Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ

Chương 22: Mẹ, sóng gió mang thai. .




Triệu Xuân là một người không thích động vật, bởi vì bà đặc biệt thích sạch sẽ, mà nếu có động vật nhỏ sẽ làm cho nhà loạn lên. Ba Tô và Tô Nhiên lại vô cùng thích động vật nhỏ bất kể là mèo hay chó, ngay cả con gà con vịt nhỏ cũng rất yêu thích.

Mọi người thường nói, Tô Nhiên là phiên bản nhỏ của Tô Tường, bất kể là vẻ bề ngoài, hình thể hay tính cách.

Khi Tô Nhiên ôm May Mắn về nhà, Triệu Xuân đang ở nhà trong tính toán sổ sách trong ngày, mà ba Tô ở trong xưởng dệt, đến tối thứ bảy và chủ nhật mới về nhà cho nên lúc này không ở nhà.

"Mẹ chó nhỏ nhà bác cả có thể bắt về nuôi được rồi, con muốn nuôi một con.” Tô Nhiên nhẹ nhàng nói với Triệu Xuân đang hết sức chăm chú.

Cô có chút thấp thỏm, không biết mẹ sẽ phản đối kịch liệt như thế nào đây? Nhưng bất kể mẹ có phản đối như thế nào cô cũng quyết tâm muốn nuôi.

"À, vậy con bắt một con về nhà đi, như vậy cũng có thể trong nhà cho chúng ta." Triệu Xuân cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

Ặc, Tô Nhiên đem tất cả những lời nói mình đã chuẩn bị sẵn để phản bác lại nuốt trở về, kinh ngạc không thôi!

"Mẹ, con không nghe lầm chứ, mẹ lại có thể trực tiếp đồng ý như vậy." Khó có thể tin.

Triệu Xuân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên giữa đống sổ sách: "Cái con bé này. . . . . ." Mới vừa muốn nói tiếp, ánh mắt lướt qua đôi mắt đen lung liếng của May Mắn, đang le cái lưỡi hồng hồng ra nhìn về phía bà~

Sau đó mặt của của bà vui vẻ như gió xuân, cười rực rỡ giống như hoa hướng dương.

"Nhiên Nhiên, con làm việc gì thật sự càng ngày càng nhanh nhẹn đó, muốn nuôi con chó con đã bắt một con chó về, nhìn dáng vẻ rất thông minh con đã đặt tên cho nó chưa?" Triệu Xuân trong giọng nói cũng mang theo vui vẻ hớn hở.

Được rồi, được rồi, mẹ, mẹ kiếm được nhiều tiền lãi nên rất vui vẻ, hiện tại hỏi mẹ cái gì, bà cũng đều đồng ý.

Tô Nhiên cũng vui vẻ thoải mái, tiết kiệm bao nhiêu hơi sức để thuyết phục.

"May Mắn, con hi vọng nó đại cát đại lợi, luôn luôn bình an sống khi già rụng hết răng, đi đứng không không tiện, ánh mắt cũng mờ đi không thấy rõ, đời sau của nó sẽ lại tiếp tục bảo vệ nhà của chúng ta an khang!" May mắn thuận lợi, hắc hắc, cô đặt một cái tên không hay, nhưng lại bao hàm bao nhiêu tâm ý của cô.

"Ừ, cái tên rất hay, nó ăn cơm chưa? Con ra sau nhà tìm cái tô, cho nó ăn một chút." Triệu Xuân dặn dò.

"Azzz." Tô Nhiên ôm May Mắn, đặt nó ở trong nhà kho ở sân trước, ở trên một chỗ trống, cô trải một cái bao tải, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đặt nó lên. Nhóc con này sợ hãi đè bụng mình sát đất, bốn chân duỗi hình chữ đại nằm trên đất, cái mũi nhỏ căng lên, không dám động.

Nhìn thấy Tô Nhiên muốn đi, lo lắng thu chân của mình lại, muốn cùng đi ra ngoài, nhưng bởi vì nơi này xa lạ nên ngã một cái rất đau, khiến Tô Nhiên rất đau lòng.

Vội vàng đi đến ôm lấy May Mắn, cùng dẫn nó đi lấy cơm.

Chờ đến lúc lấy cơm xong, một lần nữa trở lại chỗ vừa nãy, cún con, bởi vì ngửi thấy được mùi thơm của cơm, cả khuôn mặt tiến đến gần tô cơm, bẹp bẹp bắt đầu ăn.

Tô Nhiên nhìn dáng vẻ dễ thương của May mắn, chân giống như là mọc rể vậy, không muốn đi nữa.

Sờ đầu một cái, gãi gãi nhột, nhéo lỗ tai, kéo kéo cái đuôi.

Tại sao lại có sinh vật đáng yêu như vậy tồn tại trên thế giới này, mặc dù May Mắn là cô chó bình thường nhất trong những chú chó bình thường, nhưng Tô Nhiên lại cảm thấy vật thể trước mắt, là chú chó nhỏ đáng yêu nhất trên thế giới.

"May Mắn, mày thật đáng yêu ~~" Tô Nhiên đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại May Mắn, hoàn toàn quên mất thời gian trôi qua.

Cho đến khi Triệu Xuân mặt đen lại: "Tô Nhiên, con tắm đi ngủ đi, cũng 9 giờ rồi, còn chưa ngủ ngày mai còn phải dạy học nữa!"

Tô Nhiên giật mình, tha thứ cho cô, cô sợ nhất là mẹ, kiếp trước và kiếp này cũng không có gì thay đổi.

Từng bước một quay đầu lại cùng May Mắn lưu luyến chia tay, May Mắn "U hử" gào thét, khiến trong lòng Tô Nhiên lại đau đớn

"Mẹ, nếu không cho May Mắn ngủ trong nhà nhé." Cô không đành lòng ! Không đành lòng!

Triệu Xuân vẻ mặt hung dữ: "Không được!"

Nhìn thái độ cứng rắn của Triệu Xuân, Tô Nhiên đành khuất phục, May Mắn ~~

Nửa đêm, May Mắn rên rỉ càng lúc càng thê thảm hơn, Tô Nhiên nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, nhóc con! Rời xa mẹ, đi đến gia đình xa lạ ngày đầu tiên chắc chắn rất sợ hãi.

Tô Nhiên len lén rời giường, nhẹ nhàng mở cửa phòng của mình, hi vọng không quấy rầy mẹ.

Mới vừa mở cửa, Tô Nhiên nhìn thấy phòng của mẹ vẫn sáng đèn, bên trong còn có âm thanh nói chuyện "Sột sột soạt soạt". Đột nhiên một đoạn trò chuyện truyền vào tai Tô Nhiên , cô nhất thời dừng bước.

"A Tường, tháng này cái kia của em chưa tối, anh nói có thể hay không?" Triệu Xuân giọng nói có chút lo lắng lại có chút mong đợi.

"Kế hoạch hoá gia đình không cho phép! Nhiên Nhiên mặc dù 13 tuổi, vượt quá xa khả năng có thể sinh đứa thứ hai 8 tuổi, nhưng chúng ta nếu vượt kế hoạch sinh đẻ sợ không được làm giấy khai sinh, nếu có, sợ không giữ lại được." Triệu Xuân giọng nói trở nên sa sút.

". . . . . ."

Âm thanh phía sau càng lúc càng nhẹ, Tô Nhiên cố dùng sức để lắng nghe cũng không nghe được chữ nào nữa.

Tô Nhiên lén xuống dưới lầu, mở cửa, ôm lấy May Mắn đang yếu ớt kêu, suy nghĩ lại mọi chuyện: bây giờ là mùng một nửa năm sau, cuối tháng tư, mẹ và cha đang bàn luận chuyện này. . . . . . Có phải là chuyện kia hay không?

Chuyện kia, Tô Nhiên có ấn tượng, năm đó, giờ phút này mẹ của cô bị sinh non, nghe bà nội nói lần đó tất cả đều là lỗi của cô, vốn dĩ cha và mẹ đã quyết định sinh em bởi vì nhưng mà không biết chế độ như thế nào, đồng ý hay không đồng ý cho phép sinh con, cho nên tìm bà nội nhờ hỏi chủ nhiệm phụ nữ, đương nhiên chỉ là nói bóng nói gió mà thôi!

Mà bà nội lại là người đặc biệt thẳng, sẽ không nói dối.

Đến chỗ chủ nhiệm phụ nữ, liền hỏi chủ nhiệm: "À, chủ nhiệm, Triệu Xuân nhà chúng tôi muốn tối tới hỏi một chút, nếu mang thai, có thể làm giấy khai sinh cho con không. . . . . . Không phải Triệu Xuân nhà tôi đâu, chủ nhiệm, bà không cần suy nghĩ nhiều đâu ~"

Vì vậy chủ nhiệm đương nhiên suy nghĩ nhiều, ba lần bốn lượt tới báo cho cha, nếu sinh ra là không tuân theo kế hoạch hoá gia đình ~ nếu sinh ra sẽ vi phạm quy định của quốc gia ~~ sẽ phạt một khoản tiền không nhỏ~~

Cha bị bị bà ấy chọc giận, không sinh thì không sinh! Nên đành bỏ!

Lúc đi sinh non, thầy thuốc nói: "Bà mang thai mới được vài ngày, ở chỗ chúng tôi dụng cụ tiên tiến nên mới kiểm tra được nếu bà đi kiểm tra bệnh viện ở địa phương chắc chắn không kiểm tra được, haz, nếu bà muốn phá thai, nên đợi thêm vài ngày nữa, đứa nhỏ thật sự còn quá nhỏ……”

Sau khi bỏ đi, mẹ rất đau lòng! Sớm biết như vậy sẽ không kêu bà ngoại đi, việc hư nhiều hơn là thành công!

Mà lúc Tô Nhiên biết chuyện này, đã là sau khi Triệu xuân sanh non, lúc ấy cô còn tò mò hỏi cha: "Cha, là con trai hay con gái?"

Cha trừng mắt, tức giận nói: "Đứa bé, có gì hay mà hỏi!"

Tô Nhiên lập tức im lặng, bị giật mình, cha cô rất hiền lành bây giờ bỗng nhiên tức giận.

Cuối cùng cha lại thở dài nối: "Chỉ là một vũng máu!"

Tiếng than thở nặng nề, rơi vào đầu của Tô Nhiên lại nặng trĩu, dù là hôm nay, Tô Nhiên vẫn cảm nhận được khoảnh khắc bi thương đó, là một người đàn ông trưởng thành mất đi một đứa con còn chưa kịp nhìn thấy mặt mà đau lòng.

Tô Nhiên nhẹ vuốt May Mắn nó cuối cùng cũng yên tĩnh lại, dựa vào trong ngực cô, cô hạ quyết tâm, chuyện này cô nhất định phải thay đổi!

Nàng nhẹ nhàng để may mắn đang ngủ say xuống, sau đó nhanh chân chạy lên lầu, như cơn gió đứng trước mắt Triệu Xuân: "Mẹ, ngày mai phải đến bệnh viện địa phương kiểm tra, rồi xin giấy khai sinh!"

Triệu Xuân sửng sốt! Đứa nhỏ lại nổi điên gì đây nữa?

"Đây là chuyện của người lớn con biết cái gì! Còn không mau đi ngủ!" Triệu Xuân không nhịn được đuổi người, bà đang rất buồn phiền !

" Mẹ ~~" Tô Nhiên cau mày, kêu một tiếng thật dài: "Sinh thêm một em bé nữa! bất kể là lần này thật sự có hay không có, chúng ta cứ đi khám xem, nếu như không có mẹ và cha hãy cố gắng một chút, nói không chừng sau này sẽ có, nếu quả thật có rồi, nói không chừng, bởi vì thời gian mang thai còn quá ngắn, bệnh viện kiểm tra không ra được?"

Triệu Xuân nhìn chằm chằm Tô Nhiên, có chút tức giận, cũng có chút động lòng: "Đứa bé này, không biết con biết những điều này từ đâu!"

Tô Nhiên ngồi bên cạnh Triệu Xuân, ôm cổ của bà đầu dựa vào đầu Triệu Xuân, lỗ mũi có chút chua: "Mẹ ~~ sau này sinh em trai hay em gái, chờ con lên cao trung, lên đại học, muốn ở trường, đi xa nhà, đến lúc đó, có em con bầu bạn bên cạnh cha mẹ, trêu chọc mẹ cười, làm cho mẹ tức giận, như vậy mẹ sẽ không cô đơn lạnh lẽo, cũng sẽ không cảm thấy cuộc sống nhàm chán. Chờ em trai hoặc em gái, trưởng thành, con sẽ cùng em hiếu kính cha mẹ, một nhà bốn người chúng ta sẽ vui vẻ sống cùng nhau, như vậy rất hạnh phúc đúng không mẹ?”

Âm thanh của cô rất dịu dàng, mặt của Triệu Xuân cũng dần nhu hòa hơn, cuộc sống như thế bà cũng đã từng suy nghĩ, bà thực sự động lòng.

"Nhiên Nhiên, con vĩnh viễn là con gái tốt của mẹ." Triệu Xuân vỗ vỗ vai Tô Nhiên, hốc mắt ẩm ướt, "Đứa bé ngoan, nhà chúng ta gần đây có ít tiền, cũng không quá túng thiếu như trước đây, mấy ngày nữa đến ngày 1 tháng 5 rồi, mẹ dẫn con vào nội thành mua một ít quần áo mới. cuộc thi giữa kỳ con đứng đầu mẹ và bố con cũng chưa chúc mừng con, Haz, con đứa bé này, lên sơ trung, càng ngày càng đỡ lo còn giúp đỡ được gia đình nữa."

" Mẹ ~~" Tô Nhiên ôm chặt lấy Triệu Xuân, hiếm khi có cơ hội nũng nịu, kiếp trước, cô hi vọng có thể cùng mẹ gần gũi như vậy, có thể làm nũng với mẹ, bây giờ rốt cuộc cũng thực hiện được.

Thật ra thì, yêu một người, thì cần gì phải bày tỏ thái độ chứ?

Nếu cứ bày tỏ như vậy, chỉ sợ sẽ cùng người mà mình yêu thương càng ngày càng xa cách nhau!

Tô Nhiên nhìn mẹ cười, buông xuống mọi lo lắng trong lòng, yêu một người, nên chịu đựng tổn thương mà người mình yêu mang đến, yêu một người không chỉ có ngọt ngào, cũng sẽ có tổn thương.

Tình yêu không có sự công bằng, người nào thích người nào nhiều hơn chút, nên nỗ lực nhiều hơn một chút.

Ngày hôm sau, trước lúc Tô Nhiên đi học, cố ý dặn dò Triệu Xuân, đừng gọi nói gì với bà nội, nếu làm như vậy sẽ bứt dây động rừng, sẽ không tốt gì cả. Ngược lại cứ trực tiếp đi, cứ thoải mái như vậy sẽ dành được 8 phần thắng lợi.

Tô Nhiên làm cho mẹ bớt lơ lắng, nếu như không được, trở về sẽ nghĩ biện pháp khác,

Triệu Xuân hiểu rõ nên gật đầu, tối hôm qua, chờ sau khi Tô Nhiên trở về phòng ngủ, bà gọi điện nói với Tô Tường về những lời mà Tô Nhiên nói, Tô Tường cũng rất cảm động, hai người nói nhỏ thật lâu, cuối cùng quyết định, sinh thêm một đứa bé, để gia đình vui vẻ hơn.

Bây giờ sự nghiệp của bọn họ đã dần dần bước vào quỹ đạo, nuôi một đứa bé nữa, cũng không phải là gánh nặng.

Có thêm một đứa nhỏ, hai người nghĩ tới đây, cũng ngọt ngào mỉm cười.

Liền dựa theo ý tưởng của Tô Nhiên, đi thử một lần, biết đâu sẽ có!