Sống Lại Cưỡng Chế Yêu

Chương 12




NInh Viễn nói một chút liền đề nghị cả hai cùng đi ra ngoài, Trầm Quân vẫn là người mở miệng trước: "Còn không tới một tháng nữa thời hạn một năm giữa hai người sẽ hết, em dự định khi nào sẽ rời đi? Anh có linh cảm Lâu Thiếu Ngự sẽ không dễ dàng để em đi đâu."

Ninh Viễn không nói gì.

"Tại sao anh lại cảm thấy đối với chuyện rời đi này em vẫn còn do dự." Đáp lại Trầm quân vẫn là sự trầm mặc của Ninh Viễn, Trầm Quân tiến lên ôm Ninh Viễn vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "Rời xa hắn, được không? Cứ như trước mà sống."

Ninh Viễn sửng sốt, gò má ửng đỏ ngây ra nhìn Trầm Quân.

Bởi vì hành động đột ngột của Trầm Quân nên không ai nói gì, lúc sau Ninh Viễn nói lắp một câu: "Em chợt nhớ tới còn có chút việc, phải trở về xử lý." Sau đó liền chạy đi, Ninh VIễn cũng không quay lại hiệu sách mà trở về nơi ở của cậu cùng Lâu Thiếu Ngự, cậu ngồi ở trong công viên bên cạnh chờ đến giờ tan sở bình thường mới đi về nhà

Vào cửa phát hiện Lâu Thiếu Ngự đã ở nhà.  Lâu Thiếu Ngự một bên giúp Ninh Viễn sắp xếp bát đũa một bên nói chuyện cùng cậu: "Hôm nay em về sớm thế, lẽ nào hôm nay công ty cho tan sớm?"

"Không... Không có, do hôm nay đường về không tắc."

"Có đúng không..." Thanh âm của Lâu Thiếu Ngự thấp xuống "Ngày hôm nay anh về khá sớm, đúng lúc thấy em ở công viên bên cạnh."

Ninh Viễn trầm mặc  buồn bực vì sao ngày hôm nay tất cả mọi việc đều không thuận lợi.

"Tại sao? Tại sao ngay cả chuyện nhỏ này em cũng nói dối anh?"

Do đang bực mình nên Ninh Viễn cũng không nhận ra sự bực bội trong lời nói của Lâu Thiếu Ngự, ngữ khí không tốt nói: "Nếu anh đã nhìn thấy thì tại sao còn muốn hỏi tôi?"

Cuối cùng vì việc nhỏ ấy mà hai người không ai đụng đũa liền rơi vào chiến tranh lạnh, ngoại trừ lần trước Lâu Thiếu Ngự uống say mất khống chế thì đây là lần thứ hai hắn không ngủ cùng giường với Ninh Viễn.

Buổi tối Lâu Thiếu Ngự một mình nằm ở trên giường, hắn biết mình ngày hôm nay lại một lần mất khống chế, sự tình lẽ ra sẽ không đi đến nước này, nhưng lúc đó mất khống chế hắn vẫn nói ra câu kia, hắn đã luôn tự nói với mình phải bình tĩnh lại nếu không sẽ không chiếm được thứ mình muốn.

Lâu Thiếu Ngự làm xong tâm điểm liền gọi Ninh Viễn dậy rửa mặt ăn cơm, tuy rằng ngoài miệng Lâu Thiếu Ngự không nói gì nhưng mọi hành động đều thể hiện cho Ninh Viễn xem là hắn đang bù đắp việc hôm qua, Ninh Viễn thở dài nói: "Xin lỗi, việc ngày hôm qua không phải một mình lỗi của anh, dạo này tâm tình của tôi không được tốt nên hành vi cũng khó kiềm chế, nhất thời tức giận."

Lâu Thiếu Ngự không hỏi Ninh Viễn tại sao áp lực lớn, hắn biết đôi khi muốn đạt được điều mình muốn thì không nên chạm vào khu vực có bom, vì thế hắn chỉ cười đáp một câu: "ANh nói rồi em không phải xin lỗi anh nữa."

Bởi hành động của Lâu Thiếu Ngự nên cuộc chiến tranh lạnh của hai người sau một buổi tối liền tốt hơn, nhưng thực tế ra sao thì chỉ có trong lòng họ mới hiểu.

Bình tĩnh qua mấy ngày, tối hôm đó Lâu Thiếu Ngự muốn làm Ninh Viễn cũng trầm mặc đồng ý, kì lạ là lần này thân thể cậu cũng không xảy ra bài xích quá lớn, rất bình thường tiếp nhận Lâu Thiếu Ngự, cũng không có hành động nào quá trớn, Ninh Viễn nghĩ có lẽ do khoảng thời gian bên nhau khiến cái "nốt nhọt" kia biến mất,  đến tận ngày hôm sau Ninh Viễn mới nhận ra cái "nốt nhọt" đó không hề biến mất, nó chỉ lùi thời gian lại thôi.

Tối hôm qua ngủ thiếp đi Ninh Viễn liên tục mơ thấy ác mộng, mơ tới con dao kia, tới khuôn mặt khiến cậu buồn nôn của tên đó, mơ tới cậu bất lực nằm ở nơi núi rừng hoang vu rồi chết. Tới lui cứ mơ đi mơ lại đoạn đấy, giống như có ai đó phát lại một đoạn băng vậy, thẳng đến lúc sau cậu mới biết mình vẫn đang nằm mơ, nhưng dù cho có cố gắng thế nào cậu vẫn không thoát ra khỏi nó, cậu bắt đầu buồn bực không biết làm thế nào, vào lúc này bỗng nghe thấy tiếng ai đó, sau đó trên trán truyền đến một sự mát lạnh khiến lo lắng trong toàn thân như vơi dần đi, khủng hoảng và nóng nực bên trong như được kéo hết ra ngoài khiến cậu bình tĩnh lại không ít.

Lúc Ninh Viễn tỉnh lại, nhìn thấy Lâu Thiếu Ngự đang nằm ngủ gật ở bên giường, bên cạnh còn có một chậu nước, cậu ngồi dậy khiến chiếc khăn bông trên trán rơi xuống, có lẽ do cậu động đậy mạnh khiến Lâu Thiếu Ngự tỉnh giấc

"Em tỉnh rồi, để anh sờ xem trán còn nóng không?" Nói xong đưa tay lên sờ trán Ninh Viễn."Được rồi, được rồi, không còn nóng như lúc đó nữa."

"Tôi bị sốt sao?"

"Đúng đấy, tối ngày hôm qua anh ngủ được một lúc, lúc tỉnh dậy thấy em giống như đang gặp ác mộng, gọi thế nào em cũng không tỉnh. Sau đó anh liền gọi bác sĩ đến khám, bác sĩ nói để khắ như vậy sẽ nhanh chóng hạ sốt hơn. Nếu như một lúc nữa em vẫn không tỉnh thì tôi phải đi gọi bác sĩ lần nữa đấy."

"Bây giờ là lúc nào rồi?"

"Tầm hai giờ sáng qua anh phát hiện em bị sốt, hiện tại đã là tám giờ tối rồi."

"Tôi sốt lâu như vậy sao?"

"Đúng rồi, không bị bệnh gì đột nhiên bị sốt, anh sợ tới mức phải vội vàng kêu bác sĩ. Lúc đó bọn họ nói em không có chuyện gì anh vẫn không tin được. Em xem mình đi, thể chất sao có thể yếu như vậy chứ? Sau này phải rèn luyện với ăn uống nhiều thêm nhớ chưa?"

Ninh Viễn bị câu nói của Lâu Thiếu Ngự kích động không ít, yên lặng gật đầu.

"Đói bụng không? Anh sợ em đói bụng nên có bảo nhà bếp hâm chút cháo ấm, em nằm chờ một chút để anh mang vào."

Lâu Thiếu Ngự bê cháo vào, dự định là mình sẽ đút cho cậu ăn, nhưng Ninh Viễn sống chết nhất quyết đòi tự ăn, hắn đành yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Ninh Viễn ăn, Ninh Viễn bị Lâu Thiếu Ngự nhìn chằm chằm nên ăn không được tự nhiên lắm, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng lạ "Ục...ục."  Nghe được âm thanh kia, phản ứng đầu tiên của Ninh Viễn là nghĩ do bụng của mình, nhưng rõ ràng đang ăn sao lại có tiếng kêu như vậy... Âm thanh đó lại tiếng vang lên, lần này Ninh Viễn nghe rất rõ ràng, âm thanh là từ phía Lâu Thiếu Ngự truyền đến, lần này Ninh Viễn dừng động tác lại nhìn về phía Lâu Thiếu Ngự, mà mặt Lâu Thiếu Ngự lại hiện lên chút đỏ, đồng thời làm bộ hung ác hướng về phía Ninh Viễn gầm nhẹ: "Nhìn cái gì chứ? Đói bụng là chuyện bình thường thôi mà? Cái bụng đã kêu ròng rã cả buổi hôm nay rồi! Anh là bận rộn lo nấu cháo cho em đấy!"

"Ngạch... Vậy anh muốn ăn không?" Ninh Viễn đẩy bát cháo lại gần Lâu Thiếu Ngự, Lâu Thiếu Ngự đầu tiên là sững sờ sau đó cười gian trá: "Được chứ." Sau đó liền quay ra phía Ninh Viễn há miệng, bộ dạng rất rõ ràng muốn được đút ăn.

"Tôi đang bệnh... NẾu dùng chung một thìa không tốt đâu." Ninh Viễn rụt lại bát cháo, chỉ là cậu quên mất thời gian qua bộ mặt của Lâu Thiếu Ngự đã dày lên rất nhiều.

"Không sao, em chỉ bị sốt thôi sẽ không gây truyền nhiễm đâu, mà được em đút cho thì cho dù có nằm đấy bị tiêm mấy mũi anh cũng chấp nhận."

Ninh Viễn không có cách nào liền múc một muỗng tử cháo đưa đến miệng Lâu Thiếu Ngự, Lâu Thiếu Ngự hài lòng để Ninh Viễn đút cho nửa bát cháo còn lại, bởi vì hắn đã ăn của Ninh Viễn nửa bát cháo nên đứng dậy múc thêm một bát cháo nữa cho Ninh Viễn, ăn xong liền dặn dò cậu ngủ cho khỏe, nghỉ ngơi nhiều để cơn sốt chết tiệt này lui đi, còn hắn sẽ đi dọn dẹp một chút ở bếp.

Ngày thứ hai chuẩn bị xong điểm tâm cho Ninh Viễn, Lâu THiếu Ngự nói có việc phải xử lý nên ra ngoài một chút, trước trưa sẽ về ăn cơm, Ninh VIễn không còn chút sức lực nào đáp lại liền trùm chăn ngủ tiếp, ngủ một chút thì nghe thấy tiếng người bấm chuông cửa, lúc đầu cậu cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng rồi tiếng chuông liên tục làm cậu phải đứng lên đi mở cửa, nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa thì thấy Lưu Thụy tay cầm hộp cơm...

"Ninh tiên sinh, Lâu Thiếu buổi trưa đột nhiên bận chút việc, nhờ tôi đưa cơm cho ngài, thuận tiện tới lấy chút văn kiện."

"À, anh vào đi" Ninh Viễn nghiêng người mở cửa ra, nhìn Lưu Thụy đem hộp cơm đặt ở trên bàn ăn sau đó đi vào thư phòng của Lâu Thiếu Ngự, không lâu sau đi ra, trên tay cầm theo tập văn kiện chào cậu xong liền rời đi.

Trong hộp cơm vẫn là cháo hoa, còn có chút đồ ăn thanh đạm, Ninh Viễn buổi sáng chưa ăn liền ăn sạch bát cháo, ăn xong còn ngồi ở ghế để tiêu bớt, trong lúc đó vô tình quét qua cửa thư phòng của Lâu Thiếu Ngự, cậu bỗng nhiên có chút tò mò thư phòng của Lâu Tiếu Ngự có hình dáng ra sao? Nói ra thì thật khó tin nhưng cậu ở đây gần một năm nhưng chưa bao giờ bước vào thư phòng của Lâu Thiếu Ngự, kỳ thực không chỉ thư phòng của Lâu Thiếu Ngự mà ngoài những chỗ chung hay phòng ngủ thì những chỗ khác cậu rất ít khi đến.

Trong lúc nhất thời lòng hiếu kỳ nổi lên liền hướng đến cửa thư phòng, thời điểm nắm lấy thanh nắm cửa Ninh Viễn có do dự ba giây sau đó vẫn quyết tâm mở cửa bước vào, có lẽ do phòng này Lâu Thiếu Ngự ít dùng nên bày trí khá gọn gàng. Một máy vi tính một chiếc bàn làm việc, trong tủ đằng sau cũng có rất ít văn kiện, cũng không có bày ra nhiều thứ, trên mặt bàn cũng chẳng có gì nhiều. Cả phòng sạch sẽ như thể không có ai dùng qua vậy, cũng có thể không hề được dùng thật, bởi vì Ninh Viễn lúc ở nhà xưa nay đều chưa từng thấy Lâu Thiếu Ngự tới nơi này làm việc.

Ninh Viễn vòng tới bàn bên trong, có một ngăn tủ hơi mở, trong khoảnh khắc Ninh Viễn định đưa tay đóng ngăn tủ chặt lại liền nhìn thấy thứ gì đó bên trong: "Trong này có gì vậy?" Hiếu kỳ trong lòng, Ninh Viễn liền dùng lực kéo mở cánh tủ ra.