Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 39: Cậu yêu cậu ta / cậu ta không phải là tớ




Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Đường Vĩ luống cuống tay chân đỡ lấy La Tiểu Nặc vừa té xỉu, lúc này Quách Văn Văn cũng đã tỉnh lại, nghe Đường Vĩ kể lại hóa ra Burak chính là Hà Hạo Hiên, còn cả chuyện cậu ta và Tiểu Nặc nói chuyện với nhau thì tức giận đến mắng to: “Cái tên Hà Hạo Hiên chết tiệt, lời nói này cậu ta cũng nói ra được, tớ còn tưởng cậu ta là người tốt! Cái gì nhóm nhạc Đam Mê, thật đúng là không có ai tốt đẹp.” Nói xong nhìn sang bên cạnh thấy La Tiểu Nặc té xỉu, lập tức chấn động vội vàng thu lại tính khí, chạy đến giúp Đường Vĩ đỡ lấy La Tiểu Nặc, hai người nóng lòng như lửa lao ra khỏi sân vận động ngăn một chiếc taxi lại chạy như bay đến bệnh viện.

Đường Vĩ có chút luống cuống nhìn vẻ mặt La Tiểu Nặc trắng bệch đang tựa trên vai của mình, tay La Tiểu Nặc cử động, Đường Vĩ cho là mình đè lên cô, vội vàng tránh sang một bên, tay La Tiểu Nặc vô ý nắm chặt tay Đường Vĩ, trong chớp mắt tim Đường Vĩ đập thật nhanh, tay của bọn họ đan chéo nhau, mười ngón đan vào nhau, giống như đôi tình nhân bình thường khác. Nếu không gặp phải tình huống thế này thì họ khó có cơ hội thân mật như vậy, khiến cho Đường Vĩ hiện lên một ý nghĩ trong đầu, nếu giây phút này có thể kéo dài mãi mãi thật tốt biết bao. Đúng lúc này, cậu nghe thấy trong miệng La Tiểu Nặc mơ hồ nhắc tới: “Cậu bé mập... Cậu bé mập...”

Những lời này đánh tan toàn bộ ý nghĩ trong lòng Đường Vĩ, lại là cậu bé mập! Trong lòng cô ấy cứ nhớ mãi không quên từ đầu đến cuối vẫn là cậu bé mập, trong lòng của cô ấy không hề có vị trí nào cho Đường Vĩ cậu! Đường Vĩ cười chua xót. Cậu lại đang mong đợi thứ gì đây? Đường Vĩ nhìn hai tay đang đan chéo, mới vừa rồi ngọt ngào bao nhiêu thì lúc này hoàn toàn biến thành châm chọc, cậu cắn răng, nhẹ nhàng đẩy tay La Tiểu Nặc ra, cậu cũng có kiêu ngạo của chính mình, không có cách nào lừa gạt mình giả dạng làm người khác.

La Tiểu Nặc bị cái đẩy này làm tỉnh lại, quan sát bốn phía, cảm thấy kỳ quái hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Tớ sao lại ở trên xe?”

Đường Vĩ và Quách Văn Văn kinh ngạc nhìn La Tiểu Nặc tỉnh lại, Đường Vĩ nhẹ nhàng nói: “Cậu vừa mới té xỉu, chúng tớ đang định đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, cậu tỉnh lại thì tốt rồi.”

Quách Văn Văn cũng hưng phấn ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy đó! Chúng tớ đều lo lắng gần chết, cậu không có việc gì là tốt rồi! Đều tại tên Hà Hạo Hiên chết tiệt kia không tốt! Chờ cậu tốt hơn, chúng ta đi tìm cậu ta báo thù đi.”

Hà Hạo Hiên? La Tiểu Nặc nghe lời nói vừa rồi của Quách Văn Văn mới giật mình nhớ tới chuyện đã xảy ra, câu nói “Đây là bạn gái của tớ Aellon Typhon” kia không ngừng xoay vòng trong đầu cô, cô chợt cười to lên, “Ha ha ha ha...” Đây là lần thứ mấy rồi, lần thứ mấy bị phản bội? Bị lừa gạt? Vì sao đến bây giờ cô vẫn không rõ, vì sao cho đến hôm nay cô còn ngu như vậy đi tin tưởng lời nói của cậu ta? Cô cho là cậu ta không phải loại người như vậy, cô còn nghĩ lần này thật sự có thể hạnh phúc đấy! Hóa ra đều là cô suy nghĩ nhiều quá, thực là đáng đời! Đáng đời!

Đường Vĩ và Quách Văn Văn lo lắng nhìn La Tiểu Nặc, Đường Vĩ nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”

La Tiểu Nặc cười nói: “Không có gì, tớ rất tốt, sẽ có chuyện gì chứ? Ha ha ha ha, tài xế, chúng tôi không đi bệnh viện nữa, chở chúng tôi đến quán bar, đến quán bar gần nhất, hôm nay thật sự là cao hứng, để chúng tôi không say không về.”

Lái xe đồng ý, sau đó rẽ qua con đường đến quán bar gần nhất. Vừa xuống xe, La Tiểu Nặc tay trái lôi kéo Quách Văn Văn tay phải lôi kéo Đường Vĩ hi hi ha ha đi vào giữa quán bar. Quách Văn Văn do dự thoát khỏi tay La Tiểu Nặc nói: “Tiểu Nặc, tớ chợt nhớ ra trong nhà của tớ có chút việc, tớ đi trước nha. Cậu và Đường Vĩ đi là được rồi. Chơi vui vẻ nha!” La Tiểu Nặc chép miệng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu. Quách Văn Văn phất phất tay quay người ra khỏi, lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Vĩ thấp giọng nói: “Tiểu Nặc phải giao cho cậu rồi, nắm cơ hội cho tốt! Muốn chữa khỏi tâm bệnh biện pháp tốt nhất chính là mở ra đoạn tình cảm mới, tớ xem trọng cậu. Đừng làm mấy chuyện xấu đó!” Nói xong cười nhẹ rời khỏi. Chỉ để lại Đường Vĩ với hai tai đang đỏ lên cùng với vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt tuyệt vọng nhìn La Tiểu Nặc.

Bên trong quán bar xa hoa truỵ lạc, La Tiểu Nặc không ngừng la hét: “Cạn ly, đến, chúng ta cạn ly.” Chẳng mấy chốc, trên bàn đã bày đầy những chai bia không. Đường Vĩ nhìn La Tiểu Nặc uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cuối cùng nhịn không được kéo La Tiểu Nặc không tình nguyện đi ra khỏi quán bar. Trong tim của cậu giống như bị người khác lấy dao cùn đâm vào từng chút từng chút, từng chút từng chút. Đau!. Thật sự rất đau!

Toàn thân La Tiểu Nặc đều là mùi rượu, vẻ mặt không cam lòng trừng mắt nhìn Đường Vĩ hỏi: “Tại sao không cho tớ uống tiếp!” Một tay Đường Vĩ kéo bả vai La Tiểu Nặc kiên nhẫn nói: “Đã uống rất nhiều rồi, không thể uống nữa, cậu say rồi.”

Vẻ mặt La Tiểu Nặc không kiên nhẫn hất tay Đường Vĩ ra, lẩm bẩm nói: “Tớ mới... mới không có say đâu! Cậu mới say đấy.”

Đường Vĩ buồn cười nhìn La Tiểu Nặc, hiếm gặp đứa trẻ nào cáu kỉnh như vậy, vươn tay đến trước mặt La Tiểu Nặc hỏi: “Được rồi, được rồi, vậy cậu nói cho tớ biết có bao nhiêu ngón tay đây?”

La Tiểu Nặc mấp máy môi, vỗ vỗ đầu, ra sức nhìn, “Tớ nhìn một chút đã, tớ nhìn một chút! Ừ... Đây là hai ngón? Không đúng... Không đúng! Đây là bốn ngón. YEAH! Là bốn ngón đúng không?”

Đường Vĩ cưng chiều nhìn vẻ mặt chờ đợi của La Tiểu Nặc, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu cô, nói: “Không đúng. Là năm ngón. Cậu say rồi, không thể uống nữa.”

“Aaa...” La Tiểu Nặc chán nản,thất vọng cúi đầu, chợt ngẩng đầu, chỉ tay sang phía đối diện hô: “Oa!! Cái đó!” Nói xong đã xông qua đường lập tức.

Đường Vĩ nhìn La Tiểu Nặc lung la lung lay chạy ra đường lớn, lập tức sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài. Gọi to: “Tiểu Nặc!” Rồi đuổi theo phía sau. May là lúc này xe trên đường tương đối ít, nhìn thấy La Tiểu Nặc bình yên vô sự đứng ở phía đối diện, Đường Vĩ mới thở ra một hơi. Đuổi theo sau La Tiểu Nặc, nhanh chóng bắt được cánh tay La Tiểu Nặc hung hăng nói: “Tại sao cậu có thể xông ra như vậy chứ? Cậu có biết vừa rồi nguy hiểm lắm hay không? Lỡ như bị đụng phải...” Đường Vĩ nói đến đây lại không dám nói tiếp, chỉ cần nghĩ tới những hình ảnh đó cũng đủ làm tim cậu ngưng đập. Cậu nên làm sao bây giờ?

La Tiểu Nặc bị Đường Vĩ lớn tiếng như vậy, nhất thời im lặng, ủy khuất đến nghẹn ngào đứng yên. Nhìn xem, La Tiểu Nặc sau khi say rượu giống như đứa trẻ vậy, cho dù Đường Vĩ tức giận đến cỡ nào cũng biến thành số không. Hít một hơi, đưa tay ôm chặt cô vào trong ngực của mình, thì thầm nói: “Cậu nói xem tớ nên làm gì để giữ lấy cậu? Tớ phải làm sao bây giờ?”

La Tiểu Nặc bị Đường Vĩ ôm lấy một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói: “Tớ nghĩ... Tớ nghĩ... Nhìn cái đó.”

Đường Vĩ mới buông hai tay đang ôm chặt ra, tò mò hỏi: “Nhìn cái gì?”

“Cái đó!” La Tiểu Nặc chỉ tay vào một thứ, Đường Vĩ nhìn theo hướng ngón tay, nhưng lại sững sờ, là tiệm áo cưới. La Tiểu Nặc cao hứng bừng bừng chạy đến bên ngoài cửa kính tiệm áo cưới, chỉ vào nói: “Cậu xem, cậu xem, cái này có phải đẹp lắm hay không?”

Đường Vĩ ngơ ngác gật gật đầu.

“Lúc chúng ta kết hôn chính là mặc bộ áo cưới này! Cậu có nhớ hay không? Khi đó cậu nắm tay tớ đi đến trước mặt cha sứ hứa hẹn cho dù giàu sang hay nghèo hèn, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cho dù thành công hay thất bại, cậu đều chung thủy với tớ, chỉ thuộc về tớ. Cậu thề sẽ trân trọng tớ suốt cuộc đời của cậu, tôn trọng tớ, an ủi tớ, cổ vũ tớ. Cậu còn nhớ hay không? Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ.” Trong lòng La Tiểu Nặc tràn đầy mơ ước nhìn áo cưới bên trong cửa kính, nhớ lại nói, chẳng qua là say rượu nên cô không biết mình đang lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại.

Đường Vĩ giống như cây gỗ mà ngây người tại chỗ, Tiểu Nặc nói vậy là có ý gì? Cô ấy nói cô ấy muốn kết hôn với mình, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mình sao? Dù Đường Vĩ biết La Tiểu Nặc là say rượu nói ra nhưng vẫn đột nhiên xuất hiện cảm giác hạnh phúc tuôn trào.

La Tiểu Nặc bỗng nhiên quay đầu về phía Đường Vĩ cười cười rạng rỡ, “Cậu bé mập, cậu nói lúc cậu trở về, cậu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ tớ đúng không?”

Bị ánh mắt La Tiểu Nặc mê hoặc, lúc Đường Vĩ nghe được câu này, mới giật mình tỉnh táo lại từ trong mơ, sắc mặt tái nhợt. Sự yên tĩnh của đêm làm cậu có thể nghe rõ tiếng tim mình vỡ vụn, lúc này đây chỉ sợ là đã không thể quay lại được nữa. Hóa ra cậu lại trở thành vật thay thế cậu rất muốn mở miệng nói: “Tớ cũng có thể mãi mãi ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu đấy, nếu như... nếu như... Cậu đồng ý.” Thế nhưng người cô muốn không phải là cậu! Cho tới bây giờ cũng không phải cậu!

La Tiểu Nặc nhanh chóng lui về sau, tâm tình cũng chấn động mãnh liệt, cảm thấy dạ dày đang run rẩy, chạy đến bên đường nôn ra. Đường Vĩ hít một hơi, chạy tới vỗ nhè nhẹ lưng của cô, thấy cô như vậy rất tức giận. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của La Tiểu Nặc, bộ dạng uể oải, Đường Vĩ nhẹ nhàng ôm La Tiểu Nặc vào ngực, La Tiểu Nặc giống như như mèo nhỏ chôn đầu vào ngực Đường Vĩ cứ như vậy mà ngủ thật say, Đường Vĩ cười khổ, cô bé này quậy cho lòng của cậu rối tinh rối mù sau đó mặc kệ cậu mà ngủ ngon lành như vậy, thật muốn đánh thức cô hung hăng đánh cái mông của cô vài cái, cũng chỉ là muốn mà thôi, cậu lại không đành lòng. Đường Vĩ bất đắc dĩ đón một chiếc taxi, ôm La Tiểu Nặc đi vào.

Một chiếc xe màu đen yên lặng dừng ở góc đường, Hà Hạo Hiên ngồi ở đó giống như pho tượng, vẫn không nhúc nhích. Tay nắm chặt vô lăng, vì dùng quá sức mà móng tay đâm vào lòng bàn tay, miếng vết thương nứt ra từng vệt máu nhỏ, cậu dường như không có chút nào cảm giác. Chỉ yên lặng nhìn Đường Vĩ ôm La Tiểu Nặc rời khỏi. Nụ cười xán lạng của La Tiểu Nặc lúc nhìn Đường Vĩ trước tiệm áo cưới, Đường Vĩ không che giấu được ánh mắt yêu thương nhìn La Tiểu Nặc, còn vẻ mặt thỏa mãn của La Tiểu Nặc lúc tựa sát người Đường Vĩ, toàn bộ những hình ảnh đều rơi vào mắt Hà Hạo Hiên, từng hình ảnh đã thành vết thương chồng chất trong lòng. Bóng tối trong xe truyền đến hai tiếng tiếng cười trầm thấp của Hà Hạo Hiên, cậu cho rằng hôm nay lúc Tiểu Nặc xoay người rời khỏi lòng của cậu đã chết đi rồi, hóa ra còn không phải, vì lúc nhìn thấy cô cười với người khác, nhìn thấy cô rúc vào ngực người khác, đau đớn tột cùng này mới nhắc nhở cậu, cậu còn không có chết tâm lúc cô ấy rời đi, mà lúc cô ở trong lồng ngực người khác rời khỏi, giây phút này, nhịp tim dường như cũng chầm chậm ngừng lại, thế giới của cậu chỉ là một màu đen.