Cố Loan Loan đi vào lễ Quốc Khánh, ngày đầu tiên ở nhà xem lễ duyệt binh cùng Diệp Cửu Chiêu, ngày thứ hai liền xuất phát, ngày thứ tám trở về.
Đi ngày đó, trời trong nắng ấm, lúc trở về thì mưa to tầm tã.
Xe là của Diệp Cửu Chiêu, người lái xe duy nhất trong đội chính là Đàm Tư Ngữ, lái thẳng về trường học, Diệp Cửu Chiêu đã lái một chiếc xe khác đến đợi ở cổng trường.
Vừa thấy chiếc xe quen thuộc đi qua, Diệp Cửu Chiêu lập tức đẩy cửa ra, bung dù đi đến, Cố Loan Loan nhanh chóng chui vào.
“Chờ bao lâu rồi?”
“Cả đời.”
“……”
Đúng là có một cảm giác, mỗi lần Cố Loan Loan đi dã ngoại, anh liền khó chịu vô cùng, ngắn ngủn mấy ngày, kéo dài tựa như cả đời.
“Con mèo nhỏ, sao em lăn lộn thành thế này hả?”
Trêu đùa nhìn Cố Loan Loan, một thân bùn đất, trên mặt, trên người bị dính bùn, thoạt nhìn có vài phần thú vị.
Cố Loan Loan bày ra vẻ mặt đau khổ, đáp: “Bên kia có mưa lớn, có chỗ bị sạt lở, Phùng Giai đứng ở bên cạnh, bị trượt xuống cùng bùn đất, chúng em đã nhảy xuống cứu cô ấy.”
Rồi sau đó có chút nghĩ lại mà sợ, nói: “May mắn không có việc gì, lúc ấy bị dọa thảm.”
Mặt Diệp Cửu Chiêu rất đen, đây là nghe cô kể lại còn hãi hùng khiếp vía, cái gì gọi là ‘nhảy xuống đi’? Một thân bùn đất này là làm gì mà thành hả? Rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm hả!!!
“Cố Loan Loan! Em chú ý an toàn được không!”
Cố Loan Loan híp mắt, dung bàn tay bẩn nhéo mặt anh, đáp: “Rất chú ý an toàn, dù sao cũng phải cứu người chứ.”
“Vậy em……”
“Anh Cửu! Em nhớ anh!”
“……”
Anh Cửu lảm nhảm lên là tương đối đáng sợ, Loan Loan chớp chớp mắt, thành công làm anh ngượng ngùng.
Rồi sau đó anh nghiêm mặt, ôm chầm lấy cô một phen, nói: “Hôm nay tha cho em, về sau……”
“Cũng không dám nữa!”
Diệp Cửu Chiêu vừa lòng gật gật đầu, Cố Loan Loan đột nhiên thoát khỏi lòng anh, kêu: “Anh Cửu, người em bẩn.”
Anh tiếp tục ôm cô, ôm vào trong ngực, Loan Loan chẳng bẩn chỗ nào cả!
Mở cửa ghế phụ, để cô ngồi vào.
“Anh nhìn đi, người anh cũng bẩn rồi kìa.” Cố Loan Loan nhìn Diệp Cửu Chiêu bước vào ngồi, nói.
Anh hơi hơi nhếch miệng cười, đáp: “Lần này đi tắm uyên ương đi ~”
Cố Loan Loan cứng đờ, Diệp Cửu Chiêu cười thoải mái.
Rốt cuộc “Tắm uyên ương” không thành, Diệp Cửu Chiêu thay quần áo liền đi nấu cơm, cả ngày Loan Loan còn chưa ăn gì đâu.
Cố Loan Loan tắm rửa xong, đã ngửi thấy hương thức ăn bay đầy phòng, nhếch miệng cười, đi vào phòng bếp.
Ba cái bếp bật cùng lúc, một cái luộc bắp ngô, cả gian bếp đều là mùi ngọt thơm. Bếp ở giữa là nồi nước ninh, Cố Loan Loan động động cánh mũi, là canh bí đao ninh sườn.
Cô cười híp mắt, Diệp Cửu Chiêu đang thái măng, người đàn ông cao gầy trắng trẻo, đeo tạp dề màu trắng, vẻ mặt chuyên chú.
Người đàn ông thấy hơi nóng, xắn tay áo lên, bàn tay mạnh mẽ hữu lực đang cầm dao nhưng không hề có sự gượng ep nào.
Đây là một vị triệu phú cao quý, theo công ty mở rộng, sẽ càng ngày càng “Quý”, nhưng mà mỗi ngày trở về, anh vẫn là ông xã luôn nấu cơm cho cô.
Trong một nhà, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ nấu cơm,----llee,,quy,,,don,,,---đều đáng giá để cảm kích, không có ai bắt buộc phải hao tâm tổn sức vì một ai cả.
Cố Loan Loan tiến lên, nhẹ nhàng áp mặt vào lung anh.
Người đàn ông đang nấu cơm hơi ngừng lại, rồi tiếp tục động tác trên tay, chỉ là phần lưng bất động, vẻ mặt dịu dàng hơn.
“Làm sao vậy? Sấy tóc chưa?”
Cố Loan Loan bất động, đáp: “Chờ lát nữa……”
“Mau đi sấy đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Anh Cửu……”
“Ừm?”
“Em yêu anh.”
“Cạch!” Diệp Cửu Chiêu ném con dao ở trên tay xuống thớt gỗ, quay đầu đè bả vai cô.
“A……”
Cố Loan Loan giãy giụa, Diệp Cửu Chiêu giữ chặt cô, hung hăng cắn cô.
“Anh, anh, anh…… Đau!” Rốt cuộc cũng giãy ra, Cố Loan Loan nước mắt lưng tròng, vẻ mặt uất ức, gắt gao che cổ.
Diệp Cửu Chiêu gỡ tay cô ra, nhìn dấu răng trên cổ, nhe răng cười.
“Đẹp.”
“Anh là chó biến thành sao?!”
Diệp Cửu Chiêu không đáp, nhẹ nhàng vuốt quanh dấu răng, nói: “Có thể giữ mãi thì tốt….”
“!!!”
Cố Loan Loan vô cùng tức giận, quát: “Anh, anh, anh!”
Diệp Cửu Chiêu sờ sờ khuôn mặt cô, nỉ non: “Thật sự muốn ăn sạch em.”
Cố Loan Loan che cổ, vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Ăn thịt người là phạm pháp……”
……
Tay nghề Diệp Cửu Chiêu càng ngày càng tốt, cô nhóc giận dỗ vừa còn tức giận, ngay lúc húp một ngụm canh bí đao liền tiêu tan cơn giận, chỉ còn hương vị hạnh phúc.
Bắp rất non, đáng tiếc Diệp Cửu Chiêu không cho cô ăn cái thứ hai,--ll,,,ê,quy,,,don,,,,---Cố Loan Loan chép miệng, lưu luyến nhìn anh ăn hết cái bắp thứ hai kia.
Buổi tối, cô chuẩn bị về phòng ngủ, người nào đó giữ cô lại.
“Dạ?”
“Đêm nay ngủ cùng em.”
“Anh chắc chắn?”
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, đáp: “Anh là người đàn ông có thể quản được nửa thân dưới!”
Không biết mọi người có tin hay không, dù sao Cố Loan Loan cũng không tin.
Quả nhiên……
“Không phải anh nói mình là người đàn ông có thể quản được nửa thân dưới sao?” Cố Loan Loan hỏi người đàn ông đang ôm mình.
Đừng tưởng rằng không nói lời nào là em nghĩ anh đã ngủ rồi!
Đối phương bình tĩnh đáp: “Ừ, quản được. Cho nên anh để nó chào hỏi em, biểu đạt tình yêu của anh dành cho em.”
Cố Loan Loan: “……” Nghiêm trang mà nói hươu nói vượn!
Ngày hôm sau, Cố Loan Loan tỉnh, còn Diệp Cửu Chiêu vẫn ngủ. Mỗi lần anh ngủ chung giường với cô, luôn dậy trễ một chút, buổi tối cũng không thể nào ngủ ngon.
Cố Loan Loan quay đầu, nhìn mặt anh, tay anh còn ở dưới tay cô nên cô có giật nhẹ thì cũng không có đánh thức anh. Tay đặt trên mặt anh, nhẹ nhàng sờ sờ.
Người đàn ông này cũng thật đẹp trai. Không phải vẻ đẹp vô lại như Trình Trang, cũng không phải đẹp như kiểu vừa thấy liền kinh ngạc như Đỗ Quân Khôn……
Là vẻ đẹp chịu được sự đánh giá, cân nhắc nhiều lần, liếc mắt một lần càng thấy đẹp hơn.
Ngày thường, ở trong đám đông, liếc mắt một cái là thấy anh, bởi vì khí chất quanh thân anh, hiện tại anh nhắm hai mắt, che đi đôi mắt sắc bén kia, mới phát hiện khuôn mặt anh cũng đẹp như vậy.
Ánh mắt dời đến cần cổ, cô đột nhiên nảy ra ý xấu, ngẩng đầu, cắn lên.
Hả? Cắn mạnh như vậy, sao còn không tỉnh? Lại cắn tiếp!
Cố Loan Loan cắn đến sắp biến sắc mặt rồi mà người này vẫn còn chưa tỉnh sao?
Buông ra, ngẩng đầu. Đối phương mở to mắt, đầy mặt ý cười nhìn cô.
“Không đau à?”
Đối phương lắc đầu.
“!!!” Sắp chảy máu rồi!
Ánh mắt hoảng hốt của Cố Loan Loan đã chọc cười anh, anh xoay người một cái, đè lên trên, hôn cô.
Dùng bữa sáng xong, hai người cùng nhau ra ngoài.
Cố Loan Loan chỉ vào cổ anh, hỏi: “Anh cứ để vậy đi ra ngoài à???”
Cô còn quàng khăn kín cổ, trên cổ Diệp Cửu Chiêu là ấn ký mới, còn thâm hơn nhiều so với cô.
Đối phương mập mờ liếc mắt một cái, đáp: “Anh có bà xã, không sợ người khác nhìn.”
Cố Loan Loan trừng mắt, hơi ngượng ngùng.
Đương nhiên, hiện tại cô còn chưa biết, Diệp Cửu Chiêu mang dấu răng này đi ra ngoài, danh hiệu “Cọp mẹ” này, cô không chạy thoát rồi.
Quả nhiên, mục tìm kiếm nóng trên Weibo có……
Lúc này Weibo còn chưa phát triển nóng như vài năm sau, nhưng sau khi một đám ngôi sao chuyển về đây thì lưu lượng cũng đã khá lớn rồi.
Với tư cách là nhân viên nên khá thích trêu chọc ông chủ nhà mình.
Một nhân viên của Minh Thịnh chụp một bức ảnh rồi gửi lên, nhân viên Weibo liền kích động, lập tức đăng ra ngoài…..
Bộ dạng đẹp trai! Ông chủ kim cương! Vợ quản nghiêm! Dấu răng!
Tâm tám chuyện của cư dân mạng liền bốc cháy hừng hực.
Phát hiện lúc chuẩn bị khai thác……Này thật quá tuyệt đi!
Tổng giám của Minh Thịnh! Đại cổ đông Weibo! Diệp Cửu Chiêu! Ông chủ kim cương đỉnh nhất! Chỉ chú ý! Một người!
Này còn cần khai thác sao? Cùng đàn em trong trường…Hoa khôi Địa chất…… Cố Loan Loan.
Tin tức mới tràn đầy màn hình, Cố Loan Loan sững sờ, nhìn lại, fan Weibo đã hơn mười ngàn rồi!
Này…… Này……
Cô chưa từng đăng lên Weibo, cho nên không có lời nhắc, ngược lại có một đống lớn tin nhắn, tất cả đều là:
Phục!
Lợi hại!
Oa! Tuyệt vời!
Cố Loan Loan: “……”
Chặn tin nhắn, hung hăng cắn răng, Diệp, Cửu, Chiêu!
“Mợ nó! Mợ nó! Mợ nó! A a a!” Một nhân viên Giáp của Minh Thịnh gào to.
“Làm sao vậy?” Tổ trưởng là một người nữ cứng nhắc, trừng cô bạn một cái, không để cho cô ấy giải thích lý do.
Nhân viên Giáp bày ra vẻ mặt đau khổ, đã không quan tâm đến tổ trưởng mặt đen nữa.
“Hu hu hu….Tôi chụp dấu răng của ông chủ, đăng lên mục tìm kiếm nóng rồi…..”
“???” Tổ trưởng không hiểu ra sao.
“Hôm nay, buổi sáng……Trong thang máy, gặp ông chủ, liền chụp bức ảnh kia rồi phát tán trên mạng…… Kết quả……”
Nhân viên Giáp vò tóc.
Tổ trưởng hiếm khí không phê bình cô ấy, chỉ nói: “Chúc cô may mắn.”
Nhân viên Giáp tiếp tục điên cuồng vò đầu.
A a a! Ông chủ ngàn vạn lần đừng nhìn thấy! Ngàn vạn lần đừng!
Đang lẩm bẩm thì giám đốc ra tới, nói với cô: “Ông chủ kêu cô lên gặp!”
“Tôi xong rồi, xong rồi!”
Nhân viên Giáp mang vẻ mặt thấy chết không sờn đi lên, thấy vị trợ lý bình dị, gần gũi……
“Anh……Ông chủ tìm tôi có chuyện gì?”
Đối phương lắc đầu, đáp: “Không biết.”
Lúc cô đang lấy hết can đảm chuẩn bị đi vào thì trợ lý lại nói: “Hình như tôi vừa thấy ông chủ xem Weibo.”
“!!!”
Nhân viên Giáp mềm nhũn hai chân, thiếu chút nữa là nằm liệt trên mặt đất.
Run rẩy đi vào, Diệp Cửu Chiêu đang vững vàng ngồi ở đó, tay lật tài liệu.
“Ông, ông, ông chủ……”
Đối phương nhìn cô một cái, nói: “Ngồi đi.”
Nhân viên Giáp giãy giụa một chút, nói: “Tôi, tôi, tôi…..Không ngồi xuống được…… ”
Diệp Cửu Chiêu nhìn qua, liền thấy chân cô run rẩy, cũng không ép, lại nói: “Ở công ty vẫn tốt chứ?”
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó! Có phải câu tiếp theo là muốn xa thải tôi hay không!!!
“Tốt….Rất tốt…” Nhân viên Giáp tuyệt vọng đầy mặt.
Diệp Cửu Chiêu cười.
Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, ông chủ cười rồi! Không phải muốn tống tôi vào ngục đó chứ?!
“Cô….”
“Ông chủ! Tôi sai rồi!” Nhân viên Giáp thiếu chút nữa là quỳ xuống.
“Tôi nói, tôi cảm thấy cô biểu hiện công trạng khá tốt, đi đến phòng Tài vụ nói là tháng này tiền lương tăng gấp ba.”
“!!!”
Hả?
Tôi rõ ràng là làm việc vặt mà, không có nghiệp vụ đâu!
……
Diệp Cửu Chiêu hừ ca, mang theo một túi hoa quả và bánh ngọt lớn trở về.
Hả? Cửa không khóa, Loan Loan về rồi sao?
Mở cửa.
Cố Hoa Nhiễm, mẹ Cố, Cố Loan Loan cùng nhìn về phía anh.
Diệp Cửu Chiêu:……
Nếu không phải hai gian phòng đều có dấu vết người ở thì Diệp Cửu Chiêu tuyệt đối sẽ không thấy được sắc mặt này của Cố Hoa Nhiễm.
Cố Loan Loan đã bị thẩm vấn mấy tiếng đồng hồ,---ll,,llle,,,q.,,uy,,,,do,,,nnn---cha Cố xác định bọn họ không làm chuyện gì cả, lúc này mới buông tha cho con gái, an tâm ngồi xuống.
“Chú, dì, sao hai người lại đến đây?” Diệp Cửu Chiêu ngồi bên cạnh Cố Loan Loan, hỏi cặp vợ chồng này.
Cố Hoa Nhiễm ho khan một tiếng, đáp: “Không có việc gì, lên đây chơi hai ngày thôi.”
Diệp Cửu Chiêu cười, cũng không vạch trần, đáp: “Vậy cũng tốt, hai ngày này con sẽ đưa chú, dì đi dạo quanh thành phố W.”
“Ừ.” Cố Hoa Nhiễm ra vẻ cao ngạo gật đầu.
“Chú, đêm nay hai người ở…..”
Cố Hoa Nhiễm nhìn về phía anh, đáp: “Ở khách sạn.”
“Đừng……Ở đây còn có một gian phòng, có thể ở đây ạ.”
Cố Hoa Nhiễm hừ một tiếng, vẻ mặt kiểu ‘coi như cậu thức thời’.
Hiện tại hai người họ là một người có tâm lấy lòng, một người thì trong lòng không thoải mái, cố ý kiêu ngạo. Ừm…… Ở chung cũng coi như hài hòa.
Ngày hôm sau.
Cố Hoa Nhiễm thức dậy khá sớm, hơn 6 giờ một tý liền dậy, nhưng khi đi ra ngoài đã thấy Diệp Cửu Chiêu đang làm bữa sáng.
“Dậy sớm vậy à?”
“Không biết chú dì dậy lúc nào, con liền dậy sớm một chút, bình thường đều là bảy giờ.”
Cố Hoa Nhiễm gật đầu, ngồi ở phòng khách nhìn nhất cử nhất động của anh, thấy anh gọn gàng, mạch lạc tiến hành động tác.
Ninh đồ ở trong nồi, anh rửa sạch tay liền đi ra, Cố Hoa Nhiễm vội vàng làm bộ đọc báo. Anh vào phòng Cố Loan Loan, chưa đầy một lát đã ra, lát sau liền thấy Cố Loan Loan híp mắt lê dép ra.
Cô đi rửa mặt, anh tiếp tục làm bữa sáng, mẹ Cố cũng ra tới.
Khoảng bảy giờ, hai mẹ con Cố Loan Loan đã chỉnh trang xong, Diệp Cửu Chiêu cũng bày xong đồ ăn trên bàn.
Nhìn Loan Loan tự nhiên tư thái, Cố Hoa Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ăn sáng xong, Diệp Cửu Chiêu cũng không đến công ty, dành đưa ba người ra ngoài đi dạo.
Thành phố W có điều rất văn nghệ phố, bên trong có rất nhiều hiếm lạ cổ quái đồ vật.
Đi vào thấy có rất nhiều tượng điêu khắc, vẻ mặt mẹ Cố đầy hứng thú, đôi mắt cha Cố đảo quanh, còn vờ tỏ vẻ.
“Chú, dì, con chụp ảnh cho hai người nhé.”
Lấy máy ảnh từ trong túi ra, anh đi ra ngoài liền mang theo, anh nghĩ người lớn tuổi hiếm khi có một chuyến đi xa nhà, nên luôn thích chụp ảnh.
Quả nhiên, mẹ Cố cười gật đầu, tuy Cố Hoa Nhiễm không nói lời nào nhưng thân thể cũng xích gần lại.
Mẹ Cố đứng ở giữa, Cố Loan Loan và Cố Hoa Nhiễm đứng ở hai bên canh bà, theo một tiếng “Tách”, hình ảnh liền được lưu lại.
“Con cũng đến chụp cùng đi.”
Diệp Cửu Chiêu sửng sốt, sau đó cười cười nhờ du khách chụp một tấm ảnh, vẫn là vị trí như cũ, chỉ là bên cạnh Cố Loan Loan có thêm Diệp Cửu Chiêu thôi.
Nơi này đối với vợ chồng nhà họ Cố mà nói, dọc đường đêu rất mới lạ, cứ nhìn xem cái này, mua cái kia.
Một ông lão ngồi trên ghế nhỏ, trên tay dùng dây thép uốn thành hình mười hai con giáp. Vợ chồng họ Cố tò mò đến ngồi xổm xuống xem, Diệp Cửu Chiêu liền mua ba con. Vừa khéo là ba con giáp của nhà họ.
“Cửu Chiêu còn nhớ chuyện này à?”
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, nói: “Nhớ rõ ạ, về sau còn phải mừng sinh thần của hai ông bà nữa.”
Cố Hoa Nhiễm quay đầu đi, không nói được, cũng không nói không được.
Con phố nhỏ này đi hết rất nhanh, Diệp Cửu Chiêu cũng không dẫn bọn họ đi ra ngoài, mà tiếp tục rẽ vào bên trong.
Nơi này còn có một cửa hàng, bề mặt trang trí đơn giản, có hai đứa bé đang vui đùa ở bên ngoài, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào. Diệp Cửu Chiêu liền dẫn mọi người vào đây.
Bên trong có một ông lão đang bốc thuốc.
“Đây là?” Cố Loan Loan kéo kéo góc áo Diệp Cửu Chiêu.
“Ở đây phối thuốc rất tốt, dùng để ngâm chân, chú dì hiếm khi đến đây, mang một bọc về ngâm chân, rất tốt cho sức khỏe.”
Cố Hoa Nhiễm mất tự nhiên động động, trong lòng vẫn có chút cảm động.
Đợi một hồi lâu mới đến bọn họ. Thầy thuốc liếc nhìn bọn họ, chỉ vào Cố Hoa Nhiễm, nói: “Bệnh nặng mới khỏi đi.”
Hơi có chút kinh ngạc, Cố Hoa Nhiễm cười nói: “Đúng.”
Ông lão vừa bốc thuốc, vừa nói: “Chú ý điều dưỡng, dù gì thì thân thể cũng không bằng người bình thường được.”
Cố Hoa Nhiễm gật đầu, đáp: “Vâng.”
Đây không phải là một gói thuốc, vì Diệp Cửu Chiêu mua nửa năm nên cầm hai túi khá to.
“Mỗi lần lấy một ít bỏ vào trong nước sôi, lạnh một chút thì nhanh đặt chân vào, ngâm một lúc, hai tuần ba lần là được.”
Diệp Cửu Chiêu xách ở trên tay, đoàn người chậm rãi đi ra ngoài.
“Đây là sư đệ của bác sĩ Trịnh, y thuật khá tốt, lúc trẻ chuẩn bệnh sai một lần, suýt chút nữa là hại mạng người. Cuối cùng không chữa bênh nữa, chỉ bốc thuốc ngâm chân cho người ta. Mấy chục năm qua, đã luyện thành một môn tuyệt kỹ.”
Cố Hoa Nhiễm dừng một chút, nói: “Bác sĩ Trịnh là người tốt, chắc hẳn sư đệ cũng sẽ không kém, bằng không cũng sẽ không vì một lần sai lầm mà không dám khám cho người nữa.”
Rồi sau đó thở dài, nói tiếp: “Còn nhớ rõ ông lão ở công viên vào năm trước không? Chín mươi tuổi đấy.”
Cố Loan Loan gật đầu, Diệp Cửu Chiêu cũng dời mắt về phía ông.
“Thật ra năm ngoái đã mất rồi, sau ngày đại thọ chín mươi tuổi.”
Cố Loan Loan ngẩn ngơ, dáng vẻ dựng râu trừng mắt của ông lão còn rõ ràng ở trước mắt.
Cố Hoa Nhiễm lại nói: “Bác sĩ Trịnh sớm đã biết ông ấy không còn được mấy ngày rồi, giấu không nói. Ông lão kia lại vui vẻ trải qua khoảng thời gian cuối cùng, sống đến năm chin mươi tuổi như mơ ước.”
Cố Hoa Nhiễm đột nhiên cảm khái một câu: “Tuổi lớn rồi, nói không biết sẽ ra đi lúc nào, dù sao thì thân thể này của tôi cũng không bằng lúc trước. Diệp Cửu Chiêu, nếu như cậu muốn lấy con gái tôi thì phải bảo vệ nó cả đời.”
Diệp Cửu Chiêu nhẹ nhàng nắm tay Cố Loan Loan, ánh mắt kiên định, nhìn thẳng ông, hứa hẹn: “Vâng, là cả đời.”
Cố Hoa Nhiễm vừa lòng gật gật đầu.
Thứ năm hai người đến, thứ bảy lại ngồi máy bay trở về, thứ hai, Cố Hoa Nhiễm còn phải lên lớp.
Diệp Cửu Chiêu và Cố Loan Loan đi tiễn.
Hốc mắt cô đỏ bừng, Cố Hoa Nhiễm cười vỗ vỗ đầu cô, trách nhẹ: “Lớn rồi, đừng làm cho Cửu Chiêu chê cười.”
Cố Loan Loan hít hít cái mũi, lần này Cố Hoa Nhiễm và vợ tới kỳ thật là có mục đích, muốn đột kích, khảo sát Diệp Cửu Chiêu một chút.
Người già ra đi không chỉ có mình ông lão kia, còn có cả bà lão đã chỉ vào Cố Loan Loan nói “Tuổi xuân chết sớm” , mới mấy không lâu.
Ngày đó, bác sĩ Trịnh đến phúng viếng, đột nhiên nói: “Bã lão này là thầy bói, không dễ dàng há miệng, nhưng mở mồm tất là chuẩn.---lll,,ê,,quy,,,,do,,,nnn----Cũng là mệnh khổ, cả đời chỉ có thể đoán mệnh người khác, hai mươi lăm tuổi mất chồng, ba mươi tuổi mù mắt, bốn mươi tuổi, đứa con trai duy nhất bị người ta đánh gãy chân, ném xuống sông. Mấy chục năm cô đơn, sống được cũng không dễ dàng……”
Cố Hoa Nhiễm có rất nhiều cảm thán, đêm đó ông mơ một giấc mộng, mơ thấy mình đột nhiên chết, để một mình Cố Loan Loan lưu lại trên đời này. Chỉ nhìn thấy Loan Loan khóc tê tâm liệt phế, ông đau lòng muốn chết. Ngày hôm qua đọc Weibo, bọn họ cũng coi như là tìm được lý do, liền tới đây.
Vận mệnh là thứ, đôi khi có thể tin, đôi khi lại không thể tin. Diệp Cửu Chiêu người này, nếu thật sự là mệnh, bọn họ có thể tin tưởng.
Phải đăng ký!
Cố Hoa Nhiễm nói: “Trong lúc đi học, không được phép có thai!”
Giọng nói có chút nghiêm túc, hai người kia nghe xong ngây ngẩn cả người, sau đó trong mắt Diệp Cửu Chiêu hiện rõ sự mừng rỡ.
Cố Hoa Nhiễm dắt mẹ Cố đi rồi, cuối cùng nói một câu: “Muốn đăng ký thì đến thành phố C tìm cha để lấy hộ khẩu đi.”