Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 3: Cơ hội để sống lại




Đã 12 năm rồi sau cái ngày mà Hàn Khang Dụ chết, chẳng biết vì sao hắn vẫn còn vất vưởng nơi trần thế này chẳng thể siêu sinh. Phải chăng vì hắn vẫn còn oán hận về cái chết của mình ? Không, hắn đã sớm buông bỏ từ lâu rồi, từ khi linh hồn nhìn thấy xác của mình cùng Cảnh Ninh bị Hàn Khang Trung thiêu rụi, nhục thể đã mất vì cớ gì cứ phải ôm oán hờn. Hắn không muốn oán nữa, chết cũng đã chết rồi còn có thể làm gì nữa đây, trước đây là do hắn ngu xuẩn tin nhầm người thì có thể trách ai. Linh hồn cứ thế vất vưởng không chốn về.


Suốt thời gian muốn đi cũng không được, muốn ở cũng chẳng xong hắn đã được chứng kiến rất nhiều chuyện. Hắn nhìn thấy vị hoàng hậu mà hắn nhất mực yêu thương đang hạnh phúc bên hoàng đệ của hắn, khắp thế gian đều vui mừng vì cái chết của hắn, những người đã từng đứng về phía hắn thì nay một giọt nước mắt cũng chẳng rơi vì vị quân vương đã ra đi. Quả thật lòng dạ con người chính là thứ đáng sợ nhất.


Chỉ là suốt những năm qua thỉnh thoảng hắn lại nhớ đến tên tiểu thái giám Cảnh Ninh đã bên mình từ khi hắn chỉ mới 14 tuổi, là người mà đã bỏ cả tính mạng để bảo vệ hắn. Hắn vẫn luôn day dứt và nhớ mãi về câu nói trước lúc ra đi của Cảnh Ninh-"nô tài yêu người". Hắn có gì mà lại khiến y yêu đến thế cơ chứ, hắn cũng chẳng hiểu nỗi. Hàn Khang Dụ lại dùng thời gian kế tiếp của mình để tìm câu trả lời chỉ là lại hoàn toàn không có. Nhưng hắn lại hiểu ra được rằng xung quanh chưa từng có ai thật lòng với hắn cả, chắc có lẽ chỉ có Cảnh Ninh là dám hy sinh vì hắn. Nếu có kiếp sau thì Hàn Khang Dụ thật tâm muốn được gặp lại Cảnh Ninh để báo đáp ân tình kiếp này.


~~~~~


"Ngươi là ai ? Tại sao ta lại ở đây ?"
Hàn Khang Dụ vừa nhìn xung quanh vừa hỏi vị đạo sĩ đang đứng trước mặt mình, người này không ai khác mà chính là Vũ An Nghi- người đã thông báo để Cảnh Ninh quay về cứu Hàn Khang Dụ.


"Tên mê muội nhà ngươi không có mắt để đọc chữ sao ? Đây là âm phủ đấy"


Vũ An Nghi nhìn Hàn Khang Dụ với ánh mắt chán ghét vì chẳng hiểu nỗi vì sao tên Cảnh Ninh kia lại yêu say đắm con người này chứ.


"Ta đã đợi 12 năm rồi"


"Đã 12 năm chắc ngươi cũng không còn nhớ tên ngu ngốc Cảnh Ninh-kẻ đã vì ngươi mà chết đâu nhỉ"


Nhắc đến Cảnh Ninh lại làm sự day dứt trong Hàn Khang Dụ trỗi dậy, hắn chỉ mong có cơ hội được gặp lại y để bù đắp chút gì đó


"Cảnh Ninh đã chết vậy y có đến nơi này không ?"


"Có nhưng đã đi rồi. Nể tình tên si tình kia nên ta sẽ cho hai ngươi gặp lại lần nữa"


Lời vừa dứt cũng là lúc Vũ An Nghi dùng lực đẩy Hàn Khang Dụ vào một cái hố sâu rồi lại khe khẽ thở dài. Nể tình từng là bằng hữu, ta cũng mang ơn ngươi nên đành giúp ngươi lần nữa vậy. Lần này gặp lại là phúc hay là hoạ đều do sự may mắn của ngươi.


~~~~~


Hàn Khang Dụ giật mình tỉnh dậy sau khi thấy mình rơi vào một cái hố vừa tối lại vừa sâu, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra và tên khi nãy là ai.


Vì sao hắn lại ở đây ? Đây không phải là Đông Cung mà hắn đã sinh sống suốt 17 năm hay sao ? Chuyện gì đang xảy ra thế này.


Hàn Khang Dụ có chút hoảng loạn cùng sợ hãi, hắn thật sự rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, vì cái gì mà từ một linh hồn vất vưởng hắn lại có thể chạm được vào đồ vật thế này. Nếu không phải làm một cô hồn dã quỷ suốt 12 năm, đã cảm nhận sâu sắc nỗi cô đơn thống khổ thì hắn sẽ nghi ngờ tất cả mọi bi kịch chỉ là một cơn ác mộng. Ngồi trên giường suốt một canh giờ thì Hàn Khang Dụ mới có thể dần dần bình ổn tâm tình. Hắn cất cao giọng để gọi người hầu ở bên ngoài vào, đã lâu rồi không được nghe giọng nói của mình khiến hắn có chút xúc động. Hẳn là ông trời thương xót nên cho hắn một cơ hội sống lại đây mà. Hàn Khang Dụ đã từng nói nếu có kiếp sau nhất định sẽ hảo hảo báo đáp Cảnh Ninh, vậy thì giờ đây có cơ hội sống lại nên hắn nhất định sẽ thực hiện.


Ngay sau đó liền có một tiểu thái giám mang chậu rửa mặt đến cho Hàn Khang Dụ , khi nhìn kĩ khuôn mặt tiểu thái giám hắn không khỏi ngạc nhiên đến nỗi tự tát vào mặt hai cái làm tiểu thái giám bị doạ cho sợ hãi. Đây chính là Cảnh Ninh, không thể nào sai được. Đây là Cảnh Ninh năm 12 tuổi, thật đáng trách sao hắn lại quên như vậy chứ. Khi nãy hắn đã xem quyển sổ mà bản thân dùng để ghi lại các sai lầm của quan viên trong triều do ám vệ báo lại, trong quyển ghi hiện tại chính là năm Thái Nhật đế thứ 30, tức là Hàn Khanh Dụ chỉ mới 18 tuổi đồng nghĩa với việc Cảnh Ninh 15 tuổi và đã theo hắn được 4 năm rồi. Nếu sớm nhớ ra người hầu hạ bên mình chính là Cảnh Ninh thì Hàn Khang Dụ đã gọi người vào để nhìn một chút rồi. Trước hắn chưa từng nhìn rõ y, tất cả hình ảnh về y chỉ vỏn vẹn là khuôn mặt nhợt nhạt cố kéo ra một nụ cười hạnh phúc trước khi mãi mãi nhắm mắt.


Giờ đây được nhìn kĩ Hàn Khang Dụ mới phát hiện Cảnh Ninh kì thực rất thanh tú, dáng người nhỏ nhắn có phần hơi gầy gò, làn da trắng mịn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe khiến người nhìn thấy không khỏi yêu thương, cánh môi mỏng đỏ hồng vì sợ hãi mà bậm chặt. Bộ dạng lúc này vô cùng giống thỏ nhỏ đang bị người bắt nạt hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt đằng đằng sát khí một người một kiếm xông thẳng vào điện Kim Loan giải cứu hắn, Hàn Khang Dụ càng nhìn càng không khỏi cảm thấy thật muốn trêu đùa y.


"Ngươi nói xem ta là ai ?"


Hàn Khang Dụ nghiêm mặt nhìn Cảnh Ninh. Thật ra thì hắn chỉ muốn trưng ra nét mặt này để doạ y thôi vì khuôn mặt kia khi hoảng sợ thật sự rất đáng yêu a


"Người...người là thái tử a"


Hàn Khang Dụ ngoài mặt vẫn lạnh băng nhưng trong lòng thì đang thầm cười hả dạ. Nếu trời đã cho hắn sống lại thì cứ thế mà sống thôi cần chi phải nghĩ nhiều. Vả lại hắn cũng muốn tìm câu trả lời xem vì sao Cảnh Ninh lại yêu hắn đến quên bản thân.