Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 20: Đau lòng




Ninh Phong về đến nhà, cha mẹ anh đều ở, Ninh Nhu cũng đã trở về, lúc này đang ngồi trong phòng khách xem phim với mẹ.

"Về rồi hả?" Thấy anh vào cửa, Tống Hinh cười nói: "Mau đi rửa tay, thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi."

"Vâng." Ninh Phong đáp, rồi vác cặp sách lên lầu.

Ninh Đường nhìn đồng hồ hỏi: "Không phải trường học đã sớm tan rồi sao? Làm sao bây giờ mới trở về?" Ninh Nhu về rất sớm, việc này khiến cho ông có suy nghĩ rằng có phải Ninh Phong lại ra ngoài với ai gây chuyện.

Nếu là trước đây mà Ninh Phong nghe cha anh nói vậy chắc chắn sẽ nổi xung lên. Nhưng hiện tại thì anh đã không còn dễ dàng mất kiểm soát như thế nữa, tuy nhiên những lời cha nói vẫn làm anh cảm thấy có chút không thoải mái.

"Con với bạn cùng bàn còn bận thảo luận một số đề thi nên mới muộn." Tuy lúc đáp lời trên mặt anh không cười nhưng cũng không thấy một tia tức giận.

Ninh Đường trầm mặc một lát nói: "Ừ, vậy thì lên lầu thay quần áo đi."

Thái độ của cha làm Ninh Phong hơi sửng sốt một chút, trong nháy mắt anh cảm thấy thực ra nói chuyện với cha cũng không khó khăn lắm, chỉ cần anh không ra ngoài gây rối là tốt rồi.

Tống Hinh nửa thật nửa giả trách chồng mình, nói ông không tin tưởng con trai.

Giọng điệu cha Ninh có điểm bất đắc dĩ nói: "Đây không phải là anh đang quan tâm con nó sao?"

Ninh Nhu cười nhìn cha mình có điểm biệt nữu (trong nóng ngoài lạnh), sau đó nháy mắt với anh trai.

Ninh Phong cười với cô, cũng không nói thêm gì nữa liền đi lên phòng.

Đến giờ cơm chiều, mọi người ngồi trước bàn ăn, Ninh Nhu ríu ra ríu rít kể chuyện mấy ngày nay ở trường, cha mẹ Ninh đều nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng hỏi lại vài câu, không khí rất ấm áp.

Chờ Ninh Nhu nói xong, mẹ Ninh mới hỏi Ninh Phong: "Đợt nghỉ này con có kế hoạch gì chưa?"

"Tạm thời thì chưa. Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày thì con chuẩn bị hẹn gia sư để học mấy khóa bổ túc." Anh nói ra tính toán của mình sau đó lại hỏi: "Còn nhà mình thì sao?"

"Ngày mai muốn tới nhà ông bà ngoại ăn cơm trưa. Sau đó thì cũng không có sắp xếp gì hết." mẹ Ninh nói.

Ninh Phong gật đầu nói: "Vâng." Ông bà nội anh mấy năm trước đã qua đời, cho nên hiện tại đến lễ tết đều sẽ tới nhà ông bà ngoại ăn cơm, bên cha cũng không nhiều họ hàng thân thích, mấy ngày sau đó đi thăm một chút là được.

"Gia sư mẹ tìm cho con thấy có vừa lòng không?" Tống Hinh hỏi.

"Cũng khá tốt, giảng bài rất rõ hiểu." Ninh Phong nói.

Tống Hinh gật đầu mỉm cười "Vậy là tốt rồi. Con cứ chọn ngày học thêm trong đợt nghỉ này đi, đến lúc đó rồi mẹ sẽ gửi phí học thêm cho gia sư."

"Vâng." Ninh Phong đáp lời rồi tâm lý múc thêm canh vào bát mẹ Ninh.

Tống Hinh cười càng rạng rỡ, ánh mắt nhìn anh càng thêm yêu thương.

Sau khi ăn xong, Ninh Phong liền lên lầu đọc sách. Anh biết sau kỳ nghỉ này sẽ có một đợt kiểm tra, khả năng thành tích cũng không tốt như mong muốn. Nhưng anh chỉ hy vọng bản thân sẽ không khiến cho Dung Tuân thất vọng, có thể cao thêm một điểm cũng là tốt rồi, khiến cho cậu thêm tin tưởng vào tương lai sau này của anh và cậu.

Đến 7 giờ tối, đột nhiên cha mẹ Quy Hoành tới. Cha mẹ Quy Hoành so với cha mẹ Ninh vội hơn rất nhiều, cũng nhân kỳ nghỉ này tới gặp mặt nhau một chút.

Mục đích của hai người lần này tới là muốn cảm ơn Ninh Phong, nói rằng sau khi Quy Hoành nghe anh nói xong, cuối cùng cũng bắt đầu vươn lên. Lúc trước bọn họ không có thời gian nên không tới được, hôm nay cuối cùng cũng rảnh một chút nên nhanh tới đây.

Ninh Phong và Quy Hoành từ nhỏ đã là bạn tốt, luôn cùng nhau đi gây chuyện. Hiện tại anh đã bắt đầu vươn lên nhưng lại không bỏ rơi con trai của hai người nên cha mẹ Quy Hoành đều rất vui, lại nhìn thấy Quy Hoành đích thực bắt đầu ra sức, giờ mặc kệ kết quả có thế nào, chỉ cần hắn chịu nỗ lực, thân là cha mẹ như hai người cũng thấy đủ rồi.

Ninh Đường lần đầu tiên được cảm ơn về vấn đề này, vừa bất ngờ đồng thời lại không biết trả lời thế nào, ông ở ngoài thương trường hay giới giải trí đều rất thành thục nhưng về các vấn đề của con trai mình thì dường như là không có biện pháp.

Tống Hinh thấy vậy cười khen Quy Hoành một phen, chưa ôm công lao về phía con trai mình vội mà chỉ nói là Ninh Phong đề xuất như vậy, cuối cùng người nỗ lực thực sự vẫn là Quy Hoành.

Trò chuyện trong chốc lát, Tống Hinh gọi Ninh Phong xuống dưới, dù sao thì anh cũng đã về nhà vẫn nên lộ mặt một chút.

Sau đó hai gia đình lại hàn thuyên tiếp cho tới gần 9 giờ, cha mẹ Quy Hoành mới cáo từ ra về.

Ninh Phong xin phép lên lầu trước, Ninh Đường gọi anh lại nói: "Ninh Phong, cuối cùng thì con cũng chịu nỗ lực học tập rồi, cha rất vui."

Đây là lần đầu tiên cha nói với Ninh Phong như vậy, anh ngơ ngác nhìn cha mình vài giây, khuôn mặt lộ ra ý cười. Anh đột nhiên phát hiện thực ra anh và cha vốn không nhất thiết lúc nào cũng phải đối chọi nhau gay gắt như thế, thứ này đều theo quy luật nhân quả cả, anh phản nghịch, cha anh bất mãn rồi mắng anh, đương nhiên anh sẽ không vui mà chống đối lại ông. Nhưng nếu anh biểu hiện tốt một chút, dù cho không có thành tích gì thì cha cũng sẽ không phê bình, anh cũng sẽ không theo đà đấy mà khắc khẩu với ông, được vậy thì không khí an bình hơn, cảm giác thực sự không tồi.

Cha cũng đã nói như vậy, anh cảm thấy mình nên đáp lời ông: "Hai năm trước con không học hành gì cả, thành tích trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không tốt như mong đợi, hy vọng lúc cha cầm phiếu điểm sẽ không thất vọng."

"Đây đều là chuyện nhỏ cả thôi. Ai cũng đều sẽ có sở trường và sở đoản của riêng mình, quan trọng là con trưởng thành hơn, biết nỗ lực, vậy là đủ rồi. Thành tích có khả năng quyết định khởi điểm của con nhưng rốt cuộc con có thể đi tới đâu thì phải trông chờ vào chính con, thành tích lúc đó chỉ là phần rất nhỏ mà thôi." Ninh Đường nói. Ông biết không ít người, cũng không phải là tốt nghiệp ở các trường đại học hàng đầu hay gì, thậm chí có rất nhiều nguyên nhân mà họ còn chưa từng học đại học, nhưng họ lại tìm được sở trường của mình, cuối cùng vẫn ở trên thương trường mà hô mưa gọi gió.

"Vâng, con biết rồi." Cha đã nói như vậy cũng khiến anh giảm không ít áp lực, "Vậy con tiếp tục lên phòng đọc sách."

"Đi đi." Ninh Đường gật đầu, lộ ra gương mặt tươi cười hiếm hoi đối với anh.

Trở về phòng, nhớ lại những lời cha nói, Ninh Phong cảm thấy người một nhà như vậy thật tốt, có lẽ ở đời trước anh và cha đều chọn sai cách sống với nhau, mới dẫn tới mối quan hệ luôn tràn ngập nguy cơ như vậy.

Hai ngày sau đó, ngày nào Ninh Phong cũng thức dậy vào 6 giờ sáng, xuống bếp uống chen nước, sau đó bắt đầu ôn tiếng anh và toán, 7 giờ cùng gia đình dùng bữa sáng, sau đó tiếp tục đọc sách. Sau khi ăn cơm trưa, anh sẽ xuống nhà bếp làm một ly cà phê, vừa uống vừa đọc sách giúp buổi trưa có thêm tinh thần hơn. Trước bữa cơm tối, anh sẽ ra ngoài tản bộ, dù sao thì một ngày cứ ngồi một chỗ không hoạt động cũng không tốt. Sau khi ăn cơm chiều anh sẽ tiếp tục đọc sách đến 11 giờ đêm rồi đi ngủ.

Ngoại trừ nghỉ ngày đầu tiên để qua nhà ông bà ngoại ăn cơm trưa, thời gian còn lại Ninh Phong đều dành để học tập. Sự nổ lực của anh tới mức độ này khiến Tống Hinh lo lắng anh sẽ bị mệt mỏi.

Sáng sớm hôm nay, sau khi ăn sáng Ninh Phong nói với cha mẹ: "Giữa trưa con muốn đi tìm Dung Tuân, buồi chiều sẽ cùng cậu ấy đọc sách, vừa lúc con có một số vấn đề muốn hỏi."

Vừa nghe là đi tìm Dung Tuân, mẹ Ninh vội vã gật đầu nói: "Con đi đi, giữa trưa thì xin ở lại ăn cơm một bữa."

Ninh Đường khó hiểu mà nhìn về phía Tống Hinh.

Bà cười nói: "Dung Tuân chính là bạn cùng bàn của Ninh Phong đó."

"À." Ninh Đường như bừng tỉnh nói: "Vừa hay cha có thẻ hội viên bên Hội quán Sướng Phong, các con tới đó ăn đi, nhớ báo tên cha."

Hội quán Sướng Phong này ở thành phố C là một hội quán tương đối tốt, cơ bản là họp bạn bè hay liên hoan gia đình đều chọn nơi đó để tổ chức.

Ninh Phong nghĩ rồi nói: "Con buổi tối sẽ dắt cậu ấy tới chỗ đó ăn, còn trưa thì ăn gần thôi, sau đó tìm nơi nào đó yên tĩnh để đọc sách."

"Được." Ninh Đường cũng không có ý kiến gì, "Nếu muộn quá thì gọi điện về nhà, cha bảo tài xế đi đón."

"Vâng." Ninh Phong gật đầu đáp.

Cơm nước xong xuôi, Ninh Phong lại làm thêm hai bộ đề thi, thấy thời gian không cách biệt lắm mới thu dọn đồ đạc chào hỏi cha mẹ rồi ra ngoài tìm Dung Tuân.

Đêm qua trước khi đi ngủ anh đã nói trước với Dung Tuân, bảo cậu giữa trưa ở nhà chờ anh. Từ đầu, anh nghĩ trước mắt cứ như thế, tới rồi gọi cậu xuống lầu, nhưng sau ngẫm lại, nếu đi thì hẳn là cần chào hỏi cha mẹ cậu một chút. Dù sao thì anh cũng muốn ở bên cậu cả đời, sơm lưu lại ấn tượng tốt trong lòng trưởng bối là điều vô cùng cần thiết. Vì thế trước tiên anh tới siêu thị mua ít hoa quả, sau đó mới chạy tới nhà Dung Tuân.

Đến dưới nhà, anh gọi điện thoại cho Dung Tuân.

Đầu dây bên kia rất nhanh có người nhấc máy, âm thanh còn mang theo tiếng cười hỏi: "Anh đến rồi hả?"

"Ừ. Có tiện anh lên nhà chào hỏi cha mẹ em một chút không? Anh vẫn thấy cứ ở dưới cổng là không vào thì thật không lễ phép." Ninh Phong mỉm cười nói.

Dung Tuân bên kia trầm mặc một lát.

Trực giác của Ninh Phong đoán rằng Dung Tuân thấy không iện, vừa muốn nói "Không sao" thì Dung Tuân liền mở miệng nói: "Vậy anh lên đi, em mở cửa cho."

"Được." Ninh Phong cười đáp lời rồi ngắt điện thoại.

Cửa chống trộm dưới lầu rất nhanh được mở ra, Ninh Phong bước vào rồi nhanh chóng đi lên tầng ba. Dung Tuân đã mở cửa sẵn chờ anh.

Thấy anh đi lên, cậu cười khẽ nói: "Anh vào đi."

Ninh Phong xách hoa quả bước vào, thay dép rồi đem đồ đặt tới ngăn tủ cảnh cửa hỏi: "Cha mẹ em không có nhà à?"

"Ừm...." Dung Tuân nhìn quà mà anh xách tới nói: "Anh ngồi xuống trước, em đi pha nước."

"Được." Nếu trong nhà không có ai, Ninh Phong cũng không cần biểu hiện nghiêm túc như vậy, ngồi xuống ghế sô pha, đơn giản đánh giá căn nhà một chút.

Nhà Dung Tuân đúng tiêu chuẩn có hai phòng và một phòng khách, nam bắc thông thoáng, hướng ánh sáng tốt. Tuy rằng nhà hơi cũ, nhưng dọn dẹp sạch sẽ, rất có hương vị gia đình, Nhưng không thể nói được là vì điều gì mà anh vẫn cảm thấy nhà cậu dương nhất rất lạnh lẽo nhưng lại không chỉ được ra cụ thể là lạnh lẽo ở chỗ nào.

Dung Tuân đặt nước xuống trước mặt anh nói: "Anh mua nhiều hoa quả như vậy, cơ bản ăn làm sao hết."

"Không sao, cất vào tủ lạnh là có thể giữ một thời gian." Ninh Phong cảm thấy nhà Dung Tuân một nhà ba người, sau đợt nghỉ này chắc chắn sẽ ăn hết. "Cha mẹ em ra ngoài đi thăm họ hàng rồi à?"

Dung Tuân lắc đầu, ngồi xuống cạnh anh nói: "Em không sống cùng cha mẹ."

"Sao?" Anh sửng sốt, không hiểu ý của cậu.

Dung Tuân thở dài một hơi, đem tình huống gia đình mình kể lại cho anh nghe.

Nghe cậu nói xong, anh liền kéo cậu ôm vào ngực nói: "Em như thế này sao không sớm nói cho anh biết."

Một đứa nhỏ mới hơn mười tuổi phải sống một mình nhiều năm như vậy, lại vẫn luôn học hành chăm chỉ mong cha mẹ yêu thương. Một Dung Tuân như vậy, làm sao có thể không khiến hắn đau lòng?

Cậu dựa vào lồng ngực anh nhỏ giọng nói: "Dù sao thì đây cũng là chuyện nhà em, em cảm thấy không cần thiết bời vì chuyện này mà khiến anh phiền lòng." Nếu không phải anh muốn tới chào hỏi thì cậu cũng sẽ không trong thời gian ngắn như vậy nói cho anh biết.

"Không phải là phiền lòng mà là quan tâm." Ninh Phong trong lòng thở dài, "Chuyện của em anh sẽ luôn không cảm thấy phiền lòng, anh chỉ hy vọng em cùng anh mỗi ngày ở bên nhau đều là một ngày vui vẻ."

"Em ở bên anh thực sự rất vui vẻ nha." Dung Tuân nói. Ninh Phong lại ôm cậu chặt hơn khiến cậu thấy thực an tâm.

"Nhưng nếu em nói với anh sớm hơn, thì anh sẽ không để em phải đón Tết một mình như vậy." Tưởng tượng tới cảnh cậu phải một mình cô đơn ở nhà hai ngày liền, trong lòng anh liền không cảm thấy vui vẻ gì.

"Em đều đã quen rồi." Dung Tuân nhợt nhạt mà cười nói: "Hơn nữa, không phải là anh tới tìm em đấy sao?"

"Em nha..." Ninh Phong cảm thấy cậu thực sự sẽ khiến anh không lúc nào không thấy đau lòng.

Anh nhẹ hôn lên tóc cậu nói: "Không đủ, anh phải khiến em càng hạnh phúc hơn mới được."