Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 44: Kéo Tay Qua Đường






Đèn xanh nhảy lùi những giây cuối cùng.

Dòng người qua lại như vội vã hơn rất nhiều đối với hai con người đang chằm chằm nhìn nhau hiện tại.

Hoàng Minh cảm nhận được nhịp tim bất thường của mình nên vội vã quay mặt đi.

Cố gắng tự biện mình sự bối rối này bằng một suy nghĩ.

“Chắc là do giật mình!”
Bạch Thiên cười tươi.

Đèn vừa chuyển sang đỏ thì đột nhiên cậu bước thẳng tới.

Nắm chặt lấy cổ tay của Hoàng Minh và kéo đi.
“Đèn đỏ rồi, không phải muốn sang đường sao? Vừa hay tôi cũng định sang đường, cùng đi đi.”
Hoàng Minh kéo đi bất ngờ không kịp phản ứng.

Nhưng thật lạ anh lúc này cũng không quan tâm về sự nổi tiếng của mình mà để yên cho Bạch Thiên giữa một nơi đông người thế này mà kéo anh đi.

Ban đầu là tò mò vì sự xuất hiện của cậu ta.
Tiếp theo đó là khó chịu vì những điều cậu ta làm, những câu cậu ta nói.
Vậy bây giờ, là cảm giác gì đây.

Bàn tay của cậu ta khoảnh khắc chạm vào nhau, Hoàng Minh nhận ra…nó không còn lạnh lẽo như những lần trước vô tình chạm phải nữa.

Cứ như vậy mà anh để cho Bạch Thiên kéo mình đi sang tận bên đường bên kia.

Cho đến khi cả hai đứng hẳn lại, anh mới kéo tay mình về.
“Cậu làm gì vậy?” Hoàng Minh cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình.

“Cùng anh qua đường.” Bạch Thiên nói xong vui vẻ quay bước vào bên trong tòa nhà trước mặt.

Hoàng Minh khựng lại một chút rồi cũng đi theo.

Vừa đi vừa với theo hỏi.
“Này này...cậu hai ngày nay một chút cũng không thấy.

Bây giờ lại xuất hiện ở đây.

Rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Đề tài còn chưa xong.

Ngày mai phải gửi bản thảo cho giáo sư rồi.

Cuối cùng cũng là một mình tôi làm…”
Bạch Thiên cười cười, không ngừng bước đi thẳng về quầy tiếp tân.

Lấy thẻ đỏ đeo vào rồi mới nháy mắt với Hoàng Minh.
“Thiệt thòi cho anh rồi, tôi sẽ đền bù sau được không?”
Hoàng Minh không nhịn được tính khí vô tư vô nghĩ này của cậu ta được.

Một phát nắm tay cậu ta đứng lại.

Gằng giọng.

“Lúc trưa nghe giọng cậu như vậy, cứ nghĩ là không khỏe.

Bây giờ ở đây lại hung hổ thế này.?”
Bạch Thiên không ngần ngại mà tiếp tục mỉm cười đáp trả.

“Nghe anh mắng một chút liền khỏe.”
Hoàng Minh nghe xong câu này, một chút cảm giác muốn mắng chửi cũng không còn.

Xoay mặt đi ngược ra ngoài.

Trước khi đi còn kịp quăng lại bốn chữ cho Bạch Thiên.

“Không có liêm sỉ!”
Bạch Thiên nhìn theo bóng lưng của Hoàng Minh đang dỗi hờn bước đi.

Khuôn mặt vui vẻ cũng dần tắt.

Khi anh ta khuất dạng cậu mới hướng ngược lại, bỏ hai tay vào túi quần không nhanh không chậm đi vào thang máy.

Nhấn nút tầng ba rồi tựa lưng vào vách.
Hoàng Minh lúc yên vị trên xe trong vô thức đưa cổ tay lúc nãy bị Bạch Thiên nắm lấy lên mà chăm chú nhìn vào.

Lắc lư nó trước mặt nghĩ như không nghĩ.
“Mình vừa bị một người con trai khác…nắm tay kéo đi sao???”
Nghĩ xong liền thu đầu vào hai bàn tay.

Vò lấy vò để.
“Kha Hoàng Minh ơi Kha Hoàng Minh, mày bị điên rồi? Mày như vậy lại bị hắn ta kéo tay đi giữa thanh thiên bạch nhật bao nhiêu là người như vậy sao?”
Nhưng thứ làm Hoàng Minh cảm thấy điên tiết nhất.

Chính là những cảm xúc không tên của mình ngay lúc này đối với Bạch Thiên.

Anh không hiểu, thật sự không hiểu.


Tài xế ngồi phía trước nhìn vào hành động của Hoàng Minh lúc này chỉ biết lắc đầu, không dám hỏi vì sợ bị cắn cho một cái.
Một lát lâu sau Hoàng Minh mới ngẩng đầu lên, vuốt mặt, nói với tài xế.

“Chở cháu tới nhà Khiết Du.”
---
Bạch Thiên đang gác chân lên một phòng họp nhỏ trên tầng ba.

Hai tay khoanh lại, lắc lư đều trên ghế.

Cậu vừa ngồi vừa hồi tưởng lại chút ngọt ngào đọng trên tay mình, không ngưng được yêu thích.

Mãi cho đến khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước vào.

Người này là tổ trưởng ban hậu kỳ-Giang Trung.

Bạch Thiên nhìn thấy anh ta đến gần mới từ từ để chân xuống đất và bắt chéo lại với nhau.

Tay vẫn ở yên vị trí cũ, một giọng đều đều lên tiếng.
“Là tôi tới sớm, hay bên anh luôn chậm trễ như vậy nhỉ?”
Người đàn ông nghe xong ngước nhìn đồng hồ, trễ năm phút.

Anh ta liền mỉm cười đáp lại.

“Xin lỗi, tôi trễ.

Mong cậu thứ lỗi.”
Bạch Thiên lúc này mới chịu thả hai tay ra, đặt lên bàn rồi kéo người tới chống cằm.

“Nếu như vậy thì tôi suy nghĩ thêm một chút yêu cầu nho nhỏ để bù lại nhỉ?”
Mặt người này chắc đã luyện qua không ít năm tháng để giữ được biểu cảm ổn định cực đỉnh, dù có bao nhiêu lời nói khó nghe cũng có thể bình tĩnh mỉm cười.

“Tôi còn chưa biết được lý do cậu tìm tôi, làm sao tôi biết được yêu cầu nho nhỏ đó của cậu tôi có đủ khả năng đáp ứng được không?”
Bạch Thiên bây giờ mới chịu nở ra một nụ cười khiêm tốn với anh ta.

“Cũng không có chuyện gì lớn.

Ngồi xuống trước đi, đừng mãi đứng như vậy.”
Người đàn ông đó liên đi vòng qua ngồi đối diện Bạch Thiên, khuôn mặt muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh.

“Không biết cậu Bạch Thiên đây có yêu cầu gì về đoàn phim chúng tôi nhỉ?”
Bạch Thiên nét giọng nghiêm túc.

“Làm gì tới mức yêu cầu.

Tôi chỉ muốn xin chút ít thông tin về nhân viên của anh.

Chắc là anh không ngại nhỉ?”
Nghe tới đây nét mặt của Giang Trung mới có chút biến chuyển, anh ta chau nhẹ mày giọng điệu nữa thắc mắc nữa bất ngờ.

“Không biết là cậu đang muốn nói về ai?”
Bạch Thiên cũng thôi vòng vo, nói thẳng.

“Trương-Phú-Kỳ!”
Nghe xong cái tên này Giang Trung liền lấy làm lạ.

“Cậu ta có vấn đề gì sao?”
Bạch Thiên thực lòng muốn hét vào mặt anh ta rằng.

“Hắn con mẹ nó suýt nữa giết chết nữa cái mạng của tôi rồi.


Có phải là vấn đề này đủ lớn rồi đúng không?”
Nhưng vẫn là Bạch Thiên lịch sự.

“Anh ta không có vấn đề gì đâu, anh cứ yên tâm.

Chỉ là tôi có chút hứng thú với anh ta.” Lúc này cậu mới đưa cái thẻ đỏ đang đeo trên ngực lên tùy tiện vuốt nhẹ bốn góc.

“Nói ra thì dài dòng, nếu là thứ tôi muốn biết chỉ cần bỏ một chút công sức liền có.

Nhưng tôi lại vội quá nên mới phiền tới anh.”
Giang Trung từ lúc nhắc tới cái tên này mặt mũi đã tối sầm lại.

Cộng thêm thái độ coi trời bằng vung của Bạch Thiên nữa thì anh tuyệt đối đã bị chọc tức thành công.

Anh từ trong kẻ răng cố rít ra những lời nói hòa nhã nhất có thể.

“Được rồi.

Cũng không có gì để giấu cả.

Tôi sẽ lấy sơ yếu lý lịch của cậu ta mang sang cho cậu.

Phiền cậu đợi một chút.”
Giang Trung đi ra ngoài được hơn mười phút đã quay lại.

Bạch Thiên cũng không ngần ngại mà mở ra xem tại chổ.

Vừa xem vừa nghĩ thầm.
“Bằng tuổi Hoàng Minh sao? Học vấn cũng rất giỏi.

Sao lại không đi học tiếp nhỉ?”
Xem tiếp từ trên tới dưới đại loại tổng kết lại quá trình sinh sống và làm việc từ trước tới nay.

Lúc này mới nhận ra.
“Cùng trường với Hoàng Minh sao? Cùng trường cùng tuổi thì chắc chắn có biết nhau.

Nếu như vậy khả năng rất cao Hoàng Minh đã gặp lại anh ta!”
Bạch Thiên chau mày tiếp tục xem tới quan hệ gia đình.
“Ba mất rồi? Mẹ đang sống ở...bệnh viện tâm thần?! Chả trách phải nghĩ học.”
Bạch Thiên xem tới đây cũng không xem nữa.

Lấy tất cả bỏ ngược vào trong.

Cũng không cần mang về.

Những gì cậu xem một lần liền khắc sâu vào đầu óc.