Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 40: Tin Vui




Hai tháng sau ngày đế hậu đại hôn thì đúng như Hàn Khang Dụ dự đoán, các đại thần lại rục rịch muốn nhắc đến chuyện cần mở rộng hậu cung. Mặc dù cứ mỗi lần bước vào Ngự Thư Phòng đều nhìn thấy bức tranh chữ của Cảnh Ninh viết nhưng bọn họ lại không hề chết tâm chút nào, vẫn ôm tâm tư đó khiến Hàn Khang Dụ tức giận ở trong lòng. Nếu không phải lo lắng phạt bọn họ thì mình sẽ mang danh hôn quân còn Cảnh Ninh mang danh yêu hậu thì các đại thần đã bị phạt một trận cho ra trò rồi.


"Khởi bẩm hoàng thượng, nơi hậu cung không thể chỉ độc sủng một người được. Kính mong hoàng thượng nghĩ đến việc mở rộng hậu cung, duy trì huyết mạch"


"Mong hoàng thượng thứ tội nhưng thần chỉ nói sự thật, dù tình cảm của hoàng thượng và quân hậu rất tốt nhưng huyết mạch hoàng thất vẫn phải duy trì"


Các đại thần cứ ngươi một câu ta một câu trên điện Kim Loan khiến Hàn Khang Dụ nghe xong mặt liền biến sắc. Chẳng lẽ hắn đã quá nhân từ với đám người này rồi sao ?


"Im miệng"
Hàn Khang Dụ lớn tiếng quát khiến cho đám quần thân đang lao nhao bên dưới ngay tức khắc im lặng.


"Hậu cung của trẫm cần mở rộng hay không là chuyện mà người ngoài như các ngươi có thể xen vào sao ?"
Hàn Khang Dụ dùng đôi mắt lạnh lẽo như muốn giết người nhìn lướt qua những gương mặt bên dưới nhưng ai cũng cúi đầu không dám nhìn lên.


"Trẫm đã ngầm nói ra ý mình rồi mà các ngươi vẫn còn cố chấp đến như thế thì lần sau đừng trách trẫm quá tàn nhẫn. Trẫm đã nói đời này chỉ thú một mình quân hậu, chuyện huyết mạch hoàng thất các ngươi càng không có quyền xen vào. Bãi triều"


Nói xong Hàn Khang Dụ liền lập tức đứng dậy rời đi để lại đám quan viên đầu đầy mồ hôi lạnh. Bọn họ vốn muốn dùng việc khai chi tán diệp để ép hoàng thượng mở rộng hậu cung nào ngờ người ta chẳng những không nghe mà còn suýt bị chém đầu. Bọn họ làm quan bao nhiêu tâm làm sao có thể không hiểu ý của hoàng thượng ngày hôm nay, ý là lần này xem như bỏ qua nếu còn dám nhắc đến ý kia thì nhất định sẽ bị lôi ra chém.


Hàn Khang Dụ một đường bực dọc quay về Dưỡng Tâm điện của mình nhưng khi về đến nơi nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi trong đình hóng mát luyện chữ thì lòng hắn lại dịu xuống ngay. Đời này hắn chỉ cần như thế này thôi, thêm bất kì ai nữa thì cũng vô nghĩa.


Cảnh An đang ngồi trong lòng Cảnh Ninh để y cầm tay luyện chữ, cạnh bên có hai cung nữ đang quạt cho cả hai. Bọn họ luyện chữ rất tập trung nên đến khi bị Hàn Khang Dụ vòng tay một cái ôm trọn vào lòng thì bọn họ mới giật mình nhận ra.


"Luyện chữ đến tập trung như thế sao, ta đến gần vẫn không phát hiện"
Hàn Khang Dụ vẫn duy trì tư thế đứng phía sau để ôm một lớn một nhỏ vào lòng. Các cung nữ đã sớm nhìn quen cảnh gia đình hạnh phúc này rồi nên cũng chẳng còn lạ gì nữa, chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim làm đúng những việc mình nên làm.


"Sao hôm nay lại về sớm thế ? Có chuyện gì sao ?"
Cảnh Ninh đưa tay sang sờ sờ khuôn mặt đang đặt trên vai mình.


"Mấy lão già đó lại không biết điều thôi"


Dù Hàn Khang Dụ không nói rõ ràng nhưng nghe trong câu nói có ý bực dọc như vậy thì Cảnh Ninh cũng hiểu đám người kia lại nói gì rồi. Nếu là trước đây hẳn là y sẽ cảm thấy có chút mất mát vì không thể sinh một đứa cho Hàn Khang Dụ nhưng giờ đây thì không cần nữa vì y tin thuốc mà An Nghi cho mình sẽ sớm có tác dụng thôi.


Trẻ con vốn rất nhạy cảm đặc biệt là đứa bé như Cảnh An đã từng ngày ngày sợ bị vứt bỏ nên bé sớm đã tự học được khả năng nghe cảm xúc của người khác từ trong giọng nói.


Cảnh An dùng đôi mắt long lanh quay đầu lại nhìn Hàn Khang Dụ xong cũng bắt chước Cảnh Ninh đưa tay sờ sờ mặt phụ hoàng của bé.


"Phụ hoàng đừng tức giận, phụ hoàng ăn điểm tâm đi, rất ngon"


Nói xong Cảnh An liền với cái tay nhỏ đến bàn lấy một khối điểm tâm đưa đến miệng Hàn Khang Dụ.


Hàn Khang Dụ liền cười rất vui vẻ mở miệng ra ăn khối điểm tâm mà bé đút rồi đưa tay xoa đầu bé.


"An An là ngoan nhất. Phụ hoàng không tức giận nữa"


"Thôi được rồi. Chúng ta quay về dùng cơm trưa thôi"
Cảnh Ninh nói xong thì cả ba người cùng quay về. Hàn Khang Dụ một tay ôm Cảnh An lên, một tay nắm tay của Cảnh Ninh cùng nhau quay về.


Bàn ăn đã được các cung nữ bày biện tốt từ lâu rồi, có rất nhiều món ngon nhưng Cảnh Ninh nhìn đều không thấy thèm ăn. Gần đây y rất hay bị như thế, luôn cảm thấy miệng nhạt nhẽo chẳng muốn ăn gì nhưng sợ Hàn Khang Dụ lo lắng nên cũng cố ăn một ít.


Hàn Khang Dụ nhìn thấy Cảnh Ninh mỗi thứ cũng chỉ gắp một miếng ăn cực kì ít, so với trước kia thật sự là ít đi không phải một chút. Hắn cảm thấy tốt nhất vẫn là nên gọi Hoa Việt Bân đến nhìn y một chút mới được. Từ ngày Vũ An Nghi và Hoa Việt Bân vào cung thì thái y viện nhàn hẳn ra vì đế hậu đều không gọi đến bọn họ.


Ăn uống xong xuôi Hàn Khang Dụ liền thật sự cho người gọi Hoa Việt Bân đến. Cảnh Ninh nghe xong cũng không nói gì, nếu là lúc trước thì y sẽ cảm thấy không cần thiết phải làm phiền bọn họ như thế nhưng giờ thì y muốn mang thai nên sức khỏe là rất quan trọng không thể cứ qua loa được.


Hoa Việt Bân sau khi bắt mạch cho Cảnh Ninh xong thì chẳng nói chẳng rằng chỉ quay sang nhìn Vũ An Nghi cười cười. Hai bọn họ liền hiểu ý nhau ngay, Vũ An Nghi ngay lập tức vui vẻ nhìn về phía của Cảnh Ninh, sau đó ôm lấy tay y liên tục nói chúc mừng.


Cảnh Ninh lúc đầu còn thấy khá mờ mịt nhưng ngay sau đó liền trưng ra bộ mặt không thể tin được, lắp bắp nói
"Có...có rồi sao ?"


"Có rồi. Đã được năm tuần"
Hoa Việt Bân mở miệng giải đáp cho Cảnh Ninh để y an tâm.


Người hoang mang nhất lúc này chính là Hàn Khang Dụ, hắn chẳng hiểu gì cả. Cái gì mà có, rồi cái gì năm tuần, ba người bọn họ đang nói gì vậy ?
"Các ngươi nói gì thế ?"


"Cảnh Ninh ngươi tự nói cho hắn biết đi, bọn ta trước đi về đã nhường không gian lại cho các ngươi"
Vũ An Nghi nói xong liền kéo tay Hoa Việt Bân rời khỏi ngay để lại cho Hàn Khang Dụ khuôn mặt bị đơ


Hai người vừa bước ra khỏi cửa Cảnh Ninh liền bước đến ôm chầm lấy Hàn Khang Dụ, trán cọ cọ vào ngực hắn, nhỏ giọng trả lời thắc mắc của hắn.
"Khang Dụ ta có thai, con chúng ta đã được năm tuần rồi"


"Thai ? Ngươi mang thai?"
Hàn Khang Dụ vẫn chưa tin được sự thật.


"Đúng vậy. Ngày chúng ta thành thân Việt Bân và An Nghi đã tặng ta hai viên dược giúp nam tử cũng có thể mang thai. Ta lúc đó đã không nói với ngươi mà lén uống, ngươi không giận ta chứ?'


Hàn Khang Dụ mất một lúc lâu để từ từ tiêu hóa lời của Cảnh Ninh nói, đến một lúc sau hắn mới như bừng tỉnh mà ôm chặt lấy Cảnh Ninh vào lòng.


"Làm sao ta có thể giận ngươi được ? Ta không nghĩ đời nay chúng ta sẽ có một đứa nhỏ mang huyết mạch của cả hai ta"
Hàn Khang Dụ vẫn ôm chặt lấy Cảnh Ninh, đầu cọ cọ trên vai y.


"Bây giờ thì sắp có rồi đây"
Cảnh Ninh đưa tay sờ đầu Hàn Khang Dụ như muốn trấn an hắn


"Sau này sẽ vất vả cho ngươi rồi"
Hàn Khang Dụ nghĩ đến mình đã từng nghe người mang thai sẽ mệt mỏi, khó chịu như thế nào thì liền cảm thấy đau lòng cho Cảnh Ninh. Hắn không nỡ để y phải chịu tội như vậy.


"Sẽ không vất vả đâu, con chúng ta nhất định là rất ngoan".