Edit: LinhNhi
Beta: Bắp
Chỗ này bị một cỗ bi thương bao phủ, còn ở bên Lâm Khải Hiên thì khí thế bận rộn sục sôi ngất trời, anh chỉ huy người tới dọn dẹp bày biện, khí thế thật lớn người không biết còn tưởng ở đây sắp diễn ra một buổi tiệc rượu lộ thiên đấy!
Sợ rằng nếu cứ tiếp tục đối mặt với Quý Duy Phó như vậy, cô sẽ không khống chế được nước mắt của mình sẽ rơi xuống, Lý Hiểu Nhạc đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Khải Hiên, chủ động giúp đỡ.
Cô có thể bình tĩnh tiếp nhận sự thật là mình đã sống lại, khi biết anh sẽ đính hôn cùng người khác cô chỉ có thể nuốt xuống bi thương để chúc phúc cho anh. Nhưng không thể chấp nhận việc anh lạnh lùng hời hợt với mình.
Cô không muốn bị gạt ra ngoài thế giới của anh.
“Anh, làm tốt lắm. Tuyệt đối không thể để cho loại người này làm tâm anh rối loạn.” Ôm cánh tay của Quý Duy Phó, Quý Vi Vi vô cùng vui vẻ nói.
Anh là của bé, ai cũng đừng hòng cướp đi.
“Nhóc con, em học những từ này ở đâu?” Thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn Lý Hiểu Nhạc đi xa, Quý Duy Phó làm như không có chuyện gì nhéo mũi em gái một cái, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều.
Cách đó không xa, Lý Hiểu Nhạc cùng Lâm Khải Hiên làm việc hết sức vui vẻ. Bộ dạng vừa nói vừa cười kia rơi vào trong mắt Quý Duy Phó rất là nhức mắt.
“Hiểu Nhạc, em nếm thử mùi vị cái này xem.” Lâm Khải Hiên cầm cánh gà vừa nướng xong giơ lên cho Lý Hiểu Nhạc.
Lý Hiểu Nhạc không thích ứng kịp sự nhiệt tình của Lâm Khải Hiên, nhưng cũng không nỡ cự tuyệt ánh mắt mong đợi của anh, trong đầu nghĩ khó khăn lắm mới có dịp đại thiếu gia này tự mình động thủ không nên đả kích anh ấy, liền há mồm cắn một cái. Mùi vị cũng không tệ lắm, cô liền gật đầu cười với anh.
Bộ dạng tình chàng ý thiếp này rơi vào trong mắt Quý Duy Phó, càng nhìn càng nhức mắt.
Cười vui vẻ quá ha! Có gì buồn cười như vậy? Chỉ cần một cái cánh gà đã bị người ta thu mua, một chút lập trường cũng không có. Cho nên bổn thiếu gia sẽ không để mình bị loại người như cô làm dao động!
Rõ ràng là không muốn nhìn nữa, nhưng ánh mắt lại không nghe lời cứ nhìn sang bên đó. Cho dù một lần hai lần đều không thừa nhận mình bị dao động, nhưng vẫn không cách nào chối bỏ được sự thật.
Lý Hiểu Nhạc cùng Lâm Khải Hiên bưng một mâm đồ nướng trở lại, Lý Hiểu Nhạc thận trọng đưa một cái cánh gà cho Quý Duy Phó, ai ngờ Quý Duy Phó không cầm lấy còn bĩu môi nói: “Em đưa cho tôi cái đồ ăn nhìn khó coi như vậy sao, bộ em với tôi có thù oán gì à?”
Lý Hiểu Nhạc run run rụt tay lại, trên mặt không giấu được nỗi thất vọng. Rất nhanh cô lấy lại tinh thần, gắp lấy một cọng rau cải nhìn đẹp mắt nhất đưa lên: “Ăn rau cải đi, cái này nướng ngon.”
Lần này Quý Duy Phó ăn, chỉ có điều cắn một miếng liền nhổ ra, miệng nói những lời ác độc: “Đồ như thế này em cũng muốn tôi ăn sao? Không biết làm thì cũng đừng có cố, không cần phải vì câu dẫn nam sinh mà cố ý kiếm cớ để đến gần.”
Nụ cười vui sướng khi Quý Duy Phó nhận lấy đồ ăn chưa kịp tắt thì đã cứng lại. Sắc mặt Lý Hiểu Nhạc có chút khó coi, đôi môi mím chặt, nước mắt đong đầy, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
“Tam ca, anh làm sao vậy…” Lâm Khải Hiên nhìn không được nữa nên mở miệng, nhưng nói chưa được một nửa đã bị chen ngang.
“Cậu im miệng, tôi còn chưa nói cậu đấy. Bình thường cậu thích làm quen với nữ sinh tôi không quản, nhưng mà gần đây ánh mắt cậu sao thế hả? Loại dáng người này mà cậu cũng không chê à?”
Rõ ràng là giọng điệu giễu cợt, nhưng do lớn lên từ bé cùng Quý Duy Phó, Lâm Khải Hiên cảm giác có chỗ nào đó là lạ. Đây không giống tam ca vui buồn không lộ, phúc hắc giỏi ngụy trang của anh. Hơn nữa hôm nay hành động của anh ấy rất lạ, cố tình gây sự. Mà đối tượng muốn gây sự hình như là Lý Hiểu Nhạc kia.
Lâm Khải Hiên giật mình, vốn còn đang mờ mịt không hiểu sao giờ đã được khai sáng, trong lòng đã có đáp án. Ở trong bụng Lâm Khải Hiên có chút buồn cười, quyết định đích thân đi kiểm nghiệm lại suy nghĩ trong lòng, nếu đúng như vậy … Chơi thật vui.
“Tam ca, sao anh có thể nói như thế chứ? Hiểu Nhạc của chúng ta làm sao, mặc dù dáng dấp không quá đẹp, vóc người cũng hơn học sinh tiểu học một chút. Nhưng cô ấy là người hiền lành, nhiệt tình. Hơn nữa những đồ nướng kia làm gì có khó ăn như vậy” Vừa nói vừa giống như là cố ý, cầm lên cái cánh gà mà Quý Duy Phó vừa chê kia, bắt đầu gặm.
Đối mặt với lòng tốt giải vây của anh, Lý Hiểu Nhạc cảm kích không nổi, bởi vì những lời nói kia cô nghĩ thế nào cũng không giống một lời khen ngợi. Mà giờ khắc này Quý Duy Phó bị ghen tị che mờ mắt, không còn chút tỉnh táo mà từ trước đến giờ anh vẫn kiêu ngạo, không nghe được sự nhạo báng trong lời Lâm Khải Hiên. Nhìn thấy Lý Hiểu Nhạc đang “liếc mắt đưa tình” nhìn Lâm Khải Hiên, không khác gì đổ dầu vào lửa.
Nữ sinh này đúng là mê trai vô cùng. Bình thường luôn lượn lờ trước mặt anh, sau đó dùng dáng vẻ ân cần làm anh thiếu chút nữa trầm mê trong đó, nhưng vừa xuất hiện người khác đã bắt đầu đứng núi này trông núi nọ. Thật sự là… quá đáng.
“Ăn ngon như vậy sao? Vậy cậu ăn hết đi!” Quý Duy Phó tức giận nói.
Giờ phút này Quý Duy Phó nhìn Lâm Khải Hiên thế nào cũng không vừa mắt, tối hôm qua chắc anh bị đứt gân não mới gọi cho thằng nhóc này đi cùng. Toàn tới phá rối. Hơn nữa thằng nhóc này có cái gì tốt mà có thể hấp dẫn Lý Hiểu Nhạc chứ, không phải là miệng lưỡi trơn chu một chút sao, cười nhiều một chút sao. Loại con trai này có gì tốt, làm gì có chút chững chạc khiến người ta an tâm.
Có lẽ chính Quý Duy Phó cũng chưa phát hiện ra chỉ trong một thời gian ngắn ngủi tâm tình của anh đã thay đổi, lại ngây thơ đến mức ở trong lòng so sánh chính mình với Lâm Khải Hiên. Anh chỉ cho rằng vì mình bị coi thường nên bất mãn, nhưng thực sự là như vậy sao? Đáp án này chỉ có chính anh mới biết.
“Thật xin lỗi, đều là lỗi của em!” Lý Hiểu Nhạc đột nhiên nói. Cắt đứt cuộc khẩu chiến giữa hai người. Hai tay để trên đùi của Lý Hiểu Nhạc nắm chặt, bả vai nhẹ run, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Đều là em không tốt, em không nên hẹn anh đi ra ngoài, không chỉ lãng phí thời gian của anh còn khiến anh không vui. Em nghĩ rằng … anh không thích em nhưng cũng không ghét, em nghĩ rằng … Tóm lại, em thật sự xin lỗi. Trước đó vẫn không để ý đến nguyện vọng của anh mà tự mình làm bậy, cả ngày hôm nay nữa, xin lỗi vì tất cả. Thế nhưng, dù là như vậy, em vẫn mong anh không ghét em, không cần chán ghét em như vậy. Hu hu hu…”
Nước mắt rốt cục vẫn không nhịn được, giống như những hạt châu rơi xuống không ngừng, rơi trên mu bàn tay nở ra từng dóa hoa chói lọi.
Nước mắt Lý Hiểu Nhạc, còn có những lời của cô làm lòng Quý Duy Phó đau đớn, anh biết những lời vừa rồi của mình đã là tổn thương cô bé này. Lúc này anh cũng vì những hành động khác thường của mình mà ảo não. Muốn an ủi cô nhưng lại không biết nói gì, tay giơ ra muốn chạm vào đỉnh đầu Lý Hiểu Nhạc lại không dám, cuối cùng đành thu tay lại.
Hôm nay anh không giống ngày thường, mất đi phong độ cùng bình tĩnh tỉnh táo mà bình thường anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Lâm Khải Hiên nhìn thấy hết mọi rối rắm của Quý Duy Phó cùng sự buồn bã của Lý Hiểu Nhạc, trong lòng “chậc chậc” hai tiếng, trong đầu nghĩ đúng là sống một đời cái gì cũng có thể thấy! Cậu thấy may mắn khi nhìn thấy dáng vẻ rơi vào bể tình của tam ca, thì ra lúc tam ca yêu lại có dáng vẻ ngu si như vậy! Anh là người đầu tiên thấy so với đám tiểu tử kia, duy nhất, duy nhất.
“Tiểu Nhạc Nhạc, em đừng khóc! Thật ra thì tam ca củ anh không có ý gì khác, anh chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi, không có ý gì khác!” Lâm Khải Hiên vỗ vai Lý Hiểu Nhạc “thân thiết” an ủi.
“Nhanh mồm nhanh miệng không phải là nói rõ anh ấy thật sự ghét em sao, ưm ưm ưm…” Lâm Khải Hiên vốn là người không biết an ủi người khác, cậu vừa an ủi Lý Hiểu Nhạc càng khóc to hơn.
Quý Duy Phó hung ác trợn mắt nhìn Lâm Khải Hiên một cái, trong mắt tràn đầy cảnh cáo, đừng tưởng anh không dám đánh cậu ta, lại dám ở chỗ này cười cợt anh.
“Lâm Khải Hiên cậu đưa Vi Vi về trước đi.” Ném cho Lâm Khải Hiên một ánh mắt cảnh cáo, Quý Duy Phó dỗ dành tiểu Vi Vi đang không chịu rời đi. Cuối cùng Vi Vi cũng bị Lâm Khải Hiên đưa đi, ánh mắt nhìn Lý Hiểu Nhạc như là nhìn kẻ thù. Đoán rằng sau này Lý Hiểu Nhạc sẽ chịu không ít cực khổ của cô em gái này.
Đợi hai người đi xa, Quý Duy Phó ngồi xuống bên cạnh Lý Hiểu Nhạc, tay cầm một tờ khăn giấy giơ trước mặt Lý Hiểu Nhạc, “Khóc xấu lắm, mau lau sạch đi!”
“Xấu thì anh có thể không nhìn, sao anh không đi cùng bọn họ về đi…” Cầm lấy khăn giấy hung hăng lau sạch nước mắt và nước mũi, không có chút hình tượng nào.
Quý Duy Phó cau mày nhìn hành động thô lỗ kia của Lý Hiểu Nhạc, anh cảm thấy vì sao ánh mắt của mình lại kém như vậy, sao lại để một người nữ sinh như thế này mê mẩn, còn làm ra những hành động ngu ngốc khác thường như vậy, thật không thể tin được.
Đúng vậy, mới vừa rồi đầu của Quý Duy Phó đã được thông suốt, tìm ra lý do vì sao chính mình lại có những hành động như vậy. Anh chưa từng nghĩ sẽ trao tim mình cho bất kỳ ai, anh vẫn cho rằng cả đời mình sẽ không yêu ai, kết hôn cũng chỉ là tìm một người phụ nữ sinh sống cùng nhau mà thôi.
Lại không nghĩ rằng kế hoạch của mình đột nhiên bị một nữ sinh kỳ quái phá rối, cô vẫn luôn ở bên anh như hình với bóng, dùng nụ cười trong sáng lay động anh, cuối cùng làm anh bị lún sâu vào trong tình yêu này.
Chẳng qua là, anh có chút không cam lòng. Vì cô nhóc này mà anh như thằng ngốc vậy, cô thì vẫn ở đây ngồi khóc lóc nỉ non, làm cho lòng anh cũng buồn bã.
Quý Duy Phó cười yếu ớt nhìn Lý Hiểu Nhạc thút tha thút thít, trong đầu vẽ ra một kế hoạch hết sức hoàn mỹ.