Edit: LinhNhi
Beta: Bắp
“La la la la … Hôm nay là một ngày tốt ngày tốt, la la la… Thời tiết tốt, quang đãng…” Sáng sớm chủ nhật, Lý Hiểu Nhạc dậy thật sớm, vừa ở trước gương khoa tay múa chân vừa hát.
Hôm nay là ngày cô và Quý Duy Phó hẹn hò, nhất định phải tạo ra tia lửa giữa hai người, trái tim Lý Hiểu Nhạc thật vất vả mới bình tĩnh lại bắt đầu xao động.
Tưởng tượng một chút, ngày xuân ánh nắng tươi sáng, thiếu nam thiếu nữ sóng vai đi trong rừng cây. Không khí mùa xuấn đập vào mặt, xung quanh ngoại trừ tiếng chím hót líu lo, tiếng lá cây xào xạc thì chỉ còn có tiếng hít thở hòa vào với nhau. Lúc bốn mắt nhìn nhau, tia lửa ‘đùng đùng’ bắn ra, không có cách nào che giấu, chỉ có thể dùng tay chân để diễn tả. Ôm… Hôn… A a a… Suy nghĩ một chút liền đỏ mặt!
Lý Hiểu Nhạc ngượng ngùng ôm mặt cười hắc hắc, trong gương gò má đỏ ửng, nụ cười ngọt ngào của cô gái kia, hoàn toàn chính là một người đang đắm chìm trong tình yêu. Mặc dù tất cả những điều tốt đẹp kia đều do cô ảo tưởng.
“Giữ vững tinh thần, Lý Hiểu Nhạc. Hôm nay mày nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Giấc mộng kia một ngày nào đó sẽ trở thành sự thật! Cố gắng lên!” Lý Hiểu Nhạc soi gương hô to một tiếng tiếp thêm can đảm, sau khi kiểm tra lại một lượt, liền hùng dũng oai vệ lên đường.
Hôm nay cô nhất định phải để cho Quý Duy Phó phát hiện sự hiền dịu, mặt tốt cùng sự xinh đẹp của mình, để cho hắn rơi vào cạm bẫy tình yêu của cô, không thể thoát ra được.
Lý Hiểu Nhạc dùng xe đạp chở bao lớn bao nhỏ đi đến địa điểm đã hẹn với Quý Duy Phó, trong lúc đi đường lấy ra một chiếc gương nhỏ hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải. Hôm nay cô lấy trộm đồ trang điểm của mẹ trang điểm nhẹ cho mình. Đời trước cô cũng không hay dùng nên tay nghề có chút miễn cưỡng! Bây giờ các thiếu nữ đối với việc trang điểm đã có chút tò mò, nhưng lại không dám xuống tay.
Xa xa đã thấy Quý Duy Phó đạp xe đạp đi tới trước mặt, Lý Hiểu Nhạc cao hứng vẫy vẫy tay, rất sợ người ta không nhìn thấy cô. Nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt Lý Hiểu Nhạc cứng đờ, bởi vì từ sau lưng Quý Duy Phó chui ra một cái đầu nhỏ.
“Quý Duy Phó, đây là…” Ngón tay giơ lên chỉ vào đứa bé đang nằm trong ngực Quý Duy Phó, đang dùng ánh mắt phòng bị nhìn Lý Hiểu Nhạc.
“Đây là em gái của tôi, Quý Vi Vi!” Quý Duy Phó giới thiệu. “Vi Vi, đây là người chơi cùng chúng ta hôm nay, chị Lý Hiểu Nhạc, mau chào đi.”
Quý Vi Vi quay đầu sang một bên khác không nghe theo lời anh trai, bé mới không nhìn cô nữ sinh đầu tiên có năng lực để cho anh trai tự giới thiệu đâu, dĩ nhiên ngoại từ cái cô tên Bạch Liên kia. Hơn nữa nữ sinh này còn xấu như vậy, nhất là vẻ mặt ngây ngốc nhìn mình, thật là … Xấu muốn chết!
Bất kể như thế nào ánh mắt nhìn người của anh trai mình thật kém.
Quý Vi Vi ở trong lòng soi mói Lý Hiểu Nhạc từ đầu đến chân, ra dáng ông cụ non. Nhưng bàn tay nhỏ bé lại vẫn luôn nắm chặt lấy quần áo anh, nhìn giống như bé cố ý giả vờ thành thục, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Quý Duy Phó không ngờ hôm nay em gái lại như vậy, làm người ta khó chịu, anh có chút lúng túng nhìn Lý Hiểu Nhạc nói. “Thật xin lỗi, bình thường Vi Vi không như vậy, dường như hôm nay tâm tình nó không tốt.”
“Không sao, trẻ con mà!” Không muốn làm Quý Duy Phó xấu hổ, Lý Hiểu Nhạc miễn cưỡng nở nụ cười.
Cái gì mà hôm nay tâm tình không tốt, rõ ràng là yêu thích anh trai! Nhìn Quý Vi Vi ôn nhu mềm mại nằm trong lòng Quý Duy Phó, Lý Hiểu Nhạc oán thầm. Kiếp trước vì có thể đứng ở bên cạnh Quý Duy Phó mà chịu không ít thiệt thòi trên tay bé, hơn nữa những đau khổ này lại không thể nói ra.
“Quý Duy Phó, chúng ta đi thôi!” Mặc dù nhiều thêm một cái bóng đèn làm cho Lý Hiểu Nhạc có chút mất hứng, nhưng lại không thể bỏ qua, cô lấy được lần hẹn hò này không dễ dàng.
“Chờ một chút đã! Vẫn còn người chưa tới.” Lời Quý Duy Phó làm cho động tác lên xe của Lý Hiểu Nhạc đình trệ. Cái gì? Còn người? Lại thêm một kỳ đà cản mũi.
Quý Duy Phó vừa dứt lời, Lý Hiểu Nhạc còn chưa có nhiều thời gian để kinh ngạc cùng bất mãn. Từ xa đã truyền tới tiếng xe hơi, ngay sau đó một chiếc BMW màu đen bóng loáng lượn quanh bọn họ một vòng mới dừng lại. Sau đó tài xế cung kính xuống xe mở cửa phía sau, từ cách ăn mặc đến chiếc xe này … Đúng là người có điều kiện.
Bóng đèn này đủ sáng đấy!
“Tam ca, em muốn băm chết anh!” Đi lên cho Quý Duy Phó một cái ôm nhiệt tình. Mà người từ trước đến giờ không thích tiếp xúc thân thể như Quý Duy Phó lại không đẩy hắn ra, ngược lại còn cười.
Lý Hiểu Nhạc kỳ quái nhìn Lâm Khải Hiên vừa ôm Quý Duy Phó, vừa hôn nhẹ Quý Vi Vi, lục soát lại trí nhớ nhưng không nhớ gì về hắn. Đây mới là điều kỳ quái. Mặc dù cô không được thông minh, nhưng lại nhớ mặt người vô cùng tốt.
Thế nhưng cô tìm thế nào cũng không nhớ gì về người này, nhìn Quý Duy Phó quen thuộc với hắn như thế sao cô lại không có chút ấn tượng gì.
“Này, xin chào, tôi tên là Lâm Khải Hiên, là anh em tốt của Quý Duy Phó! Cậu có thể gọi tớ là A Khải hoặc Tiểu Hiên!” Lâm Khải Hiên hết sức tự nhiên đi tới trước mặt Lý Hiểu Nhạc làm quen. Cặp mắt nhỏ tò mò quan sát Lý Hiểu Nhạc trước mặt.
Đây chính là nữ sinh lần đầu Tam ca mang ra ngoài nha! Phải nghiên cứu thật kỹ.
“Em tên Lý Hiểu Nhạc, là đàn em khoá dưới của Quý Duy Phó.”
“Đàn em… khoá dưới a~” Lâm Khải Hiên có chút ý vị sâu xa nói.
Lý Hiểu Nhạc chỉ cảm thấy phản ứng của nam sinh trước mặt có chút kỳ quái, nét mặt hơi cường điệu thái quá.
“Người đã đông đủ, đi thôi!” Quý Duy Phó lên tiếng, cắt đứt những lời muốn hỏi của Lâm Khải Hiên. Lý Hiểu Nhạc vội vã lên xe, bắt chuyện với Quý Duy Phó. Đành chịu, cô còn chưa hào phóng đến mức có thể cùng người xa lạ nói chuyện vui vẻ.