Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 38: Đáp Lại




Hoàng thượng đại hôn thì toàn bộ quan viên trong triều đều được nghỉ theo bảy ngày.


Ngày hôm sau, sau khi tế tố hoàng thượng cùng quân hậu phải đến thỉnh an thái hậu.


Trời vừa sáng Cảnh Ninh đã thức dậy để chuẩn bị đến Từ Ninh cung nhưng Hàn Khang Dụ vẫn một mực không chịu dậy, y kêu cỡ nào thì hắn cũng chỉ ôm lấy eo y nằm yên không lên tiếng.


"Hoàng thượng dậy thôi, chúng ta còn phải đến Từ Ninh cung"


"Khang Dụ"


Cảnh Ninh đẩy đẩy vai ai kia nhưng người ta lại không thèm nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng, chỉ là ôm chặt hơn mà thôi.


"Phu quân"


Cảnh Ninh vừa đổi cách gọi thì vị đang nằm im giả chết kia liền vui vẻ mà lên tiếng trả lời


"Hôm nay thê tử giúp ta thay y phục đi"


"Được"


Sau đó Hàn Khang Dụ liền ngồi dậy khoác trung y vào gọi cung nữ đứng bên ngoài chuẩn bị nước, khăn lau mặt cùng y phục mang vào, rồi bảo bọn họ rời đi ngay.


Cảnh Ninh cũng không ít lần thay y phục của hoàng thượng rồi nên rất quen tay, chỉ là cứ thay được một chút thì hắn lại thuận tay mà sờ sờ y một cái.


Quá trình thay y phục vốn dĩ không lâu nếu người được thay chịu hợp tác nhưng Hàn Khang Dụ thì không phải là người đó.


Cả hai từ từ giúp nhau thay y phục xong thì cho cung nữ bên ngoài mang chút điểm tâm vào để ăn sáng trước rồi mới đi, cũng gọi bọn họ mang Cảnh An đến để ăn cùng luôn.


Cuối cùng sau nửa canh giờ thì ba người mới cùng nhau đi đến Từ Ninh cung.


Lần này bọn họ đến thì thái hậu cũng vừa vào đại sảnh, các cung nữ ở chỗ thái hậu sớm đã chuẩn bị trà cho quân hậu rồi. Nên Cảnh Ninh vừa đến cung nữ đã đứng kế bên cầm theo mâm đựng trà để đợi y thỉnh an thái hậu.


Cảnh Ninh quỳ trước thái hậu, tay cầm lấy tách trà cung nữ đưa, rồi dâng lên
"Mời thái hậu dùng trà"


Thái hậu dĩ nhiên là rất vui vẻ nhận lấy tách trà sau đó liền sai người đi lấy đồ mà nàng đã chuẩn bị sẵn mang ra tặng Cảnh Ninh. Vì y không phải nữ nhân nên không tặng trang sức được, thái hậu vốn xuất thân từ con nhà võ-là nữ nhi của đại tướng quân nên nàng tặng cho Cảnh Ninh một thanh chủy thủ. 
"Chúc hai ngươi vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão"
~~~
Quay lại với Hàn Khang Trung sau khi hắn cùng Hàn Khang Dụ tiến vào cung bắt sống được Hàn Khang Thừa thì cũng ở lại trong cung giúp giải quyết một số việc. Hai ngày sau mới quay về phủ của mình.


Đợi đến khi hắn vừa bước chân vào phòng của mình thì một bóng đen không biết từ đâu chạy thẳng đến nhào vào ngực hắn, vươn tay ôm chặt lấy hắn.


Có lẽ đã nhìn người này từ xa quá lâu rồi nên chỉ cần một cái bóng thôi Hàn Khang Trung cũng nhận ra là ai.


Lúc đầu hắn vẫn còn khá bất ngờ nên không biết làm gì, chỉ đứng yên cho y ôm lấy. Sau một lúc thì hắn mới bình tĩnh lại, tay hơi rung rung ôm lại người kia.


Mặc dù không thấy nhưng dường như Hàn Khang Trung nhận ra được người kia đang khóc, nước mắt đã thấm đẫm vai áo hắn. Hắn muốn an ủi nhưng lại chẳng biết làm thế nào, chỉ có thể một tay vỗ nhè nhẹ lưng người kia, một tay đặt sau gáy của y.
"Cao Vân, ngươi đừng khóc. Mọi thứ đã ổn rồi, hoàng huynh ngày mai sẽ có chiếu chỉ đăng cơ"


"Ta quan tâm bao giờ hắn đăng cơ làm cái gì"


Cao Vân cao giọng nói nhưng vẫn dụi đầu vào vai Hàn Khang Trung không chịu nhúc nhích.


"Vậy thì có gì mà ngươi phải khóc?"
Hàn Khang Trung có chút ngơ ra, không phải y nghe nói hoàng huynh bị bắt nên khóc sao ? Hay hắn hiểu lầm cái gì rồi?


Cao Vân cảm thấy tức giận, y lo lắng cho người này vậy mà hắn lại nghĩ y đang quan tâm Hàn Khang Dụ nên mới khóc. Rõ ràng là nói thích y vậy mà một chút cũng không hiểu gì cả. Cao Vân hơi ngẩng đầu một chút sau đó lập tức cắn mạnh lên vai Hàn Khang Trung.


Hàn Khang Trung bị tập kích bất ngờ không phòng bị được nên chỉ có thể a lên một tiếng rồi thôi.


"Trước khi đi cũng chỉ để lại cho ta lá thư, ta chẳng thèm mớ bạc kia của ngươi đâu. Đúng là miệng quạ, nói xong thì không bao lâu đã có tin ngươi mất tích báo về rồi"


Nói đến đây Hàn Khang Trung mới hiểu ra là người này vì quá lo lắng cho hắn mới bật khóc. Niềm vui đến bất ngờ khiến hắn có chút không biết nên làm cái gì, chỉ có thể bật cười kéo người kia ra khỏi người mình. Sau đó đưa tay nâng mặt y lên, khuôn mặt trắng nõn giờ đã pha thêm sắc hồng, đôi mắt vì mới khóc xong mà vẫn còn ươn ướt.


"Lo lắng cho ta sao ?"
Hàn Khang Trung nói mà nụ cười treo trên môi thì có xu hướng càng ngày càng tươi hơn. Hắn biết rõ nhưng vẫn muốn hỏi, mà hắn cũng hiểu rõ người kia sẽ không trả lời đâu.


Nhưng nào ngờ qua một lúc lâu Cao Vân lại nhẹ giọng nói một chữ 'ừm". Tiếng nói rất nhỏ nhưng Hàn Khang Trung nghe rất rõ ràng. Hắn trợn tròn mắt, kéo y lại gần mình hơn rồi mới thử thăm dò mà đặt môi mình lên môi y một cái. Nào ngờ Cao Vân không hề phản kháng mà còn hé miệng ra nữa. Hàn Khang Trung có ngốc đến cách mấy cũng hiểu ý của y nên ngay lập tức giữ chặt gáy người kia lại, luồn lưỡi mình vào sau đó như đang đùa nghịch mà còn mút lấy môi y. Nụ hôn được cả hai làm sâu thêm đợi đến lúc gần hết dưỡng khí mới quyến luyến mà buông nhau ra.


Hàn Khang Trung kéo Cao Vân đến cái bàn trong phòng bọn họ, sau đó kéo Cao Vân ngồi lên đùi hắn. Cao Vân dù có chút ngượng ngùng nhưng cũng không hề kháng cự.
"Ngươi lo lắng cho ta làm ta rất vui"


Hàn Khang Trung nói nhưng vẫn không quên dùng tay vuốt nhẹ má Cao Vân.


Tháng ngày tương lai dài đằng đẵng nhưng chỉ cần được sánh bước nắm tay người mình yêu thương thì sẽ cảm thấy năm tháng quá ngắn, ngắn đến nỗi không đủ thời gian cho chúng ta yêu nhau. Chỉ hẹn trăm năm ngàn kiếp vẫn còn sánh bước.