Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 7: Cơ hội




Chỉ cần không nhìn thấy Cảnh Ninh một khắc là trong lòng Hàn Khang Dụ đã bắt đầu bất an, khó chịu huống hồ gì giờ đây y đã mất tích hơn ba canh giờ. Hắn chỉ hận không thể tự mình xuất cung đi tìm bởi hắn sợ vô cùng, hắn sợ y sẽ gặp chuyện, sợ y lại như đời trước mà rời bỏ hắn. Từng dòng từng dòng ký ức đau thương của kiếp trước cứ thế hiện về khiến tâm trạng hắn lại càng tệ hơn.


Còn nhớ mới hôm qua hắn còn nhìn thấy Cảnh Ninh đi theo phía sau mình một khắc cũng không rời. Vậy mà hôm nay y đã mất tích. Hàn Khang Dụ tự nhủ với bản thân khi Cảnh Ninh về thì nhất định phải đem người nhốt lại, tuyệt đối không thể để y rời khỏi tầm mắt của mình nữa


"Bẩm thái tử, tiểu thái giám Cảnh Ninh đã hồi cung"


Một thị vệ từ ngoài cửa chạy vào vội vàng bẩm báo. Tâm tình thị vệ kích động như vậy cũng đúng thôi. Suốt thời gian Cảnh Ninh mất tích thì gần như không một ai trong tẩm cung của thái tử cảm thấy thoải mái cả, nhìn sắc mặt của thái tử như thế làm đám nô tài đến thở cũng không dám thở mạnh


"Truyền người vào nhanh lên"


Hàn Khang Dụ cũng kích động vô cùng, hắn đã rất sợ người kia sẽ đi mà không trở lại, sẽ bỏ lại hắn ở đây.


"Nô tài....nô tài tội đáng muôn chết, xin thái tử trừng phạt"
Cảnh Ninh sợ sệt quỳ xuống đất thỉnh tội


"Các ngươi ra ngoài đi, không có lệnh của ta thì ai cũng không được vào"


Lời của Hàn Khang Dụ vừa kết thúc thì toàn bộ nô tài đều ra ngoài, trong chính điện rộng lớn giờ chỉ còn hắn và y.


Hàn Khang Dụ không nói không rằng chỉ bước vội đến kéo Cảnh Ninh đứng dậy rồi ôm chầm lấy. Hắn ôm y chặt đến nỗi khiến y có chút khó thở.


"Ngươi to gan lắm, dám đi quá giờ quy định"
Sau một hồi lâu thì cuối cùng Hàn Khang Dụ cũng lên tiếng nhưng hắn vẫn không có ý định buông Cảnh Ninh ra.


Lời của Hàn Khang Dụ khiến Cảnh Ninh giờ đây mới hoàn hồn. Từ nãy đến giờ Cảnh Ninh  như không tin vào những gì đang diễn ra. Y không thể nào tin được bản thân đang được thái tử ôm, đến nằm mơ cũng chưa từng dám nghĩ đến. Còn nhớ lần đầu tiên y vào cung là khi bảy tuổi. Lúc ấy khi đi ngang qua ngự hoa viên đã nhìn thấy thái tử. Hôm ấy thái tử đang đọc sách trong ngự hoa viên, dáng vẻ của người hết sức tập trung, cả người toát ra khí chất trầm ổn rất thu hút người khác. Chỉ vì một lần gặp gỡ ấy mà Cảnh Ninh đã nhất kiến chung tình.


"Nô tài...nô tài bị lạc đường"


"Ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta nữa"


Nói xong Hàn Khang Dụ buông Cảnh Ninh ra rồi lùi ra sau một bước để bắt đầu quan sát xem y có bị gì không.


"Tay ngươi bị làm sao ?"


Nhìn thấy vết thương dài trên tay Cảnh Ninh thì Hàn Khang Dụ liền nhíu mày, tay cầm tay y lên xem xét còn mắt thì vẫn đảo nhanh để xem xét xem còn vết thương khác hay không.


"Nô tài vì cứu người mà bị sói hoang cào trúng, vết thương không sâu. Người mà nô tài cứu đã giúp nô tài thoa thuốc rồi"


"Người đâu truyền thái y"
Hàn Khang Dụ gọi vọng ra với bọn nô tài bên ngoài


"Cứ để thái y xem qua một lần nữa. Sau khi thái y xem xong thì ngươi ngoan ngoãn theo ta về phòng mà nghỉ ngơi, nếu còn chạy lung tung thì đừng trách ta"


Về phòng của thái tử? Cảnh Ninh được một phen cả kinh. Làm thế nào lại như thế được chứ ? Cậu là thái giám kia mà. Trước nay làm gì có chuyện thái giám lại đến ở trong phòng thái tử.


"Bẩm thái tử, nhưng...nhưng.. "
Cảnh Ninh ấp úng không biết nên nói như thế nào cho đúng.


"Ngươi còn dám nói nữa thì ta liền mang cái mạng nhỏ của ngươi ra xử vì tội xuất cung quá giờ quy định"


Hàn Khang Dụ đã nghĩ kĩ rồi, chỉ có mang người về phòng một bước cũng không rời thì hắn mới có thể an tâm lại. Với cả đây là một cơ hội tốt, nhân lúc Cảnh Ninh mắc lỗi thì liền nhờ vào đây để mang y về phòng mình. Trong tẩm cung này chỉ toàn người mà hắn đã kiểm tra qua nên hắn hoàn toàn yên tâm rằng chuyện này sẽ không lộ ra ngoài vả lại chuyện thái tử nuôi nam sủng cũng không phải chuyện gì quá mới mẻ. Người bên ngoài có thể sẽ nghĩ Cảnh Ninh là nam sủng của thái tử nhưng chỉ hắn biết là không thể nào như vậy, y chỉ có thể có một danh phận cao quý hơn nhiều.