Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 37: Trương Phú Kỳ






Sáng hôm sau Hoàng Minh tiếp tục một phen tức tối vì cáo nhỏ tiếp tục biến mất, không một tung tích.

Anh còn cho rằng mình nằm mơ nên xốc mền gối lên, xem xem có lông cáo ở đó không?
Kết quả là có! Nhưng con cáo nhỏ lại không thấy đâu!
Anh không kịp vệ sinh cá nhân, mở cửa chạy nhanh xuống dưới nhà.

Hướng cô Thơm đang làm đồ ăn sáng mà hỏi.
"Cô Thơm có thấy con cáo màu trắng nào chạy ra ra khỏi phòng con...hay là đi loanh quanh nhà không ạ?"
Cô Thơm nghe xong ngơ ngác nhìn.
"Không có, con nuôi cáo sao Minh?"
Hoàng Minh chau mày, không trả lời.

Trở về phòng mình, cũng không nán lâu mà thay đồ xuống ăn sáng rồi đi đến trường.
Hôm nay đã là thứ tư, mà bản thảo anh vẫn chưa xong được ba mươi phần trăm.

Bây giờ phải tranh thủ một chút.

Anh không hẹn trước với Bạch Thiên.

Theo thời khoá biểu thì cậu ta có tiết một hai vào buổi sáng.

Anh sẽ một mình làm trước.
Sân trường sáng sớm mùi cỏ còn đọng hơi sương thơm dịu dàng cả đầu óc.

Lần trước sống anh chưa bao giờ nghĩ rằng việc được quay lại thêm một lần, mà lần này có vẻ như anh đi chậm hơn.

Cảm nhận mọi thứ cũng rõ ràng hơn.


Và hơn nữa là, anh nhìn thấy được nhiều chuyện chưa từng thấy.
Đi gần tới khoa của mình anh liền sựng lại vì nhìn thấy một dáng người.

Bạch Thiên đang ngồi dưới gốc cây hoa Nữ Hoàng vàng rực cả một góc trời.

Mái tóc bạch kim bay nhẹ nhàng dưới làn gió sớm, như muốn hoà lẫn vào sự dịu dàng của ánh nắng ban mai.
Khuôn mặt lãnh đạm mà cậu ta chưa bao giờ nghiêm túc nhìn anh, đang bày ra dưới ánh nắng buổi sáng một cách hoàn mỹ.

Đầu ngón tay đang cầm viết chì vẽ vời gì đó trên giấy.

Phút chốc anh mỉm cười với chính mình, anh giật mình vì điều đó.
Lần đầu tiên, anh nghiêm túc từ ánh mắt tới tinh thần ngắm nhìn Bạch Thiên.

Trong chốc lát anh ước gì cậu ta bình thường cũng như vậy.

Giờ lòng anh có chút ganh tỵ với vẻ ngoài và phong thái kia.

Thảo nào Khiết Du vừa nhìn liền thấy thuận mắt.
Nghĩ tới đây cảm giác của anh đổi đổi.

Không biết phải nói thế nào mới đúng, đại khái là khó chịu.

Anh quyết định không nhìn thêm nữa.

Xoay người đi về hướng phòng thí nghiệm.
Bạch Thiên ở gốc cây, sau khi Hoàng Minh quay đi liền mỉm cười.
"Chỉ cần anh nhìn tôi như vậy, tôi đã mãn nguyện."
Bạch Thiên kết thúc buổi sáng thì chỉ nhắn một tin nhắn báo cho Hoàng Minh rằng cậu bận.

Sau đó lái xe đi đến một địa chỉ trong điện thoại.
Nơi cậu ta tới là một khu nhà trọ khá tồi tàn.

Đi vào sâu bên trong chỉ có bốn năm phòng trọ, phòng nào cũng đóng chặt.
Cậu đi đến phòng cuối cùng.

Bên ngoài có trồng một vài chậu cây nhỏ.

Cửa sổ treo một cái chuông gió.

Cửa đang khoá ngoài nên cậu không nhanh không chậm ngồi xuống băng ghế đá gần đó và ngồi đợi.
Ngồi hơn nữa giờ thì có người tiến lại gần.
Một chàng trai mặc một bộ đồng phục đi làm chỉnh tề.

Đeo một cái balo lớn, khuôn mặt cũng rất ưa nhìn.
"Anh tìm ai sao? Hay muốn thuê trọ?"
Bạch Thiên đứng dậy.
"Trương Phú Kỳ đúng không? Tôi đến tìm anh!"
- --
Hoàng Minh ngồi một mình trong phòng thí nghiệm.

Đọc được tin nhắn của Bạch Thiên xong anh không tập trung lại được.

Bình thường cậu ta lảm nhảm bên tai khó chịu bao nhiêu, bây giờ yên tĩnh như vậy tự dưng lòng có chút trống vắng.
Anh giằng co mãi mà một mã code chạy cũng không xong.

Tức tối bản thân, anh quyết định ngưng lại.


Đứng dậy thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Vừa lên tới xe thì điện thoại reo.

Là Khiết Du.

Vừa đúng lúc anh đang cần người trò chuyện.

Không để chuông reo thêm anh liền bắt máy.
"Tôi đây Du."
Khiết Du giọng điệu vui vẻ.

"Cậu tối nay có thời gian không? Tôi gặp cậu được không?"
Hoàng Minh mỉm cười dịu dàng.

"Được..."
Cô nàng cười khúc khích.

"Vậy nhé...tối nay hẹn nhau ở quán cũ đi.

Tôi sẽ tự đi xe tới, cậu không cần đón tôi xa như vậy."
Tắt điện thoại Hoàng Minh chạy xe ra khỏi trường đại học.

Đắn đo một chút liền mở điện thoại ra, bấm gọi Bạch Thiên.
Rất nhanh cậu ta đã bắt máy.

Âm thanh rất yên tĩnh, không giống như đang ở trường.
"Có chuyện gì không?"
Hoàng Minh không vòng vo.

"Tối nay có thời gian không? Cùng đi ăn với tôi và Khiết Du."
"Được.

Nhắn thời gian và địa chỉ, sẽ đến đúng giờ!"
Bạch Thiên cũng thẳng thắn, rất khác mọi ngày không còn mở miệng ra là trêu chọc Hoàng Minh nữa.

Đúng là không chướng tai, nhưng anh vẫn có chút không quen.
Tắt điện thoại anh liền chau mày.

"Tên này bị chạm mạch rồi sao? Tự dưng lại ăn nói tử tế."
- --
Trương Phú Kỳ và Bạch Thiên đang ngồi ở một quán nước nhỏ đối diện trọ của anh ta.

Bạch Thiên cứ có cảm giác là đã nhìn thấy anh ta ở đâu, nhưng không tài nào nhớ nổi.

Về phần Phú Kỳ trông anh không hề bị dáng vẻ của Bạch Thiên doạ cho sợ.
"Người hôm đó, đứng sau cánh gà.

Là anh đúng không?"
Phú Kỳ nghe xong vẫn rất điềm tĩnh đáp lại.

"Nhân viên hậu kỳ ai cũng phải đi qua lại cánh gà ít nhất một lần.

Cậu sao lại hỏi như vậy nhỉ?"
Việc Phú Kỳ chấp nhận đi theo Bạch Thiên tới đây vì anh nhận ra cậu ta.

Vẻ ngoài quá đặc biệt cùng thẻ đỏ.

Bạch Thiên nhếch miệng cười.

"Một câu nói vòng vo, nghe cũng suông tai như vậy."
Phú Kỳ quậy ly cafe của mình hai vòng, dừng lại hớp một ngụm rồi nhăn mặt.

"Chuyện đèn rơi hôm trước, cả ban hậu kỳ đều cùng chịu trách nhiệm.

Tôi là người mới, nên cũng chỉ bị mắng vài câu.

Tôi cũng không đổ lỗi cho ai, và cũng không ai quy tội cho tôi.

Cậu đến đây chấp vấn tôi như thế này, chắc chắn không phải vì việc công.

"
Bạch Thiên bật cười thành tiếng, khoanh tay lại nhìn chòng chọc anh ta.

"Haha thông minh lắm.

Nhưng có một điều tôi cần nói cho anh biết.

Tôi trực tiếp đến tìm anh chính là tôi đã biết được những gì anh đang che giấu."
Nói tới đây Bạch Thiên đứng dậy.

"Về nói với người đó, đây là sự nhân nhượng cuối cùng.

Tôi không ngồi yên nhìn hắn ta muốn thế nào liền được thế đó đâu!"
Bạch Thiên nói xong rất nhanh liền rời đi.

Phú Kỳ ngồi đó vẫn một nét mặt bình thản, giống như xem việc vừa xảy ra là điều dĩ nhiên.

Người vừa gặp là người sẽ phải gặp.

Anh ta sau khi Bạch Thiên đi cũng không nán lại, không được năm phút cũng rời khỏi.
Hoàng Minh lái xe đi trong vô định, không biết là đang đi đâu.

Trưa không ăn cũng quên cả đói.
Quẹo sang một cái ngã tư liền bắt gặp một phòng khám thú y.

Phía cửa kính trưng bày rất nhiều đồ chơi, quần áo và lồng đựng thú cưng.

Hoàng Minh mỉm cười rồi lái xe vào lề.
Bước xuống xe, từ từ đi lại mở cửa.

Tiếng chuông treo ngay cửa vừa reo lên thì có người liền đưa mắt nhìn.
Hoàng Minh bất ngờ lên tiếng.
"Phong Vũ!".