Hoàng hôn ngày thứ bảy, Tần Trạch mang theo Tô Nhiên đi tản bộ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, trên bầu trời có những đám mây ngũ sắc đang trôi, đại học Vincent nằm ở một thành phố ven biển, là một thành phố rất xinh đẹp mà cũng rất yên bình.
Mấy chú hải âu to gan đậu trên vai của Tần Trạch.
Tô Nhiên len lén bò ra ngoài, nhìn hai con hải âu trắng như tuyết, tâm tình vô cùng tốt hỏi: “Hello. How are you?” Con hải âu bị sợ hãi, vỗ cánh bay đi, mà ánh mắt của cô giống như không muốn xa rời đuổi theo chú hải âu bay đi, cho đến khi hình bóng của nó bị biến mất ở chân trời xa tít.
Tần Trạch dịu dàng nhìn Tô Nhiên, lại nhìn bầu trời hoàng hôn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Số lượng xe chạy trên đường phố không nhiều lắm, xe bus lại càng ít, dĩ nhiên số người ngồi trên xe cũng rất ít.
Tần Trạch “một mình” đứng ở đầu trạm xe bus, dựa lưng vào lan can màu trắng, lười biếng mà lại tự tại. Tô Nhiên nằm bên trong túi áo của Tần Trạch, bọn họ là bộ tộc không có xe, tình hình này ở nước Mỹ rất thảm nha. Ở nước Mỹ, chỉ cần đủ tuổi trưởng thành, cho dù là một cậu thanh niên hay là một ông già thì cũng đều sở hữu ít nhất một cái xe.
Tới nước Mỹ còn chưa được một tháng, cô đã trải qua rất nhiều thời gian thần kì.
Ừ, thân thể người nước ngoài bên này thật đầy đặn a, kêu lên sợ hãi khi thấy một cái mông có thể lớn đến như vậy.
Người đàn ông này thật đẹp trai, ánh mắt sâu sắc, con ngươi màu lam, thân hình cũng rất có da có thịt nha.
Chậc chậc, cô bé kia chắc chỉ 15, 16 tuổi đi, quần áo trên người chỉ có mấy khối vải, nhìn qua thật là sexy nha, khiến cho cô nhìn vào cũng cảm thấy gượng ngùng á.
“Tần Trạch, anh nói xem bọn họ là từ đâu đến đây? Muốn đi đâu? Bình thường họ làm gì được đây? Họ có trở về nấu cơm cho ông xã không? Hay là bọn họ sẽ đi hẹn hò?”
Cô lẩm bà lẩm bẩm, tự mình say mê vô tận suy đoán sao cho được đáp án chính xác.
Tần Trạch trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Tô Nhiên, có lúc anh cũng cảm thấy nghi ngờ vài chuyện, có phải là chỉ số IQ của một người sẽ không tỉ lệ với chiều cao của cô.
“Tần Trạch, mau nhìn kìa. Có một người châu Á giống chúng ta kìa.” Tô Nhiên kích động kéo lấy cổ áo của Tần Trạch.
Tần Trạch nhìn qua, ở phía xa có một cô bé mặc quần áo châu Á, cô bé kia chắc vừa đi mua đồ, sách theo túi lớn túi nhỏ, đang thở hồng hộc đi về hướng trạm xe bus.
Ở trên đường muốn thấy một người châu Á cũng không phải chuyện dễ dàng, không trách được Tô Nhiên lại kích động như vậy.
“Tần Trạch, anh đoán xem cô ấy là người Trung QUốc, Hàn Quốc hay Nhật Bản đây?”
“Là người Trung Quốc.”
“Sao anh biết?”
“Trực giác của đàn ông.”
Trong lòng hai người đều có suy đoán, xe bus dừng lại, Tần Trạch thong dong lên xe, móc ra 60 đồng tiền xu từ trong túi đã sớm chuẩn bị ra bỏ vào hộp tiền, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Tô Nhiên tò mò nhìn ra ngoài xe, cô gái kia có thể lên cùng chuyến xe với bọn họ hay không đây?
Cửa xe bus vừa muốn đóng lại chỉ nghe thấy một tiếng hô to: “Wait. Please wait. Please.” Sau đó trong cửa xe đặt thêm mấy cái túi đồ lớn nhỏ. Là cô ấy? Tô Nhiên thầm nghĩ. Quả nhiên theo sau đống đồ lớn lớn nhỏ nhỏ là cô gái châu Á kia. Cô ấy vừa mới chạy lên xe thì cửa xe liền đóng lại. Cô gái còn chưa kịp thở lấy hơi đã vội vàng hỏi tài xế:
“Cô ơi xe mình có đến khu Mont không ạ?”
Nữ tài xế mập mạp người da đen đang nghe điện thoại, hàm hồ ừ một tiếng, để điện thoại xuống, khởi động xe.
Nghe khẩu âm anh văn của cô gái kia hình như là người Trung Quốc? Tô Nhiên nghĩ, lên xe mới hỏi đường? Thật là đủ liều lĩnh, nếu như trên xe đi đường khác thì sao, khi đó không phải ngay cả xuống xe cũng không có cơ hội hay sao?
Trên xe bus chỉ có mấy người, chỗ ngồi còn rất nhiều, ngồi rất thoải mái. Cô gái châu Á ngồi trước mặt Tần Trạch đang sửa sang lại đống đồ của mình, chỉ nghe thấy thỉnh thoảng phát lên tiếng ‘sột soạt’. Cô gái đột nhiên quay đầu hướng ra phía cửa sổ. Không biết qua bao lâu, đột nhiên cô ấy kêu to:
“Stop. Please stop.” Một bên cô vừa nói, một bên vừa sách theo đống đồ đứng ở cửa xe.
Nhưng nữ tài xế người da đen giống như không nghe thấy, căn cản là không có chút ý tứ nào là muốn dừng xe.
Cô gái nóng nảy: “Stop. Stop. Stop.” Cô ấy kêu to, căn bản không hề còn nhớ tí gì về ‘please’ nữa rồi.
“Thật xin lỗi, xin đứng ở phía sau đường trắng.” Nữ tài xế người da đen nói với cô ấy không có mấy phần thân thiện.
Cô gái bất đắc dĩ điều chỉnh chỗ đứng, tiếp tục nói:
“Tôi phải xuống xe ở chỗ này.”
“Cô không thấy dây màu vàng sao?” Nữ tài xế liếc mắt nhìn cô gái một cái, tiếp tục bình tĩnh lái xe.
“Cái gì? Mau dừng xe. Tôi muốn xuống xe. Dừng xe. Dừng xe.” Cô gái lo lắng đến nỗi giậm chân, giầy cao gót phát ra tiếng ‘cộp cộp’.
Tô Nhiên thấy tiếng ‘cộp cộp’ phát ra từ giầy cao gót kia giống như giẫm vào trên đầu tim của mình, cô bị cô gái kia làm cho trái tim cũng gấp gáp theo, cô dám khẳng định, cô gái kia nghe không hiểu lời của nữ tài xế. Nữ tài xế giống như muốn gây khó khăn cho cô gái kia, nữ tài xế rõ ràng biết cô bé kia muốn xuống xe, cũng biết rõ căn bản cô bé kia không hiểu quy củ ngồi xe bus ở đây. Vậy mà cô ta còn… Tô Nhiên cảm thấy rất khó chịu với nữ tài xế người da đen kia.
“Nếu như cô muốn xuống xe, xin kéo dây màu vàng ở chỗ ngồi kia.” Nữ tài xế lần nữa không nhanh không chậm vừa lái xe vừa nói.
Tô Nhiên cảm thấy mình rất không hài lòng với thái độ của nữ tài xế kia, càng ngày càng có chút không thể nhịn được nữa.
“Ai nha. Vội chết mất thôi.” Cô gái kia bật thốt lên một câu Trung văn.
Người Trung Quốc. Tô Nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên, cô đưa ánh mắt đáng thương của con thỏ nhỏ nhìn về hướng Tần Trạch.
Tần Trạch đã sớm nghĩ tới Tô Nhiên sẽ như vậy, cười nhẹ, đẩy đầu thỏ trở về trong túi, đứng dậy, nhanh chóng kéo một cái dây màu vàng bên cạnh cửa sổ. Vì vậy, trên đầu xe hiện lên bẳng hiệu có hàng chữ:’Cần dừng xe.’ Màu đỏ. Tài xế ngồi trước ngọn đèn nhỏ cũng sáng lên.
Tần Trạch rất có lễ nghi tiến lên dùng Anh văn lưu loát ôn hòa nói với tài xế.
“Thật xin lỗi, cô gái này muốn xuống xe, tôi kéo dây vàng thay cô ấy có được không.”
“Dĩ nhiên có thể.” Nữ tài xế người da đen hơi động đôi môi dầy, hàng lông mày thưa thớt cũng hơi cử động.
“Đến trạm trước mặt cô có thể xuống xe.” Tần Trạch quay đầu lại cười với cô gái kia, cố ý dùng trung văn để nói chuyện.
“Ai nha… anh cũng là ngưởi Trung Quốc….” Cô gái từ quá kinh ngạc chuyển sang vui mừng nhìn Tần Trạch, trong mắt cô hiện lên sự kích động đến rõ ràng, Tô Nhiên dám khẳng định nếu như không phải hai tay cô ấy đều mang bao lớn bao nhỏ, nhất định cô ấy sẽ nắm chặt lấy tay của Tần Trạch.
Lần đầu tiên đối diện với cô gái này ở khoảng cách gần như vậy, Tô Nhiên cảm thấy đây là một cô gái rất xinh đẹp, là một người đẹp phương Bắc đúng tiêu chuẩn. Đôi mắt hạnh to tròn, bên trong là ánh mắt sáng rực rỡ, mái tóc dài màu đen, mềm mượt và thẳng đến tận eo.
“Đúng, tôi là người trung Quốc.” Tần Trạch cười dịu dàng, lễ độ.
“Tốt quá. Tôi đến nước Mỹ một tháng rồi, anh là người Trung Quốc đầu tiên tôi gặp đó. Oa, trên túi áo của anh có con rối hình con thỏ thật đáng yêu. Tôi có thể sờ một cái không?” Bị cô gái đột nhiên phát hiện ra khi Tô Nhiên đang len lén lộ đầu ra nhìn.
Tần Trạch nghe thấy Tô Nhiên ở trong lòng anh nói một câu: Được.
Vì vậy anh mỉm cười gật đầu: “Xin nhẹ tay một chút.”
Cô gái để đồ trên tay xuống cho rảnh tay, nhẹ nhàng sờ một cái lên cái tai của Tô Nhiên. “Thật mềm nha, lại còn có cảm giác âm ấm nữa chứ, con rối hình con thỏ này thật là thú vị. Giống như đang sống vậy. Anh mua ở đâu thế?”
Cô gái kia hưng phấn nói, Tô Nhiên và Tần Trạch bị một trận sợ hãi nho nhỏ, giống như đang sống?
“Thật xin lỗi, là lúc vẫn còn ở Trung Quốc, người lớn trong nhà cho tôi, nói này cũng không mua được.” Tần Trạch cười nói dối, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Nhìn thấy sắp đến trạm tiếp theo.
“Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc không?” Anh mắt của cô gái nhìn về phía của Tần Trạch, giống như đang nhìn thấy người thân duy nhất vậy.
Một cô gái một mình tha hương ở một đất nước xa lạ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa bên người Tần Trạch cũng cần một người bạn.
Cô dùng cùi trỏ nhẹ nhàng đập vào lồng ngực của Tần Trạch.
Tần Trạch hiểu ý, lấy ra bút bi và máy tính bảng trong ba lô đang đeo sau lưng mình, thân thể khẽ dao động theo sự rung lắc của xe bus, sau khi anh viết xong phương thức liên lạc, lấy ra tờ giấy từ máy tính bảng, sau đó tùy tiện nhét vào trong một túi đồ mà cô gái kia đang cầm.
“Ấn sâu vào một chút, sâu một chút…” Cô gái nghiêm túc nói.
“Ừ.”
Cô gái cười rất ngọt ngào: “Tôi tên là Mary, còn anh?”
“Tần Trạch.”
“Tần Trạch____ tôi nhớ rồi.”
Xe bus phát ra một tiếng ‘kít’ do phanh xe.
“Đến trạm của cô rồi.” Tần Trạch nhắc nhở Mary.
“Ai nha, sao lại nhanh như vậy.”
“Từ từ đi đừng nóng vội.” Tần Trạch có chút bất đắc dĩ, xem ra cô bé này là một người hấp tấp, mới vừa rồi còn vội vã muốn xuống xe, bây giờ lại không vội, thế mà mới chỉ vừa đứng không bao lâu.
“Anh không xuống sao?” Mary hỏi.
“Tôi còn mấy trạm nữa mới đến, sau này trước khi xuống xe nhớ phải kéo chiếc dây màu vàng kia.” Tần Trạch mỉm cười nhắc nhở.
Mặt Mary có chút ửng đỏ, ngượng ngùng gật đầu lia lịa.
“Nhanh lên đi. Nhanh lên đi.” Nữ tài xế người da đen không nhịn được lại lên tiếng.
“Biết rồi.” Mary một bên trả lời người tài xế đồng thời cũng bước xuống xe.
Cửa xe lại nhanh chóng ‘giận dữ’ đóng lại.
“Cám ơn anh Tần Trạch….. cám ơn….” Sau khi xuống xe, Mary đứng bên đường kêu to.
Tần Trạch ngồi vào vị trí, chẳng qua là hướng về phía cô gái lễ độ mỉm cười.
Đột nhiên Mary lại đặt toàn bộ đồ xuống đất, đưa tay lên miệng làm thành hình cái loa, hô to: “Buổi tối tôi sẽ liên lạc với anh…….. cám ơn anh, Tần Trạch…….. tạm biệt……….”
“Tần Trạch đứa bé kia sẽ không cứ như vậy mà thích anh chứ.” Tô Nhiên nhìn cách tạm biệt khoa trương kia nói đùa.
“Ai mà biết được. Nhưng mà lại có một con thỏ nhỏ ngốc nghếch, dám để cho anh để lại cách liên lạc, đây không phải là đang đem người đàn ông của mình đẩy ra ngoài hay sao?” Tần Trạch hơi nhíu mi.
“Ha hả, không phải là chỉ do em muốn làm quen thêm với một người đồng hương Trung Quốc thôi hay sao?” Tô Nhiên cười.
“Cũng không sợ anh đứng núi này trông núi nọ à.” Một tay Tần Trạch đặt lên cửa sổ, một tay chống cằm mình.
“Em tin anh mà.” Ánh mắt của Tô Nhiên mang theo sự làm nũng, hắc hắc, hình như có chút tức giận nha.
“Em, cái con thỏ này…” Anh nhẹ nhàng vươn tay gõ lên đầu của Tô Nhiên.
“Đừng cho là em không đau thì có thể gõ đầu em. Con rối cũng có tôn nghiêm mà.” Tô Nhiên lẩm bẩm.
Tần Trạch bật cười, nhìn về phía cửa sổ.