Sống Lại Để Yêu Anh [Đỗ Cận - Lâm Tử Dương]

Chương 5: 5: Tỉnh Rượu





Trong căn phòng khoảng hơn hai mươi mét vuông, giấy dán tường cùng đa số đồ dùng trong nhà đều là màu xám.

Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường lớn đủ để bốn người nằm, chỉ có hai chiếc tủ đầu giường.

Cảm giác có một chút trống trải.
Đỗ Cận nằm trên chiếc giường lớn, chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên là chăn, mền, đều không phải mùi hương quen thuộc.

Sau đó là giấy dán tường, cũng không phải là màu sắc quen thuộc.
Tiếp theo đó là chùm đèn pha lê lớn treo đỉnh đầu, chế tác tinh xảo, trông vô cùng đẹp mắt.

Nhưng là đây không phải là phòng của cô?
Đầu đau nhức, đôi mắt mệt mỏi, toàn thân vô lực.
Chịu đựng sự không thoải mái ngồi dậy, ngón tay day day trán.

Sau đó cô cảm giác được cái chăn từ từ trượt qua thân thể của mình, thẳng tắp rơi xuống.

Da thịt Đỗ Cận tiếp xúc với không khí, cô rùng mình một cái.
Cô cứng người, chậm chạp cúi đầu: “A!!!”
Mục Khiêm Thư ở thư phòng cách vách nghe được âm thanh của Đỗ Cận, anh im lặng nửa ngày mới đứng dậy.
“Làm sao vậy?” Mục Khiêm Thư đi đến cửa phòng ngủ, dựa lên cửa hỏi.

Anh nhìn thấy bả vai Đỗ Cận đều lộ ra ngoài cùng cần cổ trắng nõn.

Cái chăn chỉ che đậy đến trước ngực.

Giờ phút này cô mờ mịt nhìn chính mình, hai cánh tay bởi vì không khí lạnh lẽo tràn vào mà khẽ run.

Trên mặt tràn đầy kinh ngạc, trong ánh mắt còn có chút ướt át.
Thân thể Mục Khiêm Thư có chút xao động, đêm qua thật vất vả mới đ è xuống được d*c vọng bị cô dễ dàng khơi lên, thật muốn… liều lĩnh xông lên ôm lấy cô…
“Anh, anh… Anh đã làm gì tôi!” Đỗ Cận bị kinh hãi có chút cà lăm, cô nhìn bóng dáng Mục Khiêm Thư chỉ cảm thấy đầu choáng váng mắt hoa.
Mục Khiêm Thư đi nhanh vào phòng, vẫn không quên tránh quần áo rơi lả tả trên mặt đất.


Đỗ Cận nhìn anh từng bước một đi về phía mình, trong lòng như bị sét đánh.
“Tôi không làm gì cả, nếu cô không để ý.

Tôi ngược lại có thể cân nhắc.” Mục Khiêm Thư ngồi bên cạnh Đỗ Cận cả người tr@n trụi bọc trong cái chăn, khát vọng trong mắt không hề che dấu, nhìn ngón tay cô dùng sức bảo vệ thân thể mình.

Thái độ trông như thờ ơ, nhưng chỉ anh mới biết chính mình phải cần ý chí kh ủng bố cỡ nào mới kìm nén được bản thân.
Đỗ Cận nhìn thoáng qua đống bừa bộn trong phòng, áo khoác của cô, váy của cô, còn có… nội y của cô.
“Anh thật sự cái gì cũng không làm?” Đỗ Cận có chút không tin, nhưng mà thân thể cũng không hề truyền đến cảm giác khác thường gì, mặc dù cô chưa từng phát sinh quan hệ cùng đàn ông, nhưng cũng biết lần đầu tiên rất đau đớn.
Chỉ là cô cũng không có cảm giác đau đớn như vậy, cho nên lời anh nói đều là sự thật?
“Tin tôi, nếu như tôi thật sự phát sinh quan hệ với cô, cô cũng không thể tỉnh lại sớm như vậy đâu.” Mục Khiêm Thư đứng lên, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một cái áo choàng tắm quăng cho Đỗ Cận.

Sau đó cũng không quay đầu đi ra khỏi phòng, nếu ở lại thêm một giây anh sợ sẽ không cầm lòng được.
“Anh!” Đỗ Cận thở phì phò, dứt khoát không thèm nhìn Mục Khiêm Thư.

Nhưng mà nghe anh chứng thật bọn họ quả thật không có phát sinh quan hệ, khiến cho cô cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Đỗ Cận mặc áo choàng tắm của Mục Khiêm Thư vào, vừa dày lại rộng.

Nhìn như cô quấn cả cái chăn trên người, thắt lưng buộc chặt, ống tay áo cùng ống quần bị cuốn lên.

Chỉ có điều bên trong không mặc nội y, trước sau cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Đỗ Cận mặc xong áo choàng tắm xong mới đánh giá phòng ngủ của Mục Khiêm Thư.

Nhìn phòng ngủ trống trải, cô cảm thấy cuộc sống của Mục Khiêm Thư nhất định không có gì thú vị.

Gần như không có chút đồ vật bài trí nào.

Chẳng qua cách thiết kế của tủ quần áo làm cho Đỗ Cận cảm thấy mới lạ, tủ quần áo được đặt sát vách tường, màu sắc cùng giấy dán tường giống nhau, từ bên ngoài nhìn vào nếu không chú ý thật sự sẽ không thấy được.
Đỗ Cận ngồi ở bên giường rất lâu mới khổ sở rời khỏi phòng.
Mục Khiêm Thư liếc nhìn Đỗ Cận đã mặc áo choàng tắm, ngón tay cầm bánh mì hơi hơi dùng sức, bánh mì nát vụn, tan tác trên bàn.
Lúc Đỗ Cận vừa bước ra khỏi cửa phòng thì thấy Mục Khiêm Thư đang ngồi trước bàn ăn thưởng thức điểm tâm, ánh nắng mặt trời chiếu lên người anh.

Trên gương mặt tuấn tú là lạnh nhạt xa cách, chỉ là làn da so với lần trước nhìn thấy đã hồng hào hơn một ít.
Đồ mặc ở nhà của Mục Khiêm Thư cũng là màu xám.


Đỗ Cận nhìn bố trí phòng khách, dù rất lớn rất sang trọng nhưng không hề cảm thấy ấm áp, quả nhiên đại BOSS như lời đồn đãi, lạnh lùng, khó gần.
Mục Khiêm Thư liếc nhìn Đỗ Cận đang đứng ở cửa phòng ngủ dò xét anh, liền đem một phần bữa sáng khác nhìn Đỗ Cận: “Ngồi đi.”
“Không được, Boss.

Tôi phải trở về rồi.” Đỗ Cận thật sự không có khẩu vị để có thể nuốt trôi bữa sáng này, đừng nói bọn họ đang ở trong tình huống lúng túng khó xử, ngay cả cổ họng của cô cũng rất đau.
Đỗ Cận nghĩ mình cần phải uống thuốc.

Cô chưa từng say rượu.

Hóa ra lại thống khổ như vậy.
Chỉ là ngày hôm qua rõ ràng còn ở cùng với các đồng nghiệp, vì sao hôm nay tỉnh lại lại ở trên giường của Boss?
Đỗ Cận nhìn thần sắc hờ hững của Mục Khiêm Thư, đoán chừng anh sẽ nói: Cô khẳng định là mình không nhớ gì?
Mục Khiêm Thư nghe được lời nói của Đỗ Cận liền nở nụ cười hiếm thấy.

Anh nhìn Đỗ Cận, hơi có chút đùa dai mở miệng: “Nếu cô muốn ra ngoài trong tình trạng như vậy, thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Nội y của Đỗ Cận hỏng rồi, đồ lót bị xé thành hai nửa, cũng không biết làm sao lại khiến cho trên váy đều là vết bẩn.
Hiện tại cô chỉ mặc một bộ áo tắm, bên trong trống không.

Đi thêm một bước cũng là sự giày vò, tuy nhiên áo tắm này rất dày, hầu như không nhìn thấy đường cong như ẩn như hiện trên người cô.

Nhưng mà cô cũng không có dũng khí ngồi cạnh Mục Khiêm Thư, dùng sắc mặt như cũ ăn bữa sáng.
“Tôi có thể gọi điện thoại cho bạn, để cô ấy đến đón tôi.” Suy nghĩ một hồi Đỗ Cận nghĩ đến một cách giải quyết hợp lý, hôm nay Lục Mạn khẳng định đang ở nhà.
Đỗ Cận vừa nhớ tới liền vội vàng tìm túi xách ở đầu giường, tìm được di động, cô nhấn nhấn cả buổi nhưng điện thoại vẫn không có phản ứng, màn hình vẫn tối đen như mực chỉ phản chiếu lại gương mặt còn chưa rửa sạch của cô.
“Thật ngại quá, tôi quên mất.

Ngày hôm qua tôi đã dùng điện thoại của cô.” Mục Khiêm Thư vừa ăn xong bữa sáng, đi vào phòng nhìn Đỗ Cận cầm di động trong tay với bộ dạng ngây ngốc.

Tâm tình trong nháy mắt tốt lên, tốt đến mức khóe miệng Mục Khiêm Thư vẫn còn treo một nụ cười mỉm.
Đỗ Cận không thể không dùng từ nghiến răng nghiến lợi để hình dung cảm giác của bản thân, cô cảm thấy Mục Khiêm Thư giống như là cố ý.


Nhưng quả thực anh không cần phải có ý như thế đối với cô chứ, mặt khác anh còn là ông chủ Hoa Tư! Muốn kiểu bạn gái nào mà không có, cần gì cùng cô tính toán chi li.
Chỉ là hiện tại không khí quỷ dị này khiến cô cảm thấy rất xấu hổ, đối với đêm qua trong trí nhớ cuối cùng chỉ dừng lại ở cửa phòng vệ sinh của nhà hàng.

Cô chỉ cảm giác được một hồi áp lực đánh úp.

Tiếp theo cô làm cái gì cũng không nhớ rõ.
Đỗ Cận cầm điện thoại không thể gọi, tâm tình rất phức tạp.

Cô không đem theo bộ sạc bên người, điện thoại lại không thể sử dụng.

Cô nhìn về Mục Khiêm Thư đưa tay: “Boss, cho tôi mượn điện thoại một chút.”
Mục Khiêm Thư đem chăn trên giường gấp lại, kéo phẳng ga giường.

Giống như một người đàn ông của gia đình.

Làm xong mới quay người đứng trước mặt Đỗ Cận: “Có thể.”
Đỗ Cận thở ra một hơi, lại nghe giọng nói trầm thấp của Mục Khiêm Thư: “Trước tiên cô rửa mặt, sau đó đem bữa sáng ăn hết đi.”
Đỗ Cận: …
Cô đến gần phòng vệ sinh, trang hoàng so với phòng ngủ tinh xảo hơn chút ít, có lẽ bởi vì bên trong vật phẩm đầy đủ hết, thoạt nhìn cũng rất cũng rất thư thái.
Đỗ Cận cầm lấy kem đánh răng, muốn tìm bàn chải đánh răng mới nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy.

Cô hướng mặt ra ngoài dò xét, sau đó sắc mặt như thường đem cơ thể rụt lại, đóng cửa.

Bắt đầu sử dụng bàn chải đánh răng, khăn mặt của Mục Khiêm Thư.
Khi Đỗ Cận đi ra khỏi phòng vệ sinh, Mục Khiêm Thư cũng không ngẩng đầu lên vẫn ngồi đọc báo trên ghế sa lon màu vàng nhạt.

Đỗ Cận liếc nhìn phần chữ to trên mặt báo, thì ra là mấy bản tin kinh tế.
Bữa sáng gồm bánh mì và sữa bò, Đỗ Cận ngồi ở bàn ăn, giờ phút này trên bàn ăn dài bốn mét chỉ để một ly sữa bò cùng một đ ĩa bánh mì.

Bên cạnh ly sữa còn có một bát canh vẫn còn bốc hơi nóng, cô có chút khó hiểu, nhìn về phía Mục Khiêm Thư đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc báo.
“Giải rượu.” Mục khiêm mặc dù không có ngẩng đầu nhưng vẫn nhận ra thắc mắc của Đỗ Cận.
Nội tâm Đỗ Cận chảy qua dòng nước ấm, bên miệng mang theo một chút vui vẻ.
Ăn xong bữa sáng Đỗ Cận dùng điện thoại của Mục Khiêm Thư gọi cho Lục Mạn, nghe thấy tiếng gào to tra hỏi từ bên kia điện thoại, cơn đau đầu đã giảm bớt vài phần giờ lại tăng thêm.
Mục Khiêm Thư vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, trong lúc nhất thời hai người không nói chuyện.

Đỗ Cận một bên xem tivi, một bên cân nhắc đắn đo làm như vô tình hỏi rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
Mục Khiêm Thư ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lại không trả lời vấn đề của Đỗ Cận.


Anh chỉ nhìn Đỗ Cận, làm cô ngượng ngùng không thể hỏi tiếp.
Lúc Lục Mạn đến, Mục Khiêm Thư liền đi vào thư phòng.

Anh đem quần áo của Đỗ Cận thu dọn xong bỏ vào trong túi, sau đó nhìn áo tắm Đỗ Cận đang mặc, con mắt nheo lại: “Đồ kỷ niệm.”
Không biết tại sao, Đỗ Cận nghe được ba chữ kia lọt vào tai có cảm giác kỳ quái.
Thời điểm Lục Mạn cùng Đỗ Cận được Mục Khiêm Thư đưa ra khỏi biệt thự đã rất kinh ngạc, cô quay đầu mới nhớ ra: “Tiểu cận! Cậu sao lại có thể không nói với mình là cậu cùng với anh ta ở chung một chỗ.”
Lúc đó Đỗ Cận đã xem Mục Khiêm Thư là Boss, mà Boss lại là người đàn ông lần trước Lục Mạn đến bắt chuyện.
Lục Mạn hiển nhiên không thể tiếp nhận, trực tiếp oán Đỗ Cận không đủ nghĩa khí, lúc này mới nói cho cô biết sự thật.
Đỗ Cận đắn đo nói: “Thực xin lỗi, Mạn Mạn.

Mình thật không cố ý giấu giếm cậu.

Chỉ là nghĩ đến anh ta và chúng ta không cùng một thế giới, cho nên chưa nói.”
Lục Mạn phát cáu đến cũng nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa cũng không có đem Mục Khiêm Thư để ở trong lòng, bất mãn chính là việc Đỗ Cận giấu giếm.

Lúc này Đỗ Cận xin lỗi, cô thực hưởng thụ gật đầu: “Được rồi, cậu đã thành tâm thành ý xin lỗi.

Mình không tiếp nhận thì còn có thể nói gì.”
Đỗ Cận ôm bả vai Lục Mạn: “Thật sự là Mạn Mạn tốt của mình!”
Lục Mạn lộ ra nụ cười không có ý tốt: “Cậu á? Mục Khiêm Thư của cậu á!”
“Nói bừa cái gì!” Đỗ Cận sắc mặt phiếm hồng, quần áo xách trên tay trong nháy mắt nặng ngàn cân.

Rất muốn ném đi, nhưng trong đầu lại nghĩ đến lời Mục Khiêm Thư nói: Đồ kỷ niệm...
Mục Khiêm Thư nhìn Đỗ Cận đi ra cửa, nhìn cô cùng Lục Mạn hai người ôm vai bá cổ, lông mày có chút nhăn lại.
Đỗ Cận trở lại ký túc xá, vốn là định gọi điện thoại cho ông Mục hẹn gặp buổi sáng.

Chắc có lẽ phải đổi sang buổi chiều.
Thanh âm sang sảng của ông Mục từ bên kia truyền đến: “Cô trực tiếp đến gặp Kỳ Kỳ đi.”
Sau đó Đỗ Cận lại một lần nữa gọi điện thoại hẹn Mục Khiêm Kỳ.
Giọng nói Mục Khiêm Kỳ rất êm tai, thuộc loại mỹ nữ dịu dàng.

Cô nghe Đỗ Cận ở bên kia xin lỗi, liền nói: “Không sao, Đỗ Cận.

Buổi chiều cô đến đây đi.”
Trong lòng Đỗ Cận thả lỏng, cảm thấy hai anh em Mục gia lớn lên giống nhau nhưng tính tình một chút cũng không giống.

Xem chừng con người Mục Khiêm Kỳ thân thiện hơn nhiều..