Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng

Chương 25: Tôi tên Đỗ Quân Khôn




Người chủ trì còn sửng sốt, hỏi: “Nam thần đã có bạn gái rồi?”

“Ừm.”

“Xin hỏi là bạn nào trong trường chúng ta sao?”

Diệp Cửu Chiêu đột nhiên cười, tầm mắt quét đến chỗ Cố Loan Loan đang suýt ngồi xổm dưới ghế. Đối diện tầm mắt anh, khuôn mặt cô nhăn nhó, hung hăng trừng anh một cái.

Để phòng ngừa Diệp Cửu Chiêu khai cô ra, Cố Loan Loan quyết định chuồn lẹ. 

“Cái kia.....Mình đi vệ sinh một chút.”

Trên đài, giọng nói đồng thời truyền đến: “Bạn gái tôi không cho tôi tiết lộ, tôi sợ cô ấy giận, cho nên……”

“Không sao, không sao, không ngờ nam thần lại là ‘Thê nô’!” Người chủ trì trêu đùa, phía dưới cũng phối hợp cười ha ha.

“Vậy cuối cùng liền chúc nam thần và chị dâu hạnh phúc, vui vẻ!”

“Cảm ơn.”

Diệp Cửu Chiêu quăng cho Cố Loan Loan một ánh mắt rất có thâm ý, đi xuống đài từ bên trái, mông cô vừa rời khỏi ghế liền dính lại.

“Không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?”

“Mình đột nhiên lại không muốn đi nữa.”

“……”

Tan tiệc tối, Nạp Thấm liền chạy mất tăm, Cố Loan Loan nhìn nhìn khắp nơi cũng không tìm được cô ấy, cũng không thấy Trình Trang, liền thở dài, trong lòng đã hiểu rõ.

Người quá nhiều, Diệp Cửu Chiêu vẫn chưa đến tìm cô, chỉ gửi cho cô một tin nhắn: Gặp ở tòa nhà kỹ thuật sau rừng cây.

“Mình có việc đi ra ngoài trước nhé.”

Nói xong liền chạy, lưu lại Diêu Lâm và Đường Tĩnh liếc nhau.

“Hai đứa nó sao vậy? Sao mà vừa đi một đứa giờ lại thêm một đứa nữa?”

Diêu Lâm lắc đầu, cũng không hiểu đáp: “Không rõ ràng lắm.”

……

Bên cạnh tòa nhà kỹ thuật có rừng cây, buổi tối ánh đèn lờ mờ, là nơi thích hợp nhất cho những đôi tình nhân. Song hai người họ còn chưa từng vào qua, đối với ‘Rừng cây tình nhân’ trong truyền thuyết này, đều chẳng có hiểu biết gì.

Diệp Cửu Chiêu đứng ngay cạnh tòa nhà, dưới ánh đèn, Cố Loan Loan liếc mắt một cái liền thấy. Anh đã cởi sĩ phục, mặc bộ sơ mi sạch sẽ, tóc hơi dựng, thoạt nhìn rất là đẹp mắt.

Thấy cô, đối phương liền dang rộng cánh tay, cô nhào vào, tựa như chim yến về tổ, tâm lập tức an bình, tất cả lo lắng gần như đều tan biến.

Diệp Cửu Chiêu dắt cô vào trong rừng cây, ở góc không có ánh sáng, anh nói: “Loan Loan, anh muốn hôn em.”

Cố Loan Loan đỏ mặt, đã cảm giác trên môi ươn ướt.

Bóng tối đã che đi rất nhiều điều, khiến người ta càng thêm không kiêng nể gì, tất cả sự điên cuồng đều lộ hết ra.

Tay Diệp Cửu Chiêu giữ gáy cô, gắt gao cố định cô, động tác cuồng nhiệt, vừa gặm vừa cắn. Cố Loan Loan giãy giụa vài cái, đối phương càng ôm chặt cô.

“Ưm, ưm, ưm.” Anh mau buông ra!

Đối phương không để ý tới, càng thêm cuồng nhiệt mà gặm cắn cô, một tay khác quấn lấy eo cô, mạnh mẽ ép cô vào lồng ngực mình.

“Anh làm sao vậy?!” Rốt cuộc đã đẩy được anh ra, Cố Loan Loan đã hơi tức giận.

Diệp Cửu Chiêu mặc kệ cô phản kháng, vùi đầu vào cổ cô, thì thầm: “Loan Loan.....Anh luyến tiếc em.”

Cố Loan Loan sửng sốt, thở dài, nhẹ giọng nói: “Em cũng luyến tiếc anh.”

Diệp Cửu Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, giống như đợi những lời này của cô đã lâu,---ll,,,êqu,,,y,,don,,,---chỉ thấy anh lấy một chiếc chìa khóa từ trong túi áo ra, đặt vào lòng bàn tay cô.

“Ngày mai đưa em đến nơi anh ở, hầu như anh đều về đó mỗi ngày, nếu như em nhớ anh, thì đến thăm anh.”

Giọng điệu anh rất uất ức, dáng vẻ như em không đến là mắc một tội ác tày trời, rõ ràng em đã nói là luyến tiếc anh rồi.

Cố Loan Loan “phì” cười, duỗi tay sờ sờ mặt anh, dỗ dành: “Ngoan, em sẽ đến thăm anh.”

Diệp Cửu Chiêu thuận theo cọ cọ.

“Đúng rồi, miệng em có sưng lên không? Cảm giác ngưa ngứa.”

“Để anh nhìn xem.”

Cố Loan Loan nghe lời ngẩng đầu, để anh kiểm tra. Đối phương khom lưng, “chụt” một cái, hôn lên, lại nhanh chóng lui lại, cười nói: “Không sao, không sưng.”

Cô hung hăng lườm anh một cái.

……

Lúc Cố Loan Loan quay về phòng, bầu không khí bên trong rất kỳ quái, yên tĩnh quá mức, không ai nói gì.

“Làm sao vậy?”

Đường Tĩnh chỉ vào phòng vệ sinh, đáp: “Khóc lóc đi vào.”

“Đi vào bao lâu rồi?”

“Hơn nửa tiếng đồng hồ, gọi như thế nào cũng không ra.”

Cố Loan Loan thở dài, đi qua, gõ cửa, gọi: “Thấm Thấm, ra đây đi, cậu không thể trốn bên trong đó cả đời được.”

Một lát sau, cửa mở, mang đôi mắt sưng đỏ, Nạp Thấm đi ra.

“Loan Loan, cậu biết anh ấy lại yêu đương đi?”

Cố Loan Loan gật đầu, con ngươi Nạp Thấm co rụt lại, giống như tìm được đối tượng phát tiết.

“Vì sao cậu không nói cho mình?! Làm mình đưa tới cửa, tự rước lấy nhục.”

Cố Loan Loan bình tĩnh nhìn cô, không nói một lời.

“Vì sao không nói với mình! Vì sao!” Đối phương gào khóc, cảm xúc bị mất khống chế.

Đường Tĩnh và Diêu Lâm sợ tới mức không dám nói lời nào, ngơ ngác mà đứng bên cạnh. Một lát sau, Cố Loan Loan mới nhẹ nhàng nói: “Khóc đủ chưa?”

“Mình nói với cậu thì có ích sao? Mình đã nói anh ta không thích hợp với cậu, mình hỏi cậu nếu anh ta có bạn gái thì làm thế nào, cậu ngẫm lại thái độ lúc đó của cậu đi. Mình nói anh ta lại yêu đương thì cậu sẽ từ bỏ sao?”

Nạp Thấm không nói lời nào, đặt mông ngồi dưới đất, nước mắt đầy mặt, còn đang nức nở: “Thực xin lỗi……”

Cố Loan Loan thở dài một hơi, đáp: “Không sao, nói một chút đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Duỗi tay kéo cô lên, Đường Tĩnh và Diêu Lâm cũng lập tức tiến lên, đỡ cô bạn ngồi lên ghế.

Hóa ra hôm nay sau khi tan họp, Nạp Thấmthấy Trình Trang đi ra ngoài, liền đi theo.

“Trình Trang!”

“Nạp Thấm?” Trình Trang nhìn về phía cô, có chút kinh ngạc, tên của cô gái này tương đối kỳ lạ, cho nên anh ta nhớ kỹ.

Nạp Thấm thở một hơi sâu, siết chặt nắm tay, nói ra trong tiếng tim đập “Thình thịch”: “Trình Trang, em thích anh.”

Người đối diện lộ ra biểu cảm hoảng sợ, giống như lời cô nói ra rất là đáng sợ, Trình Trang lắc đầu, lập tức nói: “Tôi…… Có bạn gái rồi.”

Nói xong xoay người muốn đi, không biết Nạp Thấm lấy dũng khí từ đâu ra, hô một câu: “Em chờ anh.”

“Bốp!” 

Một cái tát vang dội đánh trên mặt cô, một cô gái thon thả, xinh đẹp trừng mắt nhìn cô, dùng âm lượng lớn mắng: “Cô có biết xấu hổ hay không, anh Trang đã nói là có bạn gái rồi, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có kẻ thứ ba tự đưa đến cửa đấy. Nhìn bộ dạng của cô đi, giống như khủng long, ai bị mù thì mới thích cô!”

“Lớn lên đã xấu mà còn không biết xấu hổ, rảnh rỗi thì soi gương nhiều vào!”

Giọng nói của cô ta vô cùng tức giận, người chung quanh nhìn qua, chỉ chỉ trỏ trỏ, Nạp Thấm xấu hổ và tức giận mà chạy về ký túc xá, ở trong phòng vệ sinh khóc lóc.

……

Cố Loan Loan vỗ vỗ bả vai cô,an ủi: “Đã là quá khứ rồi, không sao đâu.”

Lúc này Đường Tĩnh và Diêu Lâm mới nghe hiểu đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt đầy kinh ngạc, chả trách vào học kỳ này,---ll,,êq,,,don,,,,----Nạp Thấm lại điên cuồng giảm béo như vậy, hóa ra là có người trong lòng rồi.

Mấy người an ủi cô bạn cả đêm, cuối cùng cũng dỗ được cô ấy lên giường ngủ, rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở, chỉ có mình Nạp Thấm đã biết.

Sẩm tối ngày hôm sau, hiếm khi Cố Loan Loan vận một thân váy xinh đẹp, tóc đen dài rối tung ở phía sau, ngũ quan cô nhỏ nhắn tinh xảo, môi không tô mà hồng, cong môi cười, mi mắt cong cong.

Diệp Cửu Chiêu dừng xe ở cổng trường, Cố Loan Loan liền đi tới, đại học D vốn có nhiều nam sinh, cho nên dọc đường cô đi, có rất nhiều nam sinh đều nhìn cô.

Diệp Cửu Chiêu đen mặt.

Mở cửa xe ra chuẩn bị đi xuống tuyên cáo chủ quyền, nghĩ nghĩ, lại sợ cô tức giận, đen mặt, ngồi tại chỗ vững như núi Thái Sơn.

Chờ đến lúc cô mở cửa ngồi vào, sắc mặt của Diệp Cửu Chiêu vẫn khá khó coi.

“Anh Cửu?”

Cố Loan Loan nghi hoặc nhìn anh, một đôi mắt to linh động như nước nhìn anh, trong lòng Diệp Cửu Chiêu lập tức hóa thành một hồ nước.

“Loan Loan……”

“Dạ?”

“Em là của anh.”

Cố Loan Loan ngượng ngùng cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt ửng hồng.

Diệp Cửu Chiêu cũng cười, ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta ăn qua cơm chiều rồi về nhà xem thử đi.”

Về nhà……Mặt Cố Loan Loan càng đỏ hơn.

Trình Trang đã đợi ở cửa nhà hàng, bọn họ đều là những anh em tốt, ăn một bữa cơm chia tay, yêu cầu có người nhà thì phải mang theo người nhà.

“Em xuống xe trước đi, anh đi đỗ xe.”

“À, vâng.”

Cố Loan Loan ngoan ngoãn xuống xe, ánh mắt Trình Trang sáng lên, gọi: “Chị dâu, chị dâu! Ở đây!”

Cố Loan Loan đi qua, Trình Trang lập tức dẫn cô đi vào trong, vào phòng đã đặt trước. Còn chưa vào phòng, đã nghe thấy một giọng nữ đầy tức giận: “Trình Trang! Đây là ai nữa vậy?!”

Hai người còn đang ngây người thì cô gái kia đã rống lên: “Lại thêm một kỹ nữ tự đưa tới cửa!”

“Liễu Nghệ! Em câm miệng!”

“Làm sao?! Em là bạn gái chính thức của anh, còn không được mắng đồ đê tiện này sao?!”

“Trang Tử, cô bạn gái này của anh còn không bằng người trước, há mồm ngậm miệng đều là kỹ nữ, tiện nhân, không phải chính cô cũng là nữ hay sao?”

“Cô……”

“Loan Loan.” Diệp Cửu Chiêu đi qua đây, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, đôi mắt nhìn về phía cô gái kia.

“Còn không câm miệng!” Lại quay mặt về phía Trình Trang, nói: “Chị dâu cậu bị bạn gái cậu mắng ngay trước mặt cậu, thù này tôi sẽ ghi cho cậu.”

“Anh Cửu! Mình sai rồi, mình nhất thời chưa lấy lại tinh thần, sao có thể để chị dâu bị uất ức chứ.”

“Chị dâu, thực xin lỗi.”

Cố Loan Loan lắc đầu, lôi kéo Diệp Cửu Chiêu đẩy cửa đi vào, nói với anh: “Ánh mắt của Trình Trang càng ngày càng kém.”

Giọng nói không lớn không nhỏ, mấy người vừa vào đều có thể nghe thấy, Diệp Cửu Chiêu sủng nịch nhìn cô.

Liễu Nghệ đương nhiên là tức giận, nhưng cô ta không dám nói tiếp nữa. Trình Trang tức giận,---l,,,q,,yy...d...nn----Diệp Cửu Chiêu rõ ràng cũng tức giận, cô ta cũng biết quan sát, lúc này còn nói nữa thì sẽ chịu thiệt thôi.

Đám người Diệp Cửu Chiêu đi vào, Trình Trang lập tức nói: “Được rồi, được rồi, em trở về đi.”

……

Trong phòng có khá nhiều người đang ngồi, vừa thấy bọn họ tới, lập tức đứng lên chào hỏi.

“Anh Cửu, chị dâu tới rồi, mau ngồi, mau ngồi đi.”

Hai người ngồi xuống, đám người bắt đầu mồm năm miệng mười hàn huyên, qua một hồi lâu Trình Trang mới mang theo Liễu Nghệ tiến vào.

Liễu Nghệ vừa vào liền cười trừ: “Loan Loan, thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm, gần đây luôn có những kẻ không biết xấu hổ đến tìm Trang Tử, là tôi trông gà hoá cuốc, thật xin lỗi cô.”

Tay cầm cốc nước của Cố Loan Loan khựng lại, kẻ không biết xấu hổ là nói Nạp Thấm sao?

“Không sao.” Lắc đầu, mặc kệ trong lòng có ghét cô ta như thế nào, Diệp Cửu Chiêu và bạn bè của anh đều ở đây, cô cũng không muốn làm anh mất mặt.

Một lát sau, Loan Loan nhẹ giọng nói với Diệp Cửu Chiêu: “Em đi vệ sinh một chút.”

“Muốn anh đi cùng không?”

“Không cần, không cần.”

Cố Loan Loan đi ra ngoài, tay xách túi, theo người phục vụ ra ngoài đi vào phòng vệ sinh.

Lau nước trên tay, một tay cầm túi xách, đi về phòng bao. Ở chỗ rẽ bỗng nhiên đụng phải một người, túi xách rơi trên mặt đất, cô đỡ tường, miễn cưỡng đứng thẳng.

“Thực xin lỗi.”

Đối phương là một người đàn ông cao lớn, tuấn tú, lịch sự, ăn mặc nghiêm chỉnh, thoạt nhìn rất văn nhã. Anh ta khom lưng nhặt túi của cô lên, lúc ngẩng đầu nhìn mặt cô, lại đột nhiên ngừng lại, túi xách lại rơi xuống đất.

Có ai biết được ‘Vừa gặp đã yêu’ là cảm giác gì không? Anh ta thì không biết.

Nhưng anh ta biết mới gặp một người cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác khó có thể miêu tả. Lúc khuôn mặt ấy in vào trong mắt, anh ta chỉ cảm thấy trai tim đau đớn, giống như tình cảm nhiều năm đang tuôn trào ra.

Rõ ràng là một gương mặt xa lạ, lại giống như đã quen biết mấy đời.

Cố Loan Loan càng tức giận, anh đụng vào tôi còn ném túi xách của tôi sao?!

Còn chưa kịp phát hỏa, liền nghe thấy người đàn ông ở đối diện mở miệng nói: “Chào cô, làm quen một chút, tôi tên là Đỗ Quân Khôn.”