Edit: Thanh Thạch
Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên không nói cho bất kỳ ai, sáng sớm hôm sau liền đi ô tô đường dài lên thị trấn.
Có thể là vì chưa từng đi xa bao giờ, Lý Thanh Nhiên có vẻ hơi bất an. Vương Đại Hổ luôn nắm tay cậu, dọc đường đi thường chỉ trỏ này nọ không ngừng kể chuyện, rất nhanh liền khiến cậu thả lỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra chút hoan hỉ hiếm thấy. Vương Đại Hổ cao hứng không thôi, thầm nghĩ dẫn cậu ra ngoài giải sầu quả nhiên là đúng! Vương Đại Hổ dắt cậu đi thẳng tới “siêu thị”. Đúng là nằm trên con phố phồn hoa của huyện có khác, có thể nói nơi đây có đầy đủ mọi thứ nhất huyện Nam Hoa, vì vậy lượng khách cũng rất lớn. Hai người như hai con cá nhỏ, chen đến chen đi giữa đoàn người.
Bọn họ đi tới một gian hàng bán đồ dùng học tập, chiếc tủ kính lớn đặt kế bên bày đầy các loại văn phòng phẩm. Hai người chọn qua chọn lại, cuối cùng quyết định mua hai mươi cái bút chì Trung Quốc, bốn cục tẩy, một xấp giấy kẻ ô ly[1], giấy nháp[2], còn cả hộp bút, gọt bút chì và thước kẻ.
“Cô ơi…” Vương Đại Hổ kiễng mũi chân, một bộ ngây thơ dễ thương chỉ vào cái giá sau lưng người bán hàng: “Cái cặp kia bán như thế nào ạ?”
“Năm mươi lăm đồng một cái, nhưng cháu mà muốn mua thì cô bớt cho năm đồng.”
Vương Đại Hổ gật gật đầu, chuyển qua hỏi Lý Thanh Nhiên: “Em thích cái kia không?”
“Không….” Vừa nghe giá hơn năm mươi đồng, Lý Thanh Nhiên liền có chút dại ra, vội vàng lắc đầu.
Vương Đại Hổ cười cười, nói với người bán hàng: “Cô ơi, cháu muốn cái cặp đấy, còn cả cái màu đen bên cạnh nữa, hai cái này cộng thêm mấy thứ vừa rồi, cháu trả một trăm mười đồng có được không cô?”
“Được!”
“Anh Đại Hổ….” Lý Thanh Nhiên thấy Vương Đại Hổ thật sự muốn mua, vội giật giật ống tay áo hắn: “Ở nhà có túi vải mà, lấy cái đó làm túi sách là được, anh mua cái này làm gì!”
“Đừng lo.” Vương Đại Hổ cười như tên trộm ghé vào tai cậu thì thầm: “Anh Đại Hổ có tiền nha, hôm nay hai ta phải mua sắm cho đã luôn!”
Bỏ đồ vào cái túi to mang theo từ nhà, Vương Đại Hổ lôi kéo cậu đi tiếp. Rất nhanh, Lý Thanh Nhiên lại phải nhịn đau một hồi. Ở quầy thời trang trẻ em, Vương Đại Hổ mua cho cậu năm sáu bộ quần áo, mỗi bộ đều là kiểu mốt nhất hiện nay. Áo sơ mi kẻ caro, quần yếm tới đầu gối, cộng thêm đôi xăng đan bằng da trâu, đứa trẻ trước mặt đâu còn dáng vẻ quê mùa nữa, rõ ràng là một cậu bé xinh xắn đáng yêu. Vương Đại Hổ hai mắt phát sáng, ôm cậu cuồng cọ một trận: “A, a, đáng yêu quá đáng yêu chết mất….” Lý Thanh Nhiên bị hắn ôm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mọi người chung quanh lại còn cười to, càng khiến cậu xấu hổ muốn kiếm cái lỗ nào chui vào. Hai người tung ta tung tăng đến trưa, vào luôn một quầy hàng ăn trong siêu thị mua hai bát canh sủi cảo[3] nóng hổi. Ăn xong lại đi dạo một lúc, thấy thời gian không còn sớm bọn họ mới bắt đầu trở về.
Hai đứa trẻ vác bọc lớn bọc nhỏ đi trên đường kéo theo không ít người chú ý.
Lý Thanh Nhiên có chút lo lắng, sợ bị cướp giật.
Đến bến xe, mua vé, là chuyến ba giờ chiều. Hiện tại mới hơn mười hai giờ, còn phải đợi một hồi, Vương Đại Hổ gửi đồ lại, mang Lý Thanh Nhiên sang phố bên mua kem. Vô luận là nhà ga hay bến xe ở thành phố, xung quanh chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Huyện Nam Hoa cũng không ngoại lệ, khách sạn lớn nhỏ, nhà nghỉ, hàng hoa quả, hàng lưu niệm trải đầy con phố. Đột nhiên, ánh mắt Vương Đại Hổ dừng lại tại một nhà, trầm ngâm một chút, hắn thì thầm gì đó với Lý Thanh Nhiên rồi kéo cậu đi vào.
“Ngọc khí hiên” là một cửa hàng đồ cổ nhỏ.
Nói tới đồ cổ, nó đã từng rất thịnh hành ở huyện Nam Hoa. Đại khái là hơn mười năm trước, cách huyện Nam Hoa không xa, từng có một nhà khảo cổ học khai quật một ngôi mộ cổ, nghe nói là của một viên quan rất rất to, tạo thành chấn động thật lớn. Lúc ấy có không ít người chạy đến “nhặt lậu”, hòng một đêm phất lên. Đúng là có người lấy được rất nhiều đồ bồi táng. Thế là đoạn thời gian đó, các tiệm đồ cổ cứ như nấm mọc sau mưa, một nhà lại một nhà được mở ra, hơn nữa, nhà nào cũng tuyên bố đồ trong tiệm mình mới là “hàng thật”. “Ngọc khí hiên” này cũng là mở ra từ hồi đó. Chẳng qua hiện tại kinh doanh không tốt lắm, đa số hàng hoá đều là trang sức bằng ngọc.
Vào tiệm, Vương Đại Hổ nhìn trái nhìn phải liền thấy cửa hàng này cũng không lớn, chỉ khoảng năm mươi mét vuông, tủ kính trải dọc các cạnh, bên trong trưng bày các loại trang sức làm từ ngọc, đồng cùng với một ít đồ sứ, cũng không nhiều kiểu lắm, còn có hai nhân viên nữ đang ngồi nói chuyện phiếm. Thấy hai đứa trẻ đi vào, các cô cũng chẳng thèm nâng mắt nhìn. Vương Đại Hổ cũng không để ý, kéo tay Lý Thanh Nhiên đi xem, như thể rất tò mò.
“Chị xinh đẹp ơi.” Vương Đại Hổ cười tươi giơ tay chỉ vào một mặt dây chuyền ngọc hình hồ lô hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền ạ?”
Không biết bởi vì Vương Đại Hổ cười rất dễ thương hay bởi vì được gọi là “chị xinh đẹp” mà tâm tình tốt, một nhân viên bán hàng cười dịu dàng nói: “Người lớn đâu rồi? Sao lại để em một mình vào đây? Dây chuyền này giá 200 đồng, em mà thích liền bảo ba mẹ mua cho.”
Vương Đại Hổ cười hắc hắc, kiễng mũi chân hỏi thêm vài câu.
Người bán hàng cũng không ngại, đều trả lời hết mấy câu hỏi của Vương Đại Hổ.
Lý Thanh Nhiên đứng phía sau hắn, nhìn Vương Đại Hổ hưng trí bừng bừng, có chút lo lắng nhíu nhíu mày.
“Chị ơi.” Thanh âm Vương Đại Hổ bỗng trở nên ngại ngùng: “Cuối tuần này sinh nhật mẹ em, em muốn mua quà sinh nhật cho mẹ, nhưng là chỉ có năm mươi đồng thôi, chị giúp em chọn được không?” Vừa nói vừa thẹn thùng lấy từ túi quần ra một tờ tiền nhăn nhúm.
Nhìn đi! Đứa nhỏ hiếu thuận như vậy a! Bé tý mà đã biết lấy tiền mừng tuổi mua quà sinh nhật cho mẹ rồi.
Trong nháy mắt, hảo cảm của hai người bán hàng đối với Vương Đại Hổ tăng lên vòn vọt.
Nhưng là, ít tiền như vậy, muốn mua ngọc là không thể, chỉ có thể mua đồ hạt cườm hoặc đá thô.
“Bạn nhỏ, em xem cái này như thế nào? Cái vòng tay mã não đỏ này, mẹ em mà đeo nhất định sẽ rất đẹp.”
Mã não cái gì, bà muốn lừa ai vậy!
Vương Đại Hổ âm thầm phỉ nhổ, trên mặt lại tỏ vẻ không tin.
“Chị ơi, em đủ tiền mua cái này sao?”
“Vì em hiếu thuận như vậy nên chị mới bán rẻ cho em nha!”
Người bán hàng tươi cười gói lại cho Vương Đại Hổ, còn cố ý dùng giấy gói sặc sỡ, buộc một cái nơ hồng nhạt. Khi hai người chuẩn bị ra khỏi cửa, Lý Thanh Nhiên đột nhiên chỉ vào một bệ trưng bày đặt cạnh cửa sổ, kêu to: “Anh, em muốn cái kia!”
Đó là một mô hình đình viện cao đến nửa người, bên trong có núi giả, đình lâu đài các, còn có cầu nhỏ….. thoạt nhìn là hàng mỹ nghệ vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Trên mặt Vương Đại Hổ lập tức lộ ra thần sắc khó xử, nói nhỏ: “Kia, cái kia rất quý, anh không mua nổi!”
“Không phải, không phải!” Lý Thanh Nhiên khuôn mặt nhỏ nũng nịu: “Người ta muốn viên đá kia cơ.”
“Trong nhà không phải đã có rất nhiều đá rồi sao? Toàn là em nhặt về, thật không hiểu tại sao em lại thích mấy cái thứ này chứ?”
“Nhưng mà cái viên đá trắng trắng kia nhìn rất giống mặt trăng, làm sao mà so với cái khác được.” Lý Thanh Nhiên mè nheo: “Em muốn!”
“Không được! Em mà cứ bướng thế này, anh liền bỏ em lại đây, mặc kệ em đấy!” Vương Đại Hổ làm bộ muốn đi, Lý Thanh Nhiên vội túm áo hắn, hai mắt hồng hồng trực khóc.
“Được rồi, được rồi, không phải chỉ là viên đá sao? Chị cho em này!”
“Nhưng mà….” Vương Đại Hổ chần chờ.
“Không sao, chỉ là đá thôi mà, nhặt bên đường đầy ra, không vấn đề!”
Đây là đá xếp dưới gốc để trang trí cho cây cảnh, nhiều như vậy, lấy một viên cũng không làm sao.
“Là viên này sao?” Người bán hàng cười chỉ vào một viên hỏi.
“Bên cạnh, cái hình trăng khuyết ý ạ.”
Viên đá kia to cỡ lòng bàn tay người lớn, hình dạng đúng là đặc biệt, nhìn qua rất giống một mảnh trăng khuyết.
“Bạn của em đúng là có sở thích thú vị nha!” Đưa viên đá cho Lý Thanh Nhiên, người bán hàng còn nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt mềm mềm trắng nõn của cậu.
Hai người ra khỏi cửa hàng, đi đến một góc không người, Vương Đại Hổ rốt cuộc nhịn không được, hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to. Hắn cười vô cùng đắc ý, như thể nhà giàu mới nổi phát tài sau một đêm. Lý Thanh Nhiên có chút lo lắng nhíu mày, nhẹ kêu: “Anh Đại Hổ?”
“Ha ha, Nhiên Nhiên.” Vương Đại Hổ ôm chặt cậu, xoay xoay hai vòng: “Chúng ta phát tài rồi!”
Lý Thanh Nhiên tuy không rõ vì sao hắn lại để ý một viên đá đến vậy, bất quá nhìn hắn cao hứng như thế, cũng không khỏi bật cười.
�
“Nhiên Nhiên vừa rồi biểu hiện thật tốt!” Vương Đại Hổ phấn khích thơm hai cái lên khuôn mặt nhỏ: “Có tiềm năng làm diễn viên nha!”
“….” Đây là Lý Thanh Nhiên mặt đỏ rực.
Hai người lấy đồ tại quầy gửi, leo lên xe khách đường dài.
Thẳng tới tầm năm giờ chiều mới về đến nhà.
Cất kỹ đồ đạc, hai người sang nhà ông bà Đại Hổ ăn cơm chiều.
Hiện tại Vương Đại Hổ gần như ngày nào cũng ở cùng với Lý Thanh Nhiên, ông bà chỉ nghĩ hai đứa đi chơi đâu đó, một chút cũng không biết cháu cưng của mình dẫn Lý Thanh Nhiên nhà người ta lên tận huyện mà chơi.