Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 23: Lưới trời




Edit: Thanh Thạch

Lưới trời tuy thưa mà khó thoát.

Sau khi Vương Đại Hổ được cứu, nhóm buôn người do gã xăm mình cầm đầu cuối cùng sa lưới toàn bộ.

Bọn này nhiều năm chuyên lừa bán phụ nữ trẻ em ở các tỉnh Đông Bắc, giờ đã bị báo ứng.

Gã xăm mình bị phán tử hình, Tiểu Hoàng Mao và người đàn bà kia bị tù chung thân.

Về phần gã Khổng Đại Quốc khiến Vương Đại Hổ hận đến nghiến răng tự nhiên cũng không thể thoát, phải ngồi tù mười lăm năm. Nghe nói sau hôm bị bắt, ả quả phụ tâm can của gã liền đi bệnh viện phá thai, là con trai, chính là mệnh không tốt, gặp phải loại ba mẹ nhẫn tâm như vậy.

Con trai thì bị cảnh sát bắt vào tù, đứa cháu trai sắp có thì chưa sinh đã bị “giết chết” khiến cho người đàn bà chua ngoa cay nghiệt như bà Khổng cũng không chịu nổi cú sốc lớn như vậy, không lâu sau liền ngã bệnh nặng, nghe nói sắp chết. Nhưng đương nhiên – Vương Đại Hổ nghĩ, có Dương Lệ bên cạnh, bà già kia sợ là muốn chết cũng không thể chết thoải mái như vậy.

Về phần Khổng Thuý Bình cũng được cảnh sát nghĩ cách cứu về. Con bé hôm sau hai mắt đẫm lệ mông lung chạy tới cửa giải thích, là ba nó bắt nó làm vậy. Vương Đại Hổ tuy rằng không muốn chấp nhặt với trẻ con nhưng thật sự hắn cũng không muốn thấy nó lảng vảng trước mặt nữa.

Sau vụ bắt cóc, bà nội thế nào cũng không chịu để Vương Đại Hổ một mình ở lại nhà Lý Thanh Nhiên nữa.

Đang không có biện pháp, hắn lại đột nhiên nảy ra cái ý tưởng. Sao không xây thêm một gian cạnh nhà ông bà mà ở, như vậy vừa có thể làm ông bà yên tâm, lại có thể nâng cao điều kiện sinh hoạt. Dù sao trong tài khoản ngân hàng của hắn vẫn còn vài trăm vạn, xây một cái biệt thự xa hoa cũng đủ ấy chứ!

Càng nghĩ, Vương Đại Hổ càng thấy chủ ý của mình rất tốt, liền vội nói với Lý Thanh Nhiên.

Vốn hắn còn tưởng lấy cái trình độ quật cường của con mèo kia, tám phần là sẽ không đồng ý, ngay cả lời lẽ khuyên bảo hắn cũng chuẩn bị cả sọt. Ai ngờ Lý Thanh Nhiên nghe xong, chỉ nghĩ nghĩ một lát rồi lập tức gật đầu nói: “Được!”

Vương Đại Hổ chớp mắt: “Thật sự được?”

“…. Anh muốn cái gì cũng được!”

Chuyện xây nhà chung quy không thể gấp được, sớm nhất cũng phải đợi đến mùa xuân sang năm, Vương Đại Hổ chỉ có thể tạm thời ghi tạc chuyện này trong lòng.

.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt lại tới Tết âm lịch.

Đối với Vương Đại Hổ mà nói, một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, có chuyện vui, chuyện buồn, có chuyện chỉ cần nhớ đến liền thấy ngọt ngào, mà cũng có chuyện chỉ hận không thể cả đời đều quên.

Nói tóm lại, một năm qua tràn ngập các loại chua ngọt đắng cay, khiến người cảm khái không thôi.

Đêm trừ tịch, mười hai giờ, mọi người trong nhà sau khi ăn một bữa sủi cảo vô cùng náo nhiệt thì đều nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

Nửa đêm, Vương Đại Hổ buồn tiểu muốn đi vệ sinh, lại phát hiện Lý Thanh Nhiên đang ngồi bên cạnh mình, hai tay ôm đầu gối, nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt cậu thật trong, thật sáng, ngập tràn bướng bỉnh.

Vương Đại Hổ hơi giật mình, không biết vì sao điều này làm hắn nhớ lại mấy hành động của Lý Thanh Nhiên kiếp trước sau khi hắn chết. Khi đó, cậu cũng như vậy, thường thường một mình ngồi lui tại đầu giường, nhìn vào hư không, mắt sáng tới doạ người.

“Nhiên Nhiên….” Vương Đại Hổ nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, cười với cậu, giả vờ không có việc gì hỏi: “Muộn thế này sao em còn chưa ngủ?”

Lý Thanh Nhiên mím môi, tựa như nhìn hắn lại tựa như không phải, trả lời: “…. Em sợ anh biến mất!”

Xong rồi! Quả nhiên chuyện mình mất tích đã lưu lại bóng ma trong lòng cậu, trái tim Vương Đại Hổ khẽ nhói, vội kéo tay cậu, cười: “Nói cái gì vậy! Anh đã trở lại rồi mà. Em quên sao? Mấy kẻ xấu bắt cóc anh đều đã bị pháp luật trừng trị, không cần phải lo lắng nữa.”

Lý Thanh Nhiên cau mày, an ủi của Vương Đại Hổ hiển nhiên không có làm tăng thêm chút “cảm giác an toàn” nào.

“Anh Đại Hổ.” Nhìn Vương Đại Hổ, giọng nói Lý Thanh Nhiên mang theo chút khẩn cầu bi thương: “Anh sẽ giống như mẹ, sẽ rời khỏi em sao?”

“Sẽ không!” Vương Đại Hổ nói chắc nịch: “Anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em!”

“Thật không?” Lý Thanh Nhiên tựa hồ không quá tin hỏi lại: “Nhưng mà, anh sẽ ở cùng em bao lâu?”

“Cả đời, cho đến khi anh chết!”

Nghe được lời thề đầy kiên định, Lý Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy trái tim vốn rất lạnh rất đau của mình thật diệu kỳ được bao bọc bởi một luồng hơi ấm.

Rất ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cậu sợ hãi.

“Anh Đại Hổ, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?”

Từ lần đầu tiên gặp mặt đã như thế, anh đối với em rất tốt, tốt nhất so với tất cả mọi người, giống như em là vật báu duy nhất của anh vậy.

“Ừm… Này nha!” Vương Đại Hổ đột nhiên vươn ngón tay gãi gãi mũi, tự dưng trở nên ngượng ngùng.

“Là về…. cái gì mà nuôi lớn….”

“Nuôi lớn??”

“…. Giống như kiểu “Truyện kể Genji”[1] ý……”

“Hở?”

Đối diện với ánh mắt trong sáng của Lý Thanh Nhiên, Vương Đại Hổ cảm thấy mấy suy nghĩ “xấu xa” của mình thật đúng là không thể chấp nhận được. Nhưng da mặt hắn rất dày nha, chỉ đành cười hắc hắc gãi đầu, mạnh mẽ đổi đề tài: “Khụ khụ… Dù sao thì chính là như vậy, anh đời này đã định rồi!”

Lý Thanh Nhiên nghe được hai chữ “đời này”, không hiểu sao bỗng thấy mặt nóng lên, cảm xúc vẫn đè nén trong lòng chậm rãi tan đi. Cậu ấp úng hai tiếng rồi nằm xuống, đẩy đẩy Vương Đại Hổ nói nhỏ: “Không phải anh muốn đi vệ sinh sao? Mau đi đi, nhớ khoác thêm áo.”

“Ừ!” Vương Đại Hổ nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cậu, cười đáp.

Ngày hôm sau, trời sáng, hai người tỉnh dậy.

Ngày mùng một đầu năm, nhà họ Vương vẫn náo nhiệt như trước.

Bạn nhỏ Vương Tiểu Hổ hiện tại đang ở trong giai đoạn đáng yêu nhất.

Cái mặt bé xíu trắng trắng mềm mềm, cánh tay bụ bẫm như củ sen, mắt đen lay láy, cộng với vẻ mặt tươi cười ngây thơ trong sáng, dựa vào mấy cái đó mà hoàn toàn thay thế vị trí bảo bối của Vương Đại Hổ, trở thành tân sủng của cả nhà họ Vương.

Đáng giận là, thằng cu kia chẳng những cướp đi chú ý của mọi, mà còn thích quấn lấy Lý Thanh Nhiên. Càng thêm đáng giận là nó dùng cái mỏ nhoe nhoét nước miếng kia thành công cướp đi nụ hôn đầu tiên của “vợ tương lai” của hắn, khiến cho Vương Đại Hổ tức đến đấm ngực giậm chân, hành hung cái mông nhỏ kia một trận.

Nhân có ân tình “hỗ trợ” khi Vương Đại Hổ bị bắt cóc, Long Nhất Minh lại một lần nữa xuất hiện ở bàn cơm nhà họ Vương. Cả nhà đều đối với y thân thiết ghê gớm, ngay cả Vương Đại Hổ cũng đều là thái độ nịnh nọt, còn thuận theo “dân ý” mà nhận y làm cha nuôi.

Mà chú của hắn, đồng chí Vương Diệu Tổ Chihuahua thì cùng Lý Thanh Nhiên “mắt đối mắt”.

Luôn là người giàu lòng nhân ái và đồng cảm, chú đối với Lý Thanh Nhiên thân thế đáng thương lại “ngoan ngoãn lễ phép” vừa gặp liền thích, cứ có thời gian là lại lôi kéo cậu nói chuyện.

Vương Đại Hổ nhớ tới kiếp trước hai người này quan hệ tốt đến “khác thường”, vẫn khiến cho mình cùng Long Nhất Minh ăn dấm không ít, không nghĩ tới kiếp này cũng là “tình đầu ý hợp” như thế.

Cứ như vậy cả Tết âm lịch yên lặng trôi qua trong các loại hâm mộ ghen tị hận của Vương Đại Hổ.

Một năm mới lại đến.