Sống Lại Chỉ Muốn Sủng Ngươi

Chương 14: Chờ Ai?




"Ta trăm tính vạn tính cũng không thể tính được vậy mà Cao Vân lại dám đem dẫn dược đặt trong phòng mình"
Hàn Khang Trung sau khi nghe thuộc hạ của mình bẩm báo lại sự việc diễn ra bên phủ Tĩnh An Hầu và Đông Cung của thái tử thì không khỏi nổi cơn thịnh nộ.


Hắn đã tính toán đem toàn bộ tội danh đổ lên tên Biên kia, để cứu Cao Vân một kiếp và cũng để y thấy rõ tình cảm của Hàn Khang Dụ là không dành cho y. Thế mà nào ngờ y lại làm chuyện ngu ngốc như thế.


"Thái tử tìm được dẫn dược trong phòng của thế tử nhưng hắn không hề tỏ rõ phản ứng gì"
Tiểu Á lại nói thêm


"Ta còn không hiểu tính tình vị đại hoàng huynh này hay sao, hắn sợ nếu bắt Cao Vân sẽ làm liên lụy ái nhân nhà hắn nên đang muốn âm thầm lật đổ phủ Tĩnh An Hầu đấy"
Hàn Khang Trung cười khổ, từ trước đến nay hắn luôn một lòng tôn kính vị đại hoàng huynh này vì bọn họ là huynh đệ đồng mẫu nhưng từ khi biết được tình cảm của Cao Vân đối với hoàng huynh thì hắn không thể đối xử như cũ với người huynh đệ này nữa nhưng hắn tuyệt đối chưa hề có ý đồ bất kính. Nhưng dạo gần đây hắn luôn có cảm giác rất lạ, có vẻ như đại hoàng huynh đã có thái độ khác với hắn.


~~~
Cảnh Ninh có cảm giác bản thân mình cứ mơ mơ hồ hồ, dường như y đã ngủ rất lâu rồi thì phải nhưng y cũng có cảm giác như mình chỉ vừa chợp mắt không bao lâu.


Cảnh Ninh nhè nhẹ mở đôi mắt ra nhưng thứ y nhìn thấy không phải là khung cảnh quen thuộc mà lại là một nơi xa lạ nào đó. Nơi này bốn phía đều âm u tối mịt, y cố gắng hết sức chỉ thấy được bản thân đang đứng trên một cái cầu. Y từ từ tiến về phía trước nhưng không gặp bất kì ai cả, y muốn mở miệng gọi lớn xem có ai ở đây không nhưng dường như không thể mở miệng được. Bất ngờ y nhìn thấy có hai bóng người đứng dưới chân cầu, có vẻ như là hai nam nhân, y nhìn không rõ vì mặt mũi của bọn họ rất mơ hồ chỉ có dáng vẻ là giống nam nhân. Bọn họ đang từng bước tiến về phía y, ngay khi còn cách y vài bước thì họ dừng lại.


"Ngươi tội tình gì phải chờ đợi chốn u tịch này, ngươi chờ đợi ngàn năm chỉ để gặp người đó một lần thì có xứng đáng hay không?"
Nam tử bạch y đứng trước mặt y nói, giọng nói này y cảm thấy quen lắm nhưng lại không thể nhớ nổi là của ai, giống như giọng nói của một cố nhân nào đó.


"Ngươi vốn thân phận cao quý, có thể sống vạn kiếp an yên"
Nam tử hắc y giọng nói lành lạnh tựa như một cơn gió ngang qua khiến lòng y lạnh lẽo


Họ đang nói chuyện với y sao ? Y có thân phận cao quý ? Y vốn là ai đây, chẳng phải y chỉ là một thái giám nhỏ nhoi thôi sao ? Và quan trọng nhất là y chờ ai ngàn năm ở nơi đây ?


Đầu óc càng ngày càng đau, cảnh vật xung quanh ngày một mơ hồ, y ôm lấy đầu mình mà rung bần bật. Bất chợt có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay y xoa nhè nhẹ như trấn an, rồi bên tai vang lên giọng nói thủ thỉ kêu y mau dậy đi.


Mở vội mắt ra, đập vào mắt Cảnh Ninh là Hàn Khang Dụ đang ngồi ở mép giường cầm lấy tay y xoa xoa.


"Thái tử, ta...ta...sao lại ở đây ?"


"Ngươi bị người khác hãm hại nên đã ngủ mấy ngày rồi"


Cảnh Ninh còn định ngồi dậy đi xuống giường vì mặc dù y đã bị thái tử lôi kéo ngủ tại tẩm cung của thái tử một thời gian rồi nhưng trước giờ vẫn luôn là cùng với ngài ấy. Hôm nay y lại một mình chiếm giường của điện hạ, còn khiến ngài ấy ngồi mép giường, gan Cảnh Ninh có to đến đâu cũng phải cảm thấy hoảng sợ. Nhưng còn chưa kịp ngồi dậy thì y đã bị hắn đè lại xuống giường


"Ngủ tiếp đi. Ta gọi người nấu chút cháo cho ngươi, khi nào xong ta gọi ngươi dậy"
Nói rồi hắn liền đi ra ngoài bỏ lại Cảnh Ninh hoang mang tột độ. Y vậy mà lại được tiếp tục nghỉ ngơi trên giường của điện hạ đã vậy còn khiến ngày ấy phải đi chuẩn bị thức ăn cho y sao?


Vừa bước ra khỏi phòng thì mặt của Hàn Khang Dụ đơ ra ngay sau đó có chút hồng hồng đỏ đỏ lan dần đến tai hắn. Vừa nãy khi Cảnh Ninh vẫn còn đang say sưa, hắn liền nhịn không được mà tiến đến hôn nhẹ môi y, nụ hôn còn chưa kịp lâu thì Cảnh Ninh đã thống khổ ôm lấy đầu mình khiến hắn sợ hãi liền cầm lấy tay y xoa nhẹ trấn an rồi thủ thỉ gọi y dậy và an ủi.


Hắn đưa tay xoa xoa tai mình với hy vọng cho nhanh bớt đỏ rồi tiến đến bảo một tiểu thái giám đi lấy cháo mang đến cho Cảnh Ninh, hắn muốn đút cho y ăn nên vội vàng chuẩn bị quay lại phòng nhưng chân còn chưa kịp bước thì đã có thuộc hạ đến thông báo nhị hoàng tử Hàn Khang Trung đến bái kiến.


Mặc dù không tình nguyện lắm nhưng hắn cũng không thể không gặp, hắn muốn xem tên này đang có âm mưu gì


"Khấu kiến đại hoàng huynh, ta lại đường đột đến làm phiền nữa rồi"


"Không sao. Ngươi đến tìm ta hẳn là có chuyện gấp"
Ngoài mặt thì hắn nói không sao nhưng câu từ trong câu rõ ràng lại đang nói lên ý nghĩa là ngươi có gì thì nói mau, không có thì cút


"Cũng không phải chuyện gì gấp. Chỉ là..."
Hàn Khang Trung nói được phân nửa thì vờ khó xử mà ấp úng


Hàn Khang Dụ nhìn hết vào mắt chỉ cảm thấy khinh bỉ thôi, nếu là trước kia hắn sẽ nghĩ người nhị hoàng đệ này thật sự có chuyện khó xử không dám nói cùng mình nhưng hiện tại hắn chỉ muốn nói rằng ngưng giả vờ giả vịt đi, có chuyện gì thì nói nhanh rồi cút cho khuất mắt ta


"Nhị hoàng đệ cứ nói thẳng"


"Ta hai hôm trước gặp được tam hoàng đệ ở ngoại thành, ta và hắn cùng trò chuyện một lúc đến khi hắn đi ta đã nhặt được một mảnh gỗ có khắc kí hiệu kì lạ, đến khi ta về điều tra thử xem thì phát hiện kí hiệu này thường được các bộ tộc man di sử dụng"
Hàn Khang Trung vừa nói vừa hai tay trình mảnh gỗ kí hiệu của mình "nhặt" được ra.


Thật ra nhị hoàng tử không hề nói dối, hai ngày trước gã thật sự có gặp qua Hàn Khang Thừa ở ngoại thành gần ngôi miếu hoang của tên dị tộc cấu kết với Cao Vân. Sau đó gã liền cho người điều tra thì phát hiện hóa ra kẻ đứng giật dây khiến Cao Vân dùng cổ đối phó với Cảnh Ninh là tam hoàng tử, Hàn Khang Thừa tự mình đi tìm Biên rồi không biết đã cho tên kia lợi ích gì mà gã ta liền tự mình tìm đến Cao Vân nói muốn giúp đỡ. Cao Vân vì tình mà mù quáng liền đồng ý hợp tác ngay mà không hề biết rằng tam hoàng tử đứng phía sau. Sau khi Hàn Khang Trung biết được chuyện này thì cũng im lặng chưa hành động gì nhưng sau khi Hàn Khang Dụ bắt được Biên thì gã liền nghĩ cách đẩy tội này sang cho Hàn Khang Thừa trước vì dù sao Cao Vân cũng chỉ bị người khác giật dây nên hẳn là Hàn Khang Dụ có thể tạm thời buông tha cho y một thời gian. Vì vậy nên Hàn Khang Trung đã sai thuộc hạ của mình lén trộm đi mảnh gỗ của Cao Vân rồi gã lại mang mảnh gỗ đó đến cho thái tử và nói rằng nó là của Hàn Khang Thừa.


Hàn Khang Dụ cầm mảnh gỗ trên tay thấy vô cùng quen mắt vì lần trước khi bắt được Biên hắn cũng nhặt được trên người gã kia một cái giống như thế. Sau khi Hiên Ngọc đi điều tra thì phát hiện đây là mảnh khế ước mà bộ tộc của Biên dùng khi lập khế ước với người khác, khi cả hai đã trao đổi điều kiện thì mảnh khế ước sẽ được cả hai bên mỗi người giữ một phần. Hắn cũng có nghi ngờ đến có người giật dây sau lưng Cao Vân nên vẫn luôn im lặng xem bao giờ người kia xuất hiện, vì Cao Vân dù là thế tử phủ Tĩnh An Hầu nhưng phủ Tĩnh An Hầu trước nay chỉ có danh chứ không hề có thực quyền, một thế tử thì làm sao có thể cấu kết với dị tộc. Đến hôm nay khi Hàn Khang Trung đến báo thì hắn mới nhớ ra tên tam hoàng đệ của mình, vì kiếp trước Hàn Khang Thừa bị Hàn Khang Trung kéo xuống đài trước nên đã sớm chết. Đến khi tỉnh lại hắn cũng chỉ nhớ mối thù kiếp trước với Hàn Khang Trung nên quên mất tên tam hoàng đệ này. Chỉ là giờ đây Hàn Khang Trung hắn cũng không tin tưởng như kiếp trước nên chuyện này hắn cần điều tra lại không thể chỉ nghe lời tên này được.


"Hẳn là bên trong còn có ẩn tình gì đó, ta sẽ điều tra tiếp, nhị hoàng đệ không cần bận tâm nữa"
Hắn nói xong liền không chút khách khí mà cho thái giám mời Hàn Khang Trung về, hắn lười ứng phó tiếp rồi chỉ muốn nhanh chóng đi về đút cháo cho Cảnh Ninh thôi.