Nhạc mười phần bình tĩnh cúi chào các vị giáo viên, ngồi xuống đối diện đám người tạo thành trận thế hội thẩm.
Không ngoài dự tính Lý Hiểu Nhạc liên tiếp nhận lấy một tràng la mắng, tội danh cũng rất nhiều, cái gì tự mình ra ngoài trường làm công, làm mất kỉ cương trường học, ngang nhiên làm hỏng tài sản trường học, mỗi một tội đều không phải tội danh nhỏ. Dựa theo nội quy trường học muốn phạt nặng để cảnh cáo Lý Hiểu Nhạc.
Cái này không coi là trừng phạt nhỏ, nhưng Lý Hiểu Nhạc nghe xong vẫn mười phần bình tĩnh như cũ, ở độ tuổi này mà cô có tố chất tâm lí bình tĩnh tốt như vậy, khiến cho giáo viên có chút kinh ngạc, nhưng cũng vẻn vẹn hơi kinh ngạc mà thôi.
Thấy Lý Hiểu Nhạc chầm chậm không trả lời câu hỏi của hội học sinh, thầy chủ nhiệm lộ vẻ mặt không vui trầm giọng quát. “Lý Hiểu Nhạc em có nghe không? Em đối với việc xử lý có ý kiến sao? ”
“Đương nhiên là có ý kiến! ” Lý Hiểu Nhạc ngẩng đầu không chút sợ hãi nhìn thẳng vào ánh mắt bén nhọn của thầy chủ nhiệm, nhìn đám người tham dự kinh ngạc mới bắt đầu trình bày.
“Từ lúc vừa vào đến cửa mọi người định tội cho em, em một câu cũng không nói, khi mọi người định tội cho em chưa từng hỏi qua ý kiến của em. Hiện tại nói cho đúng là em phản đối xử lý của trường học đối với em. ”
Lý Hiểu Nhạc âm thanh không lớn nhưng lại từng chữ từng chữ nói rõ ràng. Cô vừa nói lập tức khiến giáo viên còn có người của hội học sinh lộ ra vẻ mặt không vui, muốn đáp lại nhưng Lý Hiểu Nhạc không cho bọn họ cơ hội này.
“Đầu tiên em thừa nhận mình ở bên ngoài làm thêm, đây là sự thật em không phủ nhận, nhưng mà làm mất kỉ cương trường học điểu này em không đồng ý, xin hỏi em có hành vi không đúng nào mà có thể làm mất kỉ cương trường học? Còn có em làm hư hỏng tài sản của trường học nhưng vì sao mọi người không tìm hiểu một chút em vì sao làm hư hỏng tài sản của trường học?”
“Chẳng lẽ khi mọi người nhìn thấy cha mẹ người nhà của mọi người bị chỉ trích có thể thờ ơ, thản nhiên như không có việc gì? Nếu thật sự là như vậy thì thật đúng là thánh nhân, em bội phục mọi người, nhưng em chỉ là một người bình thường, em chỉ muốn bảo vệ cha mẹ người nhà của em không bị tổn thương.”
“Còn có trường học xử lý chuyện này cũng làm em hoài nghi phương pháp giáo dục công bằng của nhà trường, sau khi sự việc xảy ra chưa điều tra liền định tội cho học sinh. Loại chuyện này không phải là việc mà những người giáo viên hay hội học sinh đang giữ công bằng trong trường nên làm. ”
Lý Hiểu Nhạc nói một phen làm sắc mặt mọi người lúc trắng lúc xanh, bọn học không cách nào phản bác bởi vì đây là sự thật, bọn họ quả thật chưa điều tra liền định tội cho Lý Hiểu Nhạc, nhất là sắc mặt thầy chủ nhiệm càng khó coi.
Lần họp này ông không quan tâm đến ý kiến mọi người đưa ra, bởi vì gần đây trường học đang tiến hành kiểm tra thành tích, mà chuyện này xảy ra bên trong địa bàn ông quản lí, ông cho rằng sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra của mình, liền lập tức không nói lời nào muốn xử phạt Lý Hiểu Nhạc.
Hiện tại Lý Hiểu Nhạc nói như vậy không phải là tát lên mặt ông sao, thầy chủ nhiệm bỗng nhiên vỗ bàn một cái, quát to. “Giỏi lắm Lý Hiểu Nhạc, tự mình làm sai còn chối cãi, thầy cho em biết, hiện tại phạt cảnh cáo cũng không đủ, em mời phụ huynh lên đi, trường học muốn đuổi học em!”
“Ai cho thầy quyền hạn tự ý đuổi học học sinh!” Thầy chủ nhiệm vừa dứt lời, một đạo âm thanh uy nghiêm liền vang lên, sau đó cửa phòng họp bị mở ra, một bóng dáng trầm ổn cất bước đi tới.