Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 49: Nghĩ giả thành thật thì thật cũng giả




Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Sau khi Đường Vĩ đi khỏi, ba La nhìn Hà Hạo Hiên, dường như Hà Hạo Hiên biết chút chuyện gì đó, cười hỏi: "Cậu bé mập, có phải con còn gì muốn với chú hay không?"

Hà Hạo Hiên nghe nói thế, đột nhiên trong lòng khẽ động, đúng là cậu muốn theo Tiểu Nặc đi học, chỉ là lúc trên đường đến nhà La Tiểu Nặc lại nhìn thấy Đường Vĩ và Bạch Yến Linh hai người không biết đang lén lén lút lút bàn bạc gì đó cách nhà Tiểu Nặc không xa. Sau đó lại nhìn thấy một mình Đường Vĩ đi vào nhà La Tiểu Nặc. Nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của Bạch Yến Linh tối hôm qua, trong lòng Hà Hạo Hiên nghĩ nhất định có điều kỳ lạ, đương nhiên muốn vào xem một chút rồi, không nghĩ tới thật sự vạch trần được âm mưu của họ, nhưng mà trong lòng Hà Hạo Hiên có cảm giác bất an nhưng không vì vậy mà biến mất, hay đây chỉ là mới bắt đầu thôi. Hà Hạo Hiên nhìn ba La, dღđ。l。qღđ cậu không muốn nói những chuyện này với ba La, không cần phải khiến cho ông ấy bất an. Hà Hạo Hiên hiện ra vẻ mặt vô tội cười nhìn ba La nói: "Không có! Chú La, con nghĩ con cũng tới lúc đi rồi, con muốn đi xem Tiểu Nặc!"

Ba La tức giận trừng mắt liếc nhìn Hà Hạo Hiên, đã biết rõ thằng nhóc này không có ý định nói, chẳng qua là cũng không có biện pháp chỉ có thể nói: "Đi đi, đi đi." Vẻ mặt Hà Hạo Hiên buồn cười nhìn tính trẻ con của ba La, lễ phép chào tạm biệt ba La và mẹ La sau đó mới đi ra khỏi nhà Tiểu Nặc.

Vừa ra khỏi nhà La Tiểu Nặc, bỗng nhiên Hà Hạo Hiên lập tức thấp giọng nói: "Không ổn." Đường Vĩ ở đây muốn ăn lớn như vậy, nếu như cậu ta còn muốn chiếm đoạt tài sản nhà họ La, cách tốt nhất làm chính là thừa dịp La Tiểu Nặc không có cảnh giác với mình mà ra tay. Như vậy Tiểu Nặc... Nghĩ đến đây, nhịp tim Hà Hạo Hiên nhanh chóng ngừng đập, cậu chạy như bay lên xe, trong lòng gào thét: "Tiểu Nặc, cậu phải đợi tớ!"

Mà lúc này, La Tiểu Nặc chuyện gì cũng không biết còn bình yên ngồi trong phòng học. "Ồ? Sao cậu bé mập còn chưa tới trường đây, cậu ấy đã lấy được học vị ở Anh rồi, cậu ấy sẽ tới tìm mình đúng không? Sao còn chưa tới đây?" La Tiểu Nặc hết nhìn đông rồi nhìn tây thầm nói.

Bỗng nhiên bả vai La Tiểu Nặc bị người nào đó mạnh mẽ vỗ vào: "Tiểu Nặc, ha ha, đang đợi ai đó? Nhìn tinh thần của cậu có chút không tập trung, không phải là... Đêm qua xảy ra chuyện gì đó chứ? Ha ha ha! Đến đây, kể nghe một chút đi!" Quách Văn Văn cười trộm vừa đánh vào bả vai La Tiểu Nặc vừa hỏi.

Vừa nghe đến ba chữ tối hôm qua, trong đầu La Tiểu Nặc lập tức hiện lên vẻ mặt và nụ cười của Hà Hạo Hiên, đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh, gương mặt cũng có chút nóng lên, bĩu môi thì thầm nói: "Đâu có, không có á!"

"A a a, không có sao? Vậy tại sao mặt người nào đó đỏ rực đó, a a a, tớ biết rồi, là La đại tiểu thư tình như hoa nở ha ha ha...! Ha ha ha. Nói mau nói mau, tối hôm qua cậu và Đường Vĩ xảy ra chuyện gì?" Quách Văn Văn đụng đụng bả vai La Tiểu Nặc cười gian hỏi.

"Tớ nói không có mà! Cái gì? Đường Vĩ, tớ và Đường Vĩ chuyện này sao có thể? Cậu hiểu lầm rồi!" La Tiểu Nặc trợn to mắt nhìn Quách Văn Văn nói.

Quách Văn Văn cũng trừng thật to cặp mắt ti hí của mình nhìn chằm chằm vào La Tiểu Nặc nói: "Như thế nào? Không phải là Đường Vĩ? Còn có ai sao?"

Vừa lúc đó, một người đi đến bên cạnh La Tiểu Nặc, thấp giọng nói: "Tiểu Nặc, chúng ta có thể đi ra ngoài nói chuyện một chút không?" La Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn lên là Đường Vĩ, thoạt nhìn cậu ta giống như rất buồn rầu! La Tiểu Nặc nhẹ gật đầu đứng dậy nói: "Được rồi." Sau đó đi theo sau lưng Đường Vĩ ra khỏi phòng học. Vẻ mặt Quách Văn Văn đắc ý nói: "Còn nói không có gì? Ha ha ha, tớ biết ngay nhất định xảy ra chuyện gì đấy, ha ha ha, các cậu làm sao có thể tránh được ánh mắt của tớ."

"Đường Vĩ, cậu muốn nói gì thì nói ở đây đi?" La Tiểu Nặc đứng ở bãi đất trống đỗ xe cách trường học không xa hỏi.

Vẻ mặt Đường Vĩ vui vẻ nhìn La Tiểu Nặc nhưng không lên tiếng, La Tiểu Nặc bị bộ dạng cười híp mắt của Đường Vĩ càng làm hoảng sợ, "Này này, Đường Vĩ cậu bị cái gì kích thích sao? Còn làm ra vẻ mặt thần kinh bị tổn tương thế? Như thế nào lại cười híp mắt, có thấy tớ nổi cả da gà lên không?" La Tiểu Nặc vừa xoa xoa cánh tay của mình vừa nói.

Đường Vĩ nhìn phản ứng của La Tiểu Nặc, trong lòng có chút nghi ngờ, trong đầu hiện lên cuộc nói chuyện của Bạch Yến Linh và mình. "Em đã nói với anh rồi, người La Tiểu Nặc thích nhất chính là Đường Vĩ, chỉ là bởi vì Đường Vĩ không thích cô ta thôi, cô ta mới chuyển sang trèo lên người Hà Hạo Hiên đấy. Cô ta là loại con gái đê tiện, đã thích còn giả bộ thanh cao, ra vẻ như bản thân đều không có cảm giác gì với Đường Vĩ, thật ra trong lòng cô ta giống như mèo động dục, chỉ cần anh tốt với cô ta một chút, dịu dàng một chút, đảm bảo cô ta sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, tất cả đều nghe theo anh, mặc anh sắp xếp!" Thế nhưng xem ra hiện tại La Tiểu Nặc giống như không có chút thiện cảm nào với Đường Vĩ. Chẳng lẽ là mình còn chưa đủ dịu dàng, con gái thật là phiền phức.

Đường Vĩ sửa lại cổ áo của mình nhìn La Tiểu Nặc, từng bước tiến về phía cô. Bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay La Tiểu Nặc, chân thành tình cảm nhìn La Tiểu Nặc nói: "Tiểu Nặc, thật ra chúng ta biết nhau lâu như vậy, có một chuyện tớ vẫn luôn muốn nói với cậu, thật ra, thật ra tớ thích cậu từ lâu rồi!"

Đường Vĩ từng bước ép sát La Tiểu Nặc lập tức lui về phía sau đến mức không thể lui được nữa rồi, lại bỗng nhiên bị cậu ta bắt được tay, còn nói những chuyện kỳ quái như thế, đầu óc cũng choáng váng, tại sao cậu ta lại tỏ tình nữa rồi, không phải đêm qua mới thổ lộ sao? Chẳng lẽ là bị từ chối nên kích thích lớn vì vậy đầu óc cũng không rõ ràng lắm. La Tiểu Nặc đưa tay sờ sờ trán Đường Vĩ, lại sờ trán mình, "Kỳ lạ, nhiệt độ cơ thể rất bình thường, vậy sao đầu óc lại không tỉnh táo!"

Đường Vĩ đang hài lòng đắc ý vì hành động của mình, chỉ đợi đến khi La Tiểu Nặc mê đắm nhào tới, thế nhưng không nghĩ tới lúc này lại nghe một câu sát phong cảnh như vậy, cô gái này đúng là đầu gỗ mà! Trên đầu Đường Vĩ nổi đầy gân xanh, nắm tay hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén xúc động muốn bóp chết cô gái chết tiệt này trong lòng, mạnh mẽ kéo ra nụ cười nói: "Tiểu Nặc, có thể biểu hiện lúc trước của tớ làm cho cậu có chút hiểu lầm, nhưng mà cậu phải biết rằng, không phải người đàn ông nào cũng có thể dễ dàng nói ra yêu thích trong lòng, tớ vẫn muốn nói với cậu chuyện tớ thích cậu, thế nhưng tớ lại không biết nên mở miệng như thế nào mới tốt, tớ luôn ra vẻ lạnh lùng chỉ vì muốn che giấu tình cảm trong lòng đối với cậu mà thôi." Đường Vĩ nhanh chóng giữ chặt tay La Tiểu Nặc, đặt tay của cô trên ngực của mình nói: "Tiểu Nặc à! Cậu cảm thấy thế nào? Lý do tim tớ đập mạnh cũng là vì cậu! Chỉ có cậu mới khiến sự tồn tại của tớ có ý nghĩa! Tiểu Nặc, xin cậu đáp ứng tớ, làm bạn gái của tớ được không?" Ha ha, lần này tôi không tin cô còn không ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của tôi.

La Tiểu Nặc cảm thấy kỳ lạ nhìn Đường Vĩ, thật sự rất kỳ lạ, cảm giác hoàn toàn là hai người, chẳng lẽ... Hắn không phải là Đường Vĩ! La Tiểu Nặc cảnh giác giãy giụa rút tay khỏi Đường Vĩ lui về sau hai bước cố ý làm nũng hỏi: "Đường Vĩ, ngày hôm qua là sinh nhật của tớ. Vậy mà đêm qua tại sao cậu không hẹn tớ ra ngoài chơi?"

Trong lòng Đường Vĩ mừng thầm, xem ra cá đã mắc câu rồi. Vẻ mặt Đường Vĩ dịu dàng nói: "Ngày hôm qua là sinh nhật của cậu sao? Tiểu Nặc, thật xin lỗi! Tớ thật là đáng chết! Gần đây tớ tương đối bận rộn nên quên mất chuyện quan trọng là sinh nhật cậu. Đêm qua tớ không có đi làm! Ở ký túc xá chơi đùa một chút rồi đi ngủ! Đương nhiên không thể thiếu chuyện nhớ cậu!"

Vẻ mặt La Tiểu Nặc hiểu rõ nhìn chằm chằm vào Đường Vĩ, cười lạnh. "Ồ? Tiểu Nặc, cậu làm sao vậy? Tớ biết là tớ không tốt, không nên quên chuyện quan trọng như vậy, thời gian này đều không ở cùng cậu, cậu đừng tức giận!" di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Vẻ mặt Đường Vĩ lo lắng giải thích.

"Ha ha ha, đừng có giả bộ nữa, cậu hoàn toàn không phải là Đường Vĩ? Cuối cùng cậu là ai?" La Tiểu Nặc cười lạnh nói.

Mặt Đường Vĩ giả trở nên trắng bệch, cười khan hai tiếng nói: "Tiểu Nặc, cậu nói gì vậy? Sao tớ có thể không phải là Đường Vĩ? Cậu nghĩ quá nhiều rồi!"

La Tiểu Nặc từng bước một đến trước mặt Đường Vĩ giả nói: "Không sai! Thật ra tôi không biết sao cậu có thể làm được như vậy, vậy mà lại giống Đường Vĩ như vậy, ngay cả giọng nói cũng giống nhau, nhưng mà từ đầu đến cuối cậu vẫn bị thua bởi một nước cờ, sinh nhật của tôi vốn không phải là ngày hôm qua, mà rõ ràng đêm qua Đường Vĩ và tôi đã đến công viên bờ sông, chứ không phải ở ký túc xá đi ngủ, tóm lại cậu là ai? Giả danh Đường Vĩ muốn làm gì?"

Đường Vĩ giả bị La Tiểu Nặc ép hỏi từng bước lui về phía sau, rồi lại ngoan cố không mở miệng.

"Cậu không nói phải không, không sao cả! Chúng ta tới cục cảnh sát từ từ nói đi. Tôi tin tưởng cậu sẽ tự nguyện nói hết mọi chuyện với cảnh sát đó." Nói xong La Tiểu Nặc đưa tay bắt lấy tay Đường Vĩ giả.

Đáng ghét, mưu kế đã tính toán kỹ lưỡng như vậy, cũng không nghĩ tới quan hệ của Đường Vĩ và La Tiểu Nặc lại quen thuộc như vậy. Đều là do con nhỏ đê tiện Bạch Yến Linh cung cấp tin vịt. Trong lòng Đường Vĩ giả căm hận nói, nhìn La Tiểu Nặc từng bước tới gần, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn, bỗng nhiên trở tay áp chế lôi kéo tay La Tiểu Nặc, tay kia siết chặt cổ La Tiểu Nặc, "Con nhỏ chết tiệt này, không phải mày muốn biết sao? Không phải mày muốn bắt tao tới cục cảnh sát sao? Đến đây! Tới bắt tao đi!"

"A a a! Khụ khụ, cậu, cậu thả tôi ra! Khụ khụ." La Tiểu Nặc bị tay Đường Vĩ giả siết đến thở không ra hơi, mặt đỏ lên, đứt quãng nói. Bỗng nhiên một sức lực khổng lồ đập xuống phần gáy của cô, La Tiểu Nặc cảm thấy trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh.

"Ha ha, thả cô, cô cũng quá ngây thơ rồi! Tôi còn muốn dùng cô để đổi lấy tập đoàn La thị đó! Ha ha ha! Đường Vĩ, mày đã không muốn hành động cũng đừng trách anh họ này chiếm chỗ tốt của mày! Ha ha ha...!" Đường Thiên cười lớn ôm La Tiểu Nặc té xỉu đi vào trong xe cách đó không xa nghênh ngang rời đi.