Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 33: Cậu hai, nhớ lại




Trường trung học Minh tú gần đây xảy ra một chuyện lớn, chuyện lớn gì, mà khiến mọi người sợ hãi như vậy?

Dĩ nhiên là có liên quan đến các nhân vật phong vân trong trường rồi.

Những nhân vật phong vân này yên lặng sau 1 năm, lại bắt đầu xuất hiện trở lại, sự kiện mà ở trường trung học Minh Tú khó có khả năng xảy ra nhất.

Sau khi kết thúc Lễ quốc khánh, Từ bạch mã hoàng tử và Tần Đại hắc mã, lại cùng nhau vừa nói vừa cười đi học, trời ạ, Từ đại bạch mã nổi danh là hoàng tử u buồn, ngàn năm băng sơn, có người còn ở sau lưng nói cậu ta là mặt than, mà lúc này, lại mỉm cười, mặc dù cười có chút cổ quái, nhưng mà thật sự đang cười.

Mà thần kỳ nhất không phải là cái này, mà là, hai người từ trước đến nay vừa gặp mặt đã đỏ mặt tía tai, lại kề vai sát cánh, vừa nói vừa cười đi đến trường!

Đây không phải là tin tức số một, vậy còn có tin tức nào rung động hơn nữa!

Vì vậy, tin tức này được truyền đi khắp trường trung học Minh Tú suốt trong vòng hai tháng, rất lâu sau đó vẫn chưa ngừng .

Thi giữa kỳ, Tô Nhiên vẫn vững vàng ở vị trí thứ nhất, Tần Trạch nhảy lên xếp thứ sáu, mà Từ Hải Dương lại một lần nữa trở lại top mười, nhảy thẳng lên vị trí thứ năm, điều này làm cho Tần Trạch hận nghiến răng nghiến lợi.

Từ Hải Dương khẽ cong khóe môi đẹp đẽ của cậu ta lên, ác ý cười.

Sau khi Tô Nhiên nhìn thấy, mỉm cười, nụ cười như thế này , đã lâu không gặp, có thể nhìn thấy một lần nữa thật sự rất tốt.

Văn Phương và Lý Yến thành tích vững vàng lọt vào Top 100 của trường, đến thành phố học trung học cũng không có vấn đề gì nữa rồi.

cuộc sống ở trường học quả thật rất hài hòa, chuyện trong nhà lại không ngừng phát triển, mỗi ngày Tô Nhiên đều mỉm cười dịu dàng, không có chuyện gì phải suy nghĩ ngày thật tốt, khoảng cách mình trở thành con sâu gạo có phải không xa rồi không?

Khi đến 12 tháng, mẹ nhận được thiệp mời của cậu Hai.

Áo ~ thì ra là cậu hai muốn kết hôn.

Nói đến cậu hai, trong lòng Tô Nhiên trở nên mềm mại hơn.

Cậu hai là con trai thứ hai của ông ngoại, gọi là Triệu Lãng, cùng một cầm tinh với Tô Nhiên, hai người đều tuổi ngựa , nhưng hơn kém nhau 12 tuổi.

Tô Nhiên khi còn bé, là một đứa trẻ không có người thương, bố mẹ đều ra ngoài làm việc, luôn để cô ở nhà một mình, mà mỗi buổi tối, sau khi bọn họ ăn xong cơm tối, còn muốn đi đánh bài, có lúc đem theo Tô Nhiên đi cùng, Tô Nhiên cảm thấy nhàm chán, lại không chịu đựng được cơn ngủ, chỉ có thể dựa vào người mẹ hoặc ba để gối đầu ngủ, mà có nhiều lúc, để một mình Tô Nhiên ở nhà, mặc kệ không hỏi thăm.

Lên tiểu học, thầy giáo nói mỗi học sinh đều phải mua sữa tươi, cho nên Tô Nhiên cũng phải mua, khi Tô Nhiên một mình khiêng một thùng sữa tươi về nhà, Tô Tường, Triệu Xuân lại nổi giận, nhà chúng ta không có tiền, thì uống sữa tươi làm cái gì chứ, vì vậy Tô Nhiên chỉ có thể khóc một lần nữa dùng cánh tay nhỏ, đem sữa tươi đi trả lại, lại bị thầy giáo khinh bỉ xem thường.

Mà cậu hai là người hiểu rõ nhất Tô Nhiên.

Cậu rất đẹp trai, lúc cậu cười lên bên má trái sẽ xuất hiện một má lúm đồng tiền.

Năm ấy Tô Nhiên ba tuổi, Triệu Lãng mười lăm tuổi.

Thân thể nho nhỏ cô độc đứng ở một góc trong phòng, tối đen, sợ hãi bao phủ bên cạnh cô. Một đôi mắt đen hoảng sợ bị bóng đêm cắn nuốt. Cô lẻ loi nhìn vào trong bóng đêm, hy vọng ba mẹ sẽ xuất hiện.

"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên." Theo từng tiếng gọi ầm ĩ là là âm thanh ấm áp, Tô Nhiên cảm giác được trong giây lát đó, ánh sáng đuổi đã đuổi bóng đêm đi, cô giống như lại được nhìn thấy ánh mặt trời vậy, ra sức ngẩng đầu, lúm đồng tiền như hoa. Trong tầm mắt cô là một người đang mỉm cười dịu dàng, không phải là ba, cũng không phải là mẹ, mà chính là người trong sáng như mặt trăng mặt trời, một người con trai nhẹ nhàng sạch sẽ.

Triệu Lãng thương tiếc ôm Tô Nhiên, vỗ nhè nhẹ lưng của cô, hừ hù một bài nhạc nhẹ, trong ánh mắt ôn nhu giữ lại một ánh sáng sâu kín.

"Nhiên Nhiên, bé con, đừng khổ sở. cậu sẽ ngủ cùng cháu."

Thân thể nho nhỏ của Tô Nhiên như một chú chim non, rúc thật chặt vào thân thể mang cho cô sự an tâm và ấm áp. Khuôn mặt thất vọng một lần nữa tươi cười trong đôi mắt dấy lên một ngọn lửa, cô thõa mãn ngủ, trên khuôn mặt bé con nhỏ nhắn lưu lại một nụ cười thật sâu.

Triệu Lãng nhìn nhìn Tô Nhiên giống như chim non non nớt, than nhẹ: "Bé ngốc, sau này cậu sẽ thương cháu."

Sáng sớm, bé Tô Nhiên mở mắt ra ánh mắt mông lung, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là Triệu Lãng đanh ngủ một cách yên tĩnh bên cạnh.

Tô Nhiên đưa bàn tay nhỏ bé non nớt ra, rất chăm chỉ xoa bóp cánh tay của Triệu Lãng bị cô kê trở nên cứng ngắc, mặc dù non nớt, nhưng thật sự rất ấm áp.

Triệu Lãng tỉnh lại, mỉm cười sáng lạng với Tô Nhiên, mà lúm đồng tiền bên má trái lại giống như lúc dòng suối chảy xuôi để lại những xoáy nước tinh xảo vậy.

Tô Nhiên cũng lộ ra nụ cười ngây ngốc.

Năm đó, Tô Nhiên bảy tuổi, Triệu Lãng mười chín tuổi.

Ngày mai, Tô Nhiên chính là học sinh tiểu học, mà Triệu Lãng muốn đi xa quê, đến vùng khác học đại học.

Tô Nhiên rất khổ sở, ở trong mắt cô, Triệu Lãng không giống một người cậu lớn tuổi, mà lại giống như một người anh trai có thể dựa vào, có thể cùng cậu cùng nhau nhìn ánh sao sáng trên bầu trời, nghe cậu thuận miệng kể những câu chuyện xưa; buổi tối ngủ, có thể ở trên người cậu tùy ý lăn lộn; trời còn chưa sáng, đã lôi kéo cậu cùng nhau xem chương trình phim hoạt hình buổi sáng.

Một chàng trai ở bên cạnh cùng cô lớn lên, sẽ phải rời đi, cô tức giận trốn di, không muốn cũng không dám đi gặp.

Chẳng qua là thừa dịp người khác không chú ý, len lén nhìn bóng lưng bóng cậu sắp xếp lại hành lý, dựa vào bức tường như tuyết trắng ngẩn người.

Sau đó, khi Triệu Lãng đang đi ra cửa, một đôi mắt vĩnh viễn dịu dàng nhìn khắp mợi nơi, hỏi "Nhiên Nhiên cô bé ngốc này, sao lại không thấy." Lúc này.

Tô Nhiên vốn dĩ đã tính toán trốn lúc này lại mặc kệ tất cả, cô kỳ cục chạy đến trước Triệu Lãng.

"Để cho cháu đưa cậu đi!"

Triệu Lãng khẽ kinh ngạc hé miệng, sau đó, một nụ cười mang theo xoáy nước chảy nở rộ trên môi.

"Được."

Hai người đi qua nơi mà hai người đã từng cùng nhau đi hái hạt giống cỏ màu tím, cùng nhau nhìn những bó lúa mì xếp đống lên nhau, đi qua ngôi nhà rách nát nơi cùng nhau trốn những chú mèo, đi qua rất nhiều nơi đáng để tưởng nhớ.

Gió thổi nhè nhẹ, thổi vào chiếc quần chéo màu trắng của Tô Nhiên, và chiếc áo sơ mi màu xanh lam của Triệu Lãng.

"Cô bé ngốc, đưa đến nơi này thôi, trở về đi. Đến tết cậu sẽ trở về." Triệu Lãng ngồi xổm xuống, vuốt hai bím tóc sừng dê được căt tỉa xiêu xiêu vẹo vẹo của Tô Nhiên.

Trong đôi mắt Tô Nhiên chứa đầy nước mắt, theo lời nói dịu dàng của Triệu Lãng, mà rơi xuống.

Cô cố nén lại nước mắt cười: "Cậu hai, cháu chờ cậu trở lại."

Lời nói trẻ thơ, có thể cảm động lòng người, Triệu Lãng nâng mặt của Tô Nhiên lên, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô .

"Trở lại, dẫn cháu đi nội thành chơi, nhất định đó."

Mùi vị chua xót tràn ngập ở trong miệng Triệu Lãng, đứa bé này, mặc dù ở trong dòng họ là đứa bé lớn tuổi nhất so với đồng lứa, nhưng là đứa bé kiến người ta đau lòng nhất.

Bé thông minh hơn so với những đứa bé khác, cũng không muốn làm cho người khác thêm phiền toái, còn nhỏ tuổi, cũng biết nhường chỗ ngồi cho em họ; trên bàn cơm ăn đùi gà, cho tới bây giờ đều đem hai đùi gà chia cho hai cô em họ, az! Dù sắp đến thời gian ly biệt, rõ ràng là không bỏ được, nhưng lại không ép buộc người khác lưu lại, chỉ biết cười nói: "Cháu chờ cậu trở lại."

Sau này, người nào cưới được bé, sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.

Lễ mừng năm mới năm ấy, Triệu Lãng trở lại, mới vừa để túi hành lý xuống, đã khoác thêm áo khoác cho Tô Nhiên, lôi kéo tay Tô Nhiên, điểm một cái vào mũi của cô: "Cô bé ngốc, cậu tới thực hiện lời hứa của cậu đây."

Tô Nhiên xấu hổ mỉm cười, trong lòng lại kích động khác thường.

Cô gái nhỏ đáng yêu, biểu lộ tất cả ở trước măt Triệu Lãng.

Ánh đèn ven đường nội thành, chiếu xuống những chùm ánh sáng mang màu sắc khác nhau, hai người bước chậm ở trên đường phố chợ đêm, thỉnh thoảng sẽ đi qua một con đường nhỏ u ám yên tĩnh.

Tô Nhiên không cảm giác được gió bắc thổi mạnh.

Chẳng qua là những lời nói dịu dàng của Triệu Lãng để cho cô tỉnh thoảng vui vẻ, thỉnh thoảng tức giận, thỉnh thoảng cười giống như bông hướng dương đang nở rực rỡ nhất trên cánh đồng hoang.

Dù là lời nói nghiêm túc nhất, từ trong miệng cậu hai nói ra vẫn dịu dàng như vậy.

"Nhiên Nhiên, nghe mẹ cháu nói, lần này kết quả thi của cháu không tốt, nhớ, học kỳ sau nhất định phải học thật tốt."

Tô Nhiên gật đầu một cái, nhìn bàn tay dắt bàn tay nhỏ bé của mình, mỉm cười.

"Đến quán ăn cần đến rồi, ngẩng đầu lên nhìn một chút."

Tô Nhiên cuống quít ngẩng đầu, ánh đèn u ám lúc đầu đã được thay thế bằng ánh đèn nhiều màu sắc, là ánh sáng được chiếu đến từ quán nhỏ bên đường, ngọn đèn nhỏ tản ra một cách mờ nhạt, lan tỏa sự ấm áp, mà mùi thơm này ở trong những ngày mùa đông, lại càng thêm kích thích vị giác của Tô Nhiên.

Tô Nhiên cảm thán: "Thật là thơm!"

Triệu Lãng hiếm khi nghịch ngợm nháy mắt với Tô Nhiên, trên mặt vẫn dịu dàng như cũ.

"Có đồ tốt, cho cháu nếm thử một chút."

Dắt tay Tô Nhiê, đến chỗ những viên tròn được chiên rán vàng rụm, Triệu Lãng dừng bước.

"Bà chủ, cho cháu hai cái, lấy khăn giấy gọi lại cho cháu ạ." Bà chủ sảng khoái rút ra mấy tờ giấy khăn, bọc bánh lại, đưa cho Triệu Lãng.

Triệu Lãng đem một cái đến trước mặt Tô Nhiên, cười nói: "Cẩn thận nóng, từ từ đi."

Tô Nhiên thổi thổi lên cái bánh, cắn một cái, trời ạ! Thật là nóng, thật mát!

Tô Nhiên đáng yêu le lưỡi, trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc.

Chọc cho bà chủ và Triệu Lãng cười ha ha.

Bà chủ giải thích: "Bên trong là kem, cẩn thận ăn cẩn thận."

Tô Nhiên gật đầu xin lỗi, kéo kéo ống tay áo Triệu Lãng: "Cậu hai, tại sao bên ngoài là nóng, bên trong lại lạnh như vậy."

Triệu Lãng mỉm cười: "Cậu cũng không biết, sau này bản thân Nhiên Nhiên tự đi tìm kiếm đáp án nhé."

Tô Nhiên nghi ngờ, trên thế giới còn có chuyện gì mà cậu hai không làm được không biết sao?

Tô Nhiên gần mười năm tuổi, Triệu Lãng cũng đã 27 tuổi rồi.

Cậu kết hôn.

Ở bữa tiệc vui của cậu, Tô Nhiên len lén nhìn nụ cười tràn đầy hạnh phúc của Triệu Lãng.

Có chút mất mát: "Về sau, người mà cậu cưng chiều, không bao giờ là cô nữa, mà người phụ nữ bên người cậu." Mặc dù mất mác, nhưng Tô Nhiên chỉ dám đem những đau lòng vê vào trong trái tim.

Sau tiệc mừng, cô ngây ngốc, xấu hổ hỏi: "Cậu hai, sau này cậu còn cưng chiều cháu nữa không?"

Triệu Lãng hơi sững sờ, cũng không trực tiếp trả lời, chỉ cười xoa xoa đầu Tô Nhiên nói: "Sau này, sẽ có một người rất thích rất thích cháu, dùng hết cả đời yêu thương cháu, cưng chiều cháu, Nhiên Nhiên nhà ta, chắc chắc sẽ gặp được một người tốt như vậy."

Nói xong, ánh mắt của cậu dịu dàng hôn lên trán Tô Nhiên.

Tô Nhiên đỏ mặt.

"Đây là lần cuối cùng cậu hai hôn cháu, về sau. . . . . ."

Triệu Lãng mỉm cười không nói.

"Nhiên Nhiên nhà ta cũng là một cô gái rồi."

Bây giờ Tô Nhiên nhớ lại một lần nữa, trong lòng có một dòng nước ấm áp quanh quẩn trái tim, là cậu hai đã cùng cô vượt qua những năm tháng tuổi thơ cô độc, cô rất cảm ơn cậu, lần này, cô đi tham gia hôn lễ, nhất định sẽ không như vậy nữa, không hỏi ra câu hỏi như vậy.

Cô sẽ thật tâm chúc phúc cậu.

Cậu hai, tiếc nuối sau này của cậu, cháu nhất định sẽ không để cho nó xảy ra, cháu sẽ bảo vệ cậu thật tốt, để cho cậu và mợ hạnh phúc cả đời.